Người vừa đến khoác trên mình chiếc áo dài màu lam, áo dài được thắt ngang chân, chân mang đôi ủng da cao cổ. Tóc màu nâu rối bời thả xuống hai bên, hai bím tóc rủ trước ngực, lộ ra gương mặt thanh tú trẻ trung.
Rõ ràng là nam tử, nhưng ở vành tai lại xỏ khuyên tai, đeo đôi vòng vàng lớn. Điều thu hút người khác nhất ,chính là đôi mắt xanh lục như mặt nước hồ xuân, sóng sánh ánh sắc biếc như ngọc thạch.
Tuyên Nguyệt Ninh hơi nhếch khóe môi, xem như đã chờ được —— người trước mặt chính là Khố Địch Úy Văn, nhi tử của Hồ Thương lớn nhất tại Việt Châu hiện nay.
Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ hoàn toàn tiếp quản việc làm ăn của phụ thân tại Việt Châu, sau đó nhờ vào trí tuệ hơn người, dù còn trẻ nhưng đã trở thành người giàu có nhất Đại Lạc.
Sau lại quyên góp hơn nửa tài sản cho nữ đế dùng cho quân đội, trở thành Hoàng thương của Đại Lạc. Hắn là một kỳ nhân vừa nắm chắc lòng người, vừa nhìn thấu thế cục.
Bị lời này của hắn làm cho bị nghẹn, phải nói là giờ Tiêu phu nhân như cưỡi lên lưng cọp khó leo xuống, sắc mặt lập tức sa sầm, nói: “Khố Địch Úy Văn, chuyện cửa tiệm nhà ta, không cần ngươi bận tâm! Dù thế nào cũng chẳng ảnh hưởng đến Văn Nhai Các của ngươi!”
Khố Địch Úy Văn dùng lời đáp trả: “Tiêu phu nhân nói vậy là sai rồi, Hồ Thương vốn là một nhà, sao có thể làm cho qua chuyện, việc gì cũng cần làm rõ, không thể để tiểu nương tử bị oan uổng được.”
Nói đoạn, đôi mắt xanh biếc của hắn dừng lại trên người Tuyên Nguyệt Ninh, đang đứng sau Tiêu phu nhân, giọng nói ôn hòa như gió xuân lướt qua mặt, như sợ quấy rầy nàng mà nói: “Tiểu nương tử, ngươi thấy có phải vậy không? Hôm nay có tại hạ ở đây, tiểu nương tử cứ việc biện giải cho bản thân.”
Dáng vẻ hắn ra mặt vì Tuyên Nguyệt Ninh, khiến Tiêu phu nhân nheo đôi mắt phượng lại, lạnh lùng nói: “Tóm lại chuyện đã xảy ra, sau này chỉ cần cố gắng tránh là được. Khố Địch Úy Văn, ngươi không đi quản chuyện nhà của ngươi, còn đến chỗ ta can thiệp làm gì, đây là chuyện riêng trong nhà ta.”
Tuyên Nguyệt Ninh từ phía sau nàng bước lên, ngắt lời Tiêu phu nhân, khiến Khố Địch Úy Văn có thể nhìn rõ nàng hơn. Thân hình nhỏ nhắn mặc bộ Hồ phục màu trắng trăng non, thâm mắt đen sẫm lộ rõ vẻ mệt mỏi của nhiều ngày, trông vẫn chỉ là một hài tử.
Nàng hành lễ lớn với Tiêu phu nhân, nói: “Bá mẫu, vị lang quân này nói rất đúng, Thất nương tán đồng. Thất nương không muốn không duyên cớ lại mang danh phản bội vì bán bản vẽ. Nay đã có cơ hội rửa oan, mong bá mẫu chấp thuận.”
Bị hai người liên tiếp ép buộc, Tiêu phu nhân không thể không đồng ý. Ánh mắt nàng dừng lại trên mấy bản vẽ căn bản chẳng nhìn ra điểm khác biệt nào trong tay Tuyên Nguyệt Ninh, trong lòng cảm thấy nắm chắc, mở miệng: “Vậy thì ngươi muốn thế nào?”
Tuyên Nguyệt Ninh trước tiên nhìn ra ngoài cửa, chân thành nói với những người dân đang tụ lại xem náo nhiệt: “Thất nương cảm tạ các vị đã bênh vực lẽ phải, cảm tạ các vị đã tin tưởng. Bản vẽ này thật sự không phải do Thất nương vẽ. Dù Thất nương có ngốc, cũng không ngốc đến nỗi vẽ cho cửa tiệm khác, lại còn dùng giấy của Linh Lung Các, vẽ giống hệt đồ vật. Thất nương vốn có tay nghề, có thể vẽ ra một bản khác hoàn toàn, mà không ai nhận ra.”
Đúng vậy, ai ai cũng biết họa sĩ chính của Linh Lung Các có bản lĩnh không nhỏ, căn bản không cần bắt chước bản vẽ cũ. Nếu nàng thật sự muốn kiếm tiền, thì vẽ một bức khác bán cho cửa tiệm khác chẳng phải tốt hơn sao?
Khố Địch Úy Văn đã nghe ra ý trong lời nàng, đôi mắt xanh lộ vẻ hứng thú, chủ động nói: “Tại hạ từng đi khắp đông tây nam bắc, cũng luyện được đôi mắt tinh đời, không biết tiểu nương tử có thể đưa bản vẽ để ta xem qua được không?”
Tuyên Nguyệt Ninh do dự một chút, lật mấy tờ bản vẽ. Đã là đồ mình vẽ, tự nhiên hiểu rõ từng dấu vết cố tình để lại. Khố Địch Úy Văn không quen biết nàng, lại là đối thủ cạnh tranh của Linh Lung Các. Nếu hắn cũng phát hiện được điểm bất thường, thì không gì tốt hơn. Nếu hắn không phát hiện ra, bản thân nàng ra mặt cũng không muộn.
Sau khi suy nghĩ, nàng đưa bản vẽ cho Khố Địch Úy Văn, chạm vào đôi tay khô nứt, thô ráp của hắn nàng bắt đầu thay đổi suy nghĩ, nhìn gương mặt quá mức tuấn tú kia, đem cả hai so sánh, nàng thấy trước kia nghĩ hắn chỉ giống thư sinh đọc sách là sai rồi, có lẽ hắn là một chưởng quầy đầy kinh nghiệm, trải qua nhiều lăn lộn, khó khăn mới tạo ra được nhiều sinh ý như vậy mới đúng.
Tiêu phu nhân tỏ vẻ bình tĩnh, nhưng không nhịn được giục: “Khố Địch Úy Văn, ngươi nhìn ra được gì chưa? Họa sĩ cửa tiệm nhà ta đã xem qua một lượt, không phát hiện ra gì cả.”
Khố Địch Úy Văn ngẩng đầu: “Giống.”
Tưởng hắn cũng chẳng phát hiện ra được gì, Tiêu phu nhân khẽ rung khăn tay, lạnh lùng nói:
“Nếu ngươi cũng không phát hiện ra gì, Thất nương, ngươi còn gì để nói?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=30]
Chẳng lẽ ngươi lại dối gạt bá mẫu? Muốn mượn cớ báo quan để thoát tội? Mất công bá mẫu còn tin là ngươi không làm.”
Chẳng lẽ Khố Địch Úy Văn bây giờ không lợi hại bằng hắn ở kiếp trước, nên mới không phát hiện ra?
Tuyên Nguyệt Ninh có chút thất vọng, thở dài, định thu lại bản vẽ.
Đúng lúc đó, Khố Địch Úy Văn mở lời: “Không phải, không phải, dù Tiêu phu nhân không tin Thất nương, cũng nên tin vào đôi mắt này của tại hạ. Ta đã xem hết mấy tờ bản vẽ này, từ cách dùng bút, thế bút, đến thói quen vẽ đều đã nhìn qua. Dù người kia cố bắt chước cách vẽ của Thất nương, rốt cuộc vẫn là vẽ hổ hóa chó. Bản vẽ này, không phải Thất nương vẽ!”
“Ngươi nói bậy! Ta đã xem qua một lượt, rõ ràng là nàng vẽ!” – Diêu Tam nương trừng mắt nhìn Khố Địch Úy Văn, thân thể run rẩy như chiếc lá mùa thu.
Khố Địch Úy Văn đánh giá nàng từ trên xuống dưới, nói: “Tiêu phu nhân, đây là họa sĩ nhà ngươi nói trước đó? Thân là họa sĩ, ngay cả bản vẽ có phải cùng một người vẽ hay không mà cũng không phân biệt nổi, xem ra đôi mắt này thật chẳng cần dùng đến.”
Ngụ ý rõ ràng: họa sĩ nhà ngươi trình độ quá kém.
Bị hắn chèn ép, lại bị hắn vạch trần bản vẽ không phải do Tuyên Nguyệt Ninh vẽ, Tiêu phu nhân giận dữ bóp chặt khăn tay, nghiêng mắt nhìn Diêu Tam nương, mắng: “Nơi này có phần ngươi nói chuyện sao? Lui ra cho ta!”
Diêu Tam nương lo lắng nhìn bản vẽ trong tay Khố Địch Úy Văn, cắn môi không nói, chỉ quay lại nhìn Tuyên Nguyệt Ninh bằng ánh mắt vừa oán độc vừa sợ hãi.
Tuyên Nguyệt Ninh thấy ánh mắt mọi người đều tập trung lên người Khố Địch Úy Văn, liền quay lại cười với nàng ta, nhưng không còn là vẻ dịu dàng ngày trước.
Khố Địch Úy Văn đấu khẩu với Tiêu phu nhân một phen, giành thắng lợi lớn. Giờ liền chia bản vẽ cho người dân vây xem: “Mỗi họa sĩ đều có thói quen riêng biệt, xin mọi người nhìn kỹ, bản vẽ của Thất nương có chỗ đặc biệt, có lẽ là dấu ấn nàng cố ý để lại trong tranh. Dưới ánh mặt trời này nhìn, các vị có thể nhìn thấy một cái hình trên bản vẽ này, đó là một chữ nhỏ ‘Tuyên’.”
“Đúng rồi, ta họ Tuyên,” – Tuyên Nguyệt Ninh bước ra, đứng cạnh Khố Địch Úy Văn, trên mặt lộ vẻ hoài niệm về phụ mẫu đã khuất, “Khố Địch lang quân nói đúng ý trong lòng ta.”
Mọi người đều nhiệt tình tìm kiếm:
“Trời ạ, ta không biết chữ, chữ ‘Tuyên’ trông thế nào?”
“Ta thấy rồi! Đây nè, dài thế này.”
“Thật sự có chữ a! Các người xem, bản vẽ bán cho cửa tiệm khác không có chữ ‘Tuyên’, chẳng phải là vu oan cho tiểu nương tử sao?”
“Tiêu phu nhân, ngươi phải cho tiểu nương tử một lời công đạo!”
Những người trước đó bị Tiêu phu nhân lừa, từng mắng chửi Tuyên Nguyệt Ninh, giờ lại kích động đòi bà ta phải cho nàng một lời giải thích.
Bản vẽ cửa tiệm không thể để lọt ra ngoài, Tuyên Nguyệt Ninh thu lại từng bức, nói: “Bá mẫu làm vậy cũng là vì Linh Lung Các, những bản vẽ này rõ ràng là có người muốn hãm hại Thất nương, bá mẫu nhất thời chưa điều tra ra, cũng là điều có thể cảm thông. Thất nương đa tạ các vị yêu mến.”
“Ai u, tiểu nương tử đừng nói vậy, vừa rồi ta còn mắng ngươi. Người vu hãm ngươi thật quá đáng, không thể bỏ qua cho hắn!”
Tuyên Nguyệt Ninh mỉm cười, thi lễ với Khố Địch Úy Văn: “Hôm nay đa tạ lang quân.”
“Không sao, không sao.”
Nàng bước đến trước mặt Tiêu phu nhân, trao lại bản vẽ: “Bá mẫu, chuyện đã rõ ràng, bản vẽ này không phải do Thất nương vẽ. Nhưng những người có thể tiếp xúc với bản vẽ và bút vẽ của ta trong cửa tiệm không nhiều, mong bá mẫu cho Thất nương một lời công đạo.”
Tiêu phu nhân tất nhiên biết bản vẽ không phải nàng vẽ, bèn giả vờ lật xem, nói: “Hài tử ngoan, là bá mẫu không phải, khiến con chịu uất ức. Việc tra án, bá mẫu không am hiểu, nếu con không làm, thì chân tướng đã rõ ràng, cũng đừng dây dưa nữa.”
“Như vậy sao được,” – Khố Địch Úy Văn không khách khí thay nàng từ chối đề nghị của Tiêu phu nhân, “Ta nghe khi Tiêu phu nhân cho rằng là Thất nương vẽ, thì phạt tiền, răn dạy. Nay chứng minh không phải nàng, lại muốn bỏ qua?”
Tuyên Nguyệt Ninh cúi đầu, trông đầy ủy khuất, không đón lấy ánh mắt Tiêu phu nhân đưa sang.
Ngoài cửa của Linh Lung Các, rất nhiều người đứng về phía nàng, Tiêu phu nhân đành cắn môi nói: “Tốt, tra! Ta muốn xem là ai cố ý oan uổng con, là ai đem bản vẽ cửa tiệm bán cho người khác!”
“Cái đó thì dễ thôi,” – Khố Địch Úy Văn lập tức nói – “Gọi họa sĩ cửa tiệm kia tới đối chất một phen chẳng phải rõ ràng rồi sao?”
Một lúc sau, họa sĩ kia đã bị người của Khố Địch Úy Văn đưa tới. Nàng chỉ tay thẳng vào Diêu Tam nương: “Chính là nàng ta đưa bản vẽ cho ta, còn bảo đó là bản vẽ Linh Lung Các không cần nữa, ta mới dùng. Ai ngờ nàng lại trộm, hại cửa tiệm ta làm ra trang sức y hệt Linh Lung Các!”
“Ngươi nói bậy! Ta không quen nàng! Phu nhân, họa sĩ này vu oan cho ta!” – Diêu Tam nương gào thét, giọng the thé đến đau tai.
“Không phải ngươi thì là ai? Ta còn tin tưởng ngươi, vậy mà ngươi lại hại ta!” – họa sĩ kia mắt đỏ hoe, vụ tai tiếng này khiến nàng bị đuổi việc, giờ hận không thể lột da Diêu Tam nương.
Tình thế xoay chuyển nhanh chóng, không còn kiểm soát được nữa, Tiêu phu nhân đành phải đồng ý lục soát. Cuối cùng, tìm được trong phòng bên giấy vẽ bị vứt bỏ có nét bút bắt chước tranh của Tuyên Nguyệt Ninh, chứng cứ rành rành.
Khi chân tướng được phơi bày, Diêu Tam nương mềm nhũn chân, ngã lăn xuống đất.
Để xoa dịu mọi người và Tuyên Nguyệt Ninh, Tiêu phu nhân lập tức tuyên bố đuổi việc Diêu Tam nương – một họa sĩ tay chân không sạch sẽ.
Diêu Tam nương quỳ bên chân Tiêu phu nhân, khóc lóc thảm thiết, nói do mình ghen ghét mới sinh ý xấu, cầu xin Tiêu phu nhân đừng đuổi nàng đi.
Lúc đầu Linh Lung Các không có họa sĩ chính, vốn đã thiếu người, mượn cớ này Tiêu phu nhân liền tha thứ cho Diêu Tam nương, đồng thời khấu trừ ba tháng tiền công của nàng.
Nhưng lần này, dù bà ta tha cho Diêu Tam nương, thì cũng không còn ai khen bà là người rộng lượng nữa.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận