“Từ năm ngoái, vụ án Tào thị ở Ngưu Gia Trang thông đồng với gian phu ám sát phu quân, ta đã phát hiện không ít điểm đáng ngờ. Đặc biệt là tên gian phu đó, vừa bị phán tử hình xong thì tửu quán của hắn liền rơi vào tay phu nhân của Lận Chủ Bộ. Còn có cả…”
Từ kho hồ sơ mà Bùi Ngụ Hành đã tìm ra không ít số liệu, bằng chứng cho thấy Lận Chủ Bộ nhận hối lộ, làm giả và xử sai án. Bùi Ngụ Hành ra hiệu cho viên quan ghi chép bên cạnh chép lại, còn Lận Chủ Bộ thì mồ hôi đầy mặt, từng giọt từng giọt chảy thành vệt dài.
Hai tai ông ta ù đi, những lời phía sau của Bùi Ngụ Hành đã không còn nghe rõ, cố gắng cưỡng ép bản thân giữ bình tĩnh, không để bị Bùi Ngụ Hành dẫn dắt. Ông ta thậm chí còn định bịt miệng Bùi Ngụ Hành, nhưng lại bị hai tên nha dịch ngăn cản. Bộ dạng bọn chúng cứ như chỉ cần ông ta dám manh động là lập tức liều chết đè ông ta xuống đất.
Cùng lúc đó, bên ngoài nha môn, dân chúng vẫn đang chăm chú lắng nghe, không nhận ra có hai người chủ tớ đã trà trộn vào. Hai người này ăn mặc không khác gì dân thường, nhưng nếu để ý kỹ sẽ thấy người chủ mặc áo đen kia có làn da trắng nõn, không hề giống một người từng làm lụng nặng nhọc.
Hai người âm thầm tránh khỏi ánh mắt của Đồng tướng quân, hỏi thăm dân chúng huyện Hàm Mãn, lặng lẽ nghe xem rốt cuộc đang xảy ra chuyện gì.
Dân chúng huyện Hàm Mãn thì đang vô cùng kích động, muốn cùng hai người kể lại toàn bộ câu chuyện, nhưng lại không nỡ bỏ qua cảnh Bùi Ngụ Hành đang răn dạy Lận Chủ Bộ, nên chỉ nói vài ba câu qua loa rồi lại thúc giục bọn họ im lặng lắng nghe. Cơ hội như thế này, cầu còn chẳng được!
Người mặc áo đen khẽ ra hiệu bằng mắt, người hầu của hắn lập tức rút giấy bút từ trong ngực ra. Bùi Ngụ Hành nói một câu, hắn chép một câu, âm thầm tặc lưỡi lắc đầu — nước của huyện Hàm Mãn này quả là sâu thật.
Trên công đường, Bùi Ngụ Hành dựa vào trí nhớ phi phàm của mình, lần lượt liệt kê những lần Lận Chủ Bộ nhận hối lộ để xử sai án suốt mấy năm qua. Còn giờ đây, hắn đã đề cập đến việc ông ta tự ý tăng thuế, trục lợi bỏ túi riêng.
Từ khi tay chân của Lận Chủ Bộ bắt đầu len lỏi vào âm thầm khống chế huyện Hàm Mãn, ông ta đã liên tục tăng cao thuế má.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=78]
Mỗi năm tăng bao nhiêu, bao nhiêu giao nộp về triều đình, tất cả đều được hắn đối chiếu rõ ràng, không sai một đồng một cắc.
Cuối cùng, khát nước, hắn cầm bát trà trên bàn lên uống một ngụm, rồi mới nói: “Ta tra ra rất nhiều sai phạm của Lận Chủ Bộ. Xem ra trong kỳ khảo hạch năm nay, một cái đánh giá trung hạ đối với Lận Chủ Bộ là điều không thể tránh khỏi.”
Trong hệ thống đánh giá quan viên Đại Lạc, có các bậc: trung thượng, trung trung, trung hạ. Nếu bị xếp hạng trung hạ sẽ bị cắt thưởng và bổng lộc. Nhưng như vậy đối với Lận Chủ Bộ vẫn còn quá nhẹ!
Lận Chủ Bộ thở hổn hển quay đầu lại, càng nghe càng kinh hãi. Lời Bùi Ngụ Hành nói không hề là dối trá, hắn có thể lần giở hồ sơ suốt bao năm qua, tìm ra từng chi tiết mà ngay cả ông ta còn chưa để ý, điểm mấu chốt nào cũng đúng không sai!
Lận Chủ Bộ tức giận nói: “Bùi Huyện lệnh, ngài chỉ nói suông, không có chứng cứ. Chỉ bằng mấy thứ này mà muốn định tội ta thì cũng quá ngây thơ rồi! Ngài cũng biết ta là người đỗ minh kinh khoa cử, làm quan triều đình đàng hoàng!”
Còn những điều mà Bùi Ngụ Hành vừa nói, chỉ cần huyện nha dấy lửa lên, gió vừa nổi lên thì chẳng mấy chốc sẽ thiêu rụi sạch sành sanh!
Bùi Ngụ Hành không giận, chỉ uống thêm một ngụm nước, ung dung bình thản, khiến Lận Chủ Bộ giật giật mí mắt.
Hắn khẽ bật cười, tiếng cười nhẹ đến nỗi chỉ mấy người đứng gần mới nghe thấy. Cái vị Lận Chủ Bộ này rõ ràng là ỷ vào chuyện mình đã sớm khống chế cả huyện Hàm Mãn, bịa ra một vị Huyện lệnh hữu danh vô thực, tự xưng “hoàng đế đất” của địa phương này, lợi dụng chức vụ mà thông đồng với hào tộc, thu lợi vô số, cứ tưởng mình là vô địch.
Ông ta đúng là người biết mưu tính, hắn khẽ liếm môi, tiếng cười nhẹ cuối cùng chuyển thành tiếng cười lạnh. Ban đầu còn định giữ ông ta lại vì vẫn có giá trị lợi dụng, nhưng Lận Tế An lại dám đánh chủ ý lên người Tuyên Nguyệt Ninh, con nợ phụ thân trả, cũng là thích đáng.
Hắn nói: “Lận Chủ Bộ nói cũng đúng. Ưu khuyết của ông, bổn huyện lệnh xác thực không có quyền định đoạt. Nhưng ta muốn nhắc Lận Chủ Bộ nhớ lại một điều — trong《 Lạc Luật sơ nghị 》có quy định: Quan viên nhận hối lộ trái pháp luật, chỉ cần vượt mười lăm thước sẽ bị xử trảm!”
“Nên phải cẩn thận cái đầu trên cổ.” Hắn nhìn vào cổ của Lận Chủ Bộ, như thể đã thấy được cảnh ông bị hành hình treo cổ, khiến trong lòng Lận Chủ Bộ nổi lên một cơn giận không sao kiềm chế.
“Bùi Huyện lệnh, hôm nay ngài quá đáng lắm rồi! Dám sỉ nhục lão phu như vậy!” Đường đường là một Chủ bộ, nay lại mất hết thể diện trước mặt bao dân chúng, nhi tử còn bị tống vào đại lao!
Đã đến nước xé rách mặt, Lận Chủ Bộ âm trầm nhìn chằm chằm Bùi Ngụ Hành: “Bùi Huyện lệnh tuổi vẫn còn trẻ, việc làm hôm nay không những chọc giận ta, đã vậy chẳng tạo được chút thương tổn nào cho ta! Người trẻ thì nên trải qua trắc trở mới thành tài. Lận mỗ bất tài, cam nguyện làm đá mài dao cho Huyện lệnh!”
Không hổ là Lận Chủ Bộ từng làm mưa làm gió mấy chục năm ở huyện Hàm Mãn, ngay cả lời uy hiếp cũng nói ra một cách vòng vo đầy hàm ý. Ý tứ chẳng phải chính là — đợi ông ta về nhà sắp xếp, sáng mai sẽ cho Bùi Ngụ Hành một bài học thích đáng. Trong huyện Hàm Mãn này, hào tộc nào mà chẳng thân thiết với Lận Chủ Bộ?
Bùi Ngụ Hành bước xuống công đường, đứng đối diện với Lận Chủ Bộ, hắn cao hơn ông ta nửa cái đầu, khí thế như từ trên cao nhìn xuống. Dù người thon gầy, nhưng một thân áo xanh lại toát ra khí chất đầy uy nghiêm: “Lời Lận Chủ Bộ nói, bổn huyện lệnh tất nhiên cũng đã nghĩ đến.”
Hắn giơ tay chỉ về phía nhà giam: “Bằng chứng Lận Chủ Bộ nhận hối lộ trái pháp luật đã quá rõ ràng. Bổn huyện lệnh đã trình toàn bộ chứng cứ lên Lạc Dương. Cho dù bị phạt, ta cũng xin mời Lận Chủ Bộ tạm thời buông công việc trong tay, đi vào nhà lao nghỉ ngơi một thời gian.”
Lận Chủ Bộ cả kinh: “Bùi Ngụ Hành, ngài điên rồi! Ngài dám tự ý bắt giam mệnh quan triều đình, không muốn sống nữa hay sao!”
Để cho toàn bộ dân chúng bên ngoài nha môn đều nghe thấy những lời này xong, Bùi Ngụ Hành mới cúi đầu nói nhỏ: “Cái gì mà tự ý bắt giam? Bổn huyện lệnh đây là vì mạo hiểm tính mạng để dẫn dụ đám người âm thầm đứng sau bước ra ánh sáng. Đợi tối nay bọn chúng đến cầu xin tha cho Lận Chủ Bộ, ta sẽ tóm gọn một mẻ!”
Nói xong, hắn ra hiệu cho hai nha dịch đè Lận Chủ Bộ lại, còn bịt miệng ông ta.
Chuyện xảy ra quá đột ngột — từ lúc Lận Tế An bị bắt, đến khi Lận Chủ Bộ bị Đồng tướng quân nửa ép nửa giữ lại trước công đường, tất cả quan viên và nha dịch từng thân thiết với Lận Chủ Bộ, đều không ngờ được Bùi Ngụ Hành lại dám giữa ban ngày ban mặt, trước mặt dân chúng mà bắt giữ một mệnh quan triều đình!
Trong chớp mắt, Lận Chủ Bộ đã bị đối xử như tù nhân, khiến mọi người chưa kịp phản ứng.
Dưới ánh mắt giận dữ của Lận Chủ Bộ, Bùi Ngụ Hành bổ sung một câu: “Quên không nói — mấy ngày tới sẽ có một vị Giám Sát ngự sử đến huyện Hàm Mãn. Ta làm lớn chuyện như vậy, để dân chúng tận mắt thấy cảnh ta bắt ông vào đại lao. Ông nói xem, vị Giám Sát ngự sử ấy liệu có bỏ qua cho ông không?”
“Lận Chủ Bộ, nếu giờ mà ông đang ở Lạc Dương, e là không sống được quá ba ngày.”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận