Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Tự nuốt lấy quả đắng

Ngày cập nhật : 2025-05-19 22:24:28
Tiêu phu nhân và Tuyên Quân Bác vốn xem nhẹ ảnh hưởng của việc đạo thơ, hai người họ, một người tuy là nữ thương nhân nổi tiếng có thủ đoạn hơn người trong Hồ Thương, nhưng trong nhà không ai thi đỗ khoa cử, bản thân cũng không kết giao được với quan lại hay tiến sĩ nào, sao biết được rằng chỉ cần thanh danh trở nên hoen ố trong giới đọc sách, thì cả đời không còn đường ngóc đầu lên?
Người còn lại thì lấy việc thi cử làm cái danh, sau lưng thì muốn mẫu thân cho tiền cho người, ăn chơi chơi bời thì gì cũng biết, chỉ có tài năng của một tài tử chân chính là không biết.
Ban đầu, hai người chỉ oán trách lẫn nhau. Một người trách mẫu thân của mình cho thơ mà không nói rõ đó là thơ của Bùi Ngụ Hành, hại mình bị mọi người cười chê ở vòng “Rút giải”. Một người oán con mình không có tài, đã đưa thơ cho hắn mà hắn còn lười học thuộc, còn lấy nguyên bản giả làm của mình, chính bản thân thì một chữ cũng không hiểu, dễ dàng bị người ta vạch mặt.
Tiêu phu nhân tức giận, cấm túc Tuyên Quân Bác, không cho hắn bước ra khỏi Tuyên gia nửa bước. Đợi khi bên ngoài không còn ai bàn tán nữa mới cho ra ngoài. Đồng thời, trút cơn giận lên đám tiểu thiếp trong hậu viện của hắn, từng người đều bị đem bán sạch.
Tuyên Quân Bác biết mình đuối lý, hiểu rằng lúc này mà chống đối mẫu thân thì chẳng có lợi gì, bèn an phận trong phòng đọc truyện. Dù sao, chỉ là nữ nhân thôi mà, cứ nài nỉ mẫu thân một chút rồi bà cũng nạp lại cho thôi, hắn chính là kẻ bạc bẽo như vậy!
Triệu phủ biết tiểu lang quân nhà mình có thể nằm trong danh sách mười người đứng đầu của kỳ “Rút giải”, danh ngạch Hương Cống Sinh chắc chắn nằm trong tay. Lão Triệu gia mừng rỡ vô cùng, biết được Bùi Ngụ Hành không muốn để lộ mối quan hệ giữa hai nhà, liền ngầm sai người hầu mang tạ lễ đến Bùi gia. Lại trùng hợp hôm đó Tiêu phu nhân cũng đến nhà, mang mục đích muốn chất vấn Bùi Ngụ Hành, nhìn thấy Triệu gia đưa tạ lễ, thì bà còn gì không hiểu nữa? Đây chắc chắn là do Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh bày kế hại bà!
Trong sân vang vọng tiếng đọc sách lanh lảnh, như đang chế nhạo sự ngu ngốc của bà ta.
Thấy bà ta hùng hồn đi vào, đám trẻ con đoán chắc là không thể học tiếp được nữa, Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký liền dẫn đám trẻ con chạy ra ngoài chơi.
Tiêu phu nhân bị đám nhỏ xô đẩy đến mức choáng váng, chân bị dẫm đến đau nhói, “Ái u” một tiếng, nếu không được nha hoàn bên cạnh đỡ lấy, thì đã ngã ngồi xuống đất. Nha hoàn tức giận mắng: “Đứa nào không có mắt dẫm phải phu nhân? Lũ thôn dân các ngươi thật không có giáo dưỡng!”
Bùi Cảnh Chiêu quay đầu làm mặt quỷ, phì: “Dẫm còn nhẹ đấy!”
Tuyên phu nhân không yên tâm về đám nhỏ, đuổi theo tới nơi, đi đến trước mặt Tiêu phu nhân, chẳng buồn nhìn nha hoàn kia, chỉ nói thẳng với bà ta: “Vẫn nên quản cho tốt người bên cạnh đi, nhớ kỹ một điều: họa là từ miệng mà ra. Ngoài ra, ngươi cũng cần dạy lại, đã tới cửa để chào hỏi mà còn chửi bới ầm ĩ như vậy, lần đầu ta mới thấy đấy.”
Tiêu phu nhân hung hăng véo tay nha hoàn kia, đôi mắt phượng sắc bén quét sang, nha hoàn không dám ho he nửa lời, đến xoa cũng chẳng dám, chỉ đành cúi đầu chịu trận.
Dưới tán cây hòe, Bùi Ngụ Hành đặt cuốn sách xuống, từ tốn chỉnh lại tay áo, rồi mới đứng dậy, bình thản nói: “Không biết hôm nay bá mẫu đến đây là vì chuyện gì?”
Nửa đời bà ta cố gắng, còn không phải là vì Tuyên Quân Bác hay sao? Vậy mà bị Bùi Ngụ Hành phá hỏng tại vòng tuyển “Rút giải”, làm sao buông tha cho hắn được? Lạnh giọng nói: “Ngươi còn giả vờ hồ đồ làm gì? Ngươi cũng đi thi “Rút giải”, vậy mà còn đưa thơ cho ta, chẳng phải cố tình muốn hại con ta sao?”
Sau đó hạ giọng dịu đi: “Đều là người một nhà, cần gì để người ngoài chê cười? Ngươi chỉ cần đi ra ngoài nói lại rằng bài thơ đó không phải do ngươi làm, mà là của con ta, đây chỉ là một cái hiểu lầm thôi? Dù gì cũng là họ hàng thân thích. Đến lúc đó, ngươi cùng biểu huynh cùng đi Lạc Dương học tập, mọi chi phí bá mẫu sẽ lo hết.”
Trước đánh một gậy rồi cho một viên kẹo ngọt – đó là thủ đoạn bà ta hay dùng để quản lý hạ nhân. Nhưng đối với Bùi Ngụ Hành, chẳng có tác dụng gì.
Ánh mắt hắn nhàn nhạt, thần sắc lạnh lùng, như đã sớm nhìn thấu tất cả, ung dung nói: “Lời này không đúng, ai hại ai, trong lòng bá mẫu rõ ràng nhất.”
“Bùi Ngụ Hành, ngươi có biết đi Lạc Dương thi tiến sĩ cần bao nhiêu tiền không?”
Bà ta vỗ tay, có nô bộc mang vào một cái sọt tre, đặt “bịch” một tiếng xuống đất, bùn đất văng tung tóe, vén tấm vải bố lên lộ ra đầy tiền đồng, ai nhìn cũng phải rung động: “Chỉ cần ngươi chịu mở miệng nói giúp một tiếng, không riêng gì chỗ này là của ngươi. Chỗ này cũng là của ngươi.” – bà móc từ trong tay áo ra một xấp ngân phiếu, giơ lên cho hắn nhìn, thoạt nhìn cũng phải hơn mười tờ, “Cũng đủ cho ngươi chi phí thi cử, Nguyệt Ninh cũng đến tuổi định hôn, ngươi làm huynh trưởng, chẳng lẽ không chuẩn bị cho muội muội của mình một chút của hồi môn?”
Thấy hắn không nói gì, chỉ nhìn chằm chằm vào đống tiền như thất thần, bà ta lại càng ra sức thuyết phục: “Ngươi chẳng lẽ thật sự nhẫn tâm để Thất nương ngày ngày cực khổ kiếm tiền nuôi ngươi đọc sách?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=39]

Bá mẫu tạ lỗi với ngươi, bài thơ kia không hiểu sao lại rơi vào tay biểu huynh của ngươi, ta còn tưởng người hầu đã giao đến tay Châu trường, ta nhất định sẽ phạt nặng bọn họ để ngươi hết giận, ngươi giúp biểu huynh của ngươi một tay đi!”
Nghe đến hai chữ “Thất nương”, Bùi Ngụ Hành cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, ánh mắt đen sâu thẳm như mực dừng lại trên người bà ta, khóe môi đỏ sẫm nhếch lên một nụ cười như có như không. “Đâu cần phải như vậy, sự thật thế nào, trong lòng ta với bá mẫu đều biết rõ.”
“Bá mẫu, mang tiền đến, là định sỉ nhục ai?” – Hắn kéo dài giọng, từng chữ rõ ràng, “Không biết chỗ tiền này, có bằng một phần mười từ Bùi nhị gia ở Lạc Dương cho bá mẫu không?”
Tiêu phu nhân cứng đờ, ngân phiếu trong tay rơi thẳng xuống đất, dính đầy bùn đất.
“Ngươi... ngươi nói gì?”
Hắn lùi ra khỏi đống tiền kia, khóe môi cong lên nhưng ánh mắt lạnh lùng như băng giá: “Bá mẫu, không biết ta vừa nói gì sao?”
Bà ta ôm ngực, hoảng hốt đến ngỡ ngàng, “Ngươi… ngươi…”
“Bá mẫu, thay vì lãng phí thời gian năn nỉ ta giúp biểu huynh, sao không về hỏi cho rõ ràng xem hôm thi “Rút giải”, biểu huynh đã làm gì mà để Hoàng Châu trường và các vị tài tử phát hiện ra hắn đạo thơ, đến không phản bác nổi. Còn chuyện tiền nong, bá mẫu cứ yên tâm, chúng ta sẽ tự lo liệu.”
“Đúng đấy! Chúng ta có tay có chân sẽ tự kiếm tiền, không cần ngươi móc ra một xu!” – Đuổi theo Bùi Cảnh Chiêu để cho nàng mấy đồng tiền, để nàng dẫn bọn trẻ đi chơi. Tuyên phu nhân lập tức quay lại, mới vào cửa đã nghe thấy Tiêu phu nhân giở trò.
Tức giận quát: “Ngươi dùng thiệp mời “Rút giải” để lừa Nguyệt Ninh đi trộm thơ, còn dám cắn ngược lại con ta? Ai cho Tiêu gia nhà ngươi cái quyền đó! Thật tưởng Bùi gia nhà ta để mặc ngươi nhào nặn sao? Cút khỏi đây! Bùi gia không hoan nghênh ngươi!”
Bùi Ngụ Hành tiến lên: “Mẫu thân đừng giận, kẻo hại sức khỏe.”
Tiêu phu nhân kinh hãi nhìn Bùi Ngụ Hành, chỉ để lại một câu: “Được, các ngươi giỏi lắm!” Quay đầu bỏ đi.
“Khoan đã, bá mẫu quên mang ngân phiếu dưới đất về.”
Bà ta quay lại, sai nha hoàn nhặt lên. Dưới gốc cây hòe rợp bóng, có ánh đỏ thấp thoáng. Tay áo Bùi Ngụ Hành phấp phới, phong thái như ngọc, duy chỉ có đôi môi đỏ như máu, đôi môi ấy cười lên sẽ khiến người khác mê đắm đến mất hồn vía.
Tưởng rằng mọi chuyện đều kín đáo, nhưng không ngờ đã bị Bùi Ngụ Hành nhìn thấu. Lần đầu tiên, bà ta cảm nhận được sự đáng sợ của Bùi đại gia ở Lạc Dương – trong thân xác ốm yếu kia của hắn, chắc chắn không chỉ có sự thông minh tài trí.
Tâm trí như bị kim đâm, sự việc đã vượt khỏi dự tính của bà ta.
Tuyên gia cũng bị nha môn cách chức! Hắn vừa về đến nhà, liền cầm gậy, muốn hung hăng giáo huấn Tuyên Quân Bác một đốn.
Tiêu phu nhân sau một ngày mệt nhoài trở về, thì thấy nhi tử của mình đang không ngừng kêu rên, vừa chạy vừa kêu “Phụ thân nhẹ tay chút!”, còn phu quân của bà – Tuyên gia – giơ gậy đuổi theo phía sau hùng hổ quát lớn: “Đánh chết ngươi, cái đồ nghiệp chướng! Vì ngươi mà ta bị Hoàng Châu trường răn dạy, mất chức, ngươi còn chạy đi đâu!”
Tuyên Quân Bác nhìn thấy bà, lập tức lao đến, “Mẫu thân! Cứu con với, phụ thân định đánh chết con!”
Cái thân hình cao lớn của hắn ôm chặt lấy vòng eo nhỏ nhắn của bà, trốn sau lưng bà, nhưng chẳng che chắn thân hình hắn được bao nhiêu.
Tuyên gia vẫn giơ gậy đòi đánh: “Nghiệt tử! Ra đây cho ta! Phu nhân, đừng ngăn ta, không đánh chết nó ta không cam lòng!”
Bà ta vì chuyện của nhi tử nhà mình mà chạy khắp nơi cầu cạnh, nhưng đều bị người ta đóng cửa từ chối tiếp, sau cùng phải dùng tiền mới moi được tin từ một bằng hữu có quan hệ tương đối tốt với Tuyên Quân Bác: Chuyện đạo thơ đã khiến con của bà trở thành trò cười trong giới đọc sách, kẻ nào còn muốn làm quan thông qua thi cử, đều sẽ không cùng con bà kết giao nữa.
Bởi vì vụ đạo thơ này, đường làm quan của con bà coi như đã chấm hết!
Có vết nhơ này, cả đời này, Hoàng Châu trường tuyệt đối sẽ không cho hắn danh ngạch Hương Cống Sinh. Dù có đi sang châu khác, lấy được danh ngạch Hương Cống Sinh, thi đậu tiến sĩ, cũng sẽ bị người khác lấy vết nhơ này làm công kích, lên chức coi như vô vọng.
Huống chi, nhà bà và Tuyên gia bao đời đều ở Việt Châu, làm gì có tổ tiên ở nơi khác mà cho hắn rời đi?
Bà nắm chặt khăn tay, mấy ngày tích tụ tức giận cuối cùng bộc phát, “Bốp!” – tát cho Tuyên Quân Bác một cái.
“Mẫu thân!” – Hắn ôm mặt, mắt sưng đỏ, “Ngài không ngăn phụ thân, lại còn đánh con?”
Tiêu phu nhân lạnh lùng cười, đôi mắt phượng sắc bén giống hệt hắn: “Nếu đến cả họ cũng không giúp ngươi, thì từ nay theo ta học buôn bán, cả đời làm thương hộ, đến lúc đó đừng trách ta, là do ngươi tự tay hủy cơ hội của mình!”
“Mẫu thân? Ý người là gì? Con không thể làm thương nhân! Con muốn thi tiến sĩ làm quan cơ mà!” – Hắn chui vào lòng bà, làm nũng như hồi nhỏ.
Bà vuốt má hắn, rồi lại tát hắn thêm một cái đẩy ra, quay sang nói với phu quân: “Đánh đi, miễn là đừng đánh chết, chừa cho nó một hơi là được.”
Tuyên gia cũng vội ném gậy, rối rít bước đến bên bà: “Phu nhân, còn chức quan của ta thì sao?”
Tiêu phu nhân mệt mỏi nhắm mắt: “Ngày mai ta sẽ đến thăm Hàn phu nhân.”
“Đa tạ phu nhân! Nàng mau về nghỉ ngơi, để ta dìu nàng.”
“Không cần.” – bà gạt tay ông ra, “Lo mà dạy dỗ lại nhi tử đi!”
Hôm sau, bà thật sự đến cửa sau nha môn, nhưng ăn bế môn canh. Nha hoàn bên cạnh Hàn phu nhân cất giọng rõ ràng nói: “Phu nhân nhà ta gần đây bị cảm lạnh, không tiện tiếp khách.”
Bà ta vội cười làm lành, đem đồ vật dúi vào tay nha hoàn kia nói: “Thật đúng là tới không khéo. Mong muội muội đưa mấy thứ thuốc bổ này cho phu nhân xem giúp tỷ, đều là chút tâm ý của tỷ.”
Nha hoàn ném luôn đồ xuống đất, hất tay bỏ đi: “Tiêu phu nhân, việc này không được đâu, ai chẳng biết lang quân và phu nhân nhà ta là người thanh liêm.”
“Thanh liêm?” – bà ta cười khẩy, trong lòng đầy chua chát.
Trong nha môn, nha hoàn đem toàn bộ sự tình thuật lại rành rọt cho Hàn phu nhân, còn nói thêm một câu: “Vụ đạo thơ của nhi tử nhà bà ta đã ầm ĩ khắp nơi, vậy mà còn dám vọng tưởng nhờ phu nhân giúp đỡ nói vài lời trước mặt lang quân! Không biết xấu hổ.”
Hàn phu nhân liếc nàng ta một cái: “Cẩn thận lời ăn tiếng nói! Ngươi biết gì mà nói? Tiêu thị đến là vì chức quan của phu quân bà ta, về sau còn để ta nghe thấy mấy lời này nữa, nếu rước họa cho phu quân, ta sẽ bán ngươi ra ngoài!”
Nha hoàn sợ tái mặt: “Phu nhân, nô tỳ không dám nữa.”
Vì chuyện đạo thơ của Tuyên Quân Bác khiến Hoàng châu trường rất nổi giận, hạ lệnh điều tra nghiêm ngặt, truy tìm nha dịch nào ngày hôm đó mặc kệ Tuyên Quân Bác đổi thơ, thành công tìm được, đuổi hết những kẻ gian trá ấy ra khỏi nha môn – bọn người chỉ biết lĩnh lương mà chẳng biết làm việc.
Ông chỉnh đốn lại toàn bộ nha môn từ trên xuống dưới, sau đó chiêu mộ vài thiếu niên trẻ tuổi mặc dù ít kinh nghiệm nhưng có thể từ từ chỉ dạy. Vì mới giải quyết được một chuyện lớn nên ông cảm thấy cả người thoải mái, như được gột rửa trong gió xuân.
“Phu nhân, có chuyện gì khiến nàng tức giận vậy?”
Hàn phu nhân đứng dậy, bảo nha hoàn lui ra ngoài, rồi đưa cho ông hai tờ giấy, nói: “Không có gì cả. Đây là hai bài thơ do Tuyên Thất nương không cẩn thận kẹp vào bản vẽ mà thiếp nhờ nàng ấy vẽ giúp. Lúc đó chưa tổ chức “Rút giải”, nên thiếp cũng không đưa cho chàng xem. Chàng cứ xem thử đi, thiếp thấy hai bài thơ này thật sự rất tuyệt.”
Hoàng châu trường cầm thơ lên đọc, mỉm cười nói với bà: “Phu nhân quả có con mắt tinh tường. Trong hai bài thơ này, một bài chính là bài thơ bị Tuyên Quân Bác sao chép của Bùi lang. Ta xem bài kia cũng là của Bùi lang viết, chỉ là không biết Tuyên Thất nương có quan hệ gì với Bùi lang.”
“Chắc là muội muội của Bùi lang quân. Thiếp từng nghe Thất nương nói qua, trong nhà nàng có một biểu huynh, không ngờ lại chính là Bùi lang ở Trường An!”
“Phu nhân không biết nàng có quan hệ gì với Bùi lang mà vẫn đưa thơ cho ta xem, đủ thấy nàng thật lòng quý mến tiểu cô nương này.”
Hàn phu nhân không đồng tình: “Sao phu quân lại nói vậy? Chẳng lẽ phu quân trách thiếp đưa bài thơ cho chàng xem, trước khi công bố kết quả kỳ “Rút giải” à? Đó là đứa trẻ ngoan, còn nhỏ tuổi mà đã phải lo toan việc nhà. Nếu thật sự người biểu huynh ấy có tài, thì chàng đề bạt một chút cũng có sao đâu.”
Hoàng châu trường thở dài: “Khó lắm, phu nhân, chuyện này nàng đừng nên nhúng tay vào.”
Ông cẩn thận cất hai bài thơ đi, lắc đầu nói: “Thật là đáng tiếc.”

Bình Luận

0 Thảo luận