Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Lòng người không biết đủ

Ngày cập nhật : 2025-05-09 19:39:36
Tuyên Nguyệt Ninh ngày đêm tăng tốc vẽ, gần như mỗi ngày chỉ chợp mắt được một chút, đến cả trong mơ cũng là vẽ tranh. Cuối cùng, nàng cũng hoàn thành hơn hai mươi bản vẽ mà Tiêu phu nhân công đạo giao trong vòng bảy ngày.
Hai mắt đỏ ngầu, nàng nghiêm túc trao bản vẽ tận tay cho chưởng quầy: “May mà không phụ lòng giao phó.”
Tiểu cô nương mười ba tuổi ở trước mặt, hai quầng thâm mắt đậm sắc, đứng sắp không vững nữa, chưởng quầy liền chủ động cho nàng nghỉ ngơi một ngày. Nàng cũng không khách sáo, chỉ mong sớm về nhà, được nằm trên giường ngủ một lát.
Chỉ có điều, trước khi rời khỏi cửa tiệm, nàng vẫn ghé lại hỏi chưởng quầy xem hôm nay có tính công như thường không, không tính là xin nghỉ.
Chưởng quầy nhìn tiểu cô nương lanh lợi trước mắt, cũng thấy nàng quá vất vả rồi, con nhà nghèo sớm phải lo toan, vẽ khổ cực như thế mà chưa từng than phiền một câu: “Cho con tính công, đây, lấy tiền rồi mau về nhà ngủ một giấc.”
Tuyên Nguyệt Ninh ngáp dài, hai mắt sắp không mở nổi, vẫn cố đếm lại số tiền một lượt, chắc chắn chưởng quầy không đưa thiếu mới yên tâm về nhà, ngã vật ra giường ngủ.
Trong giấc ngủ, cô cảm thấy khăn ấm lau qua mặt, dễ chịu đến mức khẽ rên vài tiếng, rồi nghiêng người sát lại nguồn nhiệt đó.
Tuyên phu nhân thấy nữ nhi trở về, đã sớm đuổi bọn trẻ con trong sân đi, sợ chúng làm phiền giấc ngủ của nàng. Nhìn thấy nàng còn chưa kịp cởi giày đã nằm ngủ say trên giường, trong lòng bà trăm mối cảm xúc đan xen.
Bà đích thân cởi áo giúp nàng, lại cẩn thận lau sạch người cho nàng, dùng ngón tay chọc nhẹ lên trán, dáng vẻ giận mà thương: “Ngươi vì cái họ Tiêu đó mà lao tâm khổ tứ như thế, ngốc không chứ? Nữ nhân kia thấy ngươi mềm yếu liền lấn lướt, chẳng có tiền đồ, không vẽ cho bà ta thì có sao đâu? Bà ta còn có thể chỉ vào mũi ngươi mắng được chắc?"
Tuyên Nguyệt Ninh trong mê man cảm nhận được có điều không ổn, khoát tay lẩm bẩm: “Con hiểu mà...”
Nàng vặn người, bị Tuyên phu nhân lau tới lau lui làm cho nửa tỉnh nửa mê, lẩm bẩm: “Nương, tin con... hừ... nâng càng cao thì rơi xuống mới càng đau.”
“Ta thấy ngươi hiện giờ đã đủ thảm rồi!” – Tuyên phu nhân vừa thay áo cho nàng, vừa trừng mắt nhìn. Đắp chăn cho nàng cẩn thận rồi bước ra ngoài, trong lòng hạ quyết tâm: cái họ Tiêu kia mà còn dám bắt nạt mẹ góa con côi nhà bà, thì bà sẽ không để yên.
Bên kia, chồng bản vẽ mà Tuyên Nguyệt Ninh vẽ suốt mấy đêm không ngủ, sau khi nàng về nhà, chưởng quầy cùng tiểu nhị nói một tiếng, rồi cầm theo bản vẽ đến Tuyên phủ.
Tiêu Phu nhân hơi nhướn mắt, cầm lấy chồng bản vẽ dày ném lên bàn, không thèm nhìn qua:
“Nhanh như vậy đã vẽ xong, chẳng lẽ không dụng tâm, qua loa cho có lệ? Ngươi biết mỗi bản vẽ đều đại diện cho danh tiếng của Linh Lung Các chứ?”
Chưởng quầy cười nịnh: “Phu nhân nói lời này, ý là đến cả ta cũng không tin được sao? Nếu vẽ không tốt, ta đã chẳng mang đến. Mỗi bản vẽ ta đều kiểm tra kỹ, đều rất xuất sắc.”
“Vậy sao?” – Tiêu phu nhân tiện tay rút một tờ xem thử, xác nhận quả thật không tệ, lúc này mới nở nụ cười: “Xem ra cũng có dụng tâm, không uổng công giữ nàng ở cửa hàng.”
“Phu nhân thiện tâm,” – chưởng quầy nịnh một câu, rồi nói thêm – “Thất nương chịu cực giỏi, lại thành thật, mỗi bản vẽ đều dồn tâm sức, đến ngủ cũng chẳng dám.”
“Vậy à?”
Sắc mặt bà ta thản nhiên, lau tay bằng khăn tay sau khi xem xong bản vẽ, dường như những gì Tuyên Nguyệt Ninh làm đều là chuyện đương nhiên.
Chưởng quầy còn định nói tiếp thì bị bà ta cắt ngang, vội chuyển đề tài sang doanh thu cửa hàng, chưởng quầy nói nhờ có Thất nương mà buôn bán hưng thịnh.
Tiêu phu nhân khẽ phất khăn tay đỏ trước mặt hắn, sai tỳ nữ vào phòng lấy đồ rồi nói: “Tiền lời cửa hàng là công lao của mọi người, không thể tính hết lên cho một mình nàng được.”
Nghe thì có vẻ hợp lý, nhưng ngẫm kỹ lại thì giống như đang phủi bỏ toàn bộ công sức của Tuyên Nguyệt Ninh.
Trong lòng chưởng quầy khẽ chấn động, cảm thấy khó tin.
Một lát sau, tỳ nữ đem đồ ra, phu nhân đưa cho chưởng quầy một xấp đơn đặt hàng mới: “Đây là mớ đơn mới ta vừa soạn, về đưa cho Tuyên... Thất nương vẽ cho tốt.”
Chưởng quầy thấy trong tay là không dưới hai mươi đơn, khuyên can: “Phu nhân, nhiều như vậy, một mình Thất nương sao vẽ xuể?”
Ánh mắt sắc lẻm của Tiêu phu nhân lập tức nhìn hắn: “Ngươi làm chưởng quầy Linh Lung Các bao năm, thật tưởng Linh Lung Các là của ngươi sao? Nàng đã có thể vẽ hai mươi bản trong bảy ngày, tức là vẫn còn sức. Ngươi đừng bị con nha đầu đó lừa.”
Thấy hắn còn định nói gì, bà ta lại dịu giọng trấn an: “Ngươi biết mấy đơn này quan trọng thế nào với Linh Lung Các không, nhờ chúng, chúng ta mới có thể mở rộng ở Việt Châu.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=28]

Cho nên, cứ để Thất nương vất vả thêm chút, nếu thật sự không nổi, bảo nàng đến tìm ta, ta sẽ nói chuyện.”
Chưởng quầy ôm xấp đơn mới cùng bản vẽ vừa hoàn thành, rời khỏi phủ mà thở dài một tiếng.
Tiêu phu nhân họ liền gọi tỳ nữ bên cạnh lại: “Diêu Tam nương có động tĩnh gì chưa?”
“Nô tỳ đã làm theo phân phó của phu nhân, nói rằng phu nhân vốn muốn đề bạt nàng làm hoạ sĩ chính, nhưng do nể tình nên mới giữ Tuyên Nguyệt Ninh lại. Nàng ta rất kích động, mấy ngày nay thân thiết với vài hoạ sĩ ở các cửa hàng nhỏ khác.”
“Canh chừng kỹ vào, cần thì giúp một tay, đừng để hỏng chuyện.”
Lại nói đến Tuyên Nguyệt Ninh đã ngủ đủ, hôm sau quay lại cửa tiệm, vừa thấy một chồng đơn đặt hàng mới, làm như nói giỡn nói: “Trước đây một tháng có bốn năm đơn đã là nhiều, vẫn là bá mẫu lợi hại, mấy ngày đã gom được từng này, cũng bằng lượng đơn của nửa năm rồi.”
Quả thực là lòng người không biết đủ, như rắn nuốt voi.
Nàng ôm đống đơn trở về gian phòng nhỏ, vừa nhìn đã biết lúc nàng không có ở đây, Diêu Tam nương lại động chạm đồ đạc trên bàn nàng.
Suy nghĩ một chút, nàng mang giấy vẽ và đơn ra quầy, đặt xuống, rồi quay lại lấy dụng cụ, ngồi ngay tại quầy, bắt đầu vẽ.
Mọi người trong cửa hàng đều kinh ngạc nhìn, nàng nói với chưởng quầy và a bà đang mua đồ nói: “Bá mẫu muốn Thất nương vẽ, ở mãi trong gian kia cũng thấy bí bách, không nghĩ được gì. Ra ngoài vừa thoáng đãng, vừa dễ vẽ. Bà đừng nhìn bản vẽ nha, chưa chế tác không thể để ai xem được.”
“Tiểu cô nương này, a bà sẽ không nhìn, đúng là ở phòng trong kia hại mắt thật, ra đây cho thoáng cũng tốt, vậy con vẽ cho tốt nhé."
Chưởng quầy liếc nhìn, rồi xoay qua đón tiếp a bà, miễn là nàng không cho người ngoài xem bản vẽ là được, còn lại tùy nàng vậy.
Mấy ngày liên tiếp, Linh Lung Các không đóng cửa, Tuyên Nguyệt Ninh ngồi vẽ ngay quầy, vội đến không có thời gian trò chuyện với khách.
Khách cũng không dám làm phiền, chỉ lúc chọn trang sức mới nói với chưởng quầy: “Hoạ sĩ chính nhà các ngươi chăm chỉ thật, ta nhớ hôm qua tới cũng thấy nàng đang vẽ.”
Dần dần ai cũng nhận ra: nàng luôn vẽ không ngừng nghỉ, chưa từng dừng tay. Có người bất bình thay nàng: “Không phải tiệm các ngươi có hai hoạ sĩ sao? Sao chỉ thấy mình tiểu nương tử này vẽ đến chẳng kịp uống nước?”
Chưởng quầy không giải thích được, đành khen rằng nàng rất chăm chỉ.
Đến ngày giao bản vẽ, nàng ỉu xìu giao chỉ một nửa bản vẽ, ấm ức nói: “Đơn đặt hàng nhiều quá, mỗi bộ đều phải suy nghĩ kỹ, nên vẽ chậm. Con đã cố hết sức rồi.”
Thật ra, những bản vẽ này đều là nàng tranh thủ ban ngày vẽ ở Linh Lung Các. Về nhà thì cùng Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký uy gà, đọc sách với Bùi Ngụ Hành, may áo với mẫu thân. Nàng bận lắm, không có tâm trí đâu mà đáp ứng sự tra tấn của Tiêu phu nhân.
Lần trước ngoan ngoãn vẽ xong, chỉ là muốn thử bà ta thôi. Giờ đã rõ kết quả, nàng chẳng cần gì phải ngược đãi bản thân.
Chưởng quầy an ủi vài câu, bảo không sao, cứ tiếp tục vẽ, ông sẽ thay nàng giải thích với Tiêu phu nhân.
Không ngờ chưa được mấy hôm đã xảy ra chuyện. Bản vẽ mà Tuyên Nguyệt Ninh dùng bảy ngày để hoàn thành, Linh Lung Các vừa chế tác xong, còn chưa kịp gửi cho khách thì đã có cửa hàng nhỏ trưng bày những mẫu y hệt. Giá còn rẻ hơn Linh Lung Các một nửa. Chưởng quầy nghe tin, đích thân đi xem, phát hiện có năm món giống y như đúc, chẳng khác gì lấy bản vẽ ra mà làm.
May mà khách hàng của Tiêu phu nhân không đề yêu cầu gì trong đơn đặt hàng, chỉ dặn làm xong cứ để ở cửa tiệm trưng bày, chờ có thời gian họ sẽ tự đến lấy, nên cũng giảm được một ít tổn thất, chứ nếu khách hàng trực tiếp tới tạo đơn hàng theo yêu cầu riêng, thì họ sẽ đều cần trang sức độc đáo, khác biệt với người khác.
Nhưng chuyện này, nói lớn thì không lớn, nói nhỏ thì chẳng nhỏ. Cửa hàng khác sao có thể làm ra mẫu giống hệt? Trừ phi có người đưa bản vẽ ra ngoài.
Diêu Tam nương đứng bên châm chọc, không muốn để chưởng quầy ém chuyện: “Bản vẽ chỉ có một người vẽ, trừ nàng ra còn ai biết? Giờ đã rò rỉ năm bản, sau này chẳng lẽ muốn rò rỉ hết cho người ta? Ngươi không báo chủ nhân, chẳng lẽ chính ngươi là người đưa?”
Chưởng quầy trừng mắt nhìn: “Nói bậy! Thất nương không phải người như vậy.”
Tuyên Nguyệt Ninh đứng cạnh, nhìn Diêu Tam nương làm ra vẻ vì cửa tiệm mà đòi chính nghĩa, nghĩ đến chuyện bàn vẽ của mình hay bị lục lọi, đúng là vừa ăn cướp vừa la làng. Nàng liền nói: “Bản vẽ không phải do ta đưa ra. Đơn này gấp, ngoài thời gian ta ăn cơm uống nước ra còn lại đều tranh thủ vẽ, lại làm sao ta có thời gian đem bản vẽ cho người khác?”
Diêu Tam nương ôm ngực: “Ai biết lúc ngươi mang bản vẽ về nhà, có cho người khác xem không? Cái gì mà ngày đêm vẽ, có khi chỉ giả bộ.”
“Đây là vu oan, ta Tuyên Thất nương tuyệt đối không nhận, Tam nương nói ta đưa bản vẽ cho cửa tiệm khác, có chứng cứ không?” Nàng đứng đó, như một đoá hoa nhỏ kiên cường giữa gió lạnh.
“Tam nương không có chứng cứ, nhưng ta có.” Một giọng nói vang lên – chính là Tiêu phu nhân. “Ta vốn định đến xem Thất nương dạo này bận gì, đến cả đơn hàng ta đưa cũng chưa vẽ xong, thì nghe nói bản vẽ bị rò rỉ, làm cửa tiệm khác đoạt trước chế tác, nên ta cố ý đi tới các cửa tiệm đó một chuyến. Thất nương, ngươi giải thích xem, mấy đơn này là thế nào?”
Năm bản vẽ từ tay Tiêu phu nhân rơi xuống, rơi ngay chân Tuyên Nguyệt Ninh.
Vừa nhìn qua, từ giấy đến nét vẽ, đều giống hệt bản vẽ mà nàng đã giao cho chưởng quầy, như thể chính tay nàng làm ra.

Bình Luận

0 Thảo luận