Sau ngày đại hôn, hôm nay đã đến ngày hồi môn, tại Trịnh phủ.
Trịnh thị tông tộc ở Lạc Dương chiếm số lượng cực lớn, ngoài nhà của Trịnh Diên Huy, còn có các huynh đệ khác chưa phân gia, lúc này trong phủ người người đều kinh hồn táng đảm, việc lớn nhỏ đều xoay quanh Trịnh Diên Huy cùng Lý phu nhân.
Ngay cả huynh đệ ruột của ông ta cũng không dám trong thời điểm này đi chọc giận ông.
“Người đâu, lại ra cửa, xem thử nàng ta đã trở về chưa?”
Quản sự vội vàng chạy đi, rồi lại nhanh chóng quay về, bẩm: “Hồi bẩm lang quân, vẫn chưa.”
Ngày nữ nhi trong nhà xuất giá hồi môn, sắp đến trưa rồi, mà cả hai nữ nhi đều chưa một người nào về, sắc mặt Trịnh Diên Huy càng thêm nặng nề.
Lại đợi thêm tầm một khắc, người được phái đến phủ Đình Chủ dò tin đã trở về, bẩm: “Lang quân, Tê Hà Đình Chủ cùng Đô Uý Đình Mã từ sáng sớm đã được bệ hạ triệu vào cung, hiện lễ đáp đã được đưa vào phủ.”
Nếu lễ đáp đã được đưa đến, tức là phu thê bọn họ sẽ không tự mình đến nữa.
Trịnh Diên Huy đột nhiên vỗ mạnh bàn: “Khinh người quá đáng!”
Ai mà không biết ngày đại hôn ấy, phu thê Trịnh gia đi dự hôn lễ của nghĩa nữ, còn với hôn lễ của nữ nhi ruột thì chẳng thèm để mắt, ngược lại là đích thân Nữ Đế đến dự.
Người ta tuy có thể đôi câu khen Trịnh gia nhớ tình xưa mà đối đãi với nghĩa nữ rất tốt, nhưng nghĩ kỹ lại, nữ nhi ruột của mình còn phải nhờ Nữ Đế đến, vậy thì Trịnh gia chẳng phải là đã xem thường người khác quá rồi hay sao? Nghĩ tới càng thấy không ổn.
Hơn nữa, Nữ Đế vì tham dự hôn sự của Tuyên Nguyệt Ninh cùng Bùi Ngụ Hành, càng chứng thực lòng coi trọng của bà đối với hai người.
Cho nên, mấy ngày nay Trịnh Diên Huy trong lòng bị dày vò, chẳng những không ép được Tuyên Nguyệt Ninh cúi đầu, ngược lại càng khiến nàng xa cách, thêm phần ly tâm với Trịnh gia. Nữ Đế quả thật rất có thủ đoạn, lại chọn phá nát quan hệ của ông và Tuyên Nguyệt Ninh!
Ông phẫn nộ nói: “Nguyệt Ninh không trở về, vậy sao Thập Nhất nương cũng không trở về?”
Chẳng lẽ là cho rằng nàng ta cánh cứng, gả vào Tiêu gia rồi thì có thể xem thường Trịnh gia bọn họ!
Lửa giận liên lụy đến Trịnh Diệc Tuyết, lúc này nàng ta đang cùng Tiêu Tử Ngang vội vã đến Trịnh phủ. Nàng một mình ngồi trong xe ngựa, đôi mắt sưng đỏ, vừa nhìn đã biết khóc rất lâu. Bên cạnh là một tỳ nữ lạ mặt ôm một khối băng, mặt vô biểu tình, chỉ chờ Tiêu Tử Ngang lên tiếng thì sẽ lập tức áp lên mắt nàng ta.
Tiêu Tử Ngang ngồi trên ngựa, đảo mắt nhìn qua vẻ mặt ủy khuất của Trịnh Diệc Tuyết, không hề cười, lạnh nhạt nói: “Thu lại nước mắt đó đi, với ta vô dụng. Đến Trịnh phủ, nên nói gì, không nên nói gì, chẳng lẽ còn cần ta dạy nữa sao? Đắp mắt cho nàng ta đi. Dù sao, Thập Nhất nương cũng là tài nữ nổi danh Lạc Dương.”
Lời này hoàn toàn là châm chọc. Trịnh Diệc Tuyết đẩy tay tỳ nữ ra, nghẹn uất mà nói: “Ngươi làm ra những chuyện dơ bẩn đó, cũng đừng sợ người khác phát hiện!”
Hắn nào chịu để nàng uy hiếp, cúi đầu nhìn nàng từ trên xuống, chăm chú mà nói: “Ngươi mới gả cho ta mấy ngày, liền hiểu rõ ta đến vậy sao? Chẳng lẽ ngươi muốn cùng ta điên loan đảo phượng một trận, cầu ta ban thưởng cho ngươi chút ân trạch?”
“Ngươi!” Trịnh Diệc Tuyết, vốn là đích nữ cao quý của Trịnh gia, nay tức đến đỏ mặt. Nàng dù hao tâm cơ cấu kết với Thập Nhất hoàng tử, nhưng cũng luôn coi mình như mây trắng trên trời, nào từng nghe qua lời nhục nhã như vậy.
Tiêu Tử Ngang hừ lạnh: “Thập Nhất nương, ngươi nên biết thành thật một chút.”
Trong mắt Trịnh Diệc Tuyết tràn đầy tia máu, nhưng bên người nàng giờ đây toàn là người của Tiêu Tử Ngang, nàng chỉ có thể nhượng bộ: “Vậy thì ngươi trả lại cho ta đám tỳ nữ ta mang từ Trịnh gia tới đi.”
“Ngươi dám cùng ta nói điều kiện?”
Đúng lúc có người qua đường, hắn lập tức đổi giọng, tươi cười nói: “Phu nhân, vẫn là buông rèm xe xuống đi, tránh gió lạnh.”
Rèm xe được buông xuống, hai góc đáy có buộc sợi dây mảnh quấn quanh cái chốt gỗ.
Thanh âm hắn từ ngoài truyền vào: “Ngươi không có tư cách cùng ta nói điều kiện.”
Đợi đến Trịnh phủ, tất nhiên là nữ nhi tìm mẫu thân, phu quân tìm nhạc phụ.
Nhưng Trịnh Diên Huy đang tức giận, nhìn Tiêu Tử Ngang thế nào cũng không vừa mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=136]
Hai người ngồi trong thư phòng, im lặng đối diện, không ai chịu mở miệng trước.
Bên kia, Lý phu nhân nắm tay Trịnh Diệc Tuyết, ân cần hỏi han: ở Tiêu phủ sống thế nào, cùng Tiêu Tử Ngang phu thê có hòa thuận không.
Người ta nói “xuất giá tòng phu”, mọi việc phải nghe lời hắn.
Lời nói vô tâm, người nghe lại thấy đau lòng.
Trịnh Diệc Tuyết nước mắt giàn giụa, tỳ nữ mà Tiêu Tử Ngang dẫn theo vẫn còn đứng ngay trong viện.
“Mẫu thân, con sống rất tốt.”
Lý phu nhân sắc mặt ngẩn ngơ, như nhìn thấy bóng dáng Tuyên Nguyệt Ninh. Khác với Trịnh Diên Huy, Trịnh Diệc Tuyết là do một tay bà nuôi dạy khôn lớn, tình cảm tự nhiên nặng hơn nhiều so với người chỉ đặt hết tâm vào triều đình.
Bà cho rằng nàng khóc vì nhớ nhà, bèn nói: “Nương nghe nói hắn còn có một thứ trưởng tử, bụng con phải cố sinh lấy một nhi tử, sau này mới có chỗ đứng.”
Nói rồi lại chau mày, tỏ rõ sự khinh bỉ đối với Tiêu gia: “Khổ cho con, vừa mới gả vào đã phải làm kế mẫu cho người ta.”
Nhà gia giáo đàng hoàng, nào có chuyện chính thê chưa sinh mà con thứ đã ngang nhiên có, loạn hết cả quy củ, trên mặt Lý phu nhân tràn đầy chán ghét.
Trịnh Diệc Tuyết khóc không ngừng. Sinh? Nàng lấy gì mà sinh?
Ngày tân hôn, bởi vì không thể gả cho Thập Nhất hoàng tử, nàng hận thấu xương, một đêm ngồi khô héo cũng chẳng chờ được Tiêu Tử Ngang, đã coi như tuyệt vọng.
Sau đó, đám người nàng mang từ Trịnh gia đến đều bị Tiêu Tử Ngang giam lỏng, bản thân nàng thì bị cấm túc, không cho ra khỏi phòng nửa bước, còn có người giám sát ngày đêm!
Hôm nay là ngày hồi môn, cũng là nàng cố cầu mới được.
Nàng vẫn còn nhớ rõ, khi đi thỉnh an mẫu thân Tiêu Tử Ngang, bản thân như con chó con mèo bị đuổi thẳng, lại còn nói với nàng thứ trưởng tử này, sau này sẽ ghi tên dưới danh nghĩa của nàng, thành nhi tử của chính thất, nhưng cũng không cần nàng nuôi, tổ mẫu sẽ tự nuôi dạy hắn thành người.
Chưa bao giờ nghĩ đến, Tiêu gia lại đối đãi với nàng như vậy.
Nhưng nàng chỉ có thể nuốt nước mắt vào bụng, miễn cưỡng nói: “Con đã biết rồi, nương.”
“Ừ.”
Lý phu nhân đáp, nhưng trong lòng chẳng để ý, chỉ thở dài: “Không biết giờ này muội muội của con thế nào rồi?”
Nàng gả cho Bùi Thiếu Khanh, không cần dò hỏi cũng biết, ai nấy đều khen hắn cực kỳ săn sóc thê tử. Hơn nữa, gia phong Bùi gia ở Trường An vang danh, được coi là gia đình thanh lưu, là đối tượng mà nhiều quý nữ mơ ước.
So với hôn sự Trịnh Diệc Tuyết gả vào Tiêu gia, liền đã có thứ trưởng tử chướng mắt kia, thì hôn sự của Tuyên Nguyệt Ninh thật sự rất tốt.
Tuyên Nguyệt Ninh lúc còn ở trong Trịnh phủ, bà thấy nàng chỗ nào cũng không vừa mắt, luôn thấy hành động của nàng không hợp quy củ, hành sự càn rỡ, nhưng dù sao cũng là máu mủ của bà, lại từng chịu khổ bên ngoài nhiều năm, không ở bên cạnh thì vẫn thấy có chút thương nhớ.
Nhất là vào ngày đại hôn, bà nghe theo phu quân, không đưa nàng xuất giá, sau bà nghĩ lại thấy có phần bất công. Theo đúng quy củ, bà là mẫu thân ruột của nàng, sao có thể không đi tham dự như vậy.
Trong lòng thở dài, rốt cuộc là đứa con từ nhỏ đã lưu lạc bên ngoài, nuôi cũng không thân được.
Bà tuy cổ hủ, nhưng cũng biết không nên nói những điều đó trước mặt Trịnh Diệc Tuyết, bèn chuyển đề tài, nhắc đến chuyện dưỡng thân, lại nói sẽ vì nàng mà mời đại phu điều trị thân thể.
Trịnh Diệc Tuyết lấy khăn tay lau nước mắt, trong lòng sinh hận ý, liền ở trước mặt Lý phu nhân xúi giục mấy câu về chuyện Tuyên Nguyệt Ninh muốn ở Lạc Dương mở cửa hàng.
Lý phu nhân quả nhiên nhíu mày, còn chưa đợi nàng thêm mắm dặm muối, thì người của Quốc Tử Giám đã đến Trịnh phủ, muốn mời Trịnh Diên Huy đi một chuyến.
Nhi tử do thiếp của ông sinh đang học ở Quốc Tử Giám, bị người ta đánh gãy cánh tay, có thể bị tàn tật, sau này chỉ sợ không thể tham gia thi khoa cử, cũng chẳng vào triều làm quan được nữa!
Đích thứ ở Đại Lạc vốn có khác biệt, nhưng từ trước đến nay Trịnh Diên Huy rất yêu thương đứa con khi sinh ra thiếu chút nữa chết non của người thiếp này, ông cũng chẳng mong hắn sau này có tiền đồ gì. Dù sao trong nhà đã có Bát lang gánh, hắn là con của thiếp, dù cho ông có thương yêu đến mấy cũng không thể vượt qua được Trịnh Tử Duệ.
Chỉ vì hắn la khóc lăn lộn đòi đi học ở Quốc Tử Giám, ông liền đồng ý, sau đó còn nhờ người quen biết để gửi hắn vào. Nghĩ rằng ở Quốc Tử Giám có thể quen biết thêm vài quý nhân cũng chẳng hại gì, rốt cuộc tương lai Trịnh gia cũng không thể trông cậy ở hắn.
Nay nghe nói hắn bị gãy cánh tay, Trịnh Diên Huy lập tức giận tím mặt, quyết phải đòi Quốc Tử Giám cho một lời giải thích. Người của Quốc Tử Giám hết lời khuyên giải cũng vô ích.
Trịnh phủ nhất thời ầm ĩ, chuyện nghĩa nữ Trịnh Diệc Tuyết hồi môn lập tức chẳng còn quan trọng gì nữa.
Nàng đứng bên cạnh Tiêu Tử Ngang, nhìn thấy Trịnh Diên Huy mang theo đại phu vội vàng chạy đến Quốc Tử Giám, toàn bộ Trịnh phủ vì một đứa con của thiếp thất mà rung chuyển, từ gan bàn chân truyền lên một luồng khí lạnh, một lần nữa rõ ràng thấy rõ địa vị của chính mình.
Tiêu Tử Ngang nói: “Chúng ta cũng về thôi.”
Nàng ngơ ngẩn đi theo, hỏi: “Nếu như nàng ta còn ở đây, ngươi nói nàng ta sẽ nghĩ thế nào, sẽ làm thế nào?”
Hắn quay đầu liếc nàng một cái, trong đầu lại hiện lên hình ảnh Tuyên Nguyệt Ninh luôn đối nghịch với hắn, rồi nói: “Thập Nhất nương, chớ có bày ra bộ dạng thương tâm. Ta chỉ biết, nàng ta tuyệt sẽ không giống ngươi. Ngươi còn có tâm tư suy nghĩ nàng ta, chẳng bằng ở Tiêu gia ta thành thật một chút.”
Cùng lúc đó, Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh bị Nữ Đế lưu lại dùng bữa trưa. Hai người nào dám ăn no trước mặt bà, ăn mà chẳng biết mùi vị, ra khỏi cung, Tuyên Nguyệt Ninh liền muốn kéo Bùi Ngụ Hành đi ăn thêm một bữa.
Nhưng lại bị người của Quốc Tử Giám chặn lại.
“Bùi Thiếu Khanh, Tê Hà Đình Chủ,” quan viên Quốc Tử Giám hướng hai người thi lễ. Vì chức Đình Mã của Bùi Ngụ Hành chỉ là hư danh, nên quan viên vẫn cứ gọi tên chính thức, hắn nói: “Mời hai vị theo ta một chuyến. Bùi Tam lang đã ra tay đánh người, việc này sợ rằng không dễ giải quyết, phụ mẫu của đối phương đã đến Quốc Tử Giám rồi.”
Nói xong, hắn còn mập mờ liếc mắt nhìn Tuyên Nguyệt Ninh một cái.
Cái liếc mắt này, bị Tuyên Nguyệt Ninh người luôn quen làm ăn trên thương trường chuẩn xác bắt được. Nàng nhíu mày, Bùi Cảnh Ký là huynh đệ của Bùi Ngụ Hành, hắn lại đi nhìn nàng, xem ra việc này có liên quan đến nàng.
Bùi Ngụ Hành cau mày hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”
“Chuyện này…”
Quan viên lần này lại trắng trợn nhìn về phía Tuyên Nguyệt Ninh.
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức nói: “Liên quan đến ta à? Ký nhi nhà ta vốn tính tình thẹn thùng, ngươi nói đệ ấy ra tay đánh người, nếu không có chứng cứ xác thực, thì Đại Lý Tự đang chờ các ngươi vào một chuyến.”
Kéo Bùi Ngụ Hành làm chỗ dựa, nàng thề son sắt mà nói.
Nàng rõ ràng hơn ai hết, Bùi Ngụ Hành tuy ngoài mặt nghiêm khắc với hai đứa nhỏ, nhưng trong lòng lại che chở hơn bất cứ ai.
Biết pháp còn phạm pháp, công nhiên uy hiếp, từ trong Đại Lý Tự đi ra, một lớp da người này còn giữ được sao! Hắn lại nhìn Bùi Ngụ Hành, đối diện ánh mắt đen như đêm của người kia, lập tức rùng mình.
Mồm mép nhanh nhảu, hắn vội nói: “Bùi Tam lang hôm nay cùng Trịnh Thập Cửu lang phát sinh tranh cãi, sau đó hai đứa nhỏ ai cũng không chịu thua, liền động thủ. Bùi Tam lang học võ, đem cánh tay phải của Trịnh Thập Cửu lang bẻ gãy.”
Trịnh Thập Cửu lang?
Cái tên từ nhỏ đã một bụng ý nghĩ xấu xa, bị di nương dạy hư, lớn lên liền thành tai họa một vùng, đúng là thứ nhãi ranh!
Người của Trịnh gia! Chẳng trách quan viên kia cứ nhìn nàng.
Tuyên Nguyệt Ninh đáp ngay: “Bẻ gãy thì tốt! Ta còn lo Ký nhi ở Quốc Tử Giám bị bắt nạt, nay đệ ấy dám ra tay, đó mới là làm tốt!”
Quan viên Quốc Tử Giám: “???”
Bùi Ngụ Hành nói tiếp: “Mau tới Quốc Tử Giám xem Ký nhi, e là đệ ấy đang sợ hãi.”
Quan viên Quốc Tử Giám: “???”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận