Mặt trời dần mọc cao lên từ phía Đông, ánh nắng soi chiếu khắp đất trời. Việt Châu từ trong tĩnh lặng sống dậy, khắp nơi rộn ràng tiếng ca tiếng sáo.
Ba người vất vả lắm mới thoát ra khỏi vòng vây của bá tánh, Bùi Ngụ Hành vốn luôn yêu quý hình tượng bản thân, giờ đây tóc tai tán loạn, xiêm y lộn xộn, giày trên chân còn bị người ta dẫm, sắc mặt lúc này cùng nắp nồi một màu – đen sì sì.
Lại nhìn sang Thôi Lăng, bình thường ông đều mặc áo trắng vải thô cho thoải mái, hôm nay cần trang trọng nên mặc đầy đủ chỉnh tề, trường bào tay áo rộng, thế nhưng vẫn thê thảm không khác gì Bùi Ngụ Hành. Nhìn tình trạng của hai người, người không biết chuyện còn tưởng họ vừa mới bị thổ phỉ cướp bóc.
Tuyên Nguyệt Ninh đi sau hai người, ánh mắt cũng chẳng biết nên nhìn vào đâu, sợ Bùi Ngụ Hành quay đầu lại, chính mình sẽ bật cười thành tiếng.
Thôi Lăng hai tay chắp sau lưng. Hôm nay vì bảo vệ ái nữ, ông đã buộc phải để lộ thân phận tại Việt Châu. Ông biết chuyện này chẳng mấy chốc sẽ truyền ra, những tháng ngày ẩn sĩ của ông xem như chấm dứt.
Ba người cùng đến nha môn, Tuyên phu nhân thì ở lại Thôi gia để tiếp tục khuyên nhủ Thôi Quân Dao.
Nghe người hầu về kể lại một cách đầy khoa trương rằng lão gia cùng Bùi lang đã "khẩu chiến quần hùng" như thế nào, làm bọn trộm tặc á khẩu không nói được câu nào, cuối cùng bị Hoàng Châu trường tuyên án, thì sự lo lắng cuối cùng của Thôi Quân Dao đã không còn nữa.
Nàng lập tức cầm bút làm một bài thơ, đem tất cả lo âu kinh hãi suốt đêm qua và cảm xúc được an ủi dồn hết vào từng câu chữ. Khi Thôi Lăng trở về, nàng còn chủ động đưa cho ông xem và bình phẩm.
Thôi Lăng thấy nữ nhi có thể làm thơ, cảm động đến rơi lệ, không ngớt lời khen ngợi bài thơ hay, lại liên tục cảm tạ Tuyên phu nhân – nếu không có bà ở lại nhà mình, một mình ông thực sự không biết làm sao để vỗ về nữ nhi.
Ông còn nói đã cho người hầu đi đón thê tử về, những ngày tới vẫn muốn phiền Tuyên phu nhân chăm sóc Thôi Quân Dao. Vì dạo này ông bận rộn chuyện đám trộm tặc, sợ lơ là nữ nhi, nên ông có nói nữ nhi có thể đến Bùi gia chơi.
Tuyên phu nhân lập tức đồng ý. Bà đâu còn là một nữ nhân chưa từng trải qua sóng gió? Thái độ của Hoàng Châu trường đối với Thôi Lăng, bà nhìn thấy thì lòng đã hiểu rõ. Vì vậy, tối qua bà mới không ngăn cản Bùi Ngụ Hành đi theo họ ra ngoài.
Huống hồ Thôi Quân Dao là một tiểu cô nương khiến người ta vừa nhìn đã sinh lòng yêu mến, bà cũng rất quý mến tiểu cô nương này. Tối hôm qua nàng ấy còn gặp phải biến cố lớn như vậy, bên cạnh lại không có lấy một phụ nhân lớn tuổi làm chỗ dựa, nếu nàng ấy cứ chui rúc vào sừng trâu không chịu ra, lỡ xảy ra chuyện gì thì hối hận cũng không kịp nữa rồi.
Bài thơ Thôi Quân Dao viết được Thôi Lăng đưa cho Bùi Ngụ Hành xem. Tuyên Nguyệt Ninh đứng bên vừa nghe Thôi Lăng và Tuyên phu nhân chuyện trò, vừa hoảng hốt ngắm nhìn bài thơ.
Chuyện tối qua xảy ra quá nhanh, cả người nàng căng như dây đàn. Giờ đây mới có chút thời gian để buông lỏng, nàng mới nghĩ đến một sự việc nhỏ không mấy thu hút của kiếp trước.
Thôi Lăng và Bùi Ngụ Hành – một người là đương triều tể tướng, một người là huyết tinh ác quan – điều gì mà khiến hai người này kết giao với nhau, trở thành bạn tri kỷ, đến nỗi người kiêu ngạo như Bùi Ngụ Hành, cam tâm tình nguyện cúi đầu bái ông làm thầy?
Họ từng than thở rằng gặp nhau quá muộn, cũng từng cùng nhau du ngoạn Việt Châu. Khi đó, Bùi Ngụ Hành đến Việt Châu là vì dời mộ, cúng viếng mẫu thân và hai đứa nhỏ, vậy còn Thôi Lăng trở về vì điều gì?
Nàng từng nghe lời đồn ngoài phố rằng tiểu viện nơi Thôi Lăng ở ẩn tại Việt Châu, chưa từng được rao bán. Ông còn cẩn thận sai người hầu ngày ngày quét dọn, chăm sóc kỹ lưỡng. Tất cả nhà tại khu ấy đều dọn đi, phòng ở cũng được rao bán, chẳng mấy chốc nguyên dãy nhà trong khu đều trống không, nhưng tất cả đều bị Thôi Lăng mua lại.
Có người từng nghe tiếng khóc u uất vang lên từ tiểu viện Thôi gia, liền nói nơi này không may mắn, trong nhà hàng xóm xung quanh đều có người chết, nên Thôi gia cũng chẳng thoát khỏi được lời nguyền này, người đang sống khỏe mạnh bỗng dưng biến mất, chết không rõ nguyên nhân.
Ánh mắt nàng sâu thẳm dừng lại trên người Thôi Quân Dao, suy nghĩ cẩn trọng. Kiếp trước, Thôi Lăng giấu tung tích suốt ba năm mới đi Lạc Dương, nhưng kiếp này, ông lại sớm để lộ thân phận ẩn sĩ.
Vì sao lại có sự thay đổi này? Phải chăng bởi vì kiếp này, nhà hàng xóm bên cạnh nhà ông không còn là một căn nhà trống không, mà là nhà bọn họ – bọn trộm tặc vừa đặt chân vào sân Thôi gia, chưa kịp làm gì, đã bị nàng và Bùi Ngụ Hành ngăn chặn bằng một trận lửa?
Nhưng nếu không có trận lửa tối qua, cả nhà Thôi gia còn đang ngủ say, thì những tên trộm tặc ấy chẳng phải muốn làm gì Thôi Quân Dao cũng được sao?
Nghĩ đến đây, nàng liền nghĩ một tiểu cô nương được đọc sách, biết chữ như Thôi Quân Dao sao có thể chịu đựng được chuyện này?
Tuyên Nguyệt Ninh như nhìn xuyên thấu qua dung nhan tươi cười của Thôi Quân Dao, là hình ảnh của một xác chết – hồng nhan xương khô. E rằng kiếp trước nàng ấy đã giằng vặt tinh thần bản thân suốt ba năm, cuối cùng vẫn không bước ra được khỏi nỗi đau khổ bị làm nhục, nên chọn cách tự vẫn.
Còn Thôi Lăng, sau cú sốc ấy, mang theo phẫn nộ mà đến Lạc Dương.
Nàng nhớ rất rõ, sau khi Thôi Lăng làm tể tướng, việc đầu tiên là dâng tấu thư cho Nữ Đế, bổ sung thêm vào《Đại Lạc luật pháp》một điều: Ai cưỡng ép nữ tử, lập tức xử trảm. Sau đó, ông mạnh tay chỉnh đốn lại trị an của Đại Lạc, ông bắt vô số kẻ vào nhà trộm cướp, kẻ thì bị phán hình, kẻ thì bị xăm chữ. Nhờ vậy mà lúc đó xã hội Đại Lạc rất an toàn.
Thậm chí có lúc đạt đến mức đêm không cần đóng cửa, không ít cô nương đều thầm cảm tạ Thôi Lăng. Nhưng cũng vì thế mà danh tiếng của vị đại nho này gặp phê bình – vì điều luật xử phạt này quá nặng.
Nhưng nếu sự thay đổi đó là vì Thôi Quân Dao – một sinh mệnh từng sống tươi đẹp – vậy thì tất cả đều đáng giá.
Lưng nàng đổ đầy mồ hôi lạnh, khiếp sợ nhìn Thôi Quân Dao đang ngượng ngùng vì được khen, chỉ nghĩ quá là bất công. Tiểu cô nương ngây thơ đáng yêu như này, vậy mà kiếp trước lại chết trong tiểu viện, ánh mắt nàng long lanh nước, cố gắng kìm nén không rơi lệ. Nàng cắn răng quay đầu đi, không dám nhìn Thôi Quân Dao.
Bùi Ngụ Hành là người đầu tiên nhận ra cảm xúc của nàng không đúng. Hắn cầm bài thơ viết khá hay trong tay đưa cho tỳ nữ, thấp giọng hỏi nàng: “Làm sao vậy?”
Tuyên Nguyệt Ninh cố kìm nén tâm tình, nếu chẳng ai hỏi, có lẽ nàng còn ổn. Nhưng hắn nhẹ giọng hỏi vậy, lập tức một giọt nước mắt rơi xuống, “tách” một tiếng chạm đất. Nàng cuống quýt đưa tay vào tay áo tìm khăn tay để lau nước mắt, càng gấp càng không tìm thấy.
Thấy nàng lúng túng, Bùi Ngụ Hành không nói gì, chỉ yên lặng lấy khăn tay của nàng ra khỏi tay áo mình, tay thoáng dừng lại một lúc, cuối cùng vẫn nhẫn nại, dùng hai ngón tay kẹp khăn lên lau mặt nàng. Mắt nàng tối sầm lại, vội vàng đưa tay che mặt, bàn tay hắn cũng bị ép cùng che theo.
Toàn thân Bùi Ngụ Hành cứng đờ. Hắn cảm nhận rõ ràng sự ẩm ướt trên đầu ngón tay, toàn thân hắn nổi lên một lớp da gà nhẹ, hắn nghĩ cảm giác này là do hắn ghét bỏ nước mắt của Tuyên Nguyệt Ninh đem lại.
May mà nàng thất thố chỉ trong chốc lát, rất nhanh đã lau khô nước mắt, lấy lại phong thái thường ngày.
Hành động của Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành, Thôi Lăng và Tuyên phu nhân không thấy, nhưng Thôi Quân Dao lại nhìn thấy hết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=46]
Đôi mắt ngập nước của nàng ấy đảo từ Tuyên Nguyệt Ninh sang Bùi Ngụ Hành, lại từ Bùi Ngụ Hành quay lại Tuyên Nguyệt Ninh, cuối cùng nở một nụ cười đầy hiểu rõ.
Bất ngờ nhìn thấy nụ cười của Thôi Quân Dao, Tuyên Nguyệt Ninh hơi sửng sốt. Quả nhiên Thôi Quân Dao thấy bị nàng phát hiện bắt gặp, thì liền quay đầu đi.
Chuyện này cũng không phải lần đầu. Tuyên Nguyệt Ninh sớm phát hiện Thôi Quân Dao có cái tật xấu thích nhìn nàng, liền cố ý hỏi: “Ngũ nương bị kinh sợ, có muốn ăn gì không? Ta cũng chẳng giỏi gì khác, nhưng làm vài món cho muội ăn an thần thì vẫn được.”
Thôi Quân Dao đột nhiên chắp tay trước ngực, giống hệt dáng vẻ của nàng khi có người tặng sóc con cho Tiêu Tử Ngang kiếp trước. Thôi Quân Dao chợt nhận ra mình thất lễ, vội thả tay xuống: “Vậy… có được không?”
Tuyên Nguyệt Ninh cười đáp: “Tất nhiên là được.”
“Phụ thân?” Thôi Quân Dao ánh mắt mong chờ nhìn phụ thân của mình, còn liên tục ra hiệu.
Tuyên Thất nương muốn làm cơm đấy! Phụ thân còn không nhanh đồng ý!
Thôi Lăng thấy Thôi Quân Dao thể hiện bộ dáng trẻ con như vậy, suýt nữa lại bật khóc, chỉ đành gật đầu, còn bảo nàng chơi với Tuyên Nguyệt Ninh nhiều hơn, lại một lần nữa cảm tạ Tuyên phu nhân – bà dạy ra một đôi nhi nữ thật ưu tú.
Trải qua một đêm ở chung, Thôi Quân Dao đối với Tuyên Nguyệt Ninh thêm phần gần gũi, ấp úng kể món mình thích ăn nhất.
Tuyên Nguyệt Ninh gật đầu nhận lời, còn hỏi nàng có muốn nếm thêm vài món khác không.
Tiểu cô nương vừa nghe nàng còn biết nấu những món ăn khác nữa, thì mắt sáng rỡ như đèn. Cái gì mà tối qua phòng vào trộm tặc, đều bị tiểu cô nương vứt ra khỏi đầu. Như lời Tuyên phu nhân nói – nàng chỉ là bị sờ thôi mà, còn có thể vì hắn mà không ăn cơm à?
Hơn nữa, đám trộm tặc cũng bị bắt hết rồi, còn sợ gì nữa? Tuyên Nguyệt Ninh nói một loạt món ăn, Thôi Quân Dao cũng chọn một loạt món ăn, rồi nàng đi theo sau Tuyên Nguyệt Ninh như cái đuôi nhỏ.
Ở lại Thôi gia một lát, cả nhà Bùi gia trở về nhà mình.
Cả viện hỗn độn.
Thi thể con chó nhỏ Đại Hoàng đã tắt thở từ lâu nằm dưới gốc hòe. Mười con gà mái, có con thì bay lên tán cây, có con ghé vào nhau ở góc tường thì thầm.
Lu nuôi cá bị Bùi Ngụ Hành đập vỡ, cá bên trong chảy ra giờ đã chết hết.
Đau đầu nhất là đống tro tàn chưa cháy hết giữa sân vẫn còn bốc mùi.
Còn chưa kịp thu dọn, thì cổng lại mở ra, hàng xóm xung quanh ùn ùn kéo đến. Trong nhà hàng xóm xung quanh đã phân người đến nha môn lãnh lại tài vật bị mất, người còn lại thì ở nhà đợi. Vừa thấy người Bùi gia về, họ nghe tin liền kéo đến.
Ai cũng mang vẻ cảm kích, bởi những thứ mà bọn trộm lấy không phải chỉ là tiền, mà là mạng sống của cả nhà. Không có số tiền đó, mùa đông này sao mà sống qua nổi, cả nhà biết sống sao?
Họ lần lượt bước vào, tay xách gà, vịt, thịt, cá, còn có người không giàu có gì mang theo mấy cái bánh hồ, không nói một lời tất cả đều dúi vào tay Tuyên phu nhân. Người người đều khó khăn, Tuyên phu nhân sao nỡ nhận? Nhưng Tuyên Nguyệt Ninh thấy ai nấy cũng đầy chân thành, khuyên mẫu thân nhận lấy. Ngày sau chúng ta có được thứ gì tốt, lại biếu lại mọi người.
Tuyên phu nhân bất đắc dĩ gật đầu, viện nhỏ đã không còn chỗ đặt chân, bọn họ không đợi Tuyên phu nhân khách khí đuổi khách, họ tự nguyện động thủ bắt tay giúp thu dọn.
“A bà, không được đâu, mấy người chúng ta đều tự mình dọn được mà.”
“Chiêu nhi, Ký nhi, hai đứa giúp đại bá bắt gà.”
“Nguyệt Ninh, Ngụ Hành cũng đến phụ một tay.”
Tuyên phu nhân vừa phân công xong, mọi người liền lao vào giành làm. Họ vây quanh đẩy Bùi Ngụ Hành vào phòng: “Tẩu tử, Bùi lang cần đọc sách. Nếu không nhờ trận lửa tối qua, giúp Bùi lang thấy và nhớ được mặt bọn cướp, không biết đến bao giờ mới bắt được bọn chúng, không thể để Bùi lang làm việc được.”
Đừng nói Bùi Ngụ Hành, cả nhà bọn họ chưa kịp động tay đã bị người ta cướp làm, chỉ chốc lát sau, sân nhà đã trở lại sạch sẽ như lúc ban đầu. Không đợi Tuyên phu nhân vào phòng lấy đồ vật cảm tạ, bọn họ đã đỏ mặt vội vàng cáo từ.
Tiểu viện Bùi gia lần nữa khôi phục yên tĩnh. Cả nhà cùng Bùi Cảnh Chiêu đem Đại Hoàng chôn dưới gốc hòe, nhìn tiểu nha đầu khóc đến thở không ra hơi, Tuyên Nguyệt Ninh liền hứa với Bùi Cảnh Chiêu: “Cho muội một con chó nhỏ khác, để muội nuôi được không?”
Bùi Cảnh Chiêu lắc đầu quầy quậy: “Không nuôi nữa, không bao giờ nuôi nữa, oa oa…”
Tuyên Nguyệt Ninh an ủi xoa đầu Bùi Cảnh Chiêu, sau đó liền quay người vào bếp nấu cơm, nàng đã đáp ứng nấu cho Thôi Quân Dao một món ăn giúp nàng dịu bớt tâm trạng.
Sau bữa cơm, Bùi Ngụ Hành cùng nàng thu dọn thư phòng vốn đã bị lục tung. Trong lúc dọn dẹp, hắn không kìm được mà hỏi: “Vì sao ngươi lại đối xử tốt với Thôi Quân Dao thế?”
Từ khi còn ở Thôi gia, hắn đã nhận ra ánh mắt Tuyên Nguyệt Ninh nhìn Thôi Quân Dao mang theo từ ái như nhìn hai đứa nhỏ ở nhà. Nhưng Thôi Quân Dao còn lớn hơn nàng ấy ba tuổi, hơn nữa lúc ở Thôi gia Tuyên Nguyệt Ninh còn lộ bộ dáng hoảng loạn như thế, rốt cuộc là vì sao?
Tuyên Nguyệt Ninh lặng lẽ sắp xếp lại từng bức bản vẽ của mình, đến khi xong mới nhẹ giọng đáp: “Chỉ là cảm thấy… một tiểu cô nương như nàng ấy, tối hôm qua chịu một trận kinh hoảng lớn như vậy, thật không dễ gì vượt qua được mà thôi.”
Nàng vừa nói xong, đã biết với sự thông minh của Bùi Ngụ Hành, hắn nhất định sẽ không dễ dàng tin tưởng. Vì vậy nàng liền cau mày, cố ý trừng mắt hung dữ chất vấn: “Tiền của ta đâu? Không phải ngươi nói sẽ lấy lại cho ta à?”
Bùi Ngụ Hành thấy nàng cong lưng, nửa khuôn mặt khuất trong bóng tối nhìn không rõ, liền biết nàng có chuyện giấu mình. Nhưng nàng đã không muốn nói, hắn cũng không định truy cứu. Dù sao Thôi Quân Dao cũng chỉ là một tiểu cô nương mà thôi.
Hắn chỉ lo Tuyên Nguyệt Ninh đã sớm biết thân phận thật sự của Thôi Lăng, rồi cố ý tiếp cận Thôi Quân Dao. Nhưng nhìn thần sắc của nàng không giống làm bộ, rõ ràng là thật lòng đối đãi như bằng hữu, nên hắn cũng bỏ qua không truy hỏi nữa. “Lát nữa ta sẽ đi lấy cho ngươi.”
Tuyên Nguyệt Ninh liền đứng dậy, chống tay vào hông quát lớn: “Ngươi đi ngay bây giờ cho ta!”
Là người hiểu rõ Tuyên tiểu nương tử tham tiền đến thế nào, Bùi Ngụ Hành đành bất đắc dĩ gật đầu. Hắn biết nếu đêm nay không lấy được tiền, e rằng nàng sẽ ngủ không yên.
Khi tới nha môn, Hoàng Châu trường không nói hai lời liền giao số tiền Bùi gia cho hắn.
Biết thời thế, hiểu đúng sai, lại có bản lĩnh — quả là nhân tài hiếm thấy.
“Không hổ danh là Bùi lang Trường An.”
“Dĩ nhiên rồi, còn giỏi hơn cả phụ thân của hắn,” — từ phía sau bình phong, Thôi Lăng khoanh tay đi ra, nhìn bóng dáng Bùi Ngụ Hành, quay sang nói với Hoàng Châu trường — “Danh ngạch Hương Cống Sinh, lưu lại cho ta một cái.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận