Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Thắng lợi trở về

Ngày cập nhật : 2025-05-07 08:53:53
Lúc đầu vẫn còn ầm ĩ không dứt, vị phu nhân mặt tròn thấy y phục của đối phương cùng tỳ nữ, dù tức giận cũng im miệng lại.
Ngược lại, chưởng quầy khi nhìn thấy tỳ nữ bên cạnh vị phu nhân ấy, trong mắt hiện rõ vẻ hiểu chuyện, nhanh chóng bước lên: “Hôm nay, sao phu nhân lại tự mình đến đây? Thật làm phu nhân chê cười rồi, mời phu nhân vào trong tiệm ngồi.”
“Không sao.”
Vị phu nhân ấy một tay vén váy, một tay cầm bản vẽ đi tới. Tỳ nữ bên cạnh bước tới định cầm lấy bản vẽ nhưng bị bà từ chối.
Phong tục Đại Lạc cởi mở, rất ít nương tử ra ngoài còn phải đội mũ có rèm. Tuyên Nguyệt Ninh tinh tế đánh giá, vị phu nhân kia nhận ra ánh mắt nàng, vẫy tay hỏi: “Bản vẽ này là ngươi vẽ à? Không ngờ tuổi còn nhỏ mà tay nghề đã tốt như vậy.”
Chiếc mũ có rèm được tháo xuống, lộ ra khuôn mặt được bảo dưỡng kỹ càng. Chưởng quầy nhắc khẽ: “Thất nương, còn không mau qua đây, Hàn phu nhân gọi ngươi đó.”
Phu nhân Châu trường Việt Châu họ Hàn.
Hàn phu nhân cười dịu dàng, đến cả đuôi mắt đầy nếp nhăn cũng toát lên vẻ trìu mến: “Hóa ra là tiểu cô nương, ta cứ tưởng là lang quân tuấn tú nào vẽ ra được bản thiết kế này, làm ta ngắm mãi không chán.”
“Phu nhân quá khen.” Tuyên Nguyệt Ninh tiến lên hành lễ, vì không mặc đồ nữ trang mà mang Hồ phục, nên làm lễ theo nam tử.
“Không cần đa lễ, có thể nói ta nghe vì sao ngươi thiết kế cây trâm vàng thành hình dáng này không?” Ánh mắt bà nhìn vào bản vẽ, đầy tán thưởng.
Tuyên Nguyệt Ninh đáp lại, giọng cung kính nhưng vẫn pha chút tinh nghịch: “Tất nhiên là có thể, chỉ là cảm thấy minh nguyệt xứng với mỹ nhân, ngòi bút liền tự nhiên mà vẽ nên hình.”
“Một câu ‘minh nguyệt xứng mỹ nhân’, thật hay. Ta rất thích bản vẽ này, có thể nhường lại cho ta không?”
Nàng chẳng hề do dự: “Phu nhân có con mắt tinh tường, tất nhiên là có thể.”
“Ta còn chưa đồng ý đâu! Ngươi nói xéo ta mắt mù phải không?” Vị phu nhân mặt tròn nghe nàng nói vậy liền tức tối mở miệng, nhìn thấy Hàn phu nhân lại hạ giọng: “Thứ tự phải có trước sau, cây trâm này là ta đặt trước.”
Tuyên Nguyệt Ninh quay người lại, vì thân hình mới mười ba tuổi nên thấp hơn phu nhân mặt tròn một cái đầu, ngẩng nhẹ đầu lên nhìn bà ta, ngày thường nàng vốn hiền hòa, nhưng lúc này lại trở nên sắc sảo: “Là phu nhân chê bai trước, đó là bản vẽ của ta, không thể để người khác tùy tiện phá rối.”
“Ai phá rối? Cái con nha đầu này, sao nói chuyện như phun phân vậy hả?” Tiểu tâm tư của phu nhân mặt tròn bị vạch trần, luống cuống nên nói năng không lựa lời.
Tuyên Nguyệt Ninh đứng đó, những lời lẽ tục tằn này hoàn toàn không ảnh hưởng đến nàng. Một cô nương tuổi nhỏ như nàng nếu chưa từng va chạm với đời, bị sỉ nhục thế này chắc đã khóc từ lâu.
Ánh mắt nàng đảo qua phu nhân mặt tròn và Diêu Tam nương luôn im lặng đứng bên cạnh, đợi đến khi đối phương sắp không chịu nổi mới mở miệng: “Phu nhân chê cười rồi. Phu nhân đặt bản vẽ cây trâm vàng nhưng không nêu yêu cầu, ta vẽ xong, phu nhân lại bảo không thích mà không nói rõ không thích chỗ nào, lại còn gượng ép nói là do lúc đầu không hề yêu cầu thêm đá hồng ngọc vào bản vẽ. Nhưng phu nhân cũng chưa từng đề qua không được thêm đá hồng ngọc, ta lại vì suy nghĩ cho phu nhân nên chỉ dùng đá vụn. Phu nhân lại nói nó sang quý, lý do thật không thuyết phục. Phu nhân dám cầm bản vẽ này ra đường hỏi bất kỳ người nào coi, thấy có đẹp không? Phu nhân dám không!”
“Sao ta lại không dám?” Phu nhân ấy theo bản năng nhìn về phía Diêu Tam nương, nhưng Diêu Tam nương lại tránh ánh mắt bà, rõ ràng không muốn nhúng tay, càng không muốn bị lộ mối quan hệ.
Tuyên Nguyệt Ninh tiếp lời: “Phu nhân cứ nhìn Diêu Tam nương làm gì?”
Phu nhân mặt tròn và Diêu Tam nương đồng thời biến sắc, nàng nói tiếp: “Là muốn Diêu Tam nương vẽ giúp sao?”
Hai người vừa mới thở phào, đã bị nàng dồn ép trở lại. Nàng trực tiếp lật tẩy tâm tư của họ: “Ta thấy phu nhân đang muốn nhằm vào ta, muốn mượn cớ cây trâm này để ép ta phải vẽ cho người một trăm tám mươi bản nữa.”
“Ngươi nói bừa, ta thật sự không hài lòng bản vẽ đó!”
Đến lúc này, Hàn phu nhân thấy đã nhìn đủ rồi, vừa vặn xen vào: “Phu nhân nếu không hài lòng bản vẽ, sao lại ngăn ta mua nó? Chẳng lẽ đúng như tiểu cô nương nói, phu nhân đang có âm mưu nào đó?”
“Mong phu nhân bỏ thứ yêu thích.” Hàn phu nhân yêu thích bản vẽ đến mức không giấu nổi, nhưng thái độ lại rất kiên quyết, không hề có ý thương lượng.
Phu nhân mặt tròn không ngờ Hàn phu nhân sẽ bênh vực Tuyên Nguyệt Ninh, lại không dám đắc tội bà, nhất thời rơi vào thế khó, mặt đỏ bừng vì tức.
“Cho ngươi, cho ngươi! Ta không cần bản vẽ này nữa! Còn ngươi, phải vẽ cho ta một bức khác, ta đã trả tiền đàng hoàng!”
Hàn phu nhân nhíu mày: “Phu nhân, có những chuyện nên dừng đúng lúc.”
“Phu nhân nói phải,” chưởng quầy liền lấy số tiền đã chuẩn bị sẵn, đưa cho phu nhân mặt tròn:
“Tiền của phu nhân, nay ta trả lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=22]

Đơn hàng cây trâm vàng này, Linh Lung Các chúng ta không nhận nữa.”
“Các ngươi, Linh Lung Các đúng là coi thường khách hàng, ta nhất định sẽ đi rêu rao bên ngoài!”
“Câm mồm! Ngay trước mặt ta mà còn dám ăn nói như vậy?” Hàn phu nhân nghiêm giọng quát,
“Vu khống người khác, hành xử đê tiện, phá rối không thành còn định cắn ngược lại? Mau cút khỏi đây, nếu không thì gặp nhau ở nha môn!”
Phu nhân mặt tròn bị dọa đến bỏ chạy.
“Nhớ kỹ mặt phu nhân vừa nãy, thông tri cho các cửa tiệm khác, sau này không buôn bán gì với bà ta.” Tiểu nhị lãnh lời chưởng quầy phân phó rời đi.
Diêu Tam Nương sợ hãi nói: “Chưởng quầy, việc này nếu bị bá mẫu biết, e là không ổn?”
Chưởng quầy lạnh lùng: “Có gì không ổn? Chỉ là một mối làm ăn, không làm cũng được. Dám bôi nhọ Linh Lung Các, chủ gia biết cũng không trách đâu.”
“Làm vậy rất tốt, chưởng quầy quyết đoán.” Hàn phu nhân tiếp lời, rồi nhìn sang Diêu Tam nương: “Ngươi vì vị phu nhân kia nói chuyện, thật giống như lời Thất nương nói, có mối quan hệ gì à?”
Diêu Tam nương vội xua tay: “Không không, không có! Ta không quen biết bà ta!”
Tuyên Nguyệt Ninh cười nhạo, chỉ giỏi bắt nạt kẻ yếu, rồi quay sang hành lễ với Hàn phu nhân:
“Đa tạ phu nhân.”
Hàn phu nhân nhìn tiểu cô nương này tuổi nhỏ mà đã thông minh điềm tĩnh như vậy, không giống với người cùng lứa tuổi, vẻ nghiêm nghị cũng tan biến, tươi cười nói: “Bị dọa rồi à? Vừa nãy ta nghe nói, ngươi là họa sĩ chính mới đến của Linh Lung Các? Bản vẽ này, ta chưa từng thấy ở Việt Châu.”
“Đúng thế, phu nhân tinh mắt. Ta từ Trường An đến, bản vẽ cũng mang hơi thở Trường An.”
“Nga? Không trách, chỉ tiếc là bản vẽ này chỉ có một cây trâm vàng. Nếu thành cả bộ trang sức thì tốt biết mấy.”
Người nói vô tâm, người nghe hữu ý.
Diêu Tam nương lo lắng xen vào: “Phu nhân, bản thiết kế trang sức mà ngài đặt hàng ở tiệm, ta đã vẽ xong rồi, ngài có cần xem không?”
“Ừ, đưa ta xem thử, nếu hợp với cây trâm vàng này thì quá tốt.”
Hàn phu nhân không nhận bản vẽ Diêu Tam nương đưa, mà chỉ quý trọng ôm lấy bản vẽ cây trâm vàng. Diêu Tam nương cắn răng đưa bản vẽ cho tỳ nữ, trước khi rời đi còn lườm Tuyên Nguyệt Ninh một cái đầy hận ý.
Âm thanh tiếng tỳ nữ lật từng trang giấy vang lên tựa như tiếng trống đòi mạng, thời gian càng lâu thì mặt Diêu Tam nương càng trắng bệch.
Hồi lâu Hàn phu nhân mới nói: “Tuy không bằng bản vẽ cây trâm vàng, nhưng so với bản trước đó đã tốt hơn, chỉ là…”
“Phu nhân mang lên, thì hơi lớn tuổi rồi.”
“Thất nương, đừng chen vào!” Diêu Tam nương gắt lên, khiến Tuyên Nguyệt Ninh phải nhíu mày bịt tai.
“Nàng nói không sai.” Hàn phu nhân có chút tiếc nuối, tuy không nói rõ, nhưng đã thể hiện sự không hài lòng.
Nếu chưa thấy bản vẽ cây trâm vàng, bà có thể miễn cưỡng chấp nhận bản vẽ này, nhưng giờ đã có thứ tốt hơn, ai còn để mắt đến bản vẽ hồng ngọc này nữa?
Trang sức vàng lòe loẹt kết hợp với đá hồng ngọc, thật sự đúng như lời Tuyên Nguyệt Ninh nói – quá lớn tuổi!
“Chưởng quầy, bộ trang sức này, vẫn là…”
Diêu Tam nương không màng gì đến thể diện, vội vã cắt ngang lời phu nhân định nói để từ chối đơn hàng: “Phu nhân, nàng chỉ là một tiểu cô nương chưa đến tuổi cập kê, biết gì chứ? Bộ trang sức này là ta cố ý thiết kế riêng cho phu nhân, tràn đầy vẻ quý phái, tuyệt đối không ai có thể hợp với nó hơn phu nhân đâu.”
Hàn phu nhân lắc đầu: “Không cần nói nữa. Mấy ngày qua ngươi đã vất vả vẽ rồi, phần tiền đặt cọc trước, ta cũng không lấy lại. Cây trâm vàng này làm ra hết bao nhiêu tiền?”
Diêu Tam nương như bị rút sạch khí lực, suýt chút nữa ngã quỵ xuống đất. Nàng còn định đưa tay ra cầu xin Hàn phu nhân, nhưng bị tỳ nữ đứng cạnh phu nhân chặn lại.
Chưởng quầy quả nhiên là người khéo léo, biết xoay chuyển tình thế, liền mở lời dò xét: “Phu nhân không hài lòng bộ trang sức này cũng không sao, chúng tôi vẫn còn Thất nương. Phu nhân đã thích cây trâm vàng này đến vậy, sao không để Thất nương vẽ nốt cả bộ cho đủ?”
“Hay lắm!” Hàn phu nhân vui mừng khôn xiết, nhìn Tuyên Nguyệt Ninh nói: “Ta quên mất, ngươi mới là họa sĩ chính của Linh Lung Các. Nếu để ngươi vẽ thì ta yên tâm nhất. Thất nương, ngươi có thể nhận đơn hàng này của ta không?”
Lời nói mang ý dò xét, rõ ràng đã thật sự xem Tuyên Nguyệt Ninh là họa sĩ đứng đầu của Linh Lung Các.
Tuyên Nguyệt Ninh nói: “Thất nương không vẽ.”
Lời vừa dứt, không khí trong tiệm lập tức trở nên căng thẳng.
“Hử? Vì sao vậy?” Không ngờ nàng lại không biết điều như thế, ánh mắt Hàn phu nhân liền thay đổi.
“Chỉ sợ là sau khi vẽ xong cây trâm vàng, thì hết ý tưởng, không vẽ nổi đồ trang sức nữa!” Diêu Tam nương vừa mất đơn đặt hàng từ Hàn phu nhân, liền không kiêng dè gì nữa, nói móc một câu.
Nàng ta còn muốn nói tiếp, nhưng bị chưởng quầy trừng mắt một cái, lập tức im bặt. Hắn vội vã khuyên nhủ: “Thất nương, ngươi đã có thể vẽ ra cây trâm vàng này, những thứ còn lại chắc chắn cũng không thành vấn đề, ngươi nên có lòng tin vào bản thân.”
Tuyên Nguyệt Ninh mỉm cười nhìn về phía Diêu Tam nương, nói: “Là ta nói sai lời. Ý ta là không cần phiền toái như vậy. Sau khi vẽ xong cây trâm vàng, ta nhất thời vui vẻ, nên đã vẽ luôn cả bộ trang sức hoàn chỉnh, có thể trực tiếp đưa cho phu nhân.”
Một câu nói, mọi người như trút được gánh nặng, chỉ còn mỗi Diêu Tam nương là kinh ngạc đến trợn trừng mắt.
Hàn phu nhân nghe nói đã có bản vẽ cả bộ trang sức, không khỏi nôn nóng thúc giục: “Vậy ngươi còn không mau lấy cho ta xem?”
“Vâng, phu nhân đừng vội, Thất nương sẽ mang tới ngay.”
Khi lấy bản vẽ đi ngang qua Diêu Tam nương, nàng ta thấp giọng hỏi: “Không lý do gì lại vẽ cả bộ hồng ngọc, ngươi là cố ý?”
Tuyên Nguyệt Ninh nghiêng đầu, khuôn mặt dừng trước mắt Diêu Tam nương khiến nàng ta rất giận: “Đúng vậy, ta cố ý đấy.”
Dứt lời, chỉ để lại cho nàng ta một ánh nhìn lạnh lẽo như băng, như gió tuyết mùa đông thổi qua, khiến Diêu Tam Nương toát đầy mồ hôi lạnh.
Hàn phu nhân cầm lấy bản vẽ, lật xem từng tờ, càng xem càng nhanh, mỗi một tờ đều khiến bà yêu thích không rời tay: “Đôi hoa tai này còn thiết kế hai bên không đều nhau, thật sự mới lạ! Chưởng quầy, ta muốn cả bộ trang sức này, mau chóng làm ra cho ta.”
Bà sốt ruột không chờ nổi, lập tức cùng chưởng quầy hẹn ngày lấy hàng, sợ rằng bộ trang sức này bị người khác giành mất.
Tuyên Nguyệt Ninh nhẹ nhàng xoa tay, chuẩn bị lần nữa làm đầy túi tiền, vội đuổi theo Hàn phu nhân vừa rời khỏi Linh Lung Các:
“Phu nhân, xin chờ một chút.”

Bình Luận

0 Thảo luận