Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Hao hết tâm tư (1)

Ngày cập nhật : 2025-05-07 08:49:16
“Ai chà, muội muội à, sao mọi người chuyển nhà mà không ai nhắn tẩu tẩu biết? Làm tẩu vất vả tìm mãi, còn lo mọi người đã gặp chuyện gì, lúc đó tẩu biết ăn nói sao đây?”
Viện nhỏ đã được thu dọn sạch sẽ, so với căn phòng nhỏ tồi tàn trước kia thì đúng là khác biệt một trời một vực.
Hôm nay, Tiêu phu nhân làm búi tóc cao, cài trâm vàng sáng rực, đôi mắt phượng nhìn nghiêng về phía trước, khi nhìn thấy thân thể Tuyên phu nhân đã hồi phục, cả người toát lên vẻ anh khí, mắt bà ta chợt lóe lên.
“Ai là muội muội của ngươi? Đừng có giả vờ thân thiết.” Ngay khi bà ta bước vào, Tuyên phu nhân đã đuổi hết người trong nhà ra ngoài. Tuyên Nguyệt Ninh thì đứng trong thư phòng của Bùi Ngụ Hành, cố gắng rướn cổ ra xem.
Bùi Ngụ Hành đang chép sách, muốn dùng cách này đổi lấy chút tiền bạc. Nhìn bộ dạng nàng hận muốn chui vào căn phòng đó, hắn cười nói: “Đừng lo, ta đã kể hết mọi chuyện hôm đó với nương rồi, nương sẽ tự biết cách đối phó.”
Tiêu phu nhân đến, chắc chắn không mang ý tốt. Dù nương đã thất vọng với Tuyên gia, nhưng kiếp trước, nương biết mình bệnh nặng, sợ không thể bảo vệ được con cháu, nên đành phải gửi bọn họ cho Tiêu phu nhân chăm sóc.
Chính vì vậy, Tuyên Nguyệt Ninh càng lo lắng hơn, suy nghĩ mãi rồi bước ra, đứng nép bên khung cửa sổ, nghiêng người nhìn vào trong.
Nhìn bóng dáng của nàng, nhìn đến thất thần, khiến nét bút của Bùi Ngụ Hành trệch ra một điểm đen trên giấy Tuyên thành. Hắn định đưa tay chấm vết mực đó thì chợt rút lại, vứt tờ giấy đi, cúi đầu chép lại từ đầu.
Bên kia Tuyên phu nhân không khách khí đuổi người đi, đến một chén trà cũng không muốn cho Tiêu phu nhân uống.
“Thấy ta chưa chết thì đi nhanh đi. Về bảo với phu quân ngươi, đã không nhận muội muội này thì cũng đừng giả vờ đến thăm hỏi.”
Tiêu phu nhân định tiến tới đỡ bà, nhưng bị bà né tránh, đành đứng đó ngượng ngùng: “Muội muội, ca ca của ngươi chỉ là nhất thời hồ đồ, tẩu tẩu thay mặt hắn tạ lỗi với muội. Mọi người vừa mất tích, tẩu lập tức bảo hắn phái người đi tìm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=13]

Dù sao hai người đều là huynh muội ruột thịt, muội cũng đừng cùng hắn chấp nhặt.”
“Ngươi nói xong rồi thì mau đi đi. Nhà ta chật, không tiếp được khách quý.”
Thấy mềm mỏng không được, Tiêu phu nhân vội nói ra mục đích thật sự: “Khoan đã, muội muội, tẩu đến đây là để báo một tin tốt, ca ca của muội đã xin được cho Ngụ Hành một chân làm người ghi chép ở nha môn. Việc này nhàn nhã, lại được thêm số tiền công không nhỏ!”
Tuyên phu nhân toàn thân run rẩy, lạnh lùng nói: “Các người thực sự khinh người quá đáng!”
Người ghi chép?
Tuyên Nguyệt Ninh đang nghe trộm thì giật mình, ký ức ùa về – Đúng rồi, cái công việc làm người ghi chép đã từng xảy ra ở kiếp trước.
Kiếp trước, Bùi Ngụ Hành từng chấp nhận công việc này, khi đó nương thì bệnh nặng, đệ muội và nàng cũng liên tục ốm nặng, hắn gần như không còn lựa chọn nào khác. Họ quá cần tiền chữa bệnh.
Cái gọi là "việc nhàn rỗi" hoàn toàn là lừa gạt. Việt Châu lúc ấy phải thống kê dân cư ở các huyện, hương, vì chút tiền công ghi chép, hắn bị kẹt trong nha môn suốt hơn một tháng, cắm đầu viết ngày viết đêm.
Thân thể vốn đã yếu ớt, lại càng suy nhược hơn, thậm chí hắn còn ho ra máu mỗi ngày trong nha môn. Năm sáu ngày mới được về nhà một lần đưa tiền, nhưng hắn lại không hề than thở. Nếu không phải nàng giặt khăn tay, thấy nước đỏ như máu, thì nàng thật sự sẽ chẳng hay biết gì.
Mà đó chỉ mới là sự mệt nhọc về thể xác. Tuyên Nguyệt Ninh còn nhớ rõ, việc thống kê này là chuẩn bị cho kỳ thi khoa cử năm sau.
Việt Châu từng bị chiến loạn ảnh hưởng, đã nhiều năm không có ai thi đỗ, nên lần này được chiếu cố chiếm một phần ba danh ngạch, phần còn lại chia đều cho các châu khác.
Ai mà nguyên quán ở Việt Châu, trong nhà có người làm quan trong triều đều sẽ nắm được tin tức này, họ cho con cháu kể cả các tài tử nổi danh từ Trường An, Lạc Dương tụ hết về Việt Châu để tham gia kỳ thi, dĩ nhiên trong đó cũng có người quen biết Bùi Ngụ Hành.
Họ đều vào Châu Học đọc sách, chờ đợi kỳ thi. Nhiều người còn được gia đình sắp xếp sẵn hậu thuẫn, chỉ cần thi là có chức vị trong triều.
Năm ấy, những người thi đỗ được ban thưởng tham dự yến tiệc tại Khúc Giang, thuận lợi cưới nữ nhi nhà quyền quý, được lưu truyền những câu chuyện đẹp trong dân gian.
Chỉ có Bùi Ngụ Hành, vì thân phận người ghi chép cho nha môn mà bị cười nhạo.
Với những người tự nhận là tài tử chân chính, người ghi chép là kẻ thấp kém.
Đã từng cao cao tại thượng Bùi lang quân, hiện giờ lại thành người ghi chép cho nha môn, tạo cơ hội cho những kẻ vốn kém xa hắn, chỉ ỷ vào là dòng dõi quyền quý, mà được dịp khinh nhục hắn trầm trọng.
Vì là người ghi chép của nha môn, nên hắn không được tham gia kỳ thi Hương Cống Sinh, thậm chí không được rời khỏi Việt Châu.
“Ngươi đã trở thành người ghi chép của nha môn thì cứ ở đây mà làm việc, đừng mơ ước đến khoa cử nữa.”
“Bùi lang, phụ thân ngươi từng tham ô mưu phản, ngươi giữ được mạng đã là may mắn rồi, làm người ghi chép cũng là tốt rồi. Dù có được đi thi, ngươi cũng không đậu nổi!”
Ngoài những lời mỉa mai của người đời, còn bị thêm đả kích việc mẫu thân và đệ muội lần lượt qua đời. Vì vậy, Bùi Ngụ Hành hoàn toàn thay đổi thành một con người khác, không bao giờ nhắc đến chuyện khoa cử nữa. Thay vào đó sau khi hắn nắm rõ mọi ngóc ngách trong nha môn, hắn dấn thân vào con đường làm 'lại' đầy gian khổ, thành vị ác quan nổi tiếng trong miệng người khác.
Tuyên Nguyệt Ninh mắt đỏ hoe, nhìn về phía Tiêu phu nhân đầy lạnh lùng, tràn ngập sát ý.
Nàng chắc chắn lần này Tiêu phu nhân đến là do ai đó ở Lạc Dương giật dây, dùng chuyện người ghi chép để kìm chân Bùi Ngụ Hành, chặt đứt con đường khoa cử của hắn! Không thể làm quan, thì sao có thể lật lại bản án oan kia? Lúc đó người nào đó có thể kê cao ngối mà ngủ rồi không phải sao?
Một cơn gió lạnh lướt qua gáy Tiêu phu nhân, khiến bà rùng mình, bản năng rụt vai lại, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ – cây hòe to hiện ra trong tầm mắt.
Cây hòe thuộc âm, bà thầm chửi một tiếng “đen đủi”.
Rồi lại quay đầu, vẫn nở nụ cười, tiếp tục khuyên: “Chức vụ người ghi chép này đâu phải ai muốn là có được, ca ca của muội phải tốn biết bao công sức mới xin được. Hằng ngày vừa có thể nhận tiền công, vừa rảnh rỗi, Ngụ Hành còn có thời gian ôn thi, không phải là một công đôi việc sao?”

Bình Luận

0 Thảo luận