“Thế nào rồi?” Bùi Ngụ Hành xem xong sổ đăng ký dân cư của huyện Hàm Mãn mà tiểu Tôn Chủ bộ chỉnh lý lại, rồi hỏi.
Vương Hổ đem việc hắn vẫn luôn phái người âm thầm theo dõi hai huynh muội Trịnh gia, báo lại: “Xem hành trình gần đây của Trịnh Thập Nhất nương thì đều là nàng ta rất muốn gặp mặt lang quân, nhưng lần nào cũng bị Tiêu Giám Sát Sử phá hỏng, chỉ đành quay về tiểu viện đã thuê.”
“Ừm, tiếp tục.” Việc này hắn đã biết. Trịnh Thập Nhất nương vẫn muốn hắn đầu nhập dưới trướng hoàng tử, chẳng ngại phiền hà, đến đi đường cũng sẽ cố ý tạo tình huống ngoài ý muốn gặp hắn, về sau hắn thấy quá phiền, nên hắn liền ngày ngày ở huyện nha không ra ngoài, đến ghé qua cửa hàng của Tuyên Nguyệt Ninh cũng không đi.
“Trịnh Thập Nhất nương đặc biệt chú ý đến cửa hàng của Thất nương, vẫn luôn dò hỏi Thất nương rốt cuộc định bán cái gì, nhưng cửa hàng kia ngay cả hình dáng ban đầu cũng chưa thấy, Thất nương thì giữ kín như bưng, nàng chẳng moi được tí tin tức nào, đành thuê người ngày ngày canh chừng ở trước cửa hàng.”
Bùi Ngụ Hành nhắm mắt, trong đầu suy nghĩ Trịnh Diệc Tuyết rốt cuộc muốn làm gì, bỗng mở mắt nói: “Ngươi đi tìm vài người đáng tin cậy, nói với Trịnh Thập Nhất nương rằng Thất nương định mở một tiệm vải, hàng vải dệt đã được vận chuyển tới, rất nhiều da và vải, Thất nương đem toàn bộ gia sản đầu tư cả vào đó, chỉ còn thiếu mỗi bước khai trương cửa hàng.”
Thấy Vương Hổ có vẻ khó hiểu, hắn lại nói: “Tiện thể tung ra tin, nói huyện Hàm Mãn thường nổi gió lớn, hay xảy ra hỏa hoạn.”
“Vâng.” Vương Hổ lập tức hiểu ý của Bùi Ngụ Hành, sau khi hoàn thành việc báo cáo các công việc thường ngày, do dự một lúc lâu, cuối cùng vẫn đem chuyện Tuyên Nguyệt Ninh nhờ vả nói với Bùi Ngụ Hành: “Hôm qua Thất nương tìm ta, bảo ta để ý đến nha hoàn tên Thanh Hạnh bên cạnh Thập Nhất nương.”
Bùi Ngụ Hành đang ngắm túi thơm đeo bên hông, sau đó nói: “Nàng đã bảo ngươi theo dõi, thì ngươi hãy theo dõi luôn cả nha hoàn kia đi.”
Thấy Vương Hổ vẫn chưa lui xuống, hắn hỏi: “Còn chuyện gì nữa? Hôm nay ngươi sao cứ ấp úng hoài vậy?”
“Lang quân, có thư từ Lạc Dương gửi tới, là gửi cho Thất nương, không biết lang quân có muốn xem không?”
Bùi Ngụ Hành phất tay: “Đưa thẳng cho nàng là được.”
Từ hôm hắn gặp Trịnh Diệc Tuyết, liền đã gửi thư báo với lão sư ở Lạc Dương rằng Thập Nhất hoàng tử có ý mượn sức hắn. Thư của lão sư hôm qua đã đến, hắn không cần đọc cũng biết Cung Yến Nhi trong thư viết gì.
Tuyên Nguyệt Ninh vừa nhận được thư liền đọc nhanh như gió.
Bức thư nàng gửi Cung Yến Nhi hiện còn đang trên đường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=94]
Còn bức thư này là sau khi Trịnh Diệc Tuyết rời Lạc Dương thì tỷ ấy liền gửi đến, có thể nói bức thư này cũng rất đúng ý nàng, phần lớn nội dung đều nói về Trịnh Diệc Tuyết, nhắc nàng phải cẩn trọng, nói nàng hãy luôn theo dõi động tĩnh của Trịnh Diệc Tuyết và báo về cho tỷ ấy.
Trong thư kể rất chi tiết rằng hiện giờ Trịnh Diệc Tuyết chính là phụ tá của Thập Nhất hoàng tử, đồng thời còn có hôn ước với Tiêu Tử Ngang kéo dài chưa dứt được, khiến nàng ta rất nổi danh ở Lạc Dương, hơn nữa còn dựa vào việc nàng ta rất thân cận với Thập Nhất hoàng tử, mà trở nên có tiếng nói ở Trịnh gia.
Phải biết rằng khi nàng ta còn ở Việt Châu, chưa về Lạc Dương, thì chỉ là đích nữ của Trịnh gia, vậy mà từ lúc đi theo Thập Nhất hoàng tử, y như câu nước lên thì thuyền lên. Trịnh gia còn định gả nàng cho Thập Nhất hoàng tử để củng cố địa vị.
Thật ra, Trịnh Diệc Tuyết cùng lúc vương vấn hai người nam nhân, nhưng bên ngoài lại nói Thập Nhất hoàng tử chiêu mộ nàng ta làm phụ tá vì nhìn trúng năng lực của nàng. Có lẽ nàng ta vừa muốn giữ thanh danh, lại vừa muốn được lợi.
Chỉ có Tiêu Tử Ngang là không sợ phiền phức, dám liều mạng giữ chặt nàng ta không buông tay.
Tiêu gia tuy có oán giận Trịnh Diệc Tuyết, nhưng cũng không dám đắc tội Trịnh gia đến tuyệt tình, nên hôn sự giữa hai người vẫn cứ kéo dài. Đến khi nàng ta khó khăn lắm mới có cơ hội cùng Trịnh Tử Duệ đến huyện Hàm Mãn, người khác chỉ nghĩ rằng nàng ta đến đây để tìm Tiêu Tử Ngang bàn chuyện từ hôn.
Dù sao Tiêu gia lấy lý do Tiêu Giám Sát Sử bận việc bên ngoài mà từ chối việc từ hôn.
Nhưng người nhìn thấu sự tình liền biết nơi đây nước ngầm sâu không lường được. Huyện Hàm Mãn ngoài Tiêu Tử Ngang ra còn có Bùi Ngụ Hành, ai nấy đều đang chờ xem Bùi Ngụ Hành sẽ làm gì, chọn bên nào.
Bức thư này của Cung Yến Nhi chẳng khác gì âm thầm hé lộ cho Tuyên Nguyệt Ninh biết, Nữ Đế đã hay chuyện, dẫu sao cũng là con ruột của mình, thì cũng nhắm một mắt, mở một mắt mà cho qua. Nhưng nếu Bùi Ngụ Hành sinh dị tâm, dù hắn đầu nhập vào Thập Nhất hoàng tử, với tính cách sát phạt quyết đoán của Nữ Đế, chắc chắn sẽ không tha thứ.
Tuy nói bức thư này là viết cho Bùi Ngụ Hành, nhưng đối với Tuyên Nguyệt Ninh mà nói, chẳng khác gì đưa than ngày tuyết.
Xem ra, Trịnh Diệc Tuyết khi đầu nhập vào Thập Nhất hoàng tử đã biết rõ thân thế của mình. Nàng ta vẫn luôn nhẫn nhịn đến bây giờ, một mặt là để tăng cường thế lực, mặt khác là tìm một cơ hội để có thể tiếp cận nàng.
Dù văn hoá Đại Lạc thoải mái, nhưng nàng ta là đích nữ của Trịnh gia, muốn rời khỏi Lạc Dương thật sự khó càng thêm khó.
Đi lòng vòng giữa Thập Nhất hoàng tử và Tiêu Tử Ngang, dùng chuyện từ hôn để thuyết phục Trịnh gia, lại có Trịnh Tử Duệ đi theo bảo vệ, nàng ta mới có thể đến được huyện Hàm Mãn.
Tuyên Nguyệt Ninh không khỏi khâm phục, lòng dạ Trịnh Diệc Tuyết thật sự rất sâu.
Ngón tay nàng chỉ vào một dòng trong thư, nhắc đến một tiểu nương tử thường xuất hiện cùng Thập Nhất hoàng tử, nàng nhớ rõ cô nương này trong tương lai cũng sẽ gả cho Thập Nhất hoàng tử, cùng Trịnh Diệc Tuyết tranh giành đến trời long đất lở.
Giờ đã nhắc đến tên nàng ta, nghĩa là hai người ở Lạc Dương đã trở mặt nhau, Trịnh Diệc Tuyết sốt ruột chạy đến huyện Hàm Mãn, nghĩ đến chắc có liên quan đến người này, chắc chắn nàng ta đã nắm được nhược điểm nào đó của Trịnh Diệc Tuyết.
Là nhược điểm gì lại có thể ép Trịnh Diệc Tuyết đến huyện Hàm Mãn?
Tuyên Nguyệt Ninh cười lạnh không ngớt, châm lửa đốt thư, đợi nó cháy thành tro mới yên lòng.
Sau đó, nàng ngày ngày bận bịu ở cửa hàng. Một hôm, Bùi Ngụ Hành đột nhiên xuất hiện, sai Vương Hổ từ trên xe bò khiêng một cái rương vào cửa hàng của nàng. Còn chưa đợi nàng mở ra xem bên trong có gì, thì đã bị hắn sai đi nơi khác. Nhưng mới đi được nửa đường, nàng liền cảm thấy có điều không ổn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận