Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Ấm áp vào mùa đông

Ngày cập nhật : 2025-09-20 22:20:44
“Nương, a tỷ, con đã trở về!”
Bùi Cảnh Ký hưng phấn từ ngoài cổng lớn chạy vào, ở Quốc Tử Giám được mọi người yêu thích khích lệ, lại có tiểu đồng bọn dẫn hắn leo cây, đấu dế, đứa nhỏ vốn thẹn thùng này liền lộ ra tính cách trẻ con hiếu động.
So với trước kia, hắn đã hoạt bát hơn rất nhiều.
Nhưng bản tính vẫn là đứa nhỏ ngoan ngoãn nghe lời, có thể vui vẻ như thế, ắt hẳn là đã có chuyện gì xảy ra.
Tuyên Nguyệt Ninh lúc này đang ở thư phòng xem sổ sách, nay đã là cuối tháng mười hai, sổ sách từ Hạo Nguyệt Phường ở Hàm Mãn Châu đã được đưa tới, khế đất cửa hàng ở Lạc Dương do Cung Yến Nhi tặng cho nàng làm của hồi môn, nàng đã dùng nó để mở thêm Hạo Nguyệt Phường giống ở Hàm Mãn Châu, sinh ý vẫn luôn rất hưng vượng.
Nhờ vào hai cửa hàng này, sinh hoạt của Bùi gia vẫn luôn có thể duy trì tốt đẹp, đặc biệt sau khi Tuyên phu nhân dọn vào ở cùng, tinh thần phấn chấn hẳn lên, tự bà cũng mua đất ở vùng phụ cận Lạc Dương, thuê người trồng trọt, rau quả của cả nhà đều là tự cung tự cấp, cuộc sống rõ ràng mỗi ngày một khá hơn.
Đón lấy Bùi Cảnh Ký chạy tới, nàng lấy khăn tay lau mồ hôi trên trán cho đệ ấy, Tuyết Đoàn rót cho đệ ấy một chén nước, nàng dặn đệ ấy uống từ từ.
Sau đó nàng mới thân thiết cúi đầu nhìn vết sẹo trên mí mắt đệ ấy, vết sẹo kia đã từ màu hồng nhạt chuyển thành trắng, may mà đệ ấy vốn thừa hưởng nước da trắng nõn từ Tuyên phu nhân, cũng giống với nước da của Bùi Ngụ Hành, nếu không nhìn kỹ thì khó mà thấy được vết sẹo này.
Mà nếu người khác phát hiện được vết sẹo này, liền sẽ cảm thấy gương mặt thanh tú này của đệ ấy, vì vết sẹo này mà thêm phần hung dữ. Bởi đệ ấy đã sớm quyết định muốn đi tòng quân, trên chiến trường hiểm nguy trùng trùng, nàng cùng Bùi Ngụ Hành tuy trong lòng vẫn canh cánh về vết sẹo, nhưng cũng đành phải chấp nhận.
Đừng nói chỉ một vết sẹo, chỉ cần về sau đệ ấy còn nguyên vẹn, và còn mạng sống trở về, bọn họ đã thấy đủ lắm rồi.
Bùi Cảnh Ký ngoan ngoãn nép vào lòng nàng, ôm cái ly, tùy ý để nàng quan sát vết sẹo trên mặt mình.
“Sao hôm nay lại vui vẻ như vậy? Ngày mai có phải là ngày Quốc Tử Giám cho nghỉ đúng không?”
“Ân ân!” Hắn gật đầu thật mạnh, “Ngày mai bọn đệ không cần đi học! A tỷ, năm nay đệ khảo hạch bảy môn học đều đạt được Giáp đẳng đó!”
*Giáp đẳng: hạng nhất
“Nha, đều là Giáp đẳng luôn à! Quốc Tử Giám nào có được mấy người Giáp đẳng, Ký nhi của chúng ta thật lợi hại!”
Bùi Cảnh Ký hất cằm nhỏ, kể liên tục với nàng về Quốc Tử Giám cùng đám bạn học trong trường, cuối cùng đắc ý nói: “Trong Quốc Tử Giám, đệ là người được được nhiều Giáp đẳng nhất! Bởi vì đệ không chỉ có học khóa võ học, mà còn học cả khoá tiến sĩ.”
Nàng vốn định hôn lên trán đệ ấy một cái, nhưng nghĩ lại, nàng đã là tẩu tẩu của đệ ấy, hành động này có chút không ổn, liền đổi thành xoa đầu đệ ấy, “Thành tích tốt như vậy, chờ a huynh của đệ trở về, chúng ta liền báo cho huynh ấy chuyện vui này được không?”
Có thể được a huynh, người luôn đảm nhận vai trò làm phụ thân của hắn tán thành, đó sẽ là chuyện khiến hắn vui hơn cả được Giáp đẳng.
“Dạ!”
Chờ Bùi Ngụ Hành trở về, Tuyên Nguyệt Ninh đưa mắt ra hiệu, “Kết quả khảo hạch cuối năm của Quốc Tử Giám đã có kết quả, chàng có biết Ký nhi đạt được thành tích thế nào không?”
Bùi Cảnh Ký hai tay đặt ngay ngắn trên đầu gối, cố gắng làm bộ như không để ý.
Kỳ thực Bùi Ngụ Hành đã sớm ở Đại Lý Tự được đồng liêu chúc mừng, năm nay Quốc Tử Giám làm cải cách lớn, nên khảo hạch cuối năm này, ai nấy đều rất chú ý.
Kết quả lần khảo hạch này cũng tương đương với việc nắm rõ toàn diện tình hình học tập của bọn nhỏ, bởi bọn họ đã chịu đựng bầu không khí học tập nặng nề quá lâu, mà việc cải cách mới này, mới chỉ diễn ra một thời gian ngắn, cho nên nhìn chung kết quả cũng không tốt lắm.
Việc Bùi Cảnh Ký đạt Giáp đẳng toàn bộ các môn học, càng là lý do mà người khác phải chúc mừng.
Hắn làm vẻ mặt thản nhiên như nước, như thể không hiểu ý Tuyên Nguyệt Ninh, ngồi xuống ghế, sau đó nâng ly che đi khóe môi đang nhếch lên, “Nga?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=142]

Ký nhi thi thế nào?”
Tuyên Nguyệt Ninh liền giục Bùi Cảnh Ký: “Ký nhi, mau nói thành tích cho a huynh của đệ biết đi.”
Bùi Cảnh Ký ưỡn ngực nhỏ, “A huynh, lần này đệ đạt được bảy Giáp đẳng!”
Bùi Ngụ Hành lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc, khen ngợi: “Thật giỏi!”
Nếu như sau lưng Bùi Cảnh Ký có cái đuôi, chỉ sợ lúc này đã vẫy lia lịa rồi.
Mỗi ngày đều cố gắng tích lũy, vừa học văn vừa học võ, đến lúc này liền hiển lộ tài năng.
Hắn chỉ kém mỗi Bùi Ngụ Hành, người có trí nhớ siêu phạm đã gặp là không quên được, chứ so với học sinh bình thường khác thì đã là rất giỏi, cùng với sự dạy dỗ của Bùi Ngụ Hành, hắn rèn luyện được năng lực tự chủ mạnh mẽ, điều này giúp hắn phát huy càng tốt.
Học sinh vốn đơn thuần, rất dễ bị thu phục bởi người ưu tú.
Bùi Cảnh Ký đạt được Giáp đẳng toàn bộ môn học, khiến uy vọng của hắn ở Quốc Tử Giám càng tăng lên, không ít tiểu lang quân trước kia còn khinh thường người học võ, nay cũng lần lượt đến kết giao với hắn.
Đặc biệt là tiểu lang quân nhà họ Tiêu từng đến Bùi phủ bồi tội — Tiêu Cửu lang!
Hắn gần như cùng Bùi Cảnh Ký trở thành huynh đệ mặc chung một cái quần, khi mọi học sinh đều vui vẻ trở về phủ của mình, hắn lại lén lút chạy sang Bùi phủ.
Nếu không có lão quản gia phát hiện, chỉ sợ hắn đứng đến đông lạnh ngoài trời đến bao giờ.
Hắn chính là cứ thế mà theo Bùi Cảnh Ký trở về.
Hoàn toàn trái ngược với toàn khoa Giáp đẳng của Bùi Cảnh Ký, thành tích của hắn là toàn khoa Bính, đã vậy còn là Bính hạ, nói cách khác là không đạt tiêu chuẩn, trong số những người không đạt tiêu chuẩn thì hắn là kém cỏi nhất.
*Bính hạ: hạng chót
Chỉ là lần khảo hạch này chỉ để nắm rõ tình hình học tập của tất cả học sinh, bằng không, theo quy củ mới của Thôi Lăng, hắn đã sớm bị trục xuất khỏi Quốc Tử Giám.
Hắn vừa bị lạnh vừa bị đói, vào phủ liền ăn ngấu nghiến, trong miệng còn vừa nhai vừa cầu xin Bùi Cảnh Ký: “Tam lang, để ta ở nhà ngươi vài ngày đi, bằng không về nhà chắc chắn sẽ bị phụ thân ta đánh cho nhừ tử.”
Đứa nhỏ này, nói dễ nghe thì là quá mức đơn thuần, nói khó nghe thì là ngu đần. Tiêu Cửu lang từng chủ động nói, đi theo Trịnh Thập Cửu lang là để nhờ hắn viết hộ bài tập, chứ không, việc gì hắn phải kết giao thân cận với một đứa con của thiếp thất.
Thêm vào đó Bùi Cảnh Ký cũng làm chứng, mỗi lần Trịnh Thập Cửu lang sai người đến gây phiền phức, đều là Tiêu Cửu lang đứng ra cản lại bằng mấy câu “Có phiền hay không”, “Trở về viết bài tập cho ta”…
Nếu không phải hôm ấy Trịnh Thập Cửu lang ăn nói quá mức khó nghe, còn lôi cả a huynh, a tỷ mà Bùi Cảnh Ký kính trọng ra nói, thì Bùi Cảnh Ký cũng không đột nhiên nổi giận xông lên, rồi hai bên đánh nhau đến chảy máu, làm Tiêu Cửu lang hoảng sợ nhảy vào can ngăn. Do vậy mới bị Bùi Ngụ Hành liệt luôn vào nhóm người khi dễ Bùi Cảnh Ký, chứ thật ra hẵn cũng chẳng liên quan gì.
Khi Bùi Ngụ Hành đi tìm Tiêu gia gây khó dễ, hắn cũng không thiếu bị phạt.
Quả thật là thảm hết sức.
Nếu không phải biết rõ những chuyện này, thì dù có tôn trọng Bùi Cảnh Ký đến thế nào, Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh cũng không dễ dàng để mặc cho Bùi Cảnh Ký kết giao cùng Tiêu Cửu lang, thậm chí còn trở thành bạn tốt.
Tiêu Cửu lang ăn xong liền nhoài người tới bên cạnh Bùi Cảnh Ký, nhưng vẫn rất giữ lễ, không để vụn bánh rơi xuống, “Sắp tới Tết rồi, a huynh của ngươi chắc sẽ không giao thêm bài tập cho ngươi đâu phải không? Ta tính ở nhà ngươi trụ đến tận khai giảng luôn.”
Tự cho là nói nhỏ, nhưng thực ra Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh trong phòng đều nghe thấy hết.
Bùi Ngụ Hành đưa tay áo che mặt ho nhẹ một tiếng, Bùi Cảnh Ký lập tức ngồi thẳng, “Cái đó sao có thể!”
“Thế thì ta yên tâm ở lại rồi.” Hắn rung đùi đắc ý, lại thẳng người trở lại chỗ cũ, tiếp tục chiến đấu với món điểm tâm.
Tuyên Nguyệt Ninh nhịn không được bật cười, còn len lén trừng mắt liếc Bùi Ngụ Hành một cái, hai huynh đệ này, có phải đang khi dễ Tiêu Cửu lang ngốc phải không?
Bùi Ngụ Hành đang dạy dỗ bồi dưỡng thêm cho Bùi Cảnh Ký, có khi nào chịu buông lỏng đâu?
Nàng cũng phải nói một câu công bằng, học với Bùi Ngụ Hành đúng là còn mệt hơn học ở Quốc Tử Giám nhiều. Nếu không phải vậy, thì tại sao ngay khi vết thương vừa lành, là Bùi Cảnh Ký hầu như gấp không chờ nổi mà chạy ngay tới Quốc Tử Giám, nếu chẳng phải vì tuổi còn quá nhỏ, quá nhớ nhà, chỉ sợ ngay cả ba ngày được nghỉ mỗi tháng cũng sẽ chẳng trở về.
Tiêu Cửu lang hứng chí lên, một mực đòi ở lại Bùi gia, nhưng người của Bùi gia cũng không thể để mặc hắn muốn ở là ở.
Sắp tới cuối năm, Tuyên phu nhân bận rộn hơn ngày thường, không rảnh quản những chuyện này, Tuyên Nguyệt Ninh liền bảo người hầu trong phủ tới Tiêu phủ báo một tiếng, trước nói rõ hài tử đang ở trong phủ của bọn họ, và còn muốn ở thêm vài ngày.
Người của Tiêu phủ vì tìm hắn mà gần như lục tung cả thành Lạc Dương, ngay cả Tiêu Tử Ngang, vị Ngự Sử Trung Thừa kia, cũng bị gọi trở về.
Tiêu Cửu lang chính là nhi tử duy nhất của huynh trưởng Tiêu Tử Ngang, đích trưởng tử duy nhất, tuyệt đối không thể có sơ suất.
Vừa nghe tin tiểu hỗn đản Tiêu Cửu lang kia chạy sang Bùi phủ, phụ thân của hắn tức đến sùi bọt mép, lập tức muốn xông qua Bùi phủ lôi hắn về, tất cả các môn đều là Bính hạ, vậy mà còn dám bỏ nhà đi!
Trở về không đánh gãy chân hắn mới là lạ!
Tiêu Tử Ngang vội vàng ngăn lại, phe phẩy quạt nói: “Huynh trưởng đừng nóng, để Cửu lang ở chỗ Thuần Nguyên vài ngày cũng tốt. Phải biết Tam lang có thể thi được tất cả bảy môn đều là Giáp đẳng, cũng là nhờ có thêm công dạy dỗ của Thuần Nguyên. Đệ còn nghe nói hắn sắp xếp bài tập còn nặng hơn cả Quốc Tử Giám, vậy sao không để Cửu lang cũng trải nghiệm một chút.”
“Kia… chẳng phải sắp ăn Tết rồi sao, Bùi Thiếu Khanh còn, còn sắp đặt bài tập à?”
“Có chứ. Ta vừa từ Đại Lý Tự trở về, nghe đồng liêu nói, bọn họ còn tới xin hắn một phần chương trình dạy hài tử dịp Tết, để bọn nhỏ khỏi mê chơi mà lỡ mất ý chí tiến thủ.”
Tiêu phụ chần chừ một chút: “Có khi nào quá mệt mỏi không?”
Tiêu Tử Ngang: “…… Sẽ không.”
Cho nên chất nhi của hắn bây giờ còn không nên thân, quả nhiên là có nguyên nhân.
Phụ thân còn thương tiếc cho hắn đôi chút, kết quả lại bị thúc phụ vô lương tâm đem bán, để hắn ở lại học tập chung cùng với Bùi Cảnh Ký, Bùi Cảnh Chiêu, hiện tại hắn rất là thảm!
Cuối năm phải chỉnh lý đủ loại tổng kết, còn phải tiến hành khảo sát đánh giá quan viên dưới chướng, Bùi Ngụ Hành bận đến quay cuồng, thế nhưng vẫn không quên bài tập của ba đứa nhỏ.
Hắn đều sắp xếp bài tập từ hôm trước, buổi tối trở về sẽ kiểm tra.
Đối với Bùi Cảnh Ký cùng Bùi Cảnh Chiêu, hắn đã nắm rõ trong lòng, chỉ riêng đối mặt với Tiêu Cửu lang, kiên nhẫn của hắn gần như mất sạch — đứa nhỏ này trước kia thật sự từng đọc sách à?
Vậy mà hắn còn phải sắp xếp cho đứa nhỏ này học 《Thiên Tự Văn》, đứa nhỏ này có phải quá kém rồi không?
Chữ viết thì cẩu thả như gà bới kia…
Đứa nhỏ này thi rớt xuống tận Bính hạ, thật sự không phải không có nguyên do!
Trái ngược với Tiêu Cửu lang, Chiêu nhi, Ký nhi quả thực rất ưu tú, quả nhiên không hổ là hài tử của Bùi gia nhà hắn.
Có Tiêu Cửu lang giúp gánh bớt sự chú ý của Bùi Ngụ Hành, Bùi Cảnh Ký cùng Bùi Cảnh Chiêu rốt cuộc cũng có thể thở phào nhẹ nhõm, ngay cả sự đố kỵ nho nhỏ vì hắn được huynh trưởng chỉ dạy cũng đều tan biến hết.
Tiêu Cửu lang, huynh đệ tốt!
Phải giữ hắn lại! Tuyệt đối không để hắn có ý định rời đi!
Ăn ngon, chơi vui, ngay cả lời ngon tiếng ngọt cũng chẳng ngại mà dành cho Tiêu Cửu lang.
Đặc biệt khi Bùi Cảnh Chiêu ra tay, quả thật một người bằng hai người, Tiêu Cửu lang hoàn toàn không có ý quay về.
Thế là Tiêu Cửu lang cứ ở Bùi gia đến tận Tết, mới bị thúc phụ Tiêu Tử Ngang dẫn về nhà.
Tiêu Tử Ngang chỉ nói cảm tạ Bùi Ngụ Hành đã dạy dỗ chất nhi nhà mình, lại còn hứa sau Tết sẽ đưa nó đến nữa, tuyệt đối không hề tỏ ý yêu cầu Bùi Ngụ Hành dạy vỡ lòng cho cháu nhà mình.
Khoảng cách giữa hắn và Bùi Ngụ Hành, hắn luôn cực kỳ khéo léo giữ đúng chừng mực.
Sau khi trở về Tiêu phủ, Tiêu Cửu lang tưởng rằng sẽ bị đánh, ai ngờ không hề có, ngược lại phụ thân còn khảo tra bài tập, phát hiện đứa nhỏ này thế nhưng đọc thuộc được Tứ thư Ngũ kinh, khiếp sợ không thôi, còn một trận khích lệ hắn, sau đó mẫu thân hắn lại đưa cho không ít tiền đồng để cổ vũ.
Tiêu Cửu lang liền vênh váo khoe khoang, qua năm liền mang theo mấy tiểu đồng bọn khác kéo sang nương nhờ Bùi Cảnh Ký.
Bạn bè của Bùi Cảnh Ký ở Quốc Tử Giám đều là nho nhã lễ độ, đến Bùi gia ở được một ngày thì liền luyến tiếc mà về nhà, chỉ có Tiêu Cửu lang mặt dày, cứ bám riết lấy Bùi Cảnh Ký.
Nhìn bên cạnh Bùi Cảnh Ký ngày càng có nhiều tiểu đồng bọn, vốn là một hài tử ít nói, nay lại dần dần cởi mở, Tuyên Nguyệt Ninh cùng Bùi Ngụ Hành sao lại không vui mừng cho được.
Mà Tiêu Cửu lang, ngươi cho rằng hắn là vì được Bùi Ngụ Hành dạy dỗ mà quyết chí tiến lên sao?
Không phải, hắn nhớ nhung giường sưởi của Bùi gia đó!
Trong nhà hắn không có giường sưởi, chỉ dùng chậu đồng để sưởi, nên vẫn rất lạnh lẽo, vẫn là giường sưởi của Bùi gia mới tốt.
Đúng vậy, loại giường sưởi ở Hàm Mãn Châu, đã được Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh cho xây dựng thêm trong Bùi phủ. Vì khi mùa đông đến, Lạc Dương luôn ẩm ướt lạnh buốt, cho dù trong phòng có chậu than cũng khó lòng mà ấm áp được.
Bọn họ mặc áo lông được chế tác ở Hàm Mãn Châu, lại càng nhớ nhung chiếc giường sưởi ấm áp kia.
Thế là liền bảo Vương Hổ xây dựng giường sưởi.
Mùa đông năm nay, có nó, mọi người cũng không còn uể oải khó chịu như trước, thỉnh thoảng, Tuyên Nguyệt Ninh còn ngồi trên giường sưởi đem tất cả tiền đồng do bá tánh Hàm Mãn Châu cho, một lần nữa lau chùi lại một lượt.

Bình Luận

0 Thảo luận