Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh dự đoán không sai, các thế gia đại tộc luôn lấy cớ Đại Lạc không có tiền nuôi dưỡng hải quân, để kịch liệt phản đối việc thành lập buôn bán trên biển.
Bọn họ thậm chí còn lấy ra chuyện mấy năm trước, Đại Lạc đã từng yêu cầu phải dùng đến tiền cho địa phương, để ám chỉ với Nữ Đế rằng, có lẽ năm nay lại sẽ có càng nhiều khoản tiền cần ra cho nhiều địa phương khác.
Đem tiền đặt hết vào cho hải quân, mà trước mắt còn chưa nhìn không ra được có lợi ích gì không, lại còn có những rủi ro từ việc buôn bán trên biển nữa, lại còn phải hao tốn số tiền lớn để đóng thuyền, ở trong mắt bọn họ, chính là làm những việc vô ích.
Theo không khí ngày càng thêm căng thẳng, Tuyên Nguyệt Ninh liền đến cả mặt Cung Yến Nhi cũng không thấy được, không riêng gì tỷ ấy, cả Bùi Ngụ Hành cũng giống hệt như kiếp trước, có quyền lợi tiến cung mà không cần phải thông báo.
Chỉ điểm này thôi, Tiêu Tử Ngang đã bị bỏ xa ở phía sau.
Mà việc hắn được Nữ Đế trọng dụng, cũng giúp cho nàng, giúp cho Hạo Nguyệt Phường của nàng càng ngày càng có nhiều người tới đặt hàng, hiện nay Tuyên Nguyệt Ninh đã là Tê Hà Đình Chủ, ngoài việc thiết kế xiêm y cho người thân cận ra, đã không còn tự nàng ra tay vẽ nữa.
Tác phẩm gần nhất mà nàng tự tay vẽ, vẫn chính là bộ áo cưới ngày đại hôn của nàng.
May mà ý tưởng của nàng còn nhiều không dùng hết, hoàn toàn có thể chỉ dẫn cho họa sĩ ở Hạo Nguyệt Phường.
Lạc Dương có rất nhiều người có tiền, khi còn ở Hàm Mãn Châu đã từng có vô số đơn đặt hàng cuồn cuộn kéo đến, huống chi nay đã mở cửa hàng chính thức ở Lạc Dương, mới mở chưa bao lâu mà nàng đã thu hồi được vốn, liền đã bắt đầu có lợi nhuận.
Nàng ở Hạo Nguyệt Phường, cũng cảm thấy được sự vội vã nặng trĩu của người đi đường. Bầu trời như sụp xuống, khiến người ta kinh hồn bạt vía. Dự cảm đã trở thành hiện thực, Nữ Đế không thể không lo lắng, bèn đưa ra đề nghị ngay trên triều đình: đến cả thương nhân cũng quyên tiền để cứu tế vùng Hoa Trung bị động đất, Đại Lạc lại thiếu tiền đến mức không có tiền cứu trợ, không bằng các thế gia đại tộc cũng đóng góp cứu tế đi.
Các thế gia đại tộc liền trợn tròn mắt, thương nhân là muốn quyên tiền để cầu lấy danh ngạch tiến sĩ, còn bọn họ quyên tiền để làm gì, chẳng khác nào ném đá xuống sông.
Nữ Đế nói thật dễ nghe, rằng quyên tiền để cứu tế cho Hoa Trung, trong khi đó chỉ cần thương nhân chen nhau quyên góp, là đã đủ tiền cấp cho Hoa Trung.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=144]
Giờ muốn bọn họ quyên tiền, chẳng qua chính là nhằm vào bọn họ, số tiền này khả năng sẽ trực tiếp nhập vào quốc khố, trở thành tiền tài để Nữ Đế sau này kiến lập hải quân.
Bọn họ cảm thấy chẳng khác nào tự vác đá đập chân mình.
Không quyên, Nữ Đế sẽ liên hợp cùng đám quan viên tân phái của bà, nói rằng bọn họ không thương dân. Quyên, thì lại thành ra biến tướng giúp Nữ Đế.
Lúc này bọn họ đành ngưng lại, không còn dám mở miệng ngăn cản chuyện thành lập buôn bán trên biển nữa, ra dáng quyên góp một phần, thế nhưng số tiền mà các thế gia đại tộc cùng nhau quyên góp, lại còn không bằng số tiền Bùi Ngụ Hành từng quyên khi Giang Nam gặp lũ lụt.
Nữ Đế tuy đạt được mục đích, nhưng lại chẳng vui mừng.
Quyền thế của các thế gia đại tộc quá lớn, khi bà vì sự phát triển của Đại Lạc trong tương lai mà nhọc lòng, thì bọn họ chỉ biết nhìn chằm chằm vào lợi ích trước mắt, lo sợ rằng bà sẽ làm suy yếu thế lực của họ. Tuy rằng chuyện này vốn là phải làm.
Tiếp đó, Nữ Đế lấy lý do nhớ nàng mà liên tiếp tuyên triệu Tuyên Nguyệt Ninh vào cung, mỗi lần nàng tiến cung đều tiện thể mang theo Bùi Ngụ Hành, sau đó lại đem nàng ném vào thiên điện, cho ăn ngon mặc đẹp, có án thư để vẽ, nhưng lại không hề gặp được Nữ Đế, người nói nhớ nàng.
Mỗi lần đều là Bùi Ngụ Hành được triệu kiến gặp riêng Nữ Đế, thậm chí có lúc ngay cả Cung Yến Nhi cũng không được ở đó.
Cung Yến Nhi đọc nhiều sách, tự nhiên cũng biết hội họa, lại thường thường chỉ điểm cho nàng vài chỗ trong kỹ năng vẽ. Vốn dĩ nàng ở con đường hội họa cũng có chút linh khí, ở tại thiên điện này, lại càng vẽ ra không ít bức tranh tốt.
Mỗi lần vẽ xong, những bức đó đều không được phép mang ra khỏi thiên điện, sợ bị truyền ra điều gì. Có những bức tranh, lúc Nữ Đế rảnh rỗi cũng sẽ cho vài lời phê bình trên đó. Cho dù chưa từng thấy mặt, Tuyên Nguyệt Ninh vẫn cảm thấy đáng giá.
Những việc bọn họ bí mật bàn luận, nàng không biết, nhưng nàng đoán được, bởi vì ở Lạc Dương dần dần vang lên những tiếng nói khác biệt. Có những học sinh trẻ tuổi, bắt đầu nghi ngờ việc các thế gia đại tộc không phải nộp thuế.
Dân chúng Đại Lạc vốn trồng trọt gian khổ, ngoài việc phải nuôi sống bản thân, còn phải nộp thuế.
Thế nhưng các thế gia đại tộc, có được hàng ngàn khoảnh ruộng tốt, lại không cần nộp thuế.
Dân chúng lao lực vất vả để sản xuất lương thực, dựa vào cái gì mà còn phải nuôi sống những kẻ này?
Người trong thế gia đại tộc đông đảo, cả trăm người ăn sung mặc sướng, vậy mà chẳng phải nộp một hạt thuế, sống bám vào kẻ khác. Quyền lợi bọn họ cao đến như vậy, lẽ nào không nên thu hồi lại một chút, ít nhất cũng phải nộp thuế cho những ruộng đất mà họ đang sở hữu mới đúng!
Con người đều có tâm lý đồng tình, khi dân chúng ở vào thế yếu, còn thế gia đại tộc ở vào thế mạnh, lòng người tự nhiên sẽ thiên về những bá tánh lam lũ khổ cực.
Tiếng nói ấy, từ yếu dần trở nên mạnh, dần kết thành một sợi dây thừng.
Trong làn sóng dư luận ấy, khiến các thế gia đại tộc ngay từ đầu không thèm để ý, sau lại phải sai người đi bưng bít miệng lưỡi thế gian, nhưng càng làm thế lại càng tạo ra phản ứng ngược, lời truyền miệng thêm mạnh mẽ. Khi ấy, Bùi Ngụ Hành liền đã đứng vững vàng danh hiệu “Người đứng đầu Cửa Bắc”.
Hắn ở trên đại điện, trực tiếp dâng tấu chương, nói thẳng việc thế gia đại tộc không nộp thuế đã không còn phù hợp với tình cảnh Đại Lạc hiện tại, cần phải tiến hành cải biên, bọn họ phải nộp thuế.
Người đầu tiên bị hắn chỉ đích danh, chính là thế gia đứng đầu —— Trịnh gia.
Hắn, vậy mà lại hạ đao từ chính nhà phụ mẫu ruột của thê tử, người thân cận nhất với hắn.
Các thế gia liền cảm thấy như có lưỡi đao treo trên đỉnh đầu, Bùi Ngụ Hành điên rồi hay sao, còn muốn tiếp tục duy trì thông gia với Trịnh gia nữa không? Vậy thì Tê Hà Đình Chủ phải xử trí ra sao đây?
Bùi Ngụ Hành mặt mày thản nhiên, hướng về phía Trịnh Diên Huy nhếch môi, để lộ một nụ cười, cười như không cười.
Các người chẳng phải nói Đại Lạc nghèo sao?
Ngài chẳng phải luôn cho rằng Tuyên Nguyệt Ninh rắp tâm hại người à?
Ngài chẳng phải đã không coi nàng là nữ nhi à?
Tốt thôi, vậy thì nộp thuế đi. Sau này sẽ nhờ phần tiền thuế của các người, mà khiến Đại Lạc trở nên giàu mạnh!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận