Hoàng Châu trường ngày thường vốn là người nghiêm nghị, ít lời, luôn mang vẻ mặt nghiêm túc, nên lúc này đang tức giận bừng bừng, thì chỉ có mấy tài tử và người hầu ở gần mới cảm nhận được.
Những tài tử ở xa thì không biết chuyện, còn tưởng hai bài thơ này đều đoạt giải đứng đầu, bèn náo nhiệt tiếc nuối cho bài 《Trâm Hoa Tán》, đồng thời tò mò không rõ vị Tuyên Quân Bác kia là người phương nào.
Bùi Ngụ Hành thì họ đã nghe các tài tử đến từ Trường An giới thiệu sơ qua một lần, nghe nói ở Trường An, người này cũng là một vị lang quân xuất sắc, chỉ tiếc phụ thân bị hạch tội.
Nhưng vị Tuyên Quân Bác này thật sự giấu tài quá sâu, nhiều buổi văn hội như vậy mà không hề lộ diện, đến khi tham gia vòng tuyển “Rút giải” mới thể hiện bản lĩnh thật sự.
Ba bài thơ này đều khó phân cao thấp, bọn họ ngược lại phải chúc mừng thay cho vị lang quân này được Hoàng Châu trường ghi nhớ tên tuổi.
Còn về Bùi Ngụ Hành…
Họ mới vừa xa cách hắn chưa bao lâu, giờ phút này có đâu mặt mũi mà tiến lên chúc mừng.
Chỉ là cảm khái một tiếng: quả không hổ danh là Bùi lang, được ca tụng xứng ngang với Trịnh Bát lang.
Bùi Ngụ Hành nghe thấy Hoàng Châu trường gọi tên mình, chỉ khẽ chắp tay hướng về Trịnh Tử Duệ, không liếc mắt nhìn Tuyên Nguyệt Ninh vốn đã biết rõ nội tình. Hắn đi lên với dáng vẻ ung dung, bình tĩnh, không để lộ điều gì, như đem tất cả kinh ngạc đều giấu trong lòng.
Còn bên kia, Tuyên Quân Bác ngẩng cao đầu bước ra từ giữa đám tài tử đang chúc mừng hắn, thân hình hắn thì cao lớn, còn dung mạo thì thừa hưởng từ Tiêu phu nhân, đôi mắt phượng một mí đã vui đến híp lại.
Hắn tiến đến, đứng bên cạnh Bùi Ngụ Hành. So với Bùi Ngự Hành, hắn thấp hơn hẳn một cái đầu, vậy mà lạnh lùng cười khẩy, tỏ vẻ rất khinh thường. Hắn dùng giọng chỉ hai người nghe thấy được mà nói: “Ngươi có thể tham gia vòng tuyển “Rút giải”, chắc là nhờ cầu xin mẫu thân của ta chứ gì? Nếu mẫu thân của ta cho ngươi cơ hội này, ngươi nên tỏ ra biết điều một chút, lát nữa không được giành lấy phần nổi bật của ta!”
Nói xong, hắn đi sang trái ba bước, cách Bùi Ngự Hành thật xa, rõ ràng không muốn để người khác biết quan hệ của hai người, lại còn như sợ hãi thật sự dính líu đến Bùi Ngự Hành sẽ ảnh hưởng tiền đồ của hắn.
Bùi Ngụ Hành sắc mặt không đổi, căn bản không xem lời uy hiếp của hắn là gì. Một cơn gió thổi qua làm lay động quả cầu thơm đeo bên hông, hắn nhẹ nhàng vuốt cho ổn định.
Tiêu phu nhân muốn thơ, hắn đưa cho bà ta bài 《Cây hòe tiểu viện》, ngoài ra hắn cũng đã chuẩn bị sẵn một bài khác, dù Tuyên Quân Bác có dùng thơ của hắn hay không, hắn cũng sẽ không để lại tai họa ngầm cho mình.
Nếu Tuyên Quân Bác sau khi nhìn thấy hắn xuất hiện mà từ bỏ bài thơ này, thế thì mọi người đều vui. Nếu hắn không để tâm đến sự có mặt của mình, vẫn sử dụng bài thơ đó, thì bài《Từ Trường An đến Việt Châu》 của mình chắc chắn sẽ áp chế được bài 《Cây hòe tiểu viện》, không để hắn ta có cơ hội vượt qua mình.
Huống chi, hắn đã sớm dò la: con đường làm quan của vị Hoàng Châu trường này khá trắc trở, nửa đời gian nan mới lên được chức Châu trường Việt Châu, nên ông ta rất khát vọng quản lý Việt Châu chỉnh tề, quy củ.
Ông ta cũng đặc biệt thiên vị những bài thơ vạch trần mặt tối của Đại Lạc.
Cho nên, khung cảnh ấm áp hàng ngày trong tiểu viện không thể nào so được với bài《Từ Trường An đến Việt Châu》, mang đầy cảm xúc ly biệt Trường An phồn hoa sau khi trải qua nhiều lần chông gai, nhìn thấu trò hề nhân gian, khiến người đọc rung động cả tâm can, không thể không rơi nước mắt.
Ban đầu hắn không định đối đầu với Tiêu phu nhân sớm thế này. Nhà hắn hiện giờ còn quá nhỏ yếu để giao đấu với bà ta. Nhưng bà ta từng tính kế với người nhà hắn, còn sỉ nhục Tuyên Nguyệt Ninh, những điều này hắn đều ghi nhớ từng cái.
Nhưng xem ra, tình hình dường như đang có chuyển biến thú vị…
Hắn nâng tay áo rộng, mượn dùng che mặt, khóe môi khẽ nhếch, phát ra tiếng cười mơ hồ, lại lấy tiếng ho nhẹ che giấu đi.
Xem ra Tuyên Quân Bác không biết thơ mà mẫu thân hắn đưa cho hắn là của mình, nếu không làm sao lại hiểu lầm là Tiêu phu nhân giúp mình tham gia vòng tuyển “Rút giải”? Hắn mang một thái độ bình thản mà uy hiếp mình, không hề có chút chột dạ.
Trong đình hóng gió, Hoàng Châu trường sau khi chứng kiến hành động của Tuyên Quân Bác lại càng nghiêm nghị hơn, hỏi:
“《Cây hòe tiểu viện》 và 《Từ Trường An đến Việt Châu》 là hai bài các ngươi tự tay sáng tác đúng không?”
“Đúng vậy!”
Hoàng Châu trường gật đầu. Đôi mắt sắc bén được rèn luyện qua chốn quan trường lướt qua hai người, trước tiên khẳng định hai bài thơ này đều hay: Một bài viết về cuộc sống gia đình đơn sơ, mặt trời mọc thì đi làm, mặt trời lặn thì nghỉ ngơi, khói bếp lượn lờ – thể hiện tình cảm ấm áp bình dị.
Một bài nói về chính mình khổ sở ly hương, lòng bất an về con đường phía trước, từ Trường An đến Việt Châu, trải qua khổ ải nhân gian – đầy cảm xúc sầu muộn, đau thương.
Bình phẩm xong, Châu trường bỗng xoay lời: “Hai bài thơ này, bản quan thích nhất《Từ Trường An đến Việt Châu》, nhìn bề ngoài thì hai bài này trái ngược nhau, nhưng bản quan đọc xong lại nhìn ra điểm tương đồng, như thể cùng một người viết, đều mang chữ ‘cực’!”
Trước bao người, Hoàng Châu trường nói hai bài thơ trong tay ông là do cùng một người viết. Các tài tử đều không thể tin nổi, chẳng lẽ hai người cùng nhau làm thơ!
Nhưng cũng có người suy nghĩ kỹ lời Hoàng Châu trường, càng đọc lại càng thấy hai bài thơ có điểm giống nhau, lập tức tán đồng ý kiến của Châu trường, ánh mắt nhìn hai người đã thay đổi.
Nếu đúng là cùng một người viết, vậy một trong hai phải có một người đạo thơ.
Thật là sự sỉ nhục của giới văn nhân!
Văn nhân người đọc sách, thà gãy đầu còn hơn chịu nhục, thà đổ máu cũng không để hoen ố danh tiết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=37]
Họ không vì lợi, không cầu quyền, chỉ mong giữ lại hai chữ “thanh danh” muôn đời!
Đạo thơ trong giới người đọc sách, chẳng khác gì tự đoạn tiền đồ, sẽ bị mọi người khinh miệt. Đừng nói danh ngạch Hương Cống Sinh, chỉ riêng vết nhơ này, việc làm quan hay thi cử sau này cũng đừng mơ tưởng.
Tuyên Quân Bác sau khi nghe Hoàng Châu trường nói xong, đột nhiên quay đầu nhìn về phía Bùi Ngụ Hành, chỉ đối mặt một đôi mắt đen không để lộ cảm xúc, lập tức mồ hôi lạnh toát ra.
Bài thơ ấy là do Bùi Ngụ Hành viết?
Nếu việc đạo thơ bị xác thực, thì hắn xong đời rồi! Tuyệt đối không thể thừa nhận!
Hắn lập tức biện giải: “Hoàng Châu trường, học sinh cảm thấy hai bài thơ này biểu đạt nội dung khác nhau, chỉ là cùng dùng phương pháp chữ “cực” mà thôi, làm sao có thể nói là cùng một người làm ra được, như vậy quá gượng ép.”
Sau khi hắn nói xong, Hoàng Châu trường nhìn về phía Bùi Ngụ Hành, ánh mắt trầm lại, gật đầu tán thưởng.
Chỉ thấy Bùi Ngụ Hành như thể không nghe thấy lời nghi ngờ về việc đạo thơ, ung dung gọi tiểu người hầu đến, điềm nhiên uống nước giải khát, còn mỉm cười nói đôi câu với tiểu người hầu ấy rồi cho về, hoàn toàn không để ý ánh mắt của đối phương.
Tuyên Quân Bác cũng thấy cổ họng ngứa ngáy, nhìn thấy thái độ của Bùi Ngụ Hành như vậy thì lửa giận bốc lên, càng khát nước, lập tức bảo người hầu rót chén trà uống cạn.
“Hai người còn có điều gì muốn nói nữa không? Bản quan cho các ngươi một cơ hội trình bày. Nếu có người biết sai thừa nhận, thì chuyện này dừng tại đây, bản quan coi như bỏ qua.”
Ý ngầm là: chỉ cần ngươi thừa nhận đạo thơ, danh ngạch Hương Cống Sinh nên là của người nào thì sẽ là của người đó.
Tuyên Quân Bác liên tục nháy mắt ra hiệu với Bùi Ngụ Hành, khổ nỗi khoảng cách quá xa, đối phương không thấy được. Hắn mất kiên nhẫn, nhỏ giọng gọi: “Bùi Ngụ Hành! Ngươi có nghe không? Lát nữa ngươi không được thừa nhận, nếu không ta bảo mẫu thân ta giết chết ngươi!”
Bùi Ngụ Hành đúng lúc ho nhẹ hai tiếng, che ngực.
Hắn tức khắc giận dữ: “Ngươi là cái thứ ma bệnh đáng chết!”
Lúc này thấy Hoàng Châu trường đã hết kiên nhẫn, hắn vội vàng nói: “Châu trường minh giám, lúc làm thơ ai nấy đều viết riêng biệt, lại có nha dịch canh giữ bốn phía, sao có thể đạo thơ được.”
“Ý ngươi là nói bản quan hồ đồ sao?!”
Cho cơ hội mà không biết nhận, Hoàng Châu trường nhìn về phía Bùi Ngụ Hành: “《Cây hòe tiểu viện》 là do ngươi làm phải không? Ngươi có đưa bài thơ đó cho Tuyên Quân Bác không?”
Bùi Ngụ Hành tuy nghi ngờ vì sao Hoàng Châu trường cứ khăng khăng cho rằng hắn đã đưa thơ cho Tuyên Quân Bác, nhưng tuyệt đối không thừa nhận, liền đáp: “Học sinh vẫn luôn cùng Bát lang nói chuyện, chưa từng nhìn thấy bài《Cây hòe tiểu viện》kia, không thể xác định có phải thơ của học sinh hay không. Còn nữa, học sinh có thể chắc chắn rằng mình chưa từng đưa thơ cho Tuyên Quân Bác.”
“Thật kỳ lạ,” Hoàng Châu trường bảo người hầu mang hai bài thơ đến trước mặt họ, “Sao hai bài này chữ viết lại giống hệt nhau? Hai vị, tốt nhất hãy giải thích rõ ràng!”
Lời vừa nói ra, các tài tử chung quanh đều ồ lên – là đạo thơ, không nghi ngờ gì nữa, quá to gan!
Bùi Ngụ Hành đưa tay đón lấy hai bài thơ từ tay người hầu, quay đầu nhìn về phía Tuyên Quân Bác, người đã run rẩy đến mức đứng không vững.
Chẳng trách Hoàng Châu trường có thể lập tức nhận ra hai bài thơ này cùng một người viết, thì ra Tuyên Quân Bác đem bài thơ mà hắn giao cho Tiêu phu nhân, nguyên vẹn nộp lên.
Lúc làm thơ, hắn chỉ cần làm dáng viết một bài, phụ thân hắn đang làm quan trong nha môn, các nha dịch đều nhận biết, mở một mắt nhắm một mắt, liền để mặc hắn qua mặt.
Nực cười là Tiêu phu nhân không nói cho hắn thơ từ ai mà có, hắn thì cứ tùy tiện dùng, còn mong thơ ấy giúp mình lọt vào mắt Hoàng Châu trường, đoạt được một danh ngạch Hương Cống Sinh.
Hoàng Châu trường đúng là nhìn vào thơ, nếu không phải Tuyên Quân Bác nhiều lần biểu hiện kỳ lạ, thì sẽ không bị Châu trường phát hiện ra chữ viết giống với bài thơ của mình.
Có thể nói, tính toán trăm bề, lại tự vác đá nện chân mình.
Như thế, thì cũng đừng trách hắn nhân cơ hội mà bỏ đá xuống giếng.
Hắn đúng lúc nghi hoặc, nhìn Tuyên Quân Bác chất vấn: “Bá mẫu trước kia đến nhà, thấy ta vừa viết ra hai bài thơ, nói sẽ thay ta trình cho Hoàng Châu trường. Nhưng sao giờ đây thơ lại nằm trong tay ngươi?”
“Bùi Ngụ Hành, ngươi vu khống! Phụ thân của ngươi là người tham ô mưu phản, ngươi thì tốt được bao nhiêu! Đừng hòng bôi nhọ ta, rõ ràng, rõ ràng là ngươi đạo thơ của ta!”
Tuyên Quân Bác, bản thân hắn không xứng với cái tên này.
Bùi Ngụ Hành lặng lẽ nhìn hắn.
Trong mắt hắn hiện lên ký ức: cây đao đẫm máu ở ngã tư náo nhiệt Trường An, bên tai vang vọng những lời như “Phụ thân ngươi tham ô mưu phản, chết không tử tế”, “Ngươi không xứng là con cháu của Bùi gia”, “Tránh xa hắn ra, phụ thân hắn mưu phản, cẩn thận rước họa vào thân.”
“Ta đạo thơ của ngươi?” Hắn khẽ bật cười, từng chữ từng lời: “Ngươi – xứng – để ta đạo thơ sao?”
“Ta – Bùi Ngụ Hành – niên thiếu thành danh, từng vì hoa khôi Trường An sáng tác khúc hát mà vang danh hai thành trì, ta đọc kỹ Tứ Thư Ngũ Kinh, luật pháp Đại Lạc, 《Văn Tuyển》, 《Công Dương Truyện》, 《Cốc Lương Truyện》, 《Tự Lâm》, 《Tam Thương》, 《Nhĩ Nhã》 – xuống bút là thành văn. Ngươi muốn cùng ta biện luận một phen không?”
Vì nói câu quá dài, Bùi Ngụ Hành nâng tay áo rộng, không nén được cơn ho, sắc mặt đã trắng bệch, chống người lên nói tiếp: “À quên, 《Tam Thương》, 《Nhĩ Nhã》 chắc ngươi còn chưa từng nghe qua tên bao giờ nhỉ?”
Các tài tử đồng loạt vỗ tay khen ngợi: “Hay! Biện giỏi!”
Ngươi nói người ta đạo thơ của ngươi, thì ít ra cũng phải có thơ để bị đạo chứ!
Tuyên Quân Bác bị nói đến mức không biết ứng phó ra sao, bụng chỉ toàn cỏ khô, sao có thể biện luận.
Thấy hắn á khẩu, có tài tử cao hứng nói: “Ha ha, ta từng đọc 《Tam Thương》, 《Nhĩ Nhã》, Tuyên Quân Bác không dám biện luận, vậy ta có thể không?”
Lại có người tiếp lời: “Bùi Lang, ngươi có dám cùng ta biện luận một phen không?”
Hoàng Châu trường đưa tay ra hiệu mọi người yên lặng, trước hết nói với Bùi Ngụ Hành: “Bản quan chưa từng thấy thơ ngươi làm.”
Rồi quay sang các tài tử nói: “Vòng tuyển “Rút giải” chưa kết thúc, nhưng thời gian có hạn, hai người bọn họ không cần biện luận, nếu các ngươi muốn cùng Bùi Ngụ Hành biện luận, sau kỳ “Rút giải” này mọi người có thể tự tổ chức văn hội để thể hiện. Hiện tại, để Bùi Ngụ Hành và Tuyên Quân Bác, mỗi người làm lại một bài thơ.”
Bùi Ngụ Hành tất nhiên không sợ, cầm bút liền viết ngay một bài thơ về việc tham gia vòng tuyển “Rút giải”, mà bị thân nhân quấy phá, mang hàm oan vô cớ.
“Bài thơ này hợp với cảnh ngộ, lại liền mạch trôi chảy, ai nấy đều khen ngợi.”
“Lại nhìn cái bài thơ của Tuyên Quân Bác kia, ôi trời đất, thứ đó mà cũng gọi là thơ được sao?”
“Còn nhìn đến chữ viết kia, đến trẻ con tám tuổi cũng viết đẹp hơn hắn, chẳng trách lại muốn ép Bùi Ngụ Hành làm thơ giùm.”
Hoàng Châu trường dứt khoát đưa ra quyết định: “Tuyên Quân Bác, chuyện ngươi đạo thơ của Bùi lang là hoàn toàn xác thực, không sai vào đâu được, lập tức xuống núi cho ta.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận