Giang Nam nước rút, nhưng khắp nơi là thương tích, các thương nhân tranh nhau quyên tiền, lương thực, dược liệu. Nữ Đế lại vô cùng coi trọng, phái các vị tướng đắc lực tiến đến cứu tế, dân chúng gặp tai nạn đều được an trí thích đáng, không còn cảnh lìa quê bỏ xứ chết dọc đường, cũng không còn phát sinh việc đổi con cho nhau để ăn.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ cứu tế Giang Nam, đệ tử Thôi Lăng cùng Thập Nhất hoàng tử cũng trở về Lạc Dương, chia làm hai bên nhân mã, giếng sông chẳng phạm nhau, ranh giới rõ ràng. Sau đó họ bẩm báo rõ với Nữ Đế, chính mắt chứng kiến thiên tai gây hại, may mà tài lực sung túc, mới không để càng nhiều dân chúng phải chịu khổ.
Nữ Đế đặc mệnh Thái Y đến chẩn trị thân thể cho đoàn người bọn họ, phần lớn đều là mệt nhọc mà sinh bệnh nhẹ, nghỉ ngơi một thời gian là có thể hồi phục.
Sau đó ban thưởng cuồn cuộn không ngừng, bây giờ đến việc tu sửa Giang Nam, nên phái ai đến để hưởng thụ thành quả thắng lợi này, lại một phen tranh luận ầm ĩ ở trên triều đình.
Trong lúc tranh cãi chẳng có kết quả, yến hội Thiêu Đuôi Yến lại đến trước một bước.
Trước một ngày vào cung, Cung Yến Nhi rốt cuộc cũng bỏ lệnh cấm đối với Tuyên Nguyệt Ninh, cho nàng có thể tự do đi ra ngoài.
Tuyên Nguyệt Ninh sau một ngày luyện tập lễ nghi, cắn cắn môi, cuối cùng vẫn từ bỏ ý nghĩ muốn đi đến Bùi phủ. Vì nàng tin rằng Cung Yến Nhi không cho nàng ra ngoài, tất có lý của tỷ ấy, tỷ ấy sẽ không hại nàng, bản thân nàng chỉ cần ngoan ngoãn nghe lời là được.
Yến hội trong cung, nàng cũng chẳng phải chưa từng tham dự, không có gì đáng sợ. Ở chỗ Bùi Ngụ Hành đã có Thôi lão tương trợ, nàng cũng không cần quá nhiều lo lắng, đến lúc đó trong cung cũng sẽ có cơ hội gặp nhau.
Vốn dĩ yến hội này là Nữ Đế khao thưởng công thần, hiển thị uy thế đại quốc, vì thế Thiêu Đuôi Yến này sẽ được tổ chức vô cùng xa hoa.
Tuyên Nguyệt Ninh bị lôi dậy khỏi chăn từ sớm, rõ ràng buổi trưa mới mở tiệc, vậy mà trời vừa sáng đã bị gọi dậy. Tuyết Đoàn lo lắng mà đi đi lại lại trong phòng, xoay quanh nàng đến chóng mặt. Nàng đành nhắm mắt dưỡng thần, mặc kệ các nàng loay hoay.
Đợi ăn xong một chén cơm thanh đạm, nàng liền ngồi trên xe ngựa theo nghi thức Đình Chủ mà vào cung.
Đến cung còn sớm, nàng sai xa phu tìm chỗ mát nghỉ ngơi. Nàng mơ màng sắp ngủ thì màn xe bị vén ra, người đến cười khẽ: “Tê Hà Đình Chủ, chúng ta nên vào cung.”
Nghe giọng quen thuộc, Tuyên Nguyệt Ninh đưa tay muốn dụi mắt, tỳ nữ bên cạnh hốt hoảng ngăn lại, sợ nàng xóa hỏng lớp trang điểm khó khăn lắm mới làm xong. Đôi bàn tay nhỏ còn chưa chạm tới mắt đã bị một bàn tay lạnh lẽo bao lấy: “Không được xoa, Nguyệt Ninh.”
Bùi Ngụ Hành ngồi trong xe ngựa, nhìn từ tóc đến chân của tiểu nương tử, nàng còn đang ngáp ngắn ngáp dài, ánh mắt hắn lóe sáng: “Thật lâu rồi không gặp.”
Hai người vốn luôn ở bên nhau, cho dù trong lúc đang chuẩn bị hôn sự ở Hàm Mãn Châu, Tuyên phu nhân cũng từ bỏ cách nói “trước hôn không được gặp mặt” cho hai người.
Đến Lạc Dương, nàng vào phủ Đình Chủ, bị nhốt trong đó không cho ra ngoài, hai người mới thực sự chia xa, mới biết thế nào là canh cánh trong lòng.
Lần này gặp lại, đều có cảm giác đối diện nhau mà kinh diễm như lần đầu gặp mặt.
Bùi Ngụ Hành mặc quan phục, rõ ràng nàng từng thấy vô số lần ở Hàm Mãn Châu, nhưng nay trên người hắn, bên cạnh lại có binh lính và cung nữ thấp giọng vấn an, uy nghiêm tỏa ra từ người hắn hòa cùng bộ quan phục, lại tăng thêm cho hắn một tầng sáng rực.
Khiến người không rời mắt nổi, nhất là có tiểu cung nữ thấy dung nhan tuấn tú của hắn, hoảng hốt cúi đầu, vành tai đỏ bừng, càng làm nàng sinh ra cảm giác không rõ ràng.
Hai người không mở miệng hỏi han gần đây bận rộn gì, những lời ấy chờ yến hội kết thúc, về nhà rồi hẵng nói. Hiện giờ, họ chỉ lặng lẽ hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh khó có được này.
Bước chậm trên con đường lát đá xanh, quanh mình đều là ánh mắt ngưỡng mộ, cẩn trọng, tán thưởng, lòng hư vinh của nàng trong khoảnh khắc này được thỏa mãn đến cực điểm.
Mà người bên cạnh hít thở cùng một bầu không khí, chỉ cách một cánh tay, khiến nàng an tâm.
Theo tiểu cung nữ dẫn đường vào yến hội, hai bên bày hai dãy bàn tiệc thật dài. Bùi Ngụ Hành được an bài ngồi cạnh Thôi Lăng, không ít quan viên nhìn hắn bằng ánh mắt không tốt.
Bởi chỗ ngồi đều căn cứ theo phẩm giai, một viên quan Châu trường lục phẩm vốn chẳng có tư cách tham dự Thiêu Đuôi Yến, nhưng hắn lại là đệ tử của Thôi lão, lại được Nữ Đế coi trọng, chẳng những được lộ mặt, còn được ngồi gần với Nữ Đế.
“Đình Chủ, Tê Hà Đình Chủ, đây là vị trí của người.” Cung nữ thấy Tuyên Nguyệt Ninh nhìn Bùi Ngụ Hành đến thất thần, bèn khẽ nhắc.
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức căng thẳng, hướng cung nữ cảm tạ rồi ngồi xuống. Ngồi xuống mới phát hiện mình ngồi ngay dưới Công Chúa, bên kia là nữ quan. Công Chúa khẽ gật đầu, nàng vội vàng đáp lễ, không nịnh nọt cũng không thất lễ, khuôn phép không sai nửa điểm.
Công Chúa hơi nhướn mày quay đi, nhưng khóe mắt vẫn đánh giá nàng.
Không chỉ Công Chúa, mọi người tham dự bữa tiệc này cũng đều âm thầm nhìn nàng.
Yến hội lần này không cho mang theo thân thích, chủ yếu là triều thần, nam nhân thấy tiểu nương tử dung mạo xinh đẹp, sao nhịn được không nhìn nhiều vài lần.
Huống chi đây lại là Đình Chủ đầu tiên được Nữ Đế ban phong, ngoài Cung Yến Nhi, nàng là tiểu nương tử được Nữ Đế tỏ rõ có hảo cảm.
Ai nấy liền tìm đủ lý do để nhìn.
Người nào lần đầu thấy nàng, trước tiên đều bị dung mạo làm mê hoặc. Y phục tím cao quý này nếu do người không có khí chất mặc, thì chỉ như trẻ con mặc y phục người lớn, nhưng rõ ràng nàng cũng chỉ vừa cập kê, gương mặt kiều nộn, nhưng lại khiến người ta thấy nàng rất hợp với bộ y phục này.
Đặc biệt vừa rồi nàng bước qua họ, váy dài đuôi phượng màu sắc đậm nhạt, mỗi bước như sen nở, dáng người uyển chuyển, quả thật là một mỹ nhân.
Tuyên Nguyệt Ninh cúi đầu, chỉ để lộ nửa khuôn mặt, vốn muốn tránh né ánh mắt người khác. Nhưng họa văn mẫu đơn đỏ xen kim sa trên trán nàng lại sáng rực, khí chất nhu nhược hiện ra, khiến ánh mắt người khác càng dán chặt.
Người ta nhìn một cái mặt nàng, lại giả vờ như vô tình liếc qua Trịnh Diên Huy cùng Trịnh Tử Duệ, rồi nhỏ giọng cùng đồng liêu trò chuyện.
Bùi Ngụ Hành ngồi đối diện, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua khắp đồng liêu.
Thôi Lăng ở cạnh hắn nói: “Thất nương nở rộ rồi, kiều diễm động lòng người. Thuần Nguyên, con phải trông chừng cẩn thận, đừng để bị người khác cướp mất.”
Chưa khai yến, chưa được động đũa, hắn ngồi thẳng tắp như tùng, đáp: “Không đâu, con cùng Nguyệt Ninh đã có hôn ước.”
Không ai có thể cướp nàng khỏi hắn.
Thôi Lăng cười nhạo, liếc sang chỗ Trịnh Diên Huy và Trịnh Tử Duệ ngồi cạnh, ánh mắt hai người đều dính chặt trên người Tuyên Nguyệt Ninh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=117]
Nhưng khác với các quan viên đang chỉ thưởng thức mỹ nhân, thì hai người này, một người thì tinh tế đánh giá dung mạo nàng, một người khác thì chú ý khí sắc thân thể nàng.
“Đầu tiên con phải qua được ải nhà bọn họ, dạo này Trịnh gia đã thành trò cười ở Lạc Dương, nữ nhi ruột thà làm một tiểu nương tử mồ côi cũng không nhận bọn họ, bọn họ sao dễ dàng buông tha Thất nương được.”
Bùi Ngụ Hành mắt trầm lại: “Con biết.”
Trong lúc Công Chúa nói chuyện cùng nàng, Tuyên Nguyệt Ninh cố ý nghiêng mặt, tỏ ra hết lòng trò chuyện cùng Công Chúa, vừa làm Công Chúa cảm thấy thành ý, vừa có thể thoát khỏi ánh mắt dính chặt của Trịnh Diên Huy và Trịnh Tử Duệ.
Người Đại Lạc thường ngày không có việc gì thì thích bàn chuyện thú sự, Công Chúa liền hỏi đến chuyện Trịnh gia đích nữ. Thực tế, trong tiệc cũng không ít người đang chờ xem náo nhiệt.
Bởi Tê Hà Đình Chủ này, nếu nói nàng không phải đích nữ Trịnh gia, thì không ai tin, bởi nàng quá giống Trịnh Bát lang, mà nhìn kỹ, giữa đường nét mặt mày và Trịnh Diên Huy cũng có nhiều chỗ tương tự.
Tuyên Nguyệt Ninh nhẫn nại trò chuyện cùng Công Chúa, cho đến khi vang lên một tiếng: “Bệ hạ giá đáo.”
Tất cả mọi người quỳ xuống. Nàng phủ phục trên đất, cảm thấy một đạo ánh mắt uy nghiêm quét qua đỉnh đầu mình, rồi nghe một câu: “Đứng dậy.”
Nữ Đế thoạt nhìn tâm tình rất tốt, nói về nguyên nhân tổ chức Thiêu Đuôi Yến: Giang Nam thủy tai đã rút, đó là công lao của chúng thần. Hôm nay mở yến tiệc chính là để khao thưởng. Đại Lạc ngày một hưng thịnh, chỉ nguyện nó càng ngày càng tốt.
Uống một ngụm rượu nồng đậm hương vị, Tuyên Nguyệt Ninh có chút hoảng hốt, hóa ra đây lại là rượu trái cây.
Nàng len lén ngẩng mắt nhìn Nữ Đế. Nữ Đế có mái tóc bạc trắng, rõ ràng đã là tuổi năm mươi, thế nhưng lại như phu nhân mới ngoài ba mươi, đuôi mắt hơi xếch hướng về phía trước, khi không cười thì tự nhiên toát ra uy nghiêm, chưa cần nổi giận đã có khí thế làm người ta kính sợ.
Đây đúng là Nữ Đế, người chưa từng già đi!
Ánh mắt ngưỡng mộ dịu dàng của nàng đều hướng về bà, Nữ Đế sao lại không cảm nhận được. Cung Yến Nhi hầu hạ bên cạnh, rót cho bà một chén rượu, theo tầm mắt mơ hồ vô định của nàng mà nhìn qua, mỉm cười nói: “Cái miệng nhỏ kia uống rượu, thỉnh thoảng lại lén nhìn bệ hạ một cái, tiểu nương tử ấy chính là Thất nương, có phải là hết sức đáng yêu không?”
Nữ Đế thu hồi ánh mắt, cùng quần thần uống cạn một chén rượu, rồi mới thong thả đáp: “Ngươi đã đổi rượu cho nàng chưa?”
“Đã đổi thành rượu trái cây, bảo đảm sẽ không say, tránh cho bệ hạ lát nữa thấy, lại là một tửu quỷ.”
“Tốt.”
Tiếng đàn sáo nổi lên, mơ hồ như mộng như say, vũ cơ nối nhau bước vào, vòng eo mảnh khảnh uốn lượn, tà váy tung bay, ống tay áo dài khi thì che mặt, khi thì vút lên trước mắt, hương son phấn thoang thoảng quanh chóp mũi.
Trên bàn phủ kín thức ăn, các cung nữ lần lượt bày món, đĩa nhỏ bằng bàn tay, mỗi miếng đều vừa ăn, tinh xảo khéo léo, khiến người ta nhìn đã động lòng thèm ăn.
Nữ Đế nói xong, liền cho phép mọi người tùy ý.
Chén rượu đan xen, vài ba ly cạn xong, liền chẳng còn vẻ cao ngạo thường ngày, ngươi mời ta một chén, ta nói với ngươi đôi ba câu.
Các triều thần có thể thỏa sức hưởng thụ yến hội, nhưng thân là nữ tử, các nữ quan cùng Tuyên Nguyệt Ninh chỉ có thể ngồi yên tại chỗ, không thể tự tiện đi lại, mỗi người đều thành thật ngồi ngay ngắn.
Lần đầu vào cung dự yến với thân phận Đình Chủ, Tuyên Nguyệt Ninh cũng hiểu đạo lý “nói nhiều dễ sai”, liền cắm đầu chuyên tâm đối phó với mâm thức ăn trước mặt. Ngày thường nào được ăn những món thế này, tất nhiên phải nếm cho thỏa thích.
Dĩ vãng theo Tiêu Tử Ngang vào cung, mỗi lần, nàng chỉ có thể động hai đũa, bởi có những nữ quyến khác đi cùng, các triều thần cũng giữ gìn hình tượng, dè dặt bó buộc. Vì vậy yến hội khi ấy nào có hứng thú gì, đâu giống như Thiêu Đuôi Yến lần này.
Phượng Hoàng Thai, Bát Tiên Bàn, Thất Phản Cao, Đồng Tâm Sinh Kết Bô…
Chỉ là bụng quá nhỏ, nên nàng chọn mấy món dễ ăn trước.
Quý Phi Hồng, Ngọc Lộ Đoàn, những món này nàng đều biết làm, nên sẽ không ăn. Miếng bánh vàng ruộm đưa lên miệng, nhai chậm rãi, vừa giòn vừa thơm, nàng còn nếm được mùi sữa bò và mật ong, bột mì hẳn là trộn chung với chúng.
Trong miếng bánh vàng óng ấy thỉnh thoảng lại cắn phải một miếng táo đỏ mềm mại, phối hợp với nhau, mỹ diệu khó tả.
Công Chúa thấy nàng ăn ngon, vốn dĩ chưa bao giờ có hứng thú với loại yến tiệc này, nay bất giác cũng ăn theo vài món, ăn xong mới nhận ra, những thứ Tuyên Nguyệt Ninh chọn đều là món bổ dưỡng hoặc dễ làm.
Lúc ở Trường An nàng từng nghe nói Bùi Châu trường kia có thân thể không tốt, người ta đều đồn rằng Tuyên Nguyệt Ninh cùng Bùi Ngụ Hành tình sâu nghĩa nặng, hóa ra chẳng phải lời đồn suông. Nghĩ đến đây, Công Chúa cũng không còn bài xích nàng như trước, ngược lại coi nàng như tiểu muội tử.
Tuyên Nguyệt Ninh ăn vui vẻ, nàng nhớ kiếp trước mỗi khi vào cung đều được dặn phải ăn ít uống ít, để tránh việc đi ngoài bất tiện. Nhưng giờ đã khác kiếp trước, giờ nàng là Tê Hà Đình Chủ, lại có Cung Yến Nhi dìu dắt, có Nữ Đế che chở, nàng cũng không cần quá dè dặt, nếu không mới là tỏ ra kém cỏi.
Ăn uống no đủ, nàng u oán liếc qua mấy món còn chưa động, ngẩng đầu, qua màn vũ cơ liền bắt gặp một đôi đũa chưa hề động, đang tránh né Thôi lão gắp thức ăn, Bùi Ngụ Hành cũng đang nhìn nàng.
Nàng khẽ cau mày, không ăn sao được, Bùi Ngụ Hành nhìn ra được ý nàng, khi Thôi lão lại không ngừng gắp đồ ăn ép hắn ăn, hắn bèn ăn một miếng.
“Ăn nhanh đi, bằng không lát nữa con không ăn được đâu, đừng trách lão phu không nhắc con.”
Thấy hắn đã ăn, Tuyên Nguyệt Ninh mới nở một nụ cười. Vũ cơ che khuất tầm mắt, chờ họ chuyển sang chỗ khác, nàng mới thấy Thôi lão và hắn đã bị không ít triều thần vây quanh.
Trước mắt nàng hơi mơ hồ, chẳng lẽ là say? Cái bóng dáng Bùi tướng trong kiếp trước, vĩnh viễn lẻ loi bên án kỷ uống rượu, dường như cũng tan biến không ít.
Yến hội tiếp tục, trên mặt ai cũng nở nụ cười, chẳng có dáng phóng túng, như thể có một sợi dây vô hình buộc lại. Nhìn bề ngoài là vài người tụ nhau uống rượu, kì thực đều đang phân tích dụng ý Nữ Đế mở tiệc Thiêu Đuôi Yến này, chắc chắn không chỉ vì Giang Nam.
Những triều thần có thực lực gần đây đều được Nữ Đế triệu dự, chỗ ngồi sắp xếp cũng làm người ta suy nghĩ sâu xa, ai nấy đều ngồi vào vị trí vốn không thuộc về mình.
Đúng vào lúc Nữ Đế buông đũa, nhạc vẫn vang nhưng quần thần đồng loạt trở về chỗ, chẳng ai nói gì nữa. Các món ngon trên bàn lần lượt được dọn xuống, cung nữ bưng hoa tươi đặt lên án kỷ.
Nữ Đế muốn bắt đầu bàn chính sự.
Mọi người ngồi ngay ngắn. Tuyên Nguyệt Ninh vốn ngồi đối diện Bùi Ngụ Hành, liền không nhịn được nhìn sang, khóe mắt còn thấy cả Trịnh Diên Huy và Trịnh Tử Duệ, bắt gặp ánh mắt Trịnh Diên Huy nhìn mình, nàng lập tức cảnh giác.
Nữ Đế đứng dậy, trước tiên nói vài lời lớn lao, nào là tiền cảnh Đại Lạc, thành tựu đạt được, tương lai phát triển thế nào.
Theo lý, những lời này thường phải cuối năm mới nói, nhưng chỉ thoáng chuyển đề tài, liền vào trọng điểm: “Nay có chư thần.”
Cao công công lập tức phụ họa hô: “Nay có chư thần.”
Tuyên Nguyệt Ninh vốn gần Nữ Đế, căn bản không cần nghe Cao công công nhắc lại, chỉ nghe Nữ Đế tiếp tục: “Ở nhiệm kỳ vừa qua, cần cù chuyên cần, lập được thành tích không tầm thường, lòng trẫm rất vui. Ghi nhận công lao, nay đặc biệt ban thưởng, cùng chư vị chung vui.”
Trước bao nhiêu ánh mắt, Cao công công mở chiếu thư, giọng vang rõ từng chữ: trước tiên đọc công tích của một quan viên, ban thưởng thăng hai cấp, phong ngũ phẩm, trao chức quan; kế tiếp là một vị khác, công tích thăng một cấp, phong ngũ phẩm.
Sau đó lại có người được thăng tứ phẩm, tứ phẩm, tứ phẩm… ấy là căn cứ vào sau khi thăng quan, thứ tự phẩm cấp để sắp xếp.
Những quan viên được thăng cấp trong tiệc Thiêu Đuôi Yến này, ai mà không phải do Nữ Đế cố ý mời đến, nhìn lại chỗ ngồi bọn họ, chẳng phải đã đồng nhất với phẩm giai mới được thăng hay sao.
Liên tiếp đọc đến năm vị, vẫn chưa tới phiên Bùi Ngụ Hành.
Mà trong tiệc này, theo như công tích mà hắn đạt được, Nữ Đế không có khả năng không thăng cấp. Đến giờ chưa đọc tên hắn, chỉ có thể giải thích là do hắn được thăng cấp quá nhanh, vị trí hắn được thăng sẽ là tứ phẩm, nên trước đó đều là tứ phẩm lót đường trước.
Tuyên Nguyệt Ninh đã chú ý đến, mà các đại thần ở đây đều là tiến sĩ khoa cử, đều là người tài ba được tiến cử vào triều, làm sao lại không phát hiện được.
Nữ Đế điên rồi sao, lại muốn đem một viên quan Châu trường lục phẩm mới được thăng cấp không lâu, trực tiếp thăng lên tứ phẩm.
Mọi người gần như không nén nổi. Cuối cùng, tên Bùi Ngụ Hành được Cao công công xướng lên, Tuyên Nguyệt Ninh liền nín thở.
Chỉ nghe Cao công công trịnh trọng tuyên đọc: “Bùi Châu trường, trong nhiệm kỳ của mình, giúp ổn định khu buôn bán biên quan, thu nhập thuế thương tăng gấp bội; thành công gieo giống khoai lang giúp dân no bụng, giúp giảm đi số người chết đói, con số ít nhất trong nhiều năm qua; lại trong nạn lũ Giang Nam có công lớn, quyên góp hết tài sản cứu tế, mỗi việc làm đều lợi dân lợi nước. Căn cứ công tích ấy…”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận