Mọi việc chuẩn bị cho đại hôn đều được tiến hành đâu vào đấy. Chỉ còn chờ đến ngày thành thân, Tuyên phu nhân vì chọn ngày lành mà phiên nát cả cuốn sách, giục bà mối đến mức hiện giờ bà cũng chẳng dám tới cửa.
Tuyên Nguyệt Ninh ngồi ở mép giường, nặng nề thở dài, ngón tay lưu luyến vuốt ve chiếc hộp đựng tiền mà nàng vừa mới làm đầy thêm, rồi hạ quyết tâm đứng dậy rời phòng.
“Thất nương, người định đi đâu vậy? Không được gặp lang quân đâu nhé. Trước ngày thành hôn, hai người không được gặp mặt.” Tuyết Đoàn lo lắng đi theo sát phía sau.
Huyện Hàm Mãn vốn có phong tục này. Nhưng đối với hai người vốn đã sống chung dưới một mái nhà, điều này quả thực không dễ. Mới đầu hai ngày, Tuyên phu nhân còn bắt phòng bếp nấu riêng cho Bùi Ngụ Hành, để hắn một mình lẻ loi ăn cơm trong phòng.
Nàng thấy vậy không đành lòng, bèn sai Tuyết Đoàn đem cơm cho hắn. Dù về việc của Hạo Nguyệt Phường hay khu buôn bán, hai người vẫn có chuyện muốn bàn với nhau, chứ không thể mọi lời đều thông qua Vương Hổ hoặc Tuyết Đoàn. Có những chuyện Vương Hổ và Tuyết Đoàn không tiện được biết, nên nàng liền lén nhân lúc mọi người không chú ý mà đi tìm hắn.
Không ngờ vừa bước ra khỏi cửa phòng đã bị Tuyết Đoàn bắt gặp.
“Tuyết Đoàn, ngươi tới Hạo Nguyệt Phường giúp ta tra sổ sách kiểm toán, dạo này ta bận quá không ở đó, sợ bọn họ gian lận.”
Tuyết Đoàn nghi hoặc nhìn nàng, lại nhìn chiếc hộp đựng tiền trong tay nàng. Tuyên Nguyệt Ninh theo bản năng ôm chặt lấy nó, liên tục thúc giục, Tuyết Đoàn mới chịu nghe lời mà đi về phía Hạo Nguyệt Phường.
Từ nhỏ nàng đã đi khắp nơi, giờ ưỡn ngực đường hoàng, làm như không thấy mấy nha dịch đi tuần, trước ánh mắt kinh ngạc của Vương Hổ mà bước vào thư phòng Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành thấy nàng tới, còn ra ngoài nhìn một lượt, rồi cười nói: “Trời còn chưa tối, sao giờ này nàng lại đến?”
Tuyên Nguyệt Ninh nghiêm túc đặt hộp tiền lên bàn. Bùi Ngụ Hành nhướn mày, nhớ lại hôm trước nàng ôm hộp tiền muốn đưa cho mình làm sính lễ, liền dở khóc dở cười: “Sao lại mang nó ra nữa? Chẳng phải ta đã nói, ta có tiền, đã bỏ vào kho sính lễ ở viện của mẫu thân, nàng cũng thấy rồi mà.”
Nàng cúi đầu, sắc mặt rõ ràng ảm đạm: “Không phải cho huynh.”
“Hửm? Vậy là cho ai?”
Ngón tay nàng khẽ lần theo hoa văn trên hộp tiền, giọng nhỏ đến mức gần như không nghe thấy:
“Nếu ta không có của hồi môn, huynh có cưới ta không?”
Hắn nheo mắt, lười biếng đổi tư thế: “Đáp hôn thư của nàng còn ở chỗ mẫu thân của ta. Nguyệt Ninh, theo luật Đại Lạc, chúng ta đã là phu thê.”
Bình thường mỗi khi hắn cố ý nhấn mạnh hai chữ “phu thê” là để trêu nàng, thường khiến nàng lúng túng không biết đáp thế nào. Hôm nay nàng chỉ lẳng lặng ôm hộp tiền, trầm mặc khác thường.
Hắn đặt hồ sơ sang một bên, biết nàng định nói chuyện nghiêm túc, liền đưa tay nắm lấy bàn tay đang nghịch hộp tiền đến sắp làm bong cả lớp sơn.
“Trong lòng nàng, ta là hạng người ấy sao? Nói ta nghe, nếu ta không thi đậu tiến sĩ, không làm huyện lệnh, nghèo rớt mồng tơi, nàng có chịu gả không?”
“Tất nhiên là chịu!”
“Vậy thì giống nhau thôi, Nguyệt Ninh. Sao ta lại vì nàng không có của hồi môn mà không cưới? Rốt cuộc có chuyện gì?”
Tuyên Nguyệt Ninh mở hộp tiền ra: “Ta nghe nói Giang Nam gặp lũ lụt, muốn đem số tiền này đi quyên hết.”
Mưa ở Giang Nam không hề ngừng như mọi người mong muốn, mà trút suốt cả mùa hè. Năm nay, dân cư Đại Lạc giảm đi khoảng một phần mười – đây là nạn thiên tai nghiêm trọng nhất kể từ khi Nữ Đế đăng cơ. Lũ lụt, động đất xảy ra liên tiếp, Nữ Đế còn phải hạ chiếu thỉnh tội, cầu xin trời cao tha thứ.
Nàng vẫn nhớ rõ những dân chạy nạn từ Giang Nam đến Lạc Dương, quần áo rách nát, gầy trơ xương, chỉ còn nửa hơi thở.
Nhưng còn nhiều người hơn thế, đã chết đói giữa đường hoặc chết đuối trong dòng nước.
Trong thời khắc khó khăn nhất đời nàng, khi cả nàng và Bùi Ngụ Hành đều suýt không đủ ăn, nàng từng nghĩ, giá như có ai đó giúp một tay thì tốt biết bao.
Giờ đây trong tay nàng đã có tiền, lại biết mưa ở Giang Nam sẽ còn kéo dài, nếu không làm gì, nàng sẽ không yên lòng.
“Huynh xem, năm nay thời tiết ở huyện Hàm Mãn cũng không bình thường, đã mưa mấy trận rồi. Ta lo tình hình ở Giang Nam còn nghiêm trọng hơn mọi người tưởng. Dù có dư dả đến đâu cũng không chịu nổi nếu bị liên lụy lâu dài. Ta muốn góp chút sức mọn.”
Vừa nói, nàng vừa đưa tay chạm vào lòng bàn tay hắn, rồi chạm vào ngón tay hắn, lại nhanh chóng rụt về: “Ngụ Hành, huynh giúp ta đem số tiền này quyên cho Giang Nam. Chỉ là… ta sẽ không còn tiền, không sắm được của hồi môn, đến ngày thành hôn sẽ bị mọi người chê cười.”
Bùi Ngụ Hành nhìn nàng thật lâu, rồi mới nói: “Nguyệt Ninh, ta vô cùng may mắn khi cưới được nàng.”
Tuyên Nguyệt Ninh dè dặt hỏi: “Vậy huynh đồng ý?”
“Nàng đã mang lòng lo cho thiên hạ, ta tất nhiên sẽ ủng hộ.” Hắn chợt bật cười “Nhưng còn nàng, nàng nỡ bỏ số tiền này sao?”
Tiếng cười ấy kéo nàng về hiện thực. Nàng u oán nhìn hắn: “Huynh còn phải hỏi ta lần nữa sao?”
Vốn dĩ nàng đã chuẩn bị sẵn sàng – so với tiền, mạng người quan trọng hơn!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=107]
Hơn nữa nàng tin mình có thể kiếm lại trong tương lai.
Nàng bực bội nhìn hộp tiền, định đưa tay sờ, nhưng bàn tay còn bị hắn nắm, đành kéo tay hắn cùng sờ lên mấy miếng vàng, rồi dứt khoát đóng nắp hộp lại.
Tiếng cười của Bùi Ngụ Hành vang ra từ thư phòng, đến mức Vương Hổ canh ngoài cửa phải gãi đầu, lùi xa mấy bước.
Bà mối vốn đang bực vì hôn lễ bị giản lược, nay nghe tin cả sính lễ lẫn của hồi môn đều không có, liền nổi trận lôi đình!
Thấy tình hình không ổn, Tuyên Nguyệt Ninh kéo Bùi Ngụ Hành chạy trốn, để Tuyên phu nhân một mình đối mặt với bà mối đang giận dữ.
“Tuyên phu nhân! Ta làm bà mối bao năm nay, chưa từng thấy nhà nào mà sính lễ và của hồi môn đều không chuẩn bị! Trước kia khi Bùi Huyện lệnh hạ sính lễ, vàng bạc ta đều thấy tận mắt! Mới mấy ngày không gặp mà giờ chẳng còn gì!”
Tuyên phu nhân liếc phòng nơi hai người đang trốn, trấn an: “Bà xem, Nguyệt Ninh cũng là nữ nhi của ta, lại là biểu muội của Ngụ Hành. Chẳng phải sính lễ hay của hồi môn cuối cùng cũng sẽ về cùng một nơi à? Làm nhiều chỉ thêm phiền.”
Bà mối chống nạnh, nước bọt bắn tứ tung: “Phiền cái gì! Tuyên phu nhân, nếu ngài thấy phiền toái thì mời ta tới làm gì à! Nếu ngài thấy phiền toái, thế sao lúc đầu ngài muốn làm hôn lễ rình rang nhất, từ áo cưới đến ngày lành đều chọn kỹ lưỡng. Giờ mọi thứ đã chuẩn bị xong, lại bảo giản lược? Trời ạ, tức chết ta mất!” Bà mối một hơi nói quá nhiều, lúc này thở hổn hển nói tiếp: “Bùi Huyện lệnh là quan huyện, Thất lang còn mở Hạo Nguyệt Phường, sao có thể không có sính lễ lẫn của hồi môn! Dân huyện Hàm Mãn đều nhìn chằm chằm hai người họ, hôn sự của hai người họ tốt đẹp, thì trong lòng mọi người mới vui vẻ, đây là chuyện gì à!”
Tuyên phu nhân lau mồ hôi, cũng chen không được câu nào, cuối cùng đành phụ họa: “Ai nói không phải đâu, đây là chuyện gì! Ta gả nữ nhi mà sính lễ và của hồi môn đều không có! Tức chết ta, lại chẳng thể nói ra.”
Thấy Tuyên phu nhân và bà mối định cùng tìm hai người để hỏi tội, Tuyên Nguyệt Ninh rụt đầu lại, túm chặt tay áo Bùi Ngụ Hành: “Làm sao bây giờ? Mẫu thân cũng tức giận, mà huynh thì… sính lễ đã đưa qua rồi, sao còn theo ta, đem đi quyên hết?”
Bùi Ngụ Hành khẽ rút tay áo ra, nói: “Nguyệt Ninh đã bỏ cả của hồi môn để quyên cho Giang Nam, thì ta – đường đường là huyện lệnh Hàm Mãn – tất nhiên cũng phải làm gương. Đại lang nói, đây gọi là ‘phụ xướng phu tùy’.”
“Phụ xướng phu tùy cái gì chứ! Đại lang giờ chuyện gì cũng dám nói trước mặt huynh, hắn mà còn nói bậy nữa, ta sẽ không cho Tuyết Đoàn đi truyền lời nữa.”
Nhân lúc nàng mím môi không chú ý, hắn nhanh nói: “Đại lang đến tìm ta, chắc chắn là nha môn có việc, ta đi trước.”
Nhăn nhúm tay áo rộng còn buông rũ, hắn cũng chẳng kịp vuốt cho ngay ngắn, đã mượn cùng một lý do thoái thác, lướt qua trước mặt Tuyên phu nhân và bà mối mà biến mất tăm.
Tuyên Nguyệt Ninh ngẩn ra tại chỗ, đối diện bốn con mắt của hai người họ, ép mình nở một nụ cười gượng gạo.
Bùi Ngụ Hành!
Bị nàng ở trong lòng nghiến răng gọi thầm tên, Bùi Ngụ Hành liền hắt xì một cái, làm Vương Hổ giật mình vội lấy áo choàng khoác lên cho hắn.
“Không sao, chắc là Nguyệt Ninh cứ nhắc ta mãi. Đại lang đến thật đúng lúc, có chuyện gì vậy?”
Vương Hổ nói thẳng: “Là Cao công công từng mang quan phục cho lang quân, lần này lại từ Lạc Dương tới. Nhìn ông ấy rất phong trần mệt mỏi, hẳn là ngày đêm gấp rút chạy tới đây, hiện đang ở huyện nha.”
Bùi Ngụ Hành cụp mắt suy nghĩ một lát, rồi giãn mày, gần như lập tức liên tưởng đến chuyện Thập Nhất hoàng tử muốn nạp Tuyên Nguyệt Ninh làm thiếp. Cao công công này… chẳng lẽ là tới làm thuyết khách cho Thập Nhất hoàng tử?
Không, không thể nào. Cao công công vốn ở cạnh Nữ Đế, chỉ nghe lệnh của Nữ Đế. Chuyện hôn sự của hắn với Nguyệt Ninh ai ai cũng đã biết, Nữ Đế chắc chắn không cho phép Thập Nhất hoàng tử làm chuyện hoang đường ấy.
“Đi, theo ta qua đó xem.”
Cao công công gương mặt trơn láng nay đã hằn mỏi mệt vì gấp gáp lên đường mấy ngày liền, cả người uể oải, nhưng vừa thấy Bùi Ngụ Hành đã phấn chấn hẳn, khiến người khác không khỏi bội phục, “Bùi Huyện lệnh, lại gặp nhau rồi.”
Hắn không tâng bốc cũng chẳng tỏ vẻ e sợ, chỉ nói: “Cao công công một đường vất vả. Không biết lần này đến đây, là có việc trọng yếu gì?”
“Không vội, Bùi Huyện lệnh sẽ sớm biết thôi. Chỉ là… ta ở đây lại nghe có người cãi nhau? Thật bất ngờ, còn có kẻ dám giương oai ở huyện nha!”
“Hồi công công,” Bùi Ngụ Hành hiếm khi có chút lúng túng, “là bà mối được mời tới trong nhà đang tức giận.”
Cao công công liền hứng thú: “Bà mối? Hay đấy. Ta trên đường tới đây cũng nghe nói Bùi Huyện lệnh sắp thành hôn với Thất nương, còn chưa kịp chúc mừng hai người. Chỉ không biết vì sao bà mối lại giận dữ?”
Thấy hắn muốn tìm hiểu ngọn ngành, Bùi Ngụ Hành đành đưa hắn tới chỗ bà mối. Từ xa đã thấy Tuyên phu nhân cùng bà mối đang hết lời khuyên giải Tuyên Nguyệt Ninh.
Thấy Cao công công, cả ba người đều kinh ngạc. Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng đầu lên nhìn Bùi Ngụ Hành, hắn khẽ lắc đầu, ý bảo mình cũng không biết vì sao Cao công công tới.
Trong lúc hai người họ trao đổi ánh mắt, Cao công công đã bắt chuyện với bà mối. Bà mối không biết thân phận của ông ta, lại được người quan tâm hỏi han, như tìm thấy chỗ trút bực dọc, liền tuôn một hơi kể hết đầu đuôi.
Lúc đầu nghe, Cao công công thầm khen Tuyên phu nhân rộng lượng, cùng bà mối giống nhau, cho rằng Tuyên Nguyệt Ninh thật có phúc, có một mẫu thân như vậy làm chủ cho mình, nuôi dạy ra nhi tử cũng là tuấn tài. Trong lòng ông ta còn thấy thương cho bà mối, sao lại vướng phải một hôn sự thế này.
Nhưng khi nghe tới đoạn sính lễ và của hồi môn đều không có, vì hai người họ định đem toàn bộ tiền quyên cho Giang Nam, e rằng đây sẽ là hôn lễ đơn sơ nhất ở huyện Hàm Mãn, thì nụ cười trên mặt ông ta lập tức đổi hẳn: “Quyên hết sao?”
Bà mối vỗ đùi: “Chứ còn gì nữa! Ta đang khuyên đây, ít ra cũng nên giữ lại chút tiền, đừng đem quyên sạch. Sắp thành hôn rồi, ngài nói xem! Thế này thì làm sao được?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận