Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Lúc nửa đêm

Ngày cập nhật : 2025-09-21 21:34:26
Tiếng gió rền rĩ từ ngoài phòng lướt qua, cuốn theo hơi lạnh thổi đi xa.
Lúc nửa đêm, Tuyên Nguyệt Ninh vẫn chưa ngủ, trong phòng chỉ có mình nàng, đám tỳ nữ đều đã đi nghỉ. Nhàn rỗi không có việc gì làm, nàng đem số tiền kiếm được ở Lạc Dương đếm lại một lần nữa, trong lòng thoáng chốc liền có thêm tự tin.
Khí xuân lạnh buốt, lửa của giường sưởi luôn không tắt, tỏa ra từng luồng ấm áp, nhưng nàng không dám nằm lên, sợ chính mình ngủ thiếp đi mất.
Qua cơn buồn ngủ, ngược lại chẳng tài nào ngủ được, nàng chống cằm chờ Bùi Ngụ Hành trở về.
Từ thư phòng trở về, Bùi Ngụ Hành bước nhẹ mở cửa, liền thấy tiểu thê tử đang chán chường trông ngóng hắn. Vừa thấy hắn vào cửa, trong mắt nàng bỗng chốc lộ rõ thần thái.
Còn chưa kịp mở lời, nàng đã líu ríu chất vấn trước: “Đại Lý Tự lại có vụ án gì sao? Vì sao chàng phải ở thư phòng đến tận khuya như vậy, thân thể của chính chàng thế nào chàng lại không biết à?”
Hắn đáp: “Không có việc gì.”
Tuyên Nguyệt Ninh đảo mắt, âm thầm lẩm bẩm: không có việc gì, chỉ có quỷ mới tin chàng! Lần này không biết hắn ở thư phòng loay hoay làm cái gì, nàng bước lên giúp hắn cởi y phục.
Bùi Ngụ Hành hơi ngửa người ra sau, còn có chút chưa quen với dáng vẻ này của nàng.
Nàng thì chẳng nghĩ nhiều, chỉ mong mau chóng cởi y phục rồi đi ngủ, bằng không vừa mới đặt đầu xuống gối, thì trời đã sáng, là hắn lại phải dậy lên triều.
Nàng lấy ra chén thuốc vẫn luôn giữ ấm, Bùi Ngụ Hành nhíu mày, người mệt mỏi dựa vào đầu giường, khẽ quay mặt đi, không muốn nhìn chén thuốc: “Phu nhân, đắng quá, ta không muốn uống. Dạo gần đây ta cũng không phát bệnh.”
Khóe miệng Tuyên Nguyệt Ninh run rẩy, từ lúc thành thân đến nay, hắn càng ngày càng kiều khí, cái này không được, cái kia không được, chẳng biết có phải hắn cố tình hay không.
“Dù vậy cũng phải uống!” Nàng xụ mặt đặt thuốc ngay trước mũi hắn. “Mau xuống giường, thuốc đắng dã tật, có lợi cho thân thể, uống xong, đi rửa mặt rồi ngủ!”
Hắn coi như không nghe thấy, lại còn chui vào trong chăn: “Ta mệt quá rồi, để ta ngủ trước đã.”
Cái cơn buồn ngủ vừa đến nơi lại bị hắn làm cho tan biến hết, nàng một tay chặn hắn lại: “Mau dậy! Ngay cả Ký nhi uống thuốc cũng chưa từng phiền toái như chàng!”
Trên mặt Bùi Ngụ Hành hiện lên vẻ mỏi mệt, quả thực hắn rất mệt. Gần đây vẫn luôn điều tra vụ án của phụ thân, vất vả lắm mới có chút manh mối, hắn không muốn bỏ lỡ. Trong lòng lại bị chuyện này đè nặng, mấy thang thuốc đắng nghét này, hắn chỉ muốn tùy hứng bỏ qua.
Nhưng khi nàng lấy Bùi Cảnh Ký ra so sánh, nếp nhăn giữa mày hắn liền giãn ra, lại lộ chút uỷ khuất, trong mắt toàn là lên án.
Tuyên Nguyệt Ninh lấy lại bình tĩnh, không thể để bề ngoài của hắn mê hoặc.
Nàng sao có thể không đau lòng, từ lúc thành thân đến nay, chưa từng thấy hắn lau son môi đi ngủ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=143]

Người vốn để ý đến dung nhan như thế, gần đây mệt đến mức môi khô nứt mà cũng không nhận ra.
Nếu còn không uống thuốc, lâu ngày tất sẽ sinh bệnh nặng.
Nàng dứt khoát lạnh mặt, tiến lên kéo hắn từ trong chăn ra, vừa dỗ vừa ép hắn uống thuốc. Chờ thu xếp xong, nàng cũng leo lên giường.
Trước kia hai người nằm hai giường, giờ chỉ còn một giường. Mỗi sáng sớm tỉnh dậy, nàng đều phát hiện mình cùng Bùi Ngụ Hành nằm chung một ổ chăn, còn chiếc chăn kia chỉ là dư thừa, liền để tỳ nữ đem đi cất.
Tuyên phu nhân tất nhiên cũng nghe thấy chuyện này, nhưng cố nhẫn nhịn, không quản việc trong phòng họ quá nhiều. Dù vậy, lúc rảnh rỗi bà vẫn nhắc nhở đôi câu: nàng còn trẻ, Bùi Ngụ Hành thân thể không tốt, tốt nhất là chưa nên viên phòng.
Nàng bĩu môi, trong chăn lười biếng vươn vai, tinh thần ngược lại sáng láng, chẳng hề mệt nhọc.
Lăn qua lăn lại ngủ không được, Bùi Ngụ Hành lên tiếng hỏi: “Sao vậy?”
“Chờ chàng quá muộn, giờ lại chẳng buồn ngủ.”
Hắn thở dài: “Lần sau không cần chờ ta, cứ ngủ trước.”
Nàng hừ nhẹ: “Khó mà làm được. Chàng về muộn bao lâu, ta sẽ chờ bấy lâu. Đỡ cho chàng không biết yêu quý thân thể, lần sau nếu chàng còn về muộn như vậy, ta vẫn cứ chờ.”
Khoảng cách giữa hai người chỉ cách một bàn tay, hắn đưa tay nắm lấy bàn tay ấm áp của nàng:
“Được, lần sau ta nhất định không ở lại quá muộn. Đừng nghĩ ngợi nhiều, mau ngủ.”
Nàng cũng muốn ngủ, nhưng vẫn không sao ngủ được.
Bùi Ngụ Hành vỗ nhẹ trấn an: “Vậy nàng kể cho ta nghe một chút hôm nay xảy ra chuyện gì, cũng để ta biết.”
Tuyên Nguyệt Ninh dụi mắt, làm bộ muốn đứng dậy: “Chàng mau ngủ đi, có phải ta làm ồn khiến chàng không ngủ được không? Vậy ta qua thư phòng ngủ.”
Người còn chưa ngồi dậy hẳn, đã bị hắn kéo lại ép xuống: “Đừng lăn lộn, ta không sao. Ngày mai đến Đại Lý Tự có thể ngủ bù.”
Nàng xoay người, mặt hướng về phía hắn, chỉ mơ hồ thấy rõ hình dáng. Hắn muốn nàng nói, thì nàng nói, đã nhiều ngày chưa có thời gian được trò chuyện cùng hắn.
“Ký nhi bị thương, ta đã mời đại phu xem qua, lại dùng bao nhiêu thuốc cũng vô ích. Vết sẹo chắc chắn sẽ để lại, nhìn kỹ mới thấy được. Nhưng có vết sẹo như thế, thì chắc chắn hắn không thể thi tiến sĩ rồi, chỉ còn con đường ra chiến trường mà thôi. Trước kia ta nghĩ hắn lớn lên rồi sẽ thay đổi, nhưng nay bị ép buộc, chỉ có thể chọn con đường võ tướng, trong lòng ta thật hụt hẫng.”
Hắn nói: “Ký nhi tuy tính tình thẹn thùng, nhưng thật ra đệ ấy luôn tự mình có chủ ý riêng, sẽ không dễ dàng thay đổi. Không cần lo lắng cho đệ ấy. Đệ ấy thích tòng quân, chúng ta cũng chỉ có thể ủng hộ, không thể bắt đệ ấy theo ý của chúng ta.”
“Ta cũng biết… chỉ là lo đệ ấy sẽ gặp nguy hiểm.” Giọng nàng nhỏ dần.
Nàng khó chịu, ghé vào gối, lại sáp vào chỗ Bùi Ngụ Hành, chui hẳn vào cổ hắn, hơi thở phả lên da thịt, mái tóc đen cọ vào mặt hắn. Hắn nắm tay nàng, chợt siết chặt.
Nàng lại vô tâm không biết chính mình đang làm gì, nàng nói tiếp: “Nói đến chuyện Ký nhi sau này tòng quân, quả thực nên may mắn là bệ hạ luôn coi trọng quân đội, chưa từng để xảy ra chuyện ăn chặn quân lương. Nếu không thì ta nhất định không cho đệ ấy đi, dù đệ ấy hận ta, ta cũng không cho.”
Đại Lạc vốn trọng văn, nhưng lại càng trọng võ. Các nước láng giềng vây quanh như hổ rình mồi. Từ khi lập quốc, Đại Lạc đã nổi tiếng nhờ võ, một đội thiết kỵ khiến người nghe danh đã kinh sợ.
Trong tình thế như vậy, tòng quân lập công là con đường thăng tiến nhanh chóng, so với thi tiến sĩ, còn nhanh hơn nhiều, chỉ là phải liều mạng nơi sa trường mà giành lấy.
Nhưng nuôi dưỡng một đội quân hùng hậu như thế, chi phí quân tư quả thực là con số khổng lồ. Trong tình cảnh ấy, Nữ Đế còn muốn xây dựng hải quân, mở mang buôn bán đường biển, liền khiến triều thần bất mãn, mấy ngày nay triều đình náo động ầm ĩ.
Nghĩ đến đó, nàng tự nhiên muốn hỏi, đã có người bên gối, hà cớ gì phải một mình nàng phải lo nghĩ?
Hắn khàn giọng giải thích cho nàng: Cuối năm, Hộ Bộ thống kê thu nhập thuế. Năm nay Giang Nam gặp lũ lớn, thuế thu không được, lại thêm chi phí cứu tế tốn kém, còn phải lo quân lương cùng bổng lộc hàng tháng cho quan lại. Vốn tưởng sẽ thâm hụt.
Nữ Đế đã chuẩn bị sẵn sàng mở tư khố, nhưng Hộ Bộ báo ra con số cuối cùng lại là ngang bằng, không thâm hụt. Đó là nhờ khu buôn bán của Hàm Mãn Châu nộp về một khoản tiền khổng lồ, mà việc cứu tế được thương nhân quyên góp giúp giảm gánh nặng, nên tính ra thì vẫn đủ.
Nhiều năm nay, Nữ Đế luôn phải mở tư khố để nuôi quân. Nay đã có tiền, bà liền muốn hướng đến việc buôn bán đường biển luôn yếu kém của Đại Lạc.
Hàm Mãn Châu có thể lập khu buôn bán, thì buôn bán trên biển tại sao không thể? Nếu vượt biển đến các nước khác buôn bán, liền có thể mang lại nguồn tiền dồi dào cho quốc gia.
Muốn ra biển, phải có thuyền, có người. Người thì có thể chiêu mộ, huấn luyện, nhưng thuyền lại vô cùng khó đóng.
Thế gia đại tộc thì giậm chân tại chỗ, lại còn thông đồng với đám đạo tặc ven biển, tất nhiên không muốn tổn hại lợi ích của bản thân, kiên quyết phản đối.
Nhưng Nữ Đế vẫn một mực muốn làm, chính là muốn thành lập!
Có khu buôn bán Hàm Mãn Châu làm ví dụ, buôn bán trên biển vì sao không thể thành lập? Con đường đều đã trải sẵn, chỉ thiếu người dẫn đầu. Ngươi cứ mở miệng ngăn trở thì khác nào nói Nữ Đế sai, khiến bà rất tức giận.
Mà khu buôn bán ấy lại là do Bùi Ngụ Hành kiến lập. Nữ Đế muốn khai mở buôn bán trên biển, dĩ nhiên hắn cũng tham dự. Như vậy, nếu thật sự mở được và đem lại kết quả tốt, thì công lao của hắn không cần phải nói nữa.
Vốn dĩ hắn dựa vào một tay chữ tốt mà có một chỗ đứng nhỏ trong giới văn nhân. Trước đó, ở Hàm Mãn Châu giải quyết được chuyện chỗ ở cho người thân của binh lính, nên rất được võ tướng yêu thích, hiếm thấy trở thành người được cả hai bên văn võ đều cảm thấy thích. Đương nhiên, ngoại trừ thế gia đại tộc, bọn họ luôn coi hắn như hồng thuỷ mãnh thú, giờ đây lời nói của hắn ở triều đình mỗi ngày càng có trọng lượng hơn, sẽ không còn ai dám coi thường hắn nữa, chỉ vì hắn chưa tới tuổi trưởng thành.
Nàng buồn ngủ ập tới, ngáp một cái trên vai hắn: “Ta liền biết mà, hèn gì gần đây quan văn quan võ sao lại ra vào phủ thường xuyên đến vậy.”
Vì Bùi Ngụ Hành luôn độc lai độc vãng, nay lại đột nhiên có nhiều mối giao tế như vậy, khiến nàng âm thầm lo lắng, sợ việc khác hẳn với kiếp trước này, sẽ có điều gì xấu xảy ra.
Hắn đặt cằm lên đầu nàng: “Bọn họ đến đây, một là cùng ta thương nghị chuyện buôn bán trên biển, hai là những võ tướng ấy hỏi ta nên quy hoạch thế nào chuyện chỗ ở của người thân binh sĩ. Bệ hạ cũng biết cả.”
Nàng ậm ừ một tiếng, rồi bỗng giật mình: “Những võ quan ấy đã cầu nhờ chàng, vậy Ký nhi thì sao?”
“Đúng là có không ít võ quan hứa hẹn với ta, sau này Ký nhi tòng quân có thể theo họ, tất sẽ bảo vệ tính mạng đệ ấy.”
“Thật là tốt quá!”
Bùi Ngụ Hành lại không nói tiếp. Thực ra, những lời hứa hẹn ấy, hắn đều cự tuyệt. Được che chở thì có tiền đồ gì? Đệ ấy muốn tòng quân, thì phải dựa vào chính năng lực của đệ ấy mà đi lên!
Tuyên Nguyệt Ninh tự nhiên tỉnh táo lên hẳn, ngẩng đầu một cái liền chạm vào cằm hắn, răng va nhau kêu “cộc” một tiếng, Bùi Ngụ Hành khẽ rên.
Nàng vội vã bật dậy, định xuống đất thắp đèn xem hắn thế nào. Nhưng nàng nằm bên trong, muốn ra ngoài tất nhiên phải trèo qua người hắn.
Bùi Ngụ Hành giơ tay đặt lên trán, tay kia bất đắc dĩ ngăn nàng lại: “Ta không sao.”
Chỉ là lưỡi bị cắn phải, hơi đau một chút.
“Thật sự không sao?”
“Không sao.”
Tuyên Nguyệt Ninh lại nằm xuống, lúc này nàng thật sự chẳng còn buồn ngủ, kéo Bùi Ngụ Hành lải nhải mãi.
Chỉ nghe nàng nói từ chuyện Bùi Cảnh Ký cưới thê, nên tự đệ ấy tích góp tiền, đến chuyện của hồi môn cho Bùi Cảnh Chiêu nên cho bao nhiêu, rồi còn chuyện Hạo Nguyệt Phường phải mở rộng thêm một tầng.
Nàng lại kể đến chuyện trận lũ ở Hoa Trung khiến đất đai sụp đổ, thương vong vô số, thương nhân liền nhân cơ hội này ra sức quyên tiền, chỉ để đổi lấy cho thế hệ sau một danh ngạch dự thi tiến sĩ.
Nữ Đế muốn lập hải quân, mà thế gia đại tộc thì lấy lý do lũ lụt ở Giang Nam, khiến đất đai Hoa Trung sụp đổ làm cớ công kích, nói đây là trời cao cảnh báo, Nữ Đế đã chọc giận thần linh. Lại còn nói cứu tế tốn quá nhiều tiền của, không đủ gánh thêm chi phí hải quân, ý đồ bức bách Nữ Đế dừng tay, nhưng bị Nữ Đế ngay tại triều đình mắng cho không còn chỗ dung thân.
Nàng còn cố ép hắn kể một chút xem Nữ Đế ở triều đình đã đại triển uy phong thế nào.
Hắn nắm lấy đôi tay nghịch ngợm của nàng, dù nói ít nhưng cũng kể ra không khí gay gắt căng thẳng hôm đó, Nữ Đế lại châm chọc bọn quan lại ăn không ngồi rồi thế nào.
“Bệ hạ thật sự quá lợi hại!”
Nàng vặn người, rút tay về, chống gương mặt, nghĩ thầm nàng còn được Nữ Đế thân phong là Tê Hà Đình Chủ đó nha.
Bùi Ngụ Hành vốn nằm thẳng, nửa mơ nửa tỉnh, tai toàn nghe tiếng nàng thấp giọng mang theo hưng phấn mà nói. Hắn trở mình, đối mặt với nàng.
Tay đưa ra, liền ôm nàng vào lòng.
Tấm lưng nàng áp vào thân thể còn chút lạnh lẽo của hắn, Tuyên Nguyệt Ninh nhất thời không thốt nên lời.
Giọng khàn khàn mang theo vài phần uy hiếp vang bên tai: “Ngủ chưa?”
“Ngủ… À, vụ án của phụ thân, chàng điều tra thế nào rồi?”
“Ừm?” Tay hắn đang đặt nơi eo nàng, nghe nàng hỏi câu này, đem cả người nàng siết chặt vào hắn.
“Vậy ta ngủ đây!”

Bình Luận

0 Thảo luận