Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Thế đạo hà khắc

Ngày cập nhật : 2025-09-26 21:11:40
Bùi Cảnh Chiêu ở Quốc Tử Giám bị Tiêu Cửu lang chọc nổi giận, nàng liền không nói hai lời lập tức xông lên đánh cho hắn một trận. Tiêu Cửu lang giữ nguyên tắc quân tử không cùng nữ nhân so đo, nên cũng không đánh trả.
Ở Quốc Tử Giám, Tiêu Cửu lang vốn cũng là một nhân vật có tiếng tăm, tin tức hắn bị người ta đơn phương đánh rất nhanh đã truyền khắp nơi.
Mọi người vừa thấy hắn liền ồ lên, đúng là hốc mắt của Tiêu Cửu lang bị bầm tím.
Theo lý mà nói, ở Quốc Tử Giám mà đánh nhau thì phải bị ghi lỗi, nhưng Bùi Cảnh Chiêu chỉ là đến đưa cơm, nàng lại sức lực nhỏ nên cũng không làm Tiêu Cửu lang bị thương nặng gì. Sau khi hỏi rõ mới biết, hai người bất quá chỉ là đùa giỡn, hắn lỡ giỡn quá trớn khiến nàng nổi giận, nên các vị phu tử cũng liền không truy cứu nữa.
Phu tử quản kỷ luật thấy Bùi Cảnh Chiêu thông minh lanh lợi, đối đáp trôi chảy, bèn nổi lòng yêu thích nhân tài. Nàng mặc Hồ phục, sống động như một tiểu lang quân, liền hỏi nàng là con nhà ai.
Nàng đảo tròng mắt, liền nói mình là huynh đệ của Bùi Cảnh Ký, còn làm tay ra hiệu với Tiêu Cửu lang, buộc hắn ngậm miệng.
Các phu tử vốn sớm nghe chuyện Bùi Thiếu Khanh dạy dỗ hài tử trong nhà rất nghiêm khắc, lập tức liền lấy làm lạ sao Bùi Cảnh Chiêu lại không bị đưa tới Quốc Tử Giám. Nghĩ bụng, chờ tới kỳ nghỉ, sẽ tự mình đi Bùi phủ một chuyến, cùng Bùi Ngụ Hành bàn bạc, hài tử có tư chất, vạn lần không thể mai một trong nhà.
Bùi Cảnh Chiêu cười hì hì nói: “Phu tử, người là muốn cho ta vào Quốc Tử Giám đọc sách à?”
Phu tử còn chưa kịp trả lời, chợt nghe lại có hài tử đánh nhau, liền buông công việc trong tay xuống, vội vã chạy đến Thôi Lăng, vuốt chòm râu cười ha hả nói: “Chiêu nhi à Chiêu nhi, con chớ có hại Trần phu tử.” Sau đó, Trần phu tử liền biết được nàng là một tiểu nương tử, trong lòng tiếc hận không thôi.
Thôi Lăng bảo Tiêu Cửu lang dẫn Bùi Cảnh Chiêu tham quan một vòng trong Quốc Tử Giám, nhưng không được quấy rầy học trò khác. Còn ông thì cầm cơm do nàng mang đến, cùng Bùi Cảnh Ký ăn phần cơm ngon đó.
Bùi Cảnh Chiêu đi theo phía sau Tiêu Cửu lang, đứng ngoài cửa nghe trong phòng vang lên tiếng đọc sách lanh lảnh, thấy bọn họ có thể đi học, nàng lại càng buồn bực. Tiêu Cửu lang phải dùng đủ mọi cách mới chọc nàng bật cười. Hai người lại chơi thêm một lúc, nàng mới chịu về nhà.
Ở trong nhà, Tuyên Nguyệt Ninh cùng Bùi Ngụ Hành nghe nói Bùi Cảnh Chiêu lại đi đánh nhau với Tiêu Cửu lang, đều không biết nên nói gì cho phải.
Cuối cùng, Tuyên Nguyệt Ninh đành phải dắt nàng đến Tiêu phủ xin lỗi. Nào ngờ lại vừa vặn gặp được Tiêu Tử Ngang, đúng là thật khéo.
Tiêu phụ, Tiêu mẫu thấy nhi tử nhà mình bị Bùi Cảnh Chiêu đánh, trong lòng vừa đau vừa buồn cười. Nhưng nhìn Tuyên Nguyệt Ninh bộ dáng rất là thành tâm xin lỗi, cơn giận cũng khó phát tác. Đúng lúc Tiêu Tử Ngang đến, hắn và Tuyên Nguyệt Ninh vốn có quan hệ thông gia, Tiêu mẫu liền thấy không nên khó xử nàng nữa, để cho Tiêu Tử Ngang cùng Tuyên Nguyệt Ninh nói chuyện, còn mình thì đưa Bùi Cảnh Chiêu vào phòng trong ăn điểm tâm.
Chẳng bao lâu sau, trong phòng vang lên tiếng cười khanh khách vô tư của Bùi Cảnh Chiêu. Không thể không nói, Tiêu mẫu thật sự rất thích tiểu nha đầu này.
Tiêu Tử Ngang đứng dưới mái hiên, nói: “Nhường Chiêu nhi là đúng rồi, nếu Cửu lang dám đánh trả, ta sẽ đánh gãy chân nó.”
Tuyên Nguyệt Ninh tất nhiên biết rõ tính tình hắn, nghe vậy cũng yên lòng hơn.
Hai người vừa nói chuyện, đề tài dần dần chuyển hướng đến Bùi Ngụ Hành. Tiêu Tử Ngang muốn từ miệng Tuyên Nguyệt Ninh thăm dò thật giả việc Bùi Ngụ Hành sinh bệnh, nhưng bị lời lẽ khéo léo của nàng gạt sang chuyện khác.
Hắn lắc đầu, nói một câu còn có công vụ trong người rồi đi mất. Vừa mới bước đi được hai bước, Tuyên Nguyệt Ninh nghe thấy phía sau có nô tỳ bẩm báo, nói phu nhân muốn ra phủ hóng gió, hỏi hắn có đồng ý không.
Hắn đáp: “Nàng đã muốn ra phủ, các ngươi cứ để nàng ra. Chuyện nhỏ thế này, đừng đến phiền ta.”
“Vâng, lang quân.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhướn mày, mang theo Bùi Cảnh Chiêu cáo từ. Quả nhiên, ở cổng gặp được Trịnh Diệc Tuyết đang chuẩn bị ra ngoài.
Đợi xe ngựa của nàng ta đi xa, Tuyên Nguyệt Ninh mới ôm Bùi Cảnh Chiêu, ngẩn người một lát, rồi lắc đầu: chuyện của nàng ta, liên quan gì đến nàng đâu.
Nàng đưa tay vuốt tóc Bùi Cảnh Chiêu, dặn dò: “Muội là tiểu nương tử, đánh nhau với lang quân chỉ có muội là thiệt thòi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=148]

Nếu không phải Cửu lang không đánh trả, chẳng biết muội đã bị thương thành bộ dáng gì nữa. Về nhà, nhất định phải nhận lỗi với a huynh, nghe rõ chưa?”
Nhắc đến Bùi Ngụ Hành, khuôn mặt nhỏ của Bùi Cảnh Chiêu xụ xuống, đáng thương lăn lộn trong ngực nàng, nũng nịu hỏi: “A tỷ, tỷ nói coi, a huynh có bắt muội phạt quỳ không? A tỷ, tỷ về nhà giúp muội xin tha với a huynh đi.”
“Đáng đời muội bị a huynh phạt! Cho phép muội đến Quốc Tử Giám đưa cơm, vậy mà cũng gây chuyện với Cửu lang!”
Bùi Cảnh Chiêu nằm oặt trong ngực nàng, mặt mày u sầu, để mặc nàng sửa sang xiêm y, chải lại tóc. Nàng bĩu môi nói: “Muội cũng không cố ý, là Cửu lang chọc muội trước! Với lại bọn muội cũng đã làm hòa rồi, mẫu thân của Cửu lang cũng không trách muội nữa.”
“Muội còn cãi nữa? Đợi về nhà, cứ nói thế với a huynh, xem huynh ấy phạt muội thế nào!”
“Không có, không có!” Bùi Cảnh Chiêu vội lấy hai tay che miệng, lắc đầu lia lịa, như bị dọa sợ chết.
“Muội thật là!”
Tuyên Nguyệt Ninh hết cách với nàng. Ký nhi là lang quân, sau này là trụ cột của Bùi gia, tất nhiên phải bị Bùi Ngụ Hành nghiêm khắc rèn luyện để trưởng thành. Nhưng Chiêu nhi thì khác, nàng là tiểu nương tử, vài năm nữa cũng sẽ gả đi.
Nên Bùi Ngụ Hành đối với Chiêu nhi cũng dung túng hơn nhiều. Nếu không phải người trong nhà đều thương yêu, với tính tình hoạt bát của nàng, đã sớm bị sửa lại rồi.
Còn chuyện đưa cơm đến Quốc Tử Giám, tiểu tâm tư đó, ai mà chẳng nhìn ra.
Bùi Cảnh Chiêu nằm trong lòng nàng, bèn hỏi điều mình đã suy nghĩ từ lâu: “A tỷ, vì sao muội không thể giống Ký nhi đi Quốc Tử Giám đọc sách? Hôm nay còn có phu tử khen muội, muốn cho muội nhập học ở Quốc Tử Giám. Nhưng vừa nghe muội là tiểu nương tử, liền không nhắc nữa. Chiêu nhi tuy không thích đọc sách, nhưng nhìn các lang quân đọc sách, trong lòng rất hâm mộ.”
Tuyên Nguyệt Ninh đang chải tóc cho nàng, động tác khựng lại, nhìn đôi mắt tràn đầy khát vọng học hành ấy, chỉ có thể bất đắc dĩ nói: “Đại Lạc vốn là như vậy, địa vị tiểu nương tử rốt cuộc không bằng lang quân, chúng ta không thể vào triều làm quan.”
“Nhưng, bệ hạ là nữ tử mà?”
Nàng khẽ véo chiếc mũi nhỏ của Bùi Cảnh Chiêu, nói: “Cả Đại Lạc cũng chỉ có một mình bệ hạ thôi!”
Bùi Cảnh Chiêu dẩu môi, vô cùng không hài lòng với câu trả lời này.
Tuyên Nguyệt Ninh cũng trầm mặc, thở dài: “Muội còn nhỏ, chưa hiểu thế đạo đối với nữ tử hà khắc thế nào.”
Xe ngựa chậm rãi dừng lại, nàng vén màn xe: “Nhanh vậy đã về phủ rồi sao?”
Ngoài màn xe, một gương mặt quen thuộc hiện ra trước mắt nàng, đúng là lâu rồi nàng không gặp hắn. Người trước mắt chính là Trịnh Tử Duệ đang mặc y phục đơn giản màu xanh lam, phong thái lỗi lạc đứng đó.
Kể từ ngày đại hôn, hắn cõng nàng lên kiệu, hai người đã lâu không gặp, cũng không nói chuyện.
Lần nữa gặp nhau, vẫn có cảm giác như cách một kiếp người.
Hắn mỉm cười nói: “Nguyệt Ninh, có chịu cùng a huynh ăn một bữa cơm không?”
Trong mắt nàng hiện lên vẻ phức tạp, đáp: “Được thôi.”
Bùi Cảnh Chiêu cũng ló đầu ra: “A tỷ, mang muội theo với?”
“Đừng quấy.”
“Không sao, cứ mang Nhị nương theo đi. Hôm nay, huynh chỉ muốn mời muội ăn một bữa cơm thôi.”
Bùi Cảnh Chiêu reo lên: “A, đừng gọi ta là Nhị nương, khó nghe lắm, gọi ta là Chiêu nhi đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh quát: “Yên lặng một chút! Không thì tỷ sẽ cho muội về nhà ngay!”
Thấy thái độ thân mật của hai người các nàng, Trịnh Tử Duệ thu hồi nỗi chua xót trong lòng, nói: “Nguyệt Ninh, Chiêu nhi, chúng ta đi thôi.”

Bình Luận

0 Thảo luận