Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Dẫn quân địch vào thành

Ngày cập nhật : 2025-09-30 21:30:10
“Ủa? Vì sao Hạo Nguyệt Phường lại đóng cửa?”
“Đúng vậy, ta có để ý một món trang sức ở Hạo Nguyệt Phường, vốn tính toán đến lúc thành thân sẽ mua về.”
“Ta thấy vừa rồi có nha dịch đem mấy kẻ lưu manh trước cửa hàng áp giải đến nha môn, đây là đã đắc tội với ai rồi à? Nếu không thì vì sao lại có kẻ lưu manh cố ý gây sự trước cửa?”
“Đúng thật là, kỳ quặc quá, ai da.”
Ăn, mặc, ở, đi lại vốn luôn là trọng tâm chú ý của bá tánh. Hạo Nguyệt Phường nhờ vào kiểu dáng mới mẻ độc đáo, lại thêm giá cả cực kỳ rẻ, đến mức ngay cả dân chúng bình dân cũng có thể mua, mà đứng vững gót chân ở Lạc Dương.
Lúc này, việc cửa hàng bị niêm phong, lập tức trở thành đề tài bàn tán trong tửu lầu.
Mà Tuyên Nguyệt Ninh đang ở cửa hàng, gọi người hầu của Bùi gia lại đây giúp, đem toàn bộ trang phục cùng châu báu của Hạo Nguyệt Phường thu dọn cẩn thận, sau đó mang về Bùi gia.
Đúng là cửa hàng của mình luôn là tốt nhất, muốn làm gì thì làm nấy.
Khi quan sai đến lấy sổ sách, cũng tiện thể lệnh cho Tuyên Nguyệt Ninh cùng đi. Trước khi nàng đi, nàng còn dặn dò Tuyết Đoàn về phủ mời Tuyên phu nhân đến.
Rốt cuộc Tuyết Đoàn tuổi vẫn còn nhỏ, lại sợ thân phận tỳ nữ của Tuyết Đoàn không trấn áp được người hầu trong cửa hàng, vẫn cần mẫu thân đến lo liệu thì nàng mới yên tâm.
Người bình thường gặp phải quan sai nói sổ sách có vấn đề, thuế chưa nộp đủ, yêu cầu đến nha môn, đã sớm sợ đến run rẩy, nào còn có thể bình tĩnh như nàng, lúc sắp đi còn không quên căn dặn một phen.
Nàng mang theo chưởng quầy của Hạo Nguyệt Phường cùng đến nha môn.
Vừa đến nơi, lập tức có người quát lớn bắt hai người quỳ xuống. Chưởng quầy sợ đến mức vội quỳ rạp xuống, còn Tuyên Nguyệt Ninh chỉ nhàn nhạt liếc mắt nhìn vị quan lạ mặt kia, chân nàng không hề khụy xuống dù chỉ một chút.
Bảo nàng, một vị Đình Chủ của Đại Lạc, quỳ trước mặt hắn, hắn xứng à?
Nàng còn sợ rằng nếu hôm nay nàng quỳ, ngày mai hắn sẽ phải mất mạng.
Quả nhiên, vị quan viên kia cũng chỉ là muốn dọa nàng, thấy dọa không được thì không nhắc chuyện này nữa, chỉ nói sổ sách của cửa hàng nhà nàng có vấn đề rất lớn, thiếu thuế quá nhiều, theo luật Đại Lạc, đủ để khiến nàng ngồi tù, cho dù là Đình Chủ cũng phải tuân thủ pháp luật.
Tuyên Nguyệt Ninh bình tĩnh tự nhiên, chờ bọn họ nói xong mới mở miệng: “Từ khi Hạo Nguyệt Phường khai trương đến nay, vẫn luôn nộp thuế đầy đủ. Các ngươi nói ta trốn thuế, e là có kẻ cố ý hãm hại.”
Nàng ra hiệu cho chưởng quầy, rồi từ trong tay áo lấy ra một quyển sổ sách. Với thân phận là chủ nhân Hạo Nguyệt Phường, lại thường xuyên đến cửa hàng lau chùi trang sức, sao nàng lại không xem qua sổ sách? Ngay cả ở nhà nàng cũng tự mình lật xem.
Tuyết Đoàn từ lâu đã trộm chép một bản sổ sách giả mà chưởng quầy làm, đưa cho nàng. Những con số mà chưởng quầy sửa đổi rất tinh vi, không đối chiếu kỹ càng thì không phát hiện ra, nhưng tích tiểu thành đại, so sánh nhiều khoản sẽ lộ ra ngay. Sổ sách thật của Hạo Nguyệt Phường ghi thu nhập rất rõ ràng, đối ứng thuế nộp cũng không hề thiếu.
Dùng cớ trốn thuế để chèn ép Hạo Nguyệt Phường, e rằng kẻ đứng sau là vì oán hận Bùi Ngụ Hành buộc thế gia phải nộp thuế.
Hắn muốn mượn cớ này để đánh ngược lại, Bùi Ngụ Hành nhà ngươi bảo chúng ta nộp thuế, còn chính thê tử của ngươi lại trốn thuế, vậy mà ngươi vẫn còn mặt mũi để mở miệng.
Đáng tiếc, lần này khiến bọn họ phải thất vọng rồi.
“Trong tay các vị là sổ sách giả, không phải sổ sách chân chính của Hạo Nguyệt Phường. Dùng sổ sách giả nói chúng ta trốn thuế, há chẳng phải quá đáng à?”
Chưởng quầy đang quỳ trên đất, khiếp sợ nhìn nàng – sao nàng lại còn có cả sổ sách? Chẳng phải hắn đã xử lý hết rồi à?
Sổ sách trên tay nàng được trình lên, quan viên kia mặt trầm xuống, hỏi: “Người làm sao chứng minh được quyển sổ này không phải giả?”
“Vậy chưởng quầy nhà ta giao sổ sách, thì làm sao chứng minh đó là thật? Trong này, mỗi một khoản, bất kể là mua vải dệt hay trả hoa hồng cho họa sĩ, đều có thể đối chiếu với cửa hàng, không tin, các ngươi cứ đi tra xét thử.”
Quan viên kia vốn muốn kéo dài, Tuyên Nguyệt Ninh liền trực tiếp nâng ra thân phận Đình Chủ của mình.
Đối với quan viên cùng hàng với Bùi Ngụ Hành thì thân phận Đình Chủ này đúng là chẳng là gì. Nhưng ở Lạc Dương, chỉ là một tiểu quan, bất quá phụng mệnh tìm cách gây khó dễ cho Hạo Nguyệt Phường, thì làm sao dám cứng đối cứng với nàng.
Hắn chỉ có thể nghe theo, sai người tra xét. Quả nhiên một tra thì lộ rõ chưởng quầy làm giả sổ sách.
Thân là Đình Chủ Đại Lạc, phu quân lại là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tam phẩm, trong tình cảnh có ưu thế như vậy, Hạo Nguyệt Phường vẫn cẩn trọng nộp thuế đầy đủ, thật sự vượt ngoài dự liệu của mọi người.
Phải biết nhà thường dân, nếu trong nhà có kẻ quyền thế, thì tay chân thường chẳng sạch sẽ gì, chỉ cần điều tra là ra ngay. Nhưng Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh từ tay trắng mà dựng nên cơ nghiệp, họ càng quý trọng cuộc sống hiện tại hơn ai hết.
Huống chi Bùi Ngụ Hành chính là Đại Lý Tự Thiếu Khanh, sao có thể phạm pháp.
Vị quan viên này luôn muốn bắt nhược điểm của nàng, giờ đây khuôn mặt đang vô cùng khó coi và tức giận.
Một khi đã tra ra sổ sách Hạo Nguyệt Phường không có vấn đề, tự nhiên Tuyên Nguyệt Ninh có thể rời đi.
Có điều, “thỉnh thần dễ, tiễn thần khó”. Lần này Tuyên Nguyệt Ninh đặc biệt muốn học như phu quân nhà mình, coi rẻ mọi người, chỉ tiếc dung mạo nàng không đủ khí thế để áp chế, đành bỏ qua cách đó.
“Vừa hay ta cũng đã ở đây, chưởng quầy nhà ta đã làm giả sổ sách, vậy xử lý ngay tại chỗ đi!”
“Thiếu phu nhân! Xin thiếu phu nhân tha mạng!” Chưởng quầy quỳ bò đến bên chân nàng, định kéo váy nàng, nhưng bị nàng tránh đi.
Nàng cúi đầu, nhìn chưởng quầy mồ hôi đầy đầu, nói: “Cũng do ta không biết nhìn người, lại để kẻ tai họa như ngươi ở Hạo Nguyệt Phường. Không chỉ làm giả sổ sách, còn cấu kết với kẻ địch, giật dây ba người họa sĩ, tung tin đồn ác ý rằng có người muốn chỉnh phu thê ta, rằng cửa hàng không thể trụ được. Lời đồn ấy khiến thợ thêu và mấy người hầu đều sợ hãi mà bỏ đi hết. Ngươi có bản lĩnh thật lớn đó!”
“Thiếu phu nhân, thiếu phu nhân, xin đừng giao ta cho quan phủ!”
Sao có thể không giao? Nàng nào có thể mềm lòng. Nhân từ với kẻ địch chẳng khác nào tàn nhẫn với chính mình.
Trong tay nàng chứng cứ đầy đủ, buộc quan viên phải thụ lý vụ án.
Chưởng quầy vì làm sai, hiệp ước song phương lập tức hủy bỏ. Sổ sách giả kia khiến quan viên mất mặt, nên hắn phán thêm tội nhiễu loạn công đường cho chưởng quầy, phạt đánh mười đại bản ngay tại công đường.
Tiếng khóc thảm vang lên khi ông ta bị kéo đi, giam vào ngục.
Đã dám lột da hổ, thì phải chuẩn bị bị hổ ăn thịt.
Kẻ đứng sau làm sao chịu để chưởng quầy khai ra? Dù chỉ một tia khả năng, cũng sẽ không bỏ qua.
Quả nhiên, chưa đầy một ngày sau khi nàng ra khỏi nha môn, tin báo tới: chưởng quầy bị thương quá nặng, chết trong lao ngục.
Còn ba người họa sĩ bị lôi kéo sang cửa hàng khác, từ đó bắt đầu cuộc sống vẽ thuê. Nhưng không có Tuyên Nguyệt Ninh chỉ điểm, họ chỉ biết dựa vào chút bản lĩnh cũ, vẽ đi vẽ lại, chẳng mấy chốc bản vẽ bộc lộ chỗ yếu, bản vẽ kém liền bị chủ mới phát hiện.
Hơn nữa, chỉ cần vẽ ra mẫu giống Hạo Nguyệt Phường, lập tức có người báo tin. Vì Hạo Nguyệt Phường cùng họa sĩ đã ký hiệp ước, những mẫu trùng lặp không được phép bán, nếu không sẽ bị quan phủ xử lý.
Có cửa hàng không tin, Tuyên Nguyệt Ninh liền bảo Vương Hổ đi cáo quan. Hạo Nguyệt Phường có bản vẽ gốc và thành phẩm, còn đối phương chỉ thay đổi nguyên liệu để sao chép. Lại thêm hiệp ước ký kết cùng họa sĩ, quan phủ một khi tra xét, tự nhiên Hạo Nguyệt Phường đại thắng toàn diện.
Mới vừa treo xiêm y mới lên chưa đến hai ngày, liền bị bắt tháo xuống cất đi, trang sức vừa mang ra trưng bày cũng bị bắt đưa lại vào kho, chủ cửa hàng làm sao có thể không tức giận.
Bỏ số tiền cao mời về, vậy mà họa sĩ chẳng những không vẽ được đồ mới, đến bắt chước Hạo Nguyệt Phường cũng làm không xong, hễ vừa vẽ ra liền bị cáo lên quan phủ, thế thì còn chẳng bằng lúc trước bọn họ sai người đi học trộm, rồi tự mình làm hàng tương tự.
Ba người họa sĩ kia người thì bị cửa hàng trực tiếp đuổi đi, người thì bị giữ lại phải vẽ ngày vẽ đêm các bản phác thảo cơ bản. Ánh mắt các nàng thiển cận, cuối cùng tự hại chính mình.
Hiện giờ Hạo Nguyệt Phường không còn chưởng quầy, bọn họ liền tìm đến Tuyết Đoàn, muốn nàng thay các nàng nói đỡ vài câu trước mặt Tuyên Nguyệt Ninh.
Tuyết Đoàn mắng: “Mấy con tiện nhân, người ta vừa đưa tay ngoắc liền chạy theo, đã đi rồi thì đừng quay lại! Nhà ta thiếu phu nhân đã bắt đầu chiêu mộ họa sĩ mới, tuyệt đối không cần đến hạng người như các ngươi!”
Nàng quay đầu bỏ đi, không cho bọn họ một chút cơ hội nào, càng làm ba họa sĩ kia hối hận, biết vậy chẳng làm, đành liều mạng tự an ủi, tự nhủ rằng Hạo Nguyệt Phường nhất định sẽ không thể khai trương trở lại!
Chuyện Hạo Nguyệt Phường trốn thuế đã được giải quyết, lẽ ra Tuyên Nguyệt Ninh cũng không cần nghe quan phủ tiếp tục niêm phong cửa hàng, giấy niêm phong trên cửa cũng đã bị xé bỏ, nhưng nàng vẫn đóng chặt cửa lớn, không hề có ý định khai trương lại.
Trong lúc này, mở cửa tức là rước phiền toái về. Nàng có thể đoán được, chỉ cần mở cửa, tất sẽ có người đến quấy rối. Mà cửa hàng lại không có chưởng quầy, trong thời gian ngắn muốn tìm được người đáng tin để trông coi cửa hàng cũng khó khăn.
Nàng còn may mắn nghĩ, cũng may mình không mở tửu lầu, nếu không, chỉ cần có kẻ cố ý giả vờ ăn uống rồi đau bụng, cũng đủ khiến nàng đau đầu không thôi, phiền toái quấn thân, khó lòng thoát được.
Lạc Dương vốn là thành trì thu nhận nhiều người, người lui tới đông đúc, Hạo Nguyệt Phường xảy ra chuyện, thì các thương nhân từ Hàm Mãn Châu đến cũng lập tức biết ngay.
Hàm Mãn Châu là khu buôn bán hàng hóa giá rẻ, lại nhiều hàng hoá mới lạ, bởi thế mỗi năm thương nhân đều tổ chức đi một chuyến đến Hàm Mã Châu. Mà ai đã từng đến Hàm Mãn Châu thì đều biết Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh đối với bá tánh ở đó có ý nghĩa ra sao.
Ban đầu, bọn họ không dám công khai đứng ra bênh vực Hạo Nguyệt Phường, nhưng thấy quan phủ kiểm tra, khám xét Hạo Nguyệt Phường như vậy thì họ cũng thấy một nỗi buồn tủi chung, một cảm giác “môi hở răng lạnh”. Thân phận thương nhân vốn thấp kém, họ đều nhờ vào hai người mới thay đổi được tương lai của con cháu mình. Vì sao những người lương thiện lại luôn bị hãm hại như thế này?
Nay Hạo Nguyệt Phường rõ ràng đã thoát nạn, chỉ là thiếu người. Họ tranh nhau ngỏ ý muốn trợ giúp, nhưng đều bị Tuyên Nguyệt Ninh chân thành cảm tạ rồi cự tuyệt.
Hạo Nguyệt Phường hiện tại vẫn chưa thể mở cửa.
Phu quân nàng nói, muốn mượn Hạo Nguyệt Phường để dùng vào việc khác.
Nhưng trong mắt người ngoài, việc nàng không mở cửa lại chẳng phải đơn giản như vậy. Điều đó giống như thừa nhận Hạo Nguyệt Phường đã thua, cúi đầu.
Chút gió thổi cỏ lay cũng truyền khắp thành Lạc Dương. Hầu như ai cũng biết Hạo Nguyệt Phường phía sau là Tuyên Nguyệt Ninh, nhưng lại bị liên lụy bởi Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành trước tiên là vì bọn họ mà tranh quyền lợi, có gan đứng ra bắt thế gia phải nộp thuế. Sau đó, hắn lại vì chuyện này mà bị bắt chẹt đủ đường, hoàn toàn trở thành cái đinh trong mắt, cái gai trong thịt của một số người.
Nếu không phải thế, chỉ bằng việc cửa hàng trước đây vốn là của Cung Yến Nhi, đã chẳng ai dám chọc vào. Ngại mình sống quá lâu ư, ai dám dây vào người trong cung?
Những bá tánh không hiểu rõ chân tướng thì lo lắng hơn cả. Họ ăn khoai do Bùi Ngụ Hành gieo, mặc xiêm y giá rẻ do Tuyên Nguyệt Ninh mang đến, tự nhiên lo lắng cho hai người nhất.
Người biết nội tình thì tức đến phun máu.
Cái gì mà hãm hại Hạo Nguyệt Phường thành công chứ, rõ ràng là thất bại. Vậy mà Hạo Nguyệt Phường lại cứ đóng chặt cửa lớn, chẳng hiểu muốn làm gì!
Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh chắc chắn không có hảo tâm, ai biết họ đóng cửa lại đang tính toán chuyện gì bên trong!
Nhất định có vấn đề!
Ban đêm, Tuyên Nguyệt Ninh vừa giúp Bùi Ngụ Hành lau mái tóc ướt, cố gắng làm cho nó khô trước khi ngủ, vừa tò mò hỏi: “Vì sao chàng không cho Hạo Nguyệt Phường khai trương trở lại? Chàng đang có tính toán gì vậy?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=152]

Ngay cả ta, chàng cũng không thể nói à?”
Bùi Ngụ Hành lười biếng nằm trên đùi nàng, hưởng thụ chút yên tĩnh hiếm hoi trong ngày.
Đám người kia đâu chỉ chen tay vào Hạo Nguyệt Phường, ngay cả Hình Bộ, Lại Bộ cũng có người của họ.
Hẳn vì thế mà án kiện nộp lên Đại Lý Tự đột nhiên tăng gấp đôi. Ngày thường đã rất bận, giờ gấp đôi công việc, quan viên Đại Lý Tự bận đến mức chân như có gió, hận không thể lập tức giải quyết hết án trong tay, để có thời gian đi tra án của Bùi phủ.
Vẫn là Bùi Ngụ Hành ra mặt trấn an, mới khiến bọn họ bớt nóng nảy: án vẫn luôn ở đó, không cần vội. Quan trọng là không được làm sai. Nếu làm sai, ai sẽ bảo vệ người vô tội? Ai sẽ trừng phạt kẻ phạm tội? Ta biết các vị muốn giúp ta điều tra án của phụ thân ta, nhưng hãy tin vào năng lực của ta.
Đúng vậy, lúc này các quan viên Đại Lý Tự mới bừng tỉnh. Họ đúng là lo chuyện bao đồng, một mình Bùi Ngụ Hành làm đã bằng năm người làm. Họ lập tức ngừng thái quá, chuyên tâm vào vụ án.
Sau đó, nghe lời hắn, hiện tại lại có thêm nhiều án chuyển giao cho họ. Rõ ràng là có kẻ cố ý, ngay cả những vụ nhỏ nhặt cũng đưa qua bọn họ. Nhưng bọn họ liền nhận hết, mặc kệ, để xem cuối năm nay các bộ khác lấy gì báo cáo với bệ hạ.
Một năm nay đã làm gì? Tại sao toàn ném án kiện cho Đại Lý Tự!
Đại Lý Tự cảm ơn ngươi lắm! Cảm ơn đã cho chúng ta nhiều án xử, cho chúng ta cơ hội bày tỏ năng lực!
Phi! Tiểu nhân!
Còn trong hồ sơ án kiện còn cố ý cài bẫy, coi thường chúng ta sao? Nếu mà còn trúng bẫy của các ngươi, thì chúng ta còn làm quan Đại Lý Tự làm gì, chẳng bằng xách tay nải về nhà làm ruộng!
Không biết là từ ai truyền ra không khí ấy, mà quan viên Đại Lý Tự giữa khổ sở vẫn tự tìm vui, tạo việc đọc hồ sơ án thành trò thi đấu: nhìn lướt qua, xem phát hiện bao nhiêu bẫy rập, ai phát hiện nhiều thì thắng.
Chỉ xem số lượng án xử thì chẳng thú vị gì, vậy nên so xem ai phát hiện nhiều bẫy hơn!
Đám quan viên vốn đã điên, nay càng điên cuồng hơn. Nhưng họ không oán trách, lại càng tích cực xử án. Vô hình trung, đây lại trở thành sự ủng hộ lớn nhất cho Bùi Ngụ Hành.
Hắn nghiêng đầu theo lực tay Tuyên Nguyệt Ninh lau tóc, kêu “tê” một tiếng, hóa ra nàng dùng sức hơi mạnh, kéo đến cả da đầu hắn.
“Chàng nói đi chứ? Chàng còn bắt ta chuẩn bị chăn đệm với thức ăn ở Hạo Nguyệt Phường, chàng rốt cuộc muốn làm gì? Hả?”
Tóc còn nằm trong tay nàng, hắn nào dám không nói, chỉ là trước đây không muốn nàng lo lắng thôi.
“Được rồi, ta nói,” Bùi Ngụ Hành nhắm mắt, “Trước đây ta từng nói, phụ thân ta điều tra ra có quân nhân tàn sát thôn dân để giả mạo lĩnh quân công. Ta theo hướng này truy tra, may mắn tìm được người sống sót của thôn đó. Không chỉ vậy, ta còn tìm ra những người vốn ra trận giết địch, nhưng bị kẻ khác cướp công, còn họ thì bị coi là đào binh, bị đưa đi chịu chết.”
Mí mắt Tuyên Nguyệt Ninh giật mạnh, kinh hãi trước gan lớn của Bùi Ngụ Hành.
Đám đào binh kia nếu quay về, chính là tử tội!
“Chàng đây là muốn để bọn họ ra làm nhân chứng sao? Vạn nhất……”
“Bọn họ được hộ tống bí mật vào Lạc Dương, lại có mấy quân nhân đào ngũ khác bảo vệ, sẽ không xảy ra chuyện. Nước càng đục thì càng dễ sáng rõ. Phu nhân, nàng yên tâm, ta đã sắp xếp thỏa đáng. Bọn họ muốn chứng cứ, ta liền mang nhân chứng ra cho bọn họ, xem bọn họ có còn đứng vững hay không.”
Hắn khẽ động đầu, ép tay Tuyên Nguyệt Ninh xuống dưới, nhìn nàng, nghiêm túc nói: “Là ta liên lụy nàng, làm cho Hạo Nguyệt Phường đến giờ vẫn không thể khai trương.”
Rồi hắn lại thêm một câu như vẽ rắn thêm chân: “Đã nhiều ngày đóng cửa, tiền lời cũng mất hết. Là ta sai, vậy mà chưa thấy nàng sắp xếp lại hòm tiền.”
Tuyên Nguyệt Ninh vừa mới dâng lên cảm động cùng trìu mến, liền lập tức vỡ nát, hình tượng yêu tiền của nàng đã ăn sâu vào tim hắn vậy luôn à.
Ở đúng sai trước mặt, chút tiền ấy tính là gì chứ.
Nàng liền nói: “Không có gì, lúc ở Việt Châu còn nghèo hơn bây giờ, tuỳ tiện một học sinh nghèo trên đường cái cũng có thể khi dễ chúng ta, hiện nay so với trước kia đã khá hơn biết bao nhiêu, Hạo Nguyệt Phường ở Lạc Dương trì hoãn việc khai trương cũng chả sao, huống chi Hạo Nguyệt Phường ở Hàm Mãn Châu còn đang mở mà, bọn họ làm gì duỗi được tay tới đó.”
Nàng luôn là như vậy, bất luận chuyện gì, trong mắt nàng đều có thể giải quyết, như thể mọi phiền toái đều không tồn tại.
Có nàng ở bên, những chuyện khổ sở như đi tìm chứng cứ để minh chứng đều không có gì đáng lo.
“Sao thế? Đột nhiên im lặng vậy,” nàng nhìn hắn, ánh mắt rực rỡ lung linh, rồi từ từ đưa tầm mắt xuống phía dưới, dừng lại trên môi hắn.
“Hôm nay son môi của chàng là vị gì?”
Cảm giác như có chút phấn thơm, nàng khi nào mua cho hắn loại son môi này?
Trong đầu còn đang tự hỏi, thì trên đầu một nhúm tóc trượt xuống, chui vào trong cổ áo rộng của hắn, hơi chạm da hắn một chút.
Nơi xương quai xanh trắng nõn, tóc nàng đen mềm, thật mê người, khiến đầu óc nàng chỉ toàn nghĩ về vị son môi.
Hắn duỗi tay, khiến búi tóc nàng rơi xuống, vuốt tới và thì thầm vào sau tai nàng: “Nàng nếm thử sẽ biết là vị gì.”
“Ân?”
Hắn ngồi dậy, tư thế giữa hai người lập tức thay đổi, vị son môi là vị gì, hai người họ đều đang nhấm nháp thử, không phải mùi hoa mẫu đơn, mà là vị hoa hạnh.
Sáng sớm hôm sau, ngoài thành Lạc Dương, một đoàn hơn mười người trèo đèo lội suối, từng người khuôn mặt lấm lem, xếp hàng dài muốn vào thành.
Quần áo họ rách tả tơi, giày đan bằng rơm lộ đầu ngón chân, tóc tai bù xù, trông như thể bị cả thành đuổi ra, bị tống ra khỏi nơi trú ẩn.
Trong đoàn cũng có những hán tử to lớn, có người nhìn họ vẻ không thiện ý, liền bị hán tử đó trừng mắt!
Có phụ nhân nhìn thành Lạc Dương tráng lệ mà hoảng sợ nói: “Chúng ta tới đây thật sự không có chuyện gì sao? Liệu có bị người bắt giết không?”
Người hán tử đang trừng mắt phía trước nghe vậy đáp: “Trong thành Lạc Dương, người ta không dám làm thế đâu, thím cứ yên tâm.”
“Đúng đó, nương, dù sao chúng ta cũng phải vì phụ thân và a huynh mà tìm đường tố cáo, dù sắp chết cũng phải liều một phen.”
“Tất cả già trẻ nhà ta đều bị giết hết cả rồi!”
“Trong nhà chẳng còn ai, giấy tờ hộ tịch cũng không, không có đất chôn, trốn đông trốn tây rồi đói chết, nếu không phải Bùi Thiếu Khanh tìm được chúng ta, chúng ta chắc chắn đã chết cả rồi. Chỉ cần mọi người biết họ đã làm ra chuyện ác ôn gì, thì ta chết mới cam lòng!”
“Không sai!”
Một phụ nhân nói với mấy hán tử: “Mạng của chúng ta đều là tiện mệnh, chết thì chết, các ngươi cũng đến Lạc Dương chẳng phải là chịu chết à, các ngươi là……”
Nàng hạ giọng: “Là đào binh.”
Hán tử kia lấy tay xoa mặt, nói: “Anh em chúng ta kết bái nhau rồi, thề có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chịu, bây giờ Đại lang, Tam lang, Ngũ, Lục, Thất, Cửu, kể cả người vừa mới trưởng thành như Thập lang, đều chết trên chiến trường, chúng ta làm sao có thể cứ sống tạm bợ thế này!”
Bát lang đi cùng nói: “Đúng như Nhị lang nói, ba người còn sống sót chúng ta vốn chẳng muốn sống nữa, nếu trước khi chết mà vạch trần bọn họ đã tàn sát thân nhân chúng ta ra sao, mạo nhận công lao ra sao, để huynh đệ được một chút công đạo, thì cũng đáng!”
Tứ lang cuối cùng thêm một câu: “Nếu bọn ta không tới Lạc Dương, họ cũng sẽ không bỏ qua chúng ta, trên chiến trường họ làm những chuyện ghê tởm đó……”
“Tứ lang!”
Nhị lang quát, bắt hắn dừng, rồi tiếp tục nói, xung quanh dòng người chen lấn xô đẩy, sợ bị ai nghe thấy bây giờ sẽ gây rắc rối.
Cửa thành mở ra, một đám người trầm mặc bước vào, lính canh cửa thành thấy họ lấm lem, lần lượt kiểm tra giấy tờ.
Để rời khỏi Bác Châu vào thành Lạc Dương, cần phải có giấy thông hành. May mà Bùi Thiếu Khanh đã giúp làm cho mỗi người một bản, nếu không, đừng nói tới Lạc Dương, liệu họ có ra khỏi biên ải an toàn được hay không cũng là vấn đề.
Dù họ bẩn thỉu, nhưng giấy thông hành là thật. Quan binh hỏi họ vì sao tới Lạc Dương, định làm gì.
Nhị lang giấu những người phía sau, nói: “Chúng tôi là dân làng vùng phụ cận, địa phương bị động đất, nhà cửa sụp đổ, không còn cách nào khác đành phải vào thành tìm thân nhân.”
“Thân nhân? Ai là thân nhân, tên gọi là gì?”
Quan viên nghiêm mặt hỏi, trong khi vài nữ tử phía sau sợ đến sắp ngất, lòng bàn tay ai nấy đều đổ mồ hôi.
Đúng lúc ấy, Vương Hổ từ trong thành đi tới, trực tiếp trao cho quan binh một tấm ngân phiếu.
“Những người này đều là thân nhân của lang quân nhà tôi, mong ngài châm chước một chút. Một chút tiền này là thành ý của ta, để các huynh đệ mua rượu uống.”
Một tấm ngân phiếu không phải vài đồng nhỏ, quan binh có lẽ cả đời chưa từng thấy nhiều tiền như vậy, mắt họ liền sáng lên.
Số tiền này rõ ràng cũng không phải vào tay một mình hắn, mà phải chia đều cho những người gác cửa thành hôm nay. Nhưng cho dù chia như vậy, mỗi người họ vẫn là được chia không ít tiền, ít nhất là chẳng phải lo chuyện tiền nong trong hai năm.
Quan binh nuốt nước bọt, vẻ mặt nghiêm trang bỗng hóa thành bông hoa: “Hoá ra là có quan hệ thân thích với Bùi Thiếu Khanh, mau vào.”
Nhị Lang và đoàn người thấp thỏm theo Vương Hổ vào Lạc Dương, vừa vào thì tròn mắt kinh ngạc.
“Đây là Lạc Dương à!”
“Trời ơi, có mấy tầng lầu cao thế này!”
“Ối, người Hồ nhiều quá.”
Mấy người đó đeo gì trên cổ vậy?
Vương Hổ dẫn đường phía trước nói: “Các ngươi mau lên, đừng nhìn trái nhìn phải.”
Mọi người thu hồi tầm mắt, đi theo Vương Hổ, rồi được đưa vào Hạo Nguyệt Phường.
Hạo Nguyệt Phường ba tầng lầu đều được dọn sạch, lầu hai và lầu ba đều có phòng, ghế dài cũng chuẩn bị sẵn, đủ cho họ ở.
Họ bẩn thỉu, chỉ dám đứng xa xa nhìn, không ai dám tiến lên ngồi ngay.
Vương Hổ sai người nấu nước, tách nam nữ ra, cho họ rửa mặt trước, rồi Tuyên Nguyệt Ninh từ sớm đã phát xiêm y đẹp cho họ mặc.
Chờ mọi người thu thập bản thân sạch sẽ tươm tất, thì cho mọi người tụ lại ăn bữa cơm nóng hổi, không biết ai là người đầu tiên khóc lên.
Họ một bên nuốt cơm khô, một bên lau nước mắt.
Vương Hổ nhìn họ lại không nén được nhớ lại bản thân hắn ngày trước, an ủi: “Các ngươi yên tâm, lang quân nhà ta nhất định sẽ lấy lại công đạo cho các ngươi, cứ ở tạm đây đi.”
“Ai, chúng tôi hiểu, chúng tôi tin Bùi Thiếu Khanh.”
“Đại lang, chúng ta vừa mới vào thành, không biết có ai theo dõi không, muốn hay không chờ đến tối lại chuyển chỗ ở, đến mấy miếu hoang bọn ta vẫn ở được.”
Người mở lời là Nhị lang, thủ lĩnh nhỏ của đoàn.
Vương Hổ gật đầu tán thưởng, “Không cần, các ngươi cứ an tâm ở lại đây, mỗi ngày trong phủ sẽ có người mang cơm canh đến cho các ngươi, ở đây có chút tiền, cầm lấy dùng đỡ, không cần khách sáo. Muốn đi chơi thì cứ ra ngoài đi dạo, ai hỏi cứ nói mình là tiểu nhị giúp việc mới do Hạo Nguyệt Phường mới thuê.”
Nghe vậy, mọi người không còn nghi ngại, ngượng ngùng nhận túi tiền.
Ở Bùi phủ, Bùi Ngụ Hành lấy con dấu ấn lên tờ giấy trắng, cảm thấy mình vẫn không bằng phụ thân, nói: “Nhưng đã sắp xếp ổn thỏa cho họ chưa?”
“Lang quân yên tâm, đã sắp xếp họ vào ở Hạo Nguyệt Phường ổn thoả rồi. Lúc vào thành, ta có dẫn họ đi đường vòng, an toàn đưa họ tới nơi ở, dựa trên hình dạng bọn họ lúc đó, muốn không ai chú ý cũng khó.”

Bình Luận

0 Thảo luận