Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Đệ tử nhà quan nhân (1)

Ngày cập nhật : 2025-06-11 22:17:16
Thôi Lăng vuốt chòm râu, như một con cáo già, chờ Cung Yến Nhi nói ra lời chắc chắn.
Việc tiến vào Lạc Dương phụ tá bệ hạ đã là chuyện ván đã đóng thuyền, dù thế nào đi nữa cũng phải nhân lúc hắn chưa trở về, từ trong tay Cung Yến Nhi lấy được chút lợi lộc.
Hắn có mấy ngàn đệ tử môn hạ, trong đó năm người chân truyền đều là trọng thần trong triều đình, không chút khách khí mà nói, danh ngạch tiến sĩ chỉ cần hắn muốn, có rất nhiều người sẽ hai tay dâng lên.
Nhưng con người thì phải biết tính toán sao cho dùng ít mà thu được lợi lớn nhất.
Lần này Nữ Đế khai ân mở khoa thi, mở rộng cho tất cả mục đích muốn thu nạp hiền tài, lấy ra năm mươi người trong mấy ngàn người tham gia khoa thi làm tiến sĩ, trong năm mươi người đỗ tiến sĩ đó, hai mươi danh ngạch dành cho các thế gia đại tộc, ba mươi người còn lại là để bồi dưỡng nhân lực cho chính mình.
Dựa theo bản lĩnh hiện tại của Bùi Ngụ Hành, đúng là có thể thi đậu, nhưng ở Lạc Dương lại có rất nhiều người không muốn để hắn đậu, nhất là khi hắn lại còn là con trai của tội thần, chẳng có ai nguyện ý thu nhận hắn làm đệ tử.
Danh ngạch ba mươi người đó đã sớm bị nhiều thế lực tranh đoạt quyết liệt, định sẵn để dành cho học sinh đã đầu nhập dưới trướng họ, cho dù còn dư lại chút ít, thì cũng có hàng trăm hàng ngàn người mong ngóng.
Có thể nói, một cái củ cải một cái hố, muốn lấy được một danh ngạch tiến sĩ, thì phải lăn lộn lấm lem cả người.
Ông thương xót đệ tử của mình, loại chuyện này tất nhiên vẫn là để Nội Xá Nhân của bệ hạ, tức là Cung nương tử lo liệu là tốt nhất.
Khóe miệng Cung Yến Nhi vẫn giữ nguyên nụ cười, nhẹ nhàng đứng dậy, chủ động đưa tay rót thêm cho Thôi Lăng một chén trà, động tác như nước chảy mây trôi, có thể nói là cảnh đẹp ý vui.
“Thôi lão, thật làm khó Yến nhi rồi, không biết là học sinh nào khiến Thôi lão hao tổn tâm huyết mà muốn tiến cử đây?”
Nàng là tâm phúc của bệ hạ, mọi hành vi đều nằm trong tầm mắt theo dõi của bệ hạ, nàng mà sắp xếp một danh ngạch tiến sĩ cho ai đó, không chỉ khiến người khác suy đoán dụng ý của nàng vì nàng là đại diện cho tâm tư của bệ hạ, mà chắc chắn cũng sẽ bị bệ hạ để tâm tới.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=62]

Một danh hiệu tiến sĩ nhỏ nhoi không có công danh gì, lại có thể đưa người ấy vào mắt bệ hạ từ rất sớm.
Chuyện này đúng là khiến Thôi Lăng ruột gan rối bời.
Mọi người đều là người thông minh, danh ngạch tuy nhỏ, nhưng lại liên quan trọng đại. Lần khoa cử này, Nữ Đế cực kỳ coi trọng, người nào được tuyển làm tiến sĩ, chắc chắn sẽ được giao trọng trách, chỉ cần không làm ra chuyện gì, tiền đồ sẽ sáng lạn vô cùng.
Vì vậy, Cung Yến Nhi sẽ không dễ gì nhả ra, Thôi Lăng cũng sẽ không bỏ qua cơ hội khó có được này.
Ông luôn khẳng định rằng nếu không có danh ngạch, thì đừng nghĩ ông đi Lạc Dương. “Nương tử thông tuệ như thế, chẳng lẽ còn đoán không ra? Nếu ta muốn vào Lạc Dương, mà nương tử lại chẳng lấy nổi một danh ngạch tiến sĩ cho ta, thì Thôi mỗ đây cảm thấy rất đau lòng.”
Cung Yến Nhi hỏi: “Là Bùi lang sao? Ai ai cũng tránh né hắn, mà Thôi lão lại vì hắn mà mưu cầu như thế, chẳng lẽ không sợ tự mình rước lấy mùi tanh?”
Nàng ngay từ ngày đầu đến Việt Châu đã cho người đi dò hỏi, lại thêm Thôi Quân Dao thường xuyên viết thư cho nàng, không khó để đoán ra, Thôi Lăng đã nảy sinh lòng yêu mến nhân tài đối với Bùi Ngụ Hành.
Thôi Lăng tựa lưng vào ghế, chỉ tay vào bát trà vẫn còn bốc hơi nóng, nói: “Nước sôi trong bát rồi cũng sẽ có lúc lắng dịu, chuyện của Bùi gia, nương tử còn rõ ràng hơn ta. Bùi Ngụ Hành là người biết tiến biết lùi, văn tài nổi bật, phụ thân của hắn lại là bạn cũ của ta, xét về tình lẫn lý, ta đều phải che chở cho đứa nhỏ này một chút.”
Ông lại nói: “Bệ hạ trước kia cố ý tha cho hắn một mạng, chẳng phải cũng chính là để cho hắn một cơ hội rửa sạch oan tình đó sao? Để đạt được mục tiêu, hắn nhất định sẽ toàn tâm toàn lực giúp bệ hạ giải ưu. Nương tử và hắn vốn là giống nhau, lẽ nào lại không thể hiểu được hắn? Vậy thì còn băn khoăn điều gì?”
Cung Yến Nhi đặt bát trà trong tay xuống bàn, ngón tay rút về trong tay áo, móng tay bén nhọn đâm vào thịt, sắc mặt vẫn không đổi chút nào.
Nàng lớn lên trong nội đình, phụ thân bị biếm thành tiện nhân, nhưng đúng như lời Thôi Lăng nói, nàng và Bùi Ngụ Hành là cùng một loại người. Trước khi vào nội đình, nàng cũng từng là thiên kim của thế gia, chỉ trong một đêm, phụ mẫu và tộc nhân đều bị Nữ Đế chém giết, chỉ còn lại nàng cùng mẫu thân sống lay lắt. Vì đòi lại nỗi oan, nàng đầu phục Nữ Đế, trong lòng tràn đầy tang thương.
Chính vì là cùng loại người, cho nên mới phải dè chừng.
Cho hắn một cơ hội, ai biết được hắn sẽ trưởng thành đến mức nào. Nhưng... nàng cũng muốn tận mắt chứng kiến, người giống nàng này sẽ đi con đường như thế nào.
Nàng dịu dàng, khí độ ung dung hỏi: “Vậy không biết, Thôi lão muốn dùng thân phận gì, để xin danh ngạch tiến sĩ cho Bùi lang đây?”
Thôi Lăng chỉ tay về phía nàng, có chút bất ngờ khi nàng lại chủ động thay Bùi Ngụ Hành xin chỗ tốt từ chỗ ông ta: “Không biết thân phận đệ tử của nhà quan nhân, có thể khiến nương tử hài lòng không?”
Nàng buông tay, ngón tay bị véo chảy máu, mỉm cười nói: “Vậy thì như Thôi lão đã nói, trong danh sách tiến sĩ lần này, nhất định phải có một vị trí nhỏ cho hắn.”

Bình Luận

0 Thảo luận