Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Hao hết tâm tư (2)

Ngày cập nhật : 2025-05-07 08:49:43
Sau khi Tuyên phu nhân khỏi bệnh, tinh thần phấn chấn trở lại, cả người như được trở về thời thanh xuân thiếu nữ, sau khi xuất giá may mắn được cuộc sống phu thê ân ái, con cái hiếu thuận, nên tính tình cũng trở nên thu liễm, điềm đạm. Nhưng sau khi trải qua biến cố này, tính tình đã quay lại như thời thiếu nữ.
Tựa như một viên ngọc trai phủ bụi, khi được rửa sạch lớp vỏ bọc bên ngoài, liền lộ ra vẻ óng ánh mềm mại bên trong.
Bà chỉ tay ra cửa, lạnh giọng: "Không cần nói nhiều. Bây giờ ngươi rời đi là tốt nhất, đừng để ta phải ra tay đuổi ngươi ra ngoài. Cái gì mà chức vụ người ghi chép nhàn nhã? Nếu thật sự tốt như vậy, sao không để nhi tử của ngươi đi mà làm?"
Tiêu phu nhân nghe vậy toát mồ hôi lạnh, may mà đã chuẩn bị từ trước, lập tức nói: "Muội muội hiểu lầm rồi. Thằng nhãi nhà tẩu chẳng có chút bản lĩnh nào, sợ là đến nha môn chưa được mấy ngày đã bị đuổi về liền."
Bà ta lại nói tiếp: "Tẩu biết muội muội lo lắng, cảm thấy làm người ghi chép không hay ho bằng việc thi khoa cử ra làm quan. Nhưng muội cũng nên nghĩ lại hoàn cảnh hiện giờ của nhà muội, nào là tiền thuê nhà, rồi tiền xem bệnh, liệu số tiền đi cầm đồ vật đó còn có thể trụ được bao lâu? Chức vụ ghi chép tuy thấp, nhưng cũng đủ để giải quyết tình thế ngặt nghèo hiện giờ."
Trong lòng Tuyên phu nhân đã có sẵn cân đo nặng nhẹ, bà lạnh lùng đáp: "Nói nhiều cũng vô ích. Ta sẽ không đồng ý để nhi tử của ta đi làm người ghi chép."
"Muội muội!" – Đôi mắt phượng của Tiêu phu nhân trợn lên – "Tẩu thấy muội bị những chuyện gần đây làm cho sợ hãi rồi. Không bằng để Ngụ Hành ra gặp tẩu, tẩu sẽ tự nói chuyện với hắn. Dù gì vị trí này cũng là tìm cho hắn mà."
"Không cần. Kỳ thi sắp đến rồi, hắn còn đang ôn tập, không cần lãng phí thời gian ở đây."
Ý là, Bùi Ngụ Hành không có thời gian lãng phí với bà.
Tiêu phu nhân là một thương nhân, đã từng giao thiệp rộng rãi với nhiều loại người, dù Tuyên phu nhân nói lời gay gắt, bà ta cũng chỉ thu lại ánh mắt hơi trừng, vì bà ta cũng đoán được lần này đến đây sẽ bị như vậy.
Bà ta dùng khăn tay lau nước mắt vốn không hề tồn tại, nói tiếp: "Ca ca ngươi ngày đó làm quá tuyệt tình, tẩu cũng ngăn không kịp. Từ trước, vị trí người ghi chép này được nói là dành cho một hài tử bên nhà mẹ đẻ của tẩu. Nhưng vừa nghe tin, người đầu tiên tẩu nghĩ đến lại là Ngụ Hành."
"Ta……" Bà ta đứng nghiêm người lại, giọng điềm đạm: "Muội muội tốt của tẩu, muội nghĩ lại mà xem, mọi người đâu còn là Bùi gia tại Trường An như ngày xưa nữa. Đọc sách đi thi tốn kém biết bao nhiêu, mọi người có gánh nổi không?"
"Chúng ta đương nhiên sẽ cố gắng hết sức."
Tuyên Nguyệt Ninh đứng ngoài cửa sổ nghe mà nhíu mày, may thay Tuyên phu nhân vẫn vững vàng không dao động, mặc cho Tiêu phu nhân nói khéo đến đâu cũng vô dụng.
Tiêu phu nhân thấy không lung lay được, đành nói: "Chức vụ này tẩu đã nhờ ca ca của ngươi giữ lại cho Ngụ Hành, chỉ cần hắn đồng ý, lập tức có thể đi nhận việc."
Tuyên phu nhân chẳng muốn nói chuyện với bà ta nữa, duỗi tay chỉ thẳng chỗ cửa đang mở rộng: "Ngươi đi đi."
Vừa bước qua bậc cửa Bùi gia, bà ta liền thay đổi sắc mặt, nghiến răng căm hận: "Sao bà ta không bệnh chết quách đi cho xong!

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=14]

Không có bà ta, mấy đứa nhãi ranh kia, ta có thể mặc sức đùa bỡn rồi. Lúc trước đúng ra phải trị bọn chúng thật nặng, còn chút hơi tàn mà cũng vực dậy được, thật phiền phức!"
Người hầu bên cạnh chưa kịp lên tiếng, đã thấy Tiêu phu nhân vốn luôn đi nhanh như gió đột nhiên dừng bước.
Trước mặt họ, Bùi Ngụ Hành đang ngửa đầu nhìn cành cây vươn ra từ trong tường viện, tà áo trắng giữa nền lá xanh như một bức tranh phong cảnh. Mỹ nhân trong tranh mỉm cười khẽ nói:
"Bá mẫu đang nói ai phiền phức vậy?"
Ánh mắt Tiêu phu nhân chợt lóe sáng, vội lấy khăn tay che mặt, cười nói: "Bá mẫu đang mắng nha hoàn này, tay chân gì mà vụng về."
Nói rồi bà trừng mắt một cái, người hầu sợ hãi lập tức quỳ rạp xuống đất: "Đều do nô tỳ làm không tốt."
"Mau đứng dậy, đừng để mất mặt ở đây!" – Bà làm ra vẻ nghiêm khắc.
Bùi Ngụ Hành lạnh nhạt nói trước khi bà kịp mở miệng: "Ngụ Hành đã nghe hết lời bá mẫu nói trong phòng, nên cố ý đứng đây để nói rõ: về chuyện người ghi chép…"
Dưới ánh mắt vừa chờ mong vừa khinh thường của Tiêu phu nhân, hắn chậm rãi nói: "Ta sẽ không đi."
"Ngươi nói gì?" – Tiêu phu nhân thiếu chút nữa tức nghẹn, khăn tay vung loạn, giọng đầy vẻ thương xót: "Mẫu thân của ngươi hồ đồ, chẳng lẽ ngươi cũng ngốc sao? Công việc ở nha môn nào dễ dàng lấy như vậy? Chức vụ người ghi chép đó tốt lắm đấy!"
Bùi Ngụ Hành nâng tay áo rộng ho khan hai tiếng, tay phải đặt lên ngực trái, chịu đựng cơn đau âm ỉ, lấy lại hơi thở rồi mới nói: "Thế thì tốt. Bá mẫu có thể nhường cho người khác. Hôm nay ta đứng đây chỉ muốn nói lời dứt khoát – ta sẽ không đi."
Trước đó bị Tuyên phu nhân từ chối, giờ lại bị Bùi Ngụ Hành thẳng thừng cự tuyệt, Tiêu phu nhân cũng muốn cười mà giờ cười cũng không nổi: "Bá mẫu thực lòng lo cho nhà các ngươi. Ngươi là con trưởng, nếu không trụ vững, cả nhà sống sao đây? Chính ngươi chẳng kiếm ra đồng nào, chẳng lẽ cả đời để mẫu thân và muội muội nuôi ngươi à?"
Ngón tay trong tay áo hắn nhẹ nhàng cử động, chậm rãi nở nụ cười: "Ngụ Hành sẽ tự mình thi đậu công danh, mang lại danh dự cho các nàng."
Một thiếu niên tuấn tú tự tin nói ra quyết tâm của mình, vốn nên như đóa hồng mai ngạo nghễ giữa tuyết trắng, đẹp đẽ nhưng lạnh lẽo. Nhưng ánh mắt đen sâu của hắn lại khiến người ta rùng mình.
Tiêu phu nhân không phải người dễ đối phó. Bà lau nước mắt vốn cũng không có, vẻ mặt lo lắng: "Đứa nhỏ này, bá mẫu biết năng lực của ngươi. Nếu phụ thân của ngươi không xảy ra chuyện… ai da!"
Bà vội đưa tay che miệng, làm như lỡ lời, trong mắt ánh lên tia châm biếm: "Ngươi đừng trách bá mẫu. Bá mẫu chỉ lo cho ngươi thôi. Nếu phụ thân của ngươi vẫn còn sống, bá mẫu tin ngươi có thể vào triều làm quan. Nhưng bây giờ, thân phận của ngươi đã chịu liên lụy, không nói đâu xa, chỉ nói đến danh ngạch Hương Cống Sinh, ngươi có lấy được không?"
Nghe đến hai chữ "phụ thân", tay của Bùi Ngụ Hành trong tay áo đã nắm chặt thành quyền. Nghe đến danh ngạch Hương Cống Sinh, hắn không để lộ vẻ gì, chỉ nhàn nhạt đáp: "Bá mẫu nói đúng. Sớm muộn gì cũng sẽ lấy được."
Tiêu phu nhân như nghe thấy câu chuyện cười, cười khẩy một tiếng "Phụt", rõ ràng là chế giễu:
"Nhưng bá mẫu lại nghe nói, ngươi ngay cả tư cách tham gia sơ tuyển để rút giải tham gia Hương Cống Sinh còn chưa vào được? Bá mẫu là nghĩ cho ngươi thôi. Làm người ghi chép, đi từ chức vụ thấp như "ghi chép", tuy đường đi hơi quanh co, nhưng ít ra cũng giúp ngươi chạm được ngưỡng cửa quan trường?"
Bà đang muốn kích hắn, bà nghĩ rằng tuổi trẻ dễ nản chí. Nhưng hắn vẫn đứng thẳng như cây tùng, nụ cười vẫn còn đó, sáng rực đến mức khiến người khác tức giận.
“Ghi chép” ở Đại Lạc chính là con đường tiến thân khác ngoài thi cử. Tuy nhiên, từ “ghi chép” mà lên được quan chức thì ngàn vạn gian nan, thăng chức lại càng khó như lên trời.
Phụ thân của hắn từng có một người bạn thân cũng đi theo đường "ghi chép", tuổi tác và tài năng tương đương với phụ thân của hắn, nhưng vì không có công danh nên dù vào triều làm quan đã ba mươi năm, vẫn chỉ là Huyện úy bát phẩm, kém xa phụ thân của hắn – một Giám sát Ngự sử.
Ở triều đình này, thi cử được tổ chức nhiều lần, mỗi năm chọn được hơn trăm người, nhưng tiến sĩ chỉ có hơn hai mươi, có năm chỉ lấy mười bảy người. Tiến sĩ mới là chính thống, thi đậu thì như cá hóa rồng, từ đó bước vào con đường quan lộ vinh hoa.
Phụ thân của hắn xuất thân là tiến sĩ, nên đó cũng là mục tiêu hắn hướng tới.
Mà muốn dự thi khoa khảo, người đọc sách phải đạt được tư cách “Hương Cống Sinh”. Người dự thi nhiều, danh ngạch lại ít, phải trải qua quá trình sàng lọc gọi là “rút giải”.
“Rút giải” do châu huyện tổ chức, thường chia làm sơ tuyển và chung tuyển. Học trò tham dự đông đảo, châu tuyển ngàn người, chỉ lấy trăm người – vô cùng khó khăn.
Trong mắt Bùi Ngụ Hành như chứa đầy sương khói mờ ảo. Nếu không được dự sơ tuyển, thì phải tìm cách vào chung tuyển: "Không được, ta không thể đợi nữa!"
"Ghi chép" thì quá chậm, mà hắn thì không thể đợi. Hắn phải nhanh chóng bước vào quan trường, để sửa lại bản án oan của phụ thân.
Hô hấp ngày càng khó khăn, hắn không muốn dây dưa với Tiêu phu nhân thêm nữa, thẳng thắn nói: "Bá mẫu không cần lo cho Ngụ Hành. Nếu chức vụ người ghi chép tốt đến thế, sao không đưa cho biểu huynh? Nghe nói hắn chính là người cuối cùng ở vòng sơ tuyển? Còn cái danh ngạch Hương Cống Sinh ấy, xem ra hắn cũng không lấy được đâu, dù gì cữu cữu ở huyện nha cũng chỉ là một người làm 'việc vặt', không đủ sức vì biểu huynh đòi danh ngạch này."
Tiêu phu nhân lập tức đổi sắc mặt, chuyện bí mật trong nhà bị vạch trần, giống như mặt bà bị lột ra cho người khác dẫm dưới chân.
Tư cách tham gia “rút giải” ấy đúng là bà dốc tâm dốc sức mới giành được, nhìn hắn sống chết không chịu chức vụ người ghi chép, đành nghiến răng hạ một câu, dẫn người hầu rời đi đầy hậm hực. "Ta thật lòng tốt bụng mà không ai thèm nhận? Tốt lắm, ngươi đừng có mà hối hận!"
Chờ bóng họ khuất hẳn cuối con phố, Bùi Ngụ Hành mới lạnh lùng nói:
"Nghe lén lâu như vậy, cũng nên ra rồi chứ?"

Bình Luận

0 Thảo luận