Bùi Ngụ Hành đang ép Nữ Đế, phải lựa chọn giang sơn Đại Lạc, hay lựa chọn nhi tử ruột của bà.
Chuyện đào binh, chỉ cần điều tra đào sâu, Thập Nhất hoàng tử tất nhiên trốn không thoát, mà đến lúc đó, án tử của phụ thân hắn liền sẽ được phơi bày.
Hắn không trực tiếp đi tra án tử của phụ thân, chính là bởi vì quá sạch sẽ, sạch sẽ đến mức hắn không thể tìm ra chứng cứ có tính quyết định. Hắn chỉ có thể từ đường vòng mà ra tay, như tằm ăn lá dâu, trước tiên tạo ra một kẽ hở nhỏ, rồi từ nơi vốn tưởng kín kẽ đó lan rộng ra.
Nữ Đế bình tĩnh nhìn Bùi Ngụ Hành, không khí trong phòng lại càng thêm nặng nề.
Lúc này, tất cả những người trong phòng đều chỉ có một ý nghĩ: Bùi Ngụ Hành có phải đã điên rồi không? Hắn làm vậy chẳng khác nào muốn chọc giận ông trời!
Thời gian mới chỉ mười lăm phút, mà mọi người lại thấy như đã một canh giờ, Bùi Ngụ Hành vẫn đứng thẳng bất động tại chỗ.
Rốt cuộc chờ được giọng nói của Nữ Đế cất lên: “Bùi Thiếu Khanh nếu còn có chứng cứ, thì trực tiếp dâng lên đi.”
Đôi môi mím chặt của Bùi Ngụ Hành rút cuộc được thả lỏng, liền có một độ cong nhỏ gần như không nhìn thấy, đưa ra từ tay áo một vật khác, dâng lên cho Nữ Đế.
Lần này Bùi Ngụ Hành không giống như vừa rồi đọc chứng cứ ra bằng miệng, ngược lại thành thật đứng bên dưới, chờ Nữ Đế xem xong.
Đằng sau hắn, những người có liên quan như Trịnh Diên Huy trái tim đều thắt lại: Tên nhãi Bùi Ngụ Hành này rốt cuộc đã giao cho Nữ Đế thứ gì?
Tiêu Tử Ngang khẽ nhướn đuôi mày, ánh mắt đảo quanh nơi tay áo hắn: Trong tay áo này rốt cuộc còn giấu bao nhiêu thứ nữa? Hắn thua rồi, đến Nữ Đế mà Bùi Ngụ Hành cũng dám lớn tiếng!
Nữ Đế lần này cũng khác với trước đó, chứng cứ Bùi Ngụ Hành đưa, bà nhìn qua một lần liền không nói gì, như có chút không thể tin, lại lần nữa cầm lên xem lại, càng nhìn thì trên gương mặt bà sự tức giận lại càng hiện rõ.
Phần chứng cứ này, là lời thuật lại của ba người đào binh, vạch trần điều mà Nữ Đế vẫn luôn cảnh giác: Bác Châu đã có ý đồ tạo phản.
Ba năm trước, trận thắng kia chẳng qua chỉ là một màn kịch để lừa dối Nữ Đế. Con dân Đại Lạc, thế mà lại thông đồng với Cao Man Quốc, diễn trò thắng trận cho bà xem.
Khi ấy Cao Man Quốc đang nội loạn, quân đội được phái đi chiến đấu với Đại Lạc chính là quân đội của đối thủ hoàng đế Cao Man Quốc hiện tại. Hoàng đế Cao Man Quốc hiện tại liền thông đồng với Bác Châu, cố ý sai người tới tiết lộ bố trí quân sự, giúp quân đội Bác Châu dễ dàng thắng trận.
Để báo đáp, Bác Châu đã đem toàn bộ binh sĩ của đối thủ ông chém giết sạch sẽ.
Mà ba người đào binh kia sở dĩ không có hộ tịch, trở thành lính đào ngũ, là bởi vì bọn họ vốn là thám báo, chuyên trách dò la tin tức.
Bọn họ phát hiện có điều bất thường, phát hiện trong quân có người liên hệ với Cao Man Quốc, nên liền chia ra trở về báo cho tướng lãnh trong quân biết. Mười thám báo, ngay tức khắc chết hết bảy, còn lại ba người, họ nào dám quay về, chỉ có thể bỏ trốn. May là bọn họ thông minh, sợ bị Cao Man Quốc phát hiện, nên tách nhau ra mà đi. Nghĩ rằng cho dù mình chết rồi, những người khác vẫn còn có thể tiếp tục báo tin.
Một lòng nhiệt huyết, nào ngờ kẻ tiết lộ cơ mật lại chính là Thứ Sử Bác Châu cùng Trung Sơn Vương.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=156]
Bọn họ lấy thi thể của Cao Man Quốc trên chiến trường giả làm thi thể của bản thân, lúc này mới thoát thân được.
Nhưng Thứ Sử Bác Châu cùng Trung Sơn Vương vẫn nghi ngờ là bọn họ chưa chết, nên vẫn luôn truy tìm.
May thay thám báo vốn giỏi ngụy trang, nên mới còn sống sót đến bây giờ.
Trên đường đào vong, bọn họ ngẫu nhiên phát hiện một thôn bị giết sạch, liền gia nhập vào đám người sống sót tản mác ấy, kết thành một nhóm người chắp vá mà sống.
Như thế qua một thời gian, Bùi phụ đang cải trang đến Bác Châu, vì ngài ấy không chọn đi đường chính nên mới bắt gặp được bọn họ. Khi Bùi phụ thấy bọn họ, đã nhận ra có vấn đề khác thường.
Sau đó, bọn họ tin tưởng mà tiết lộ chân tướng chiến dịch Bác Châu. Bùi phụ bi thương trong lòng, hận không thể mọc cánh bay về Trường An báo tin cho Nữ Đế. Khi ấy, Nữ Đế chỉ mới vừa có ý định muốn dời đô, kinh thành Đại Lạc lúc đó vẫn còn ở Trường An.
Ông là Giám Sát Ngự Sử, ánh mắt đâu phải người thường có thể so sánh. Thám báo thấy được chỉ là vài mảnh nhỏ, nhưng ông lại có thể liên tưởng đến cả đại cục.
Thứ Sử Bác Châu cùng Trung Sơn Vương căn bản không phải vì chiến công mới tàn sát dân lành, mà là muốn chiếm giữ vị trí thôn ấy, nơi đó vô cùng ẩn khuất, đặc biệt thích hợp giấu kín một đội quân lớn.
Thông qua quan sát, xác nhận bọn họ ở đó dưỡng ít nhất ba vạn quân, trong khi triều đình chỉ biết bọn họ có hai vạn.
Sau lưng Nữ Đế mà nuôi quân riêng, bọn họ muốn làm gì còn chưa rõ ràng à?
Bọn họ chính là muốn tạo phản!
Thu thập chứng cứ xong, Bùi phụ dặn bọn họ phải che giấu bản thân, rồi chạy gấp về Trường An. Nào ngờ chưa kịp gặp Nữ Đế, tấu chương trong tay đã bị Bùi Hành Trình phát hiện. Vì ông không đề phòng huynh đệ ruột của mình, nên kể ra hết, mạnh mẽ lên án việc làm của Bác Châu với Bùi Hành Trình, dặn Bùi Hành Trình phải bảo vệ Bùi gia cho tốt nếu khi ông gặp chuyện chẳng lành. Vì khi ông mất, Bùi Hành Trình chính là gia chủ của Bùi gia.
Nhưng Bùi Hành Trình đã phụ bạc lòng tin ấy, đem tấu chương cùng chứng cứ giao cho Vương gia. Vương gia lập tức sai người liên hệ Thập Nhất hoàng tử, còn ngụy tạo chứng cứ Bùi phụ tham ô mưu nghịch, kêu Bùi Hành Trình lén đặt vào thư phòng của ông.
Sau đó, Bùi Hành Trình tố cáo Bùi phụ, chứng cứ đủ đầy, Bùi phụ lập tức bị bắt giam, thẩm vấn đều do người liên can án tử Bác Châu chủ trì. Lời ông nói ra đều không truyền đi được, người nhà cũng không được gặp. Vì sao ông không biện giải gì nữa, cũng không cần phải đánh đến nhận tội, là vì ông muốn bảo vệ Tuyên phu nhân và Bùi Ngụ Hành, ông cam chịu nhận tội, lấy cái chết đổi lấy thê nhi được sống.
Mà ở tận Bác Châu, Nhị lang đợi suốt nửa năm, hỏi thăm nhiều lần, chỉ nghe được tin Bùi phụ bị chém đầu vì tội mưu nghịch. Khi ấy mọi ý niệm trong lòng hắn đều tiêu tan, chẳng còn gì để trông mong nữa, ngay cả Bùi phụ cũng không thể thoát khỏi mưu kế, bọn họ lại có thể làm gì?
Đành phải giấu mình, cho tới ba năm sau, một lòng muốn sửa lại án oan cho phụ thân, Bùi Ngụ Hành nhờ Thôi Lăng cùng bạn bè trợ giúp, mới tìm được bọn họ.
Vì sao họ lại tin tưởng Bùi Ngụ Hành nhanh đến thế? Bởi vì hắn là nhi tử của Bùi phụ! Hắn gọi bọn họ đến Lạc Dương, họ liền đến ngay.
Nữ Đế thở dài thật sâu, trông như muốn ném luôn chén trà mới được thay xuống đất!
Bùi Ngụ Hành giao chứng cứ cho Nữ Đế, biết điểm dừng, chỉ viết rằng thám báo phát hiện Bác Châu thông đồng địch, nên bị truy sát mà gặp Bùi phụ, sau đó Bùi phụ chết ở Trường An.
Hắn tin Nữ Đế nhìn chứng cứ này, tất sẽ hiểu rõ đầu đuôi.
Không nhắc đến Thập Nhất hoàng tử, không có nghĩa là hắn không hiện lên trong đầu Nữ Đế. Bác Châu muốn tạo phản, tất phải có danh nghĩa, Thập Nhất hoàng tử chẳng phải là sẵn đó sao!
Nữ Đế gấp lại chứng cứ: “Bùi Thiếu Khanh chuẩn bị thật chu toàn!”
Hắn quỳ xuống, lưng vẫn thẳng: “Bệ hạ bớt giận.”
“Chỉ dựa vào lời ngươi, không khỏi quá đơn phương một phía. Không biết Đại Lý Tự Thiếu Khanh có tìm được chứng cứ nào khác không? Ngươi cũng biết, đây chỉ là lời kể lại của thôn dân Bác Châu, rồi từ đó suy đoán ra mà thôi?”
Lời Nữ Đế vừa dứt, Trịnh Diên Huy liền lộ vẻ vui mừng, còn Tuyên Nguyệt Ninh thì thầm toát mồ hôi lạnh thay Bùi Ngụ Hành. Đây là có ý gì? Nữ Đế chẳng lẽ không định làm chủ cho bọn họ?
Nhưng rõ ràng, biết được chân tướng Bác Châu, Nữ Đế dù giận Bùi Ngụ Hành, cũng không thể coi nhẹ chứng cứ này. Bà là đang bảo vệ hắn.
Bùi Ngụ Hành sớm đã chuẩn bị sẵn cho tình huống Nữ Đế nói như vậy, đang định giải thích tường tận, cùng Nữ Đế kẻ xướng người hoạ, rồi Nữ Đế ra quyết định phải điều tra rõ vụ án này, khiến Bác Châu không thoát được, thì bỗng nghe thấy Nhị lang, từ đầu tới giờ vẫn cúi gằm, đột nhiên không sợ chết nói: “Bệ… bệ hạ, thảo dân trên người có chứng cứ, không… không dám đưa cho Bùi Thiếu Khanh.”
Bùi Ngụ Hành bỗng quay đầu lại.
Không chỉ là hắn, tất cả mọi người đều hướng ánh mắt nhìn về phía Nhị lang.
Trên người hắn vẫn mặc xiêm y mà Tuyên Nguyệt Ninh cho hắn từ lúc mới đến Hạo Nguyệt Phường, Bùi Ngụ Hành đã cố ý phái người giám thị, y phục thay xuống đều đã được kiểm tra cẩn thận, rồi mới thiêu hủy.
“To gan! Há để cho ngươi làm càn!” Giọng nói the thé của Cao công công vang lên, thân mình lại tiến đến bên Nhị Lang mà đứng yên.
Nữ Đế thân mình hơi nghiêng về trước, ánh mắt sắc bén đảo qua đảo lại trên dưới người hắn: “Chứng cứ ở đâu?”
Nhị lang ngẩng đầu, rốt cuộc nhìn rõ dung nhan thiên tử, lại mừng vì biết bản thân có ích, mắt hắn đỏ hoe nói: “Được thảo dân giấu ở trong thân thể!”
Giấu trong thân thể…
Mọi người đều hít vào một hơi lạnh.
Năm đó khi Bùi phụ rời khỏi Bác Châu, chứng cứ chỉ mang đi một nửa, chính là vì lo sợ nếu bản thân gặp bất trắc, thì một nửa còn lại vẫn ở trong tay Nhị lang.
Nhưng không ai ngờ được, để phòng ngừa chứng cứ rơi vào tay kẻ khác, hắn lại đem nó giấu vào trong thân thể!
Hắn chẳng lẽ không sợ mất mạng hay sao?
Ánh nến lay động, lưỡi dao được lia qua lại trên nến, Tả tướng quân Kim Ngô Vệ nhân lúc dao còn nóng liền cắt sâu vào sau lưng Nhị lang, theo vết sẹo cũ lại rạch thêm một dao.
Làn da bị xẻ, lộ ra huyết nhục phía dưới, Nhị Lang liền đau đến hôn mê, nhưng trên gương mặt trước khi ngất đi, trong thống khổ tột cùng lại hiện ra nét vui mừng — chứng cứ mà hắn giấu kín bao năm nay, rốt cuộc có thể được bệ hạ đích thân xem qua!
Hắn không sợ chết, chỉ sợ cái chết của mình vô giá trị. Năm đó lúc đem chứng cứ giấu trên người, hắn đã chuẩn bị sẵn cái chết. Nhưng trời không thu hắn tính mệnh, bệnh sốt cao rồi khỏi, hắn lại sống tiếp.
Hôm nay, mảnh chứng cứ này rốt cuộc đã có chỗ dùng.
Mùi máu tanh tràn ngập trong phòng, không ai dám mở cửa sổ.
Nhị lang vừa ngất đi, Nữ Đế liền từ trên ghế rồng đi xuống.
Cao công công lập tức hỏi: “Hắn làm sao vậy?”
Tả Kim Ngô Vệ tướng quân đáp: “Hắn từng là binh lính, thân thể cường hãn hơn người thường, chỉ là đau quá nên hôn mê.”
Vừa nói, tay ông lại càng nhanh hơn, chỉ mong ra tay thật chóng để Nhị lang ít chịu khổ hơn.
Nhưng đến khi rốt cuộc tìm được chứng cứ, lại thấy khó khăn: chứng cứ đã bị da thịt bao bọc, liền dính sát với nhau!
Nữ Đế không hề do dự: “Truyền ngự y!”
Ngự y liền vận dụng kỹ thuật rút mũi tên, mồ hôi chảy ướt trán, cuối cùng cũng lấy được chứng cứ ra khỏi thân thể hắn, trước sự chứng kiến chăm chú của mọi người, rồi băng bó vết thương cho Nhị lang.
Nhị lang được chính Cao công công đích thân an bài đưa đi nghỉ dưỡng.
Chứng cứ dính đầy máu loãng, khiến mắt Tuyên Nguyệt Ninh nóng lên. Lúc này nàng lo sợ nhất chính là chứng cứ khi mở ra, chữ bên trong đã bị máu làm nhòe đi.
Nếu vậy, bao nhiêu nỗ lực của Nhị lang và Bùi phụ sẽ thành uổng phí.
Trong khi ánh mắt mọi người đều tập trung cả vào chứng cứ, nàng lặng lẽ đi đến bên Bùi Ngụ Hành, nắm chặt tay hắn. Bàn tay hắn lạnh lẽo hơn bình thường, lòng nàng thắt lại, sợ rằng tâm tình hắn chấn động lại sẽ phát bệnh: “Phu quân, Nhị lang sẽ không sao đâu.”
“Ừm.”
“Trong hoàn cảnh gian nan như vậy mà Nhị lang còn có thể sống sót, huống chi giờ đây ở trong cung, có thuốc tốt nhất, người chăm sóc giỏi nhất.”
Bùi Ngụ Hành chậm rãi ngẩng mắt nhìn nàng, hồi lâu mới thở ra một tiếng “Ừm”.
Nàng lại khẽ nhéo tay hắn, định trở về chỗ đứng ban đầu, nhưng hắn liền trở tay giữ chặt, nắm đến đau buốt, mà nàng chỉ mỉm cười ôn hòa, ngoan ngoãn đứng bên cạnh hắn.
Không ai dám động vào chứng cứ, nàng có thể cảm nhận rõ cơ thể Bùi Ngụ Hành căng chặt, liền thì thầm: “Phu quân, chàng đi đi.”
Chỉ có chính tay chàng mở chứng cứ ấy, mới không còn gì tiếc nuối.
Hắn cúi đầu, ánh mắt thống khổ cùng yếu ớt bỗng tan biến.
Ống tay áo được vén lên, mọi ánh mắt đều tập trung vào chứng cứ trong tay hắn.
Mảnh chứng cứ chỉ lớn bằng bàn tay, gấp vuông vức.
Cảm giác chạm vào không giống giấy, hắn khẽ vê bằng lòng bàn tay, rồi đưa lên mũi ngửi, ngoài mùi máu tươi, còn có một mùi lạ khác. Lúc này, nào còn để tâm đến dơ bẩn. Đón ánh mặt trời chiếu rọi, thấy trên chứng cứ có một lớp màng mỏng, hắn dùng kéo cắt ra.
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ vừa tiếp nhận liền nói: “Là ruột dê.”
Ruột dê vừa được cắt bỏ, chứng cứ hiện ra. Hắn nhẹ nhàng mở ra, nhìn vào liền nước mắt tuôn đầy, nhắm mắt lại, phun ra một hơi dài, rồi trình chứng cứ lên trước mặt Nữ Đế.
Đó không phải một tờ giấy, mà là một mảnh da dê cực mỏng, trên bề mặt khắc chi chít chữ nhỏ, còn nhỏ hơn ruồi muỗi. Đơn độc lấy ra, chỉ như mảnh da bình thường, nhưng nhờ máu loãng ngấm vào mà chữ càng rõ rệt.
Ngoài Bùi phụ am tường khắc chạm, còn ai có thể làm ra chứng cứ như vậy?
Bên trên tỉ mỉ ghi lại những gì thám báo phát hiện, từ lúc khởi chiến cho đến lúc cả thôn bị tàn sát, thậm chí cả cách bọn họ cấu kết với Cao Man Quốc cũng viết rõ, còn ghi rõ thư tín qua lại một nửa đã được mang đi Trường An, một nửa giấu ở Bác Châu, có ghi địa chỉ rõ ràng.
Có chứng cứ này, ý đồ tạo phản của Bác Châu không thể chối cãi.
Nữ Đế trịnh trọng thu lại mảnh chứng cứ đổi bằng máu và mạng sống vô số người, rồi nhìn về phía Trịnh Diên Huy, Bùi Hành Trình và những kẻ khác, ánh mắt lạnh lẽo, tràn đầy sát khí.
Bà không thể nóng vội phái binh vây đánh Bác Châu, sợ rút dây động rừng, nên liền hướng Bùi Ngụ Hành mà ban thánh chỉ đầu tiên của vở kịch hôm nay: “Chứng cứ này cho thấy, vụ án ba năm trước Bùi Giám Sát Ngự Sử bị ghép tội tham ô mưu phản, thật ra là do kẻ khác hãm hại. Ba ngày sau, Đại Lý Tự, Hình Bộ, Ngự Sử Đài mở tam tư hội thẩm, đến lúc đó trẫm sẽ đích thân tới bàng thính!”
Thân là bệ hạ, sao có thể để bị lừa, bà sẽ dùng chứng cứ phản loạn của Bác Châu, biến thành chứng cứ Bùi phụ bị hãm hại.
Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh đồng thời quỳ xuống: “Bệ hạ thánh minh!”
Trán hắn đập mạnh xuống đất, cả thân run rẩy. Vốn tưởng rằng nhắc đến Thập Nhất hoàng tử, Nữ Đế sẽ còn phải cân nhắc, án tử của phụ thân còn phải bị kéo dài, ai ngờ Nhị lang lại còn giữ chứng cứ năm xưa.
Đã trực tiếp đem Nữ Đế kéo về phía bọn họ!
Nữ Đế dùng hành động thực tế mà nói cho hắn biết: giữa giang sơn và nhi tử, bà chọn giang sơn.
Sau khi ban xong thánh chỉ này, Nữ Đế quay sang Thị Lang Binh Bộ: “Quan binh Bác Châu tàn sát thôn dân, tội ác tày đình. Mà ngươi thân là Thị Lang Binh Bộ, lại không nắm rõ tình hình, để kẻ khác giả mạo lĩnh quân công, đây là tội thứ nhất. Hành hung bắt giữ thôn dân bên đường, đây là tội thứ hai. Còn muốn bao che cho tội phạm, đây là tội thứ ba! Nay phán ngươi bị cách chức điều tra!
Thị Lang Binh Bộ ngã quỵ xuống đất: “Bệ hạ, bệ hạ!”
Ông ta còn định cầu tình, nhưng bị Cao công công bịt miệng, lệnh tiểu thái giám kéo đi. Đã bị cách chức, sao còn để hắn ở lại làm dơ mắt bệ hạ được.
Bùi Hành Trình nghe Nữ Đế ra lệnh mở tam tư hội thẩm, liền thấy trời đất sụp đổ.
Ánh mắt lạnh lẽo của Nữ Đế dừng trên ông một thoáng, như thể một chân của ông đã bước vào quan tài. Đến khi Nữ Đế hạ lệnh cho toàn bộ bọn họ lui ra, trong lòng ông bị cơn gió khủng hoảng to lớn thổi quét.
Vì sao không xử trí ông ngay tại chỗ? Nếu án tử của Bùi phụ là bị vu hại, ông là người báo cáo tố giác, làm gì trốn thoát được?
Bùi Ngụ Hành nắm tay Tuyên Nguyệt Ninh, đi ngang qua ông ta, khóe môi hơi cong.
Tất nhiên là bởi vì bệ hạ muốn để ông lại cho ta xử lý.
Hai người họ đi qua chỗ Nhị lang trước, thấy tình trạng hắn đã ổn định, mới an tâm. Vì thương thế hắn nặng, không thể hoạt động, Nữ Đế đặc biệt cho phép lưu lại trong cung, cũng đồng nghĩa chuyện đào binh này không bị truy cứu.
Khi bọn họ đưa thôn dân Bác Châu ra khỏi cung, Cung Yến Nhi lại đến chặn lại, Bùi Ngụ Hành vẫn lo lắng nên cố ý ở ngoài cửa cung đợi quan viên Đại Lý Tự đến tiếp nhận toàn bộ, từ nay họ sẽ trở thành nhân chứng của Đại Lý Tự.
Cung Yến Nhi vẫn trầm ổn, trao hộp đồ ăn cho Tuyên Nguyệt Ninh: “Hai vị cũng ở trong cung hơi lâu, bệ hạ sợ hai vị đói, đặc biệt sai ta mang chút thức ăn để hai người dùng trên đường.”
Rồi mỉm cười nói với Bùi Ngụ Hành: “E rằng lần này Thôi lão lại muốn ở trước mặt bệ hạ ca ngợi ngài, bệ hạ nghe đến muốn phiền luôn rồi.”
Bùi Ngụ Hành tạ ơn, nhìn theo nàng đi xa, mới lại nắm tay Tuyên Nguyệt Ninh trở về xe ngựa.
Lời của nàng lộ ra hai tin: một là bệ hạ giữ Thôi lão lại thương nghị chuyện Bác Châu, hai là hộp đồ ăn này có vấn đề.
Tuyên Nguyệt Ninh mở ra, quả nhiên, bên trong chẳng có thức ăn, chỉ có mấy tờ giấy mỏng.
Đó chính là chứng cứ bệ hạ âm thầm thu thập được về vụ án Bùi phụ, chính là những mảnh chứng cứ mấu chốt còn thiếu mà Bùi Ngụ Hành chưa có, chứng cứ chỉ rõ việc Bùi phụ bị hãm hại.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận