Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Cùng nhau đi về phía trước

Ngày cập nhật : 2025-06-05 22:05:31
“Ừ, về nhà.”
Tuyên Nguyệt Ninh mặc kệ ngón tay lạnh lẽo của Bùi Ngụ Hành, để hắn lấy ra khỏi lòng nàng túi tiền đã căng phồng nhờ cầm cố cây trâm vàng.
Nàng hiện giờ cũng chẳng biết bản thân đang có cảm xúc gì.
Bùi Ngụ Hành biết sinh nhật của nàng và Trịnh Diệc Tuyết là cùng một ngày.
Nhưng chuyện này, đâu phải nàng muốn giấu là có thể giấu được, sớm muộn gì cũng bị hắn phát hiện. Chỉ không ngờ hắn lại biết sớm đến vậy.
Ở khúc ngoặt cầu thang, lời nói của mọi người đều truyền vào tai nàng rất rõ ràng. Khi Trịnh Tử Duệ năm lần bảy lượt mời Bùi Ngụ Hành đến dự văn hội, quả thật lúc ấy nàng có chút khó chịu.
Thế nhưng Bùi Ngụ Hành dứt khoát từ chối, lại còn nói phải về nhà mừng sinh nhật cùng nàng. Toàn thân nàng khi ấy như đang ngâm mình trong suối nước nóng giữa mùa đông lạnh giá, rửa sạch bao mỏi mệt, thật sự rất dễ chịu.
Tuyết bắt đầu rơi, từng bông nhẹ nhàng lả tả, bởi vì hôm nay phải đi mua không ít đồ, Bùi Ngụ Hành hiếm khi không mang theo dù. Tuyên Nguyệt Ninh sợ hắn bị tuyết làm ướt rồi sẽ cảm lạnh, bèn ghé vào một cửa hàng, mua cho hắn một cây dù giấy.
Ban đầu nàng cứ nghĩ bản thân phải rướn hết sức mới có thể giương dù cho hắn. Nhưng nửa năm qua, hắn luôn ở trên núi, ít khi về nhà, nàng cũng chưa từng cùng hắn ra ngoài. Không ngờ bây giờ nàng đã cao hơn cả vai hắn, chỉ cần hơi nhấc tay là có thể giương dù che trên đầu hắn.
Hai người mua hết những món đồ Tuyên phu nhân dặn sắm Tết, thuê một chiếc xe bò để chở đồ về trước, còn họ thì chậm rãi đi phía sau.
Dòng suối nhỏ trước cửa nhà đã đóng băng, liễu bên bờ cũng chỉ còn trơ cành, trên đó chỉ còn điểm xuyết mấy bông tuyết trắng.
Trong lòng hai người đều hiểu rõ, nhưng không ai đề cập đến chuyện văn hội của Trịnh Diệc Tuyết hay chuyện nàng ta có cùng ngày sinh nhật với Tuyên Nguyệt Ninh.
Trong lòng mỗi người, đều có một cán cân vô hình.
Tuyên Nguyệt Ninh còn cười kể với hắn chuyện Bùi Cảnh Chiêu nghịch ngợm muốn ra trượt băng, bị Tuyên phu nhân bắt được đánh cho một trận, giờ đang ấm ức khóc ở nhà. Nàng còn cố ý mua cho muội ấy một xâu kẹo hồ lô.
Hắn nói: “Xem ra ta bố trí bài tập cho muội ấy thiếu rồi.”
Muội ấy quá bướng bỉnh, nhỡ rơi xuống hố băng thì không còn là chuyện đùa nữa.
Trước cửa Bùi gia đã treo hai chiếc đèn lồng đỏ, Tuyên phu nhân đồng ý cho hai đứa nhỏ giúp đỡ dọn đồ vật trên xe bò vào nhà, nhưng chỉ chọn đồ nào phù hợp sức lực.
Sau khi trải qua biến cố, đây là cái Tết đầu tiên của cả nhà, ai nấy đều trông đợi.
Thôi gia nghe thấy động tĩnh, cũng sai vài người hầu đến giúp, rất nhanh đã chuyển hết một xe đồ vật vào Bùi gia.
Gà, vịt, cá, thịt không cần phải nói, Tuyên Nguyệt Ninh mua rất nhiều, định trong mấy ngày tới làm ít thịt khô để dành ăn trên đường đi Lạc Dương.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=56]

Còn mua thêm hai bó vải dệt mới tinh, hai đứa nhỏ rất thích mứt, cũng được mua nhiều.
Tuyên Nguyệt Ninh định nhận lấy mấy món đồ trong tay Bùi Ngụ Hành, nhưng hắn nghiêng người tránh đi. Tuyên phu nhân bên kia thấy thế, vội vàng kéo nàng vào nhà uống một chén canh gừng cho ấm người.
Buổi tối, cả nhà quây quần bên bếp lò nói chuyện, Tuyên phu nhân gọi Tuyên Nguyệt Ninh theo bà về phòng. Hai đứa nhỏ nhìn nhau, một trái một phải ngồi bên cạnh Bùi Ngụ Hành.
Một đứa nói: “A huynh, mai là sinh nhật của a tỷ, huynh chuẩn bị quà cho tỷ tỷ chưa? A tỷ mỗi ngày đều vất vả vì chúng ta, huynh cũng nên có lòng một chút chứ.”
Đứa kia tiếp lời: “A huynh, huynh không thể đối xử với a tỷ như hai đứa em được đâu, a tỷ chắc chắn không thích huynh thổi lá cây tặng cho tỷ tỷ đâu, dù huynh thổi hay thật.”
Bùi Ngụ Hành hiếm khi đưa tay xoa đầu hai đứa, giọng cũng ôn hòa: “Yên tâm đi, a huynh đã chuẩn bị quà cho a tỷ rồi. Còn đệ đệ và muội muội thì sao, có chuẩn bị gì chưa?”
Hai đứa nhỏ đồng thanh gật đầu, răm rắp đáp: “Chuẩn bị rồi!”
Đệ muội còn nhỏ, ký ức về những ngày ở Trường An không còn rõ ràng. Vào mỗi năm sinh nhật của bọn nhỏ, khi đó Bùi gia vẫn chưa xảy ra chuyện, vì phụ thân yêu điêu khắc, nên đã khắc cho bọn nhỏ mỗi đứa một con dấu, ngay cả bản thân hắn cũng có mười sáu cái, Tuyên Nguyệt Ninh cũng không thiếu.
Bọn nhỏ là song sinh, lại đáng yêu, ai mà không thích? Mỗi dịp sinh nhật đều nhận được cả đống quà, mẫu thân đều cẩn thận cất đi.
Nhưng sau khi Bùi nhị gia cử báo phụ thân mưu phản, những con dấu đó cùng một nửa đồ đáng giá trong nhà đều bị lấy mất.
Từ Trường An chạy nạn đến Việt Châu, trên đường trải qua hai lần sinh nhật, chẳng có gì cả. Hắn chỉ có thể hái lá cây thổi cho bọn nhỏ nghe, coi như quà sinh nhật, thế mà hai đứa vẫn nhớ mãi.
Còn Tuyên Nguyệt Ninh theo Tuyên phu nhân trở về phòng, nhận được bộ xiêm y do chính tay bà khâu vá từng đường kim mũi chỉ. Dưới sự thúc giục của bà, nàng liền đi thay đồ mặc bộ y phục này.
Đó là bộ áo váy màu hồng phấn mềm mại, cổ áo còn được Tuyên phu nhân khéo léo khâu thêm một viền lông thỏ trắng.
Màu này, người nào da hơi vàng một chút cũng khó mặc nổi, vậy mà nàng lại hợp đến kiều diễm động lòng.
“Ngày mai là sinh nhật con, mặc bộ này nhé, Nguyệt Ninh. Dạo này vất vả cho con quá.” Tuyên phu nhân nắm tay nàng, bất chợt sờ phải lớp chai sạn, nước mắt suýt rơi.
Nữ nhi của bà gặp chuyện vẫn trầm tĩnh, sớm thành thục vượt tuổi, khiến bà suýt quên nữ nhi mình còn chưa tròn mười sáu.
“Là mẫu thân không có bản lĩnh, suýt chút không bảo vệ nổi các con, lại để con và Ngụ Hành phải lo liệu chuyện lớn chuyện nhỏ trong nhà.”
Tuyên Nguyệt Ninh nghe xong cũng suýt khóc, cố kìm lại ôm lấy mẫu thân, làm nũng trong lòng bà: “Mẫu thân, ngài đã làm rất tốt rồi.”
Chỉ cần mẫu thân còn sống, đó đã là món quà quý giá nhất với nàng.
Tuyên phu nhân tuy lúc chưa xuất giá không được sủng ái, nhưng sau khi gả cho phụ thân, phu thê hòa thuận. Ai có thể ngờ Bùi gia gặp biến cố như vậy? Bà có thể dẫn con cái từ Trường An an toàn đến Việt Châu, sau đó không ngừng thay đổi bản thân, cứng cỏi kiên cường, đã là rất đáng quý rồi.
Tuyên Nguyệt Ninh không cầu gì hơn, chỉ mong Bùi gia mãi ôn hòa như thế này.
Hôm sau, trên đường Việt Châu xuất hiện một cảnh tượng kỳ lạ: từng nhóm học sinh mặc trường bào tay áo rộng, như không sợ lạnh, đều đổ về Trịnh phủ.
Lại có người học theo danh sĩ Ngụy Tấn, để lộ ngực giữa trời đông lạnh giá, khiến người đi đường đều ngoái nhìn.
Trịnh phủ hôm ấy đàn sáo vang vang, dư âm lượn lờ suốt ngày không dứt.
Rượu thịt dường như không cần tiền, đám ăn mày canh trước cửa phủ chờ người bên trong vứt đồ ăn thừa ra mà tranh nhau nhặt lấy.
Văn hội chưa được nửa ngày, đã có học sinh soạn hẳn một tập “Thơ tuyển văn hội” truyền ra, toàn là những bài thơ ca tụng Trịnh Diệc Tuyết.
Mỹ danh của Thập Nhất nương Trịnh gia lại vang dội thêm lần nữa.
So với sự náo nhiệt của Trịnh gia, thì Bùi gia lại có vẻ tĩnh lặng, tổng cộng chỉ có năm người.
Tuyên phu nhân nhất định không cho Tuyên Nguyệt Ninh vào bếp nấu cơm. Bà dùng số tiền bà kiếm được từ việc may áo, đặt một bàn tiệc ở tửu lầu. Người ở đó biết bà là mẫu thân của Bùi Ngụ Hành, suýt nữa đến tiền cũng không chịu lấy, vẫn là bà ép, họ mới chịu nhận.
Tuyên Nguyệt Ninh mặc bộ xiêm y của mẫu thân làm, trên đầu vấn hai búi tóc, đặc biệt hôm nay nàng còn được cho phép uống rượu.
Ăn cơm ở tửu lầu, nàng còn nhận được quà sinh nhật từ hai đứa nhỏ. Chiêu nhi tặng nàng một bức tranh tự vẽ, là hình nàng bận rộn trong bếp từ sáng sớm, trên váy còn treo một con gà trống mổ váy. Nét vẽ ngây ngô, nhưng tràn đầy tình cảm trẻ thơ.
Ký nhi thì tặng nàng một bức thư pháp lớn, theo Bùi Ngụ Hành học chữ đã lâu, nét chữ đã có khí phách riêng. Trên giấy, là bằng tất cả chân thành, gửi nàng lời chúc sinh nhật.
Mọi người đều tặng quà xong, cả nhà đồng loạt nhìn về phía Bùi Ngụ Hành.
Hắn lấy từ tay áo ra một hộp gấm, đưa cho nàng.
Tuyên Nguyệt Ninh định mở ra, nhưng bị Tuyên phu nhân ngăn lại, một tay bà đặt lên hộp, cười nói: “Hay là chúng ta cùng đoán thử xem Ngụ Hành tặng gì cho con?”
Hai đứa nhỏ liền reo lên phụ họa.
Không khí trở nên náo nhiệt, ngay cả Tuyên phu nhân cũng cười đoán mấy cái, đều bị Bùi Ngụ Hành phủ định.
“Nguyệt Ninh, con cũng thử đoán xem.”
Bị điểm danh, Tuyên Nguyệt Ninh cũng tò mò, đoán: “Là… vàng?”
Chén rượu trong tay Bùi Ngụ Hành suýt rơi, “Không phải.”
“Vậy là vòng tay vàng, vòng cổ vàng, hoa tai vàng!”
Liên tiếp đoán đều là vàng, khiến Tuyên phu nhân và hai đứa nhỏ ngẩn người.
Thấy Bùi Ngụ Hành không nhịn được bật cười, Tuyên Nguyệt Ninh biết mình đoán sai, “Đều không phải à? Vậy rốt cuộc là gì?”
Hắn nói: “Mở ra xem đi.”
Nàng mở hộp, bên trong là một bộ diêu ngọc trai, lặng lẽ nằm trên nền lụa đỏ. Dưới ánh đèn, từng viên ngọc trai tròn vo ánh lên sắc trắng sữa dịu dàng.
Ngọc trai à.
Nàng còn nhớ, kiếp trước, lúc mới thành hôn, Bùi Ngụ Hành nhờ người tặng nàng một cây trâm ngọc trai.
Hộp quà nhỏ chẳng ai chú ý, nàng chỉ phát hiện ra khi xem danh mục quà tặng có tên hắn, mới vội chạy đến kho, tìm thấy cây trâm trong một đống quà khác.
Nàng cất cây trâm ấy vào ngăn trong cùng hộp trang điểm, cẩn thận dùng lụa bao lại, sợ nó phai màu, quý trọng đến mức chưa từng đeo.
Vì nàng biết, để mua cây trâm ấy, có khi hắn đã tiêu sạch tiền tích góp.
Sau khi về lại Trịnh gia, nàng muốn dùng thân phận tiểu thư Trịnh gia giúp hắn, nhưng hắn chưa từng chấp nhận. Sau này nàng mới nghe được từ Trịnh Tử Duệ, ngân phiếu năm đó Trịnh gia đưa hắn, hắn đều gửi trả lại hết, một xu cũng không đụng đến.
Về sau, nàng nhận đủ loại trang sức quý giá: phỉ thúy, ngọc quý, vàng bạc… nhưng chưa từng có món nào quý giá bằng cây trâm ngọc trai kia.
Cây trâm đó là món quà quý giá nhất “a huynh” dành cho nàng, ghi lại cuộc sống gian khó của họ ở Việt Châu.
Chỉ cần nhìn nó, nàng như quay về thời còn là tiểu nương tử của Tuyên gia, đầy tưởng nhớ, đầy hoài niệm, ngọc trai cũng thành chấp niệm.
Nào ngờ hôm nay, nàng lại nhận được một bộ diêu ngọc trai, còn quý giá hơn cả cây trâm năm ấy.
Khẽ khép hộp lại, nàng nén lệ, nhìn hắn nói: “Cảm ơn a huynh, muội thật sự rất vui.”
“Ừ.”
Ngoài trời, tuyết lớn như lông ngỗng vẫn chưa ngừng. Bùi Cảnh Chiêu nằng nặc đòi ra ngoài đắp người tuyết. Tuyên phu nhân khoác thêm áo ấm cho nàng, rồi kéo Cảnh Ký lại mặc đồ kỹ càng, tiễn cả hai ra sân.
Hai đứa nhỏ đầu kề đầu thì thầm với nhau trong chốc lát, sau đó cùng nhau nắm lấy nắm tuyết ném lên tà váy của Tuyên phu nhân, mặt dày mày dạn mà kéo Tuyên phu nhân vào trong sân.
Hôm nay là sinh nhật của nàng, nên Tuyên Nguyệt Ninh tránh được cảnh ba người ném tuyết, còn thân thể của Bùi Ngụ Hành không khỏe, bọn họ không dám giỡn với hắn, hai người chỉ đứng trước cửa, nhìn mẫu tử ba người cùng nhau chơi đùa trong tuyết.
Có lẽ là xúc cảnh sinh tình, cũng có thể là vì chuỗi ngọc trai rung động khơi dậy ký ức xa xăm trong lòng, Tuyên Nguyệt Ninh nghiêng đầu nói với Bùi Ngụ Hành: “Muội là tiểu nương tử của Tuyên gia, vĩnh viễn đều là như vậy.”
Nàng sẽ cùng a huynh gánh vác những trọng trách, cùng đi về phía trước.
Bùi Ngụ Hành đứng bên cạnh nàng, có thể cảm nhận được ngọn lửa khô nóng bất ngờ bốc lên vì một câu nói của nàng, ngục tù vốn đầy hiểm nguy và khốn quẫn kia, mỏng manh như tờ giấy, trong khoảnh khắc đã bị những ý nghĩ âm u không ngừng trào dâng phá vỡ tan tành.
Nếu như nàng đã nói bản thân mình vĩnh viễn là tiểu nương tử của Tuyên gia, vậy thì kiếp này, đừng hòng rời đi nữa.

Bình Luận

0 Thảo luận