“Hoàng Châu trường!”
Tuyên Quân Bác đẩy nha dịch ra, quỳ rạp dưới đất cầu xin.
“Học sinh biết sai rồi, Hoàng Châu trường đừng đuổi học sinh đi.”
“Rút giải” còn chưa kết thúc, nửa chừng hắn đã bị đuổi xuống núi, con đường trở thành Hương Cống Sinh coi như tuyệt vọng rồi.
Hoàng Châu trường phẩy tay ra hiệu nha dịch nhanh chóng áp giải đi, quát lên: “Bản quan vốn dĩ niệm tình đọc sách không dễ, vừa rồi đã cho cơ hội, vậy mà ngươi lại tiếp tục dối trá, sai lầm, chính ngươi đã tự bỏ lỡ cơ hội, lôi đi!”
“Hoàng Châu trường...”
Tuyên Quân Bác bị bịt miệng lôi xuống, chốc lát chỉ còn nghe tiếng chim hót côn trùng kêu trên đỉnh núi.
Có người nói: “Đồ vô sỉ.”
“Quả thật là sự sỉ nhục cho người đọc sách!”
Đợi Tuyên Quân Bác khuất khỏi tầm mắt, “Rút giải” tiếp tục.
Ba bài thơ của Bùi Ngụ Hành đều được đánh giá cao: một bài được Hoàng Châu trường yêu thích, bài thơ bị sao chép cũng được đánh giá cao, bài thơ mới làm thì được đánh giá ngang hàng với Trịnh Bát lang, trước mắt là người đứng đầu trong kỳ “Rút giải” này.
Trịnh Bát lang ôm quyền chúc mừng, thơ của hắn vốn cũng có thực lực giao tranh, nhưng không địch nổi thơ của Bùi Ngụ Hành vừa nhiều vừa sắc sảo.
Huống hồ trong ba bài thơ còn có một bài là do Bùi Ngự Hành ngay tại chỗ làm ra, Bùi Ngụ Hành quả thật xứng danh người đứng đầu.
Nhân thơ của Tuyên Quân Bác bị phát hiện là đạo thơ, Hoàng Châu trường cố ý cho mọi người thêm thời gian nghỉ ngơi, Tuyên Nguyệt Ninh sớm đã dìu Bùi Ngụ Hành trở lại tảng đá nghỉ ngơi.
Uổng công nàng đi lo lắng cho Bùi Ngụ Hành, trong khi Tuyên Quân Bác lại tự mình hại mình, nếu như hắn không đem nguyên bản thơ và chữ của Bùi Ngụ Hành đem đi nộp, chưa biết chừng còn có thể cùng Bùi Ngự Hành xếp ngang hàng, vừa có mặt mũi, vừa có danh ngạch Hương Cống Sinh.
Nghĩ đến đời này nếu không phải Bùi Ngụ Hành cũng tới tham gia “Rút giải”, thì Tuyên Quân Bác có lẽ cũng như kiếp trước, dùng thơ của Bùi Ngụ Hành mà một bước lên trời.
Hiện tại hắn bị như vậy quả thật là quá tốt!
Nàng đang suy nghĩ như vậy, thì “Rút giải” được thông báo tiếp tục, có tài tử ngồi trên đất, mặt đối mặt, ở giữa bày bàn cờ, giao tranh kịch liệt. Có tài tử thì đứng quanh đình hóng gió hạ bút làm thơ, vẽ tranh, còn có tiếng nhạc vẳng đến.
Bùi Ngụ Hành và Trịnh Bát lang liếc nhau, liền chủ động đi tới giữa, người vốn có mặt tại đó thấy hai người đến thì nhanh chóng đứng dậy nhường chỗ.
Trịnh Tử Duệ ngồi tùy ý một bên, trên đầu gối đặt cây cầm cổ.
Lại nhìn Bùi Ngụ Hành, đầu tiên trải tấm vải thô do Tuyên Nguyệt Ninh mang đến, rồi đặt thêm cái đệm, mới ngồi xuống, Lang Gia cổ cầm đặt trước mặt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=38]
Mọi người đều biết Bùi Ngụ Hành từ nhỏ thân thể yếu ớt, thấy hắn hành động như vậy, ai nấy đều cảm thấy nghiễm nhiên, không có gì kỳ lạ.
Sắp xếp xong mọi thứ, Tuyên Nguyệt Ninh liền trở thành người nhàn nhã nhất ở đây.
Nàng ngồi trên tảng đá lúc đầu Bùi Ngụ Hành từng ngồi, cuộn hai chân lên và ôm lấy, đặt cằm lên gối, lặng lẽ nhìn về phía Trịnh Tử Duệ và Bùi Ngụ Hành đang cùng tấu nhạc.
Hai người hiện giờ vẫn là bạn tốt, có thể cùng nhau gảy đàn nói chuyện, không giống như kiếp trước, đã quyết liệt tranh đấu đến mức ngươi chết ta sống.
Hiện tại Nữ đế tổ chức thi cử, các tài tử do Việt Châu tiến cử đều được đưa vào phe của Nữ đế, mà Trịnh Tử Duệ – người đứng đầu nhóm con cháu thế gia – chỉ là con cờ đi trước, dùng để thử dò ý Nữ đế, đồng thời tranh thủ thêm ít danh ngạch, gây thêm phiền toái cho Nữ đế.
Những đại tộc lớn này cứ truyền thừa từ đời này sang đời khác, một mặt nắm hết vị trí quan to trong triều, một mặt lại khinh thường Nữ đế, cho rằng nữ nhi xưng đế là trái tổ huấn, hai bên mâu thuẫn ngày càng gay gắt, hình thành hai phe rõ rệt.
Tranh đấu giữa các phe phái vốn không thể trách được, nhưng Trịnh Tử Duệ – người tự xưng quân tử – vậy mà từ bỏ tình bạn bè, rút đao hướng về Bùi Ngự Hành, điều này lại khiến nàng bất ngờ.
Một người là biểu huynh lớn lên cùng nhau, đã cùng nhau trải qua bao gian khó; một người là thân huynh có cùng huyết thống; nàng hơn ai hết mong hai người có thể bắt tay giảng hòa.
Đáng tiếc trời không chiều lòng người, Trịnh Tử Duệ là người được thế gia đại tộc bồi dưỡng làm người thừa kế, mọi chuyện đều đặt lợi ích gia tộc lên đầu, còn Bùi Ngụ Hành là người đứng đầu cửa Bắc, được Nữ đế tin cậy nhất.
Nữ đế từ lâu đã có ý diệt trừ đuôi to của thế gia đại tộc, nên khắp nơi chèn ép họ, dẫn đến họ phản kháng, cả hai bên đã rơi vào thế không đội trời chung.
Hai người ở hai phe đối lập, tình hữu nghị cũng theo đó tan vỡ, thật là đáng tiếc.
Nàng nhíu mày, trong lòng lại cảm thấy giữa hai người ắt còn có ẩn tình mà nàng chưa biết.
Chẳng nói đến đối đầu với Bùi Ngụ Hành, chỉ riêng Trịnh Tử Duệ lấy danh nghĩa đạo quân tử; mà Bùi Ngụ Hành lại rất am hiểu luật pháp Đại Lạc, có thể từ một câu nói mà vạch ra tội danh, khiến người ta vào ngục, là loại quan giết người không thấy máu, thái độ đối với Trịnh Tử Duệ lại rất lửng lơ, thật ra hắn có cơ hội để khiến Trịnh Tử Duệ biến mất...
Kiếp trước đều không hiểu rõ sự việc, kiếp này còn chưa từng bước vào cửa quan trường, làm sao có thể tháo gỡ cục diện này.
Nếu hai người lại đối đầu nhau như kiếp trước, nàng nhất định không do dự mà đi theo Bùi Ngụ Hành, mặc kệ Trịnh gia Bát lang có phải a huynh ruột của nàng hay không.
Không bao lâu tiếng đàn vang lên, đầu tiên là Bùi Ngụ Hành khai tấu, sau đó tiếng đàn của Trịnh Tử Duệ cũng giống hắn, khiêm tốn khắc chế từ từ đi vào, dần dần hòa quyện thành một khúc.
Tiếng nhạc vang xa, hàng trăm tài tử đang chơi cờ liền ngừng tranh luận, người đang viết chữ vẽ tranh cũng buông bút, những người đang đánh đàn thổi sáo cũng xấu hổ mà ngừng lại, theo bản năng tiến về phía hai người, đem hai người vây xung quanh.
Hoàng Châu trường gật đầu liên tục, rất hài lòng với hai người.
Ánh mặt trời nhạt dần lặn xuống ở phía tây, “Rút giải” ở Võng Sơn cũng dần đi đến kết thúc.
Hoàng Châu trường vẫn chưa công bố thứ hạng, ông còn cần suy xét cẩn thận mới đưa ra quyết định, nhưng chỉ cần đoán ai là người đứng đầu, trong đầu mọi người đều lập tức hiện lên bóng dáng của Bùi Ngụ Hành.
“Rút giải” hôm nay, hắn nổi bật không gì sánh được, xứng đáng với danh đệ nhất, cả ngày thi đấu, hắn và Trịnh Tử Duệ không phân cao thấp, nhưng ai nấy vẫn nhớ rõ đối đầu với bài thơ sao chép của Tuyên Quân Bác, câu biện luận của hắn khiến mọi người tâm phục khẩu phục, đến cả Trịnh Tử Duệ cũng kém hơn một bậc.
Người ta thường nói lên núi dễ, xuống núi khó, Tuyên Nguyệt Ninh nhớ lại cảnh họ leo núi lúc sáng, trước mắt bỗng tối sầm, thân thể Bùi Ngụ Hành còn có thể chịu được không?
Nhìn xung quanh, các tài tử đều gắng gượng không để lộ mệt mỏi, nhưng nét uể oải vẫn hiện rõ.
Nói cho cùng, đây không phải buổi văn hội bình thường, mà là tuyển chọn xem ai đủ tư cách tham gia thi tiến sĩ ở Lạc Dương, ai nấy đều dốc hết toàn lực, huống hồ là Bùi Ngụ Hành.
“Thật sự không ổn thì để ta cõng Bùi Lang xuống núi!” – Triệu Hoán Thần đứng cạnh Bùi Ngụ Hành nói với Tuyên Nguyệt Ninh.
Hắn hôm nay tuy không rực rỡ bằng Bùi Ngụ Hành và Trịnh Tử Duệ, nhưng thơ của hắn cũng được chọn, nhờ nghe lời khuyên của Bùi Ngụ Hành, khổ luyện chữ viết, giờ mới thấy giá trị.
Chữ viết lớn của hắn được Hoàng Châu trường khen ngợi!
Hoàng Châu trường tuy chưa công bố thứ hạng, nhưng ai nấy đều ngầm hiểu, “Rút giải” có bốn vòng, mỗi vòng đều công khai đánh giá, ai tài nghệ ra sao chỉ cần nghe là rõ.
Tính toán sơ sơ, hắn cũng lọt vào một trong mười vị trí đầu bảng! Danh ngạch Hương Cống Sinh chắc chắn nắm trong tay!
Cho nên hắn muốn cõng Bùi Ngụ Hành xuống núi cũng là từ đáy lòng biết ơn, đều là nhờ Bùi Ngụ Hành.
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức từ chối ý tốt này, Bùi Ngụ Hành thà chết cũng không muốn trước mặt bao nhiêu tài tử, bị người cõng xuống núi.
Triệu Hoán Thần thời gian trước gần như bám rễ ở Bùi gia, cũng quen thuộc với Tuyên Nguyệt Ninh, lầm bầm nói: “Ngươi lại không phải Bùi Lang, sao biết được hắn không đồng ý.”
Ai ngờ Bùi Ngụ Hành đang nhắm mắt nghỉ ngơi đã lên tiếng: “Đa tạ, không cần.”
“Vậy, được thôi, chúng ta xuống núi thế nào?”
“Ta đã gọi người mang kiệu mềm lên núi, Bùi Lang nếu không chê, chút nữa mời ngồi nó xuống núi.”
Trịnh Tử Duệ và Hoàng Châu trường cũng bước tới, đều rất quan tâm sức khỏe Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành mở mắt, trước mặt đã không còn bóng dáng Tuyên Nguyệt Ninh, lúc hai người kia xuất hiện, nàng đã lui ra sau hắn, cúi thấp đầu, vốn dĩ người nhỏ, giờ hai người đó chỉ thấy đỉnh đầu nàng.
Hắn khẽ vùng vẫy định đứng dậy che chắn cho Tuyên Nguyệt Ninh, bị nàng kéo tay áo lại, chỉ nghe nàng khẽ nói: “Lang quân, ngươi cứ ngồi yên.”
Hai người nói nhỏ, càng khiến hai người kia tập trung nhìn hơn, hắn cũng không cố chấp nữa, ý định muốn nhanh đuổi họ đi, nhận lấy ý tốt của Trịnh Tử Duệ: “Vậy đa tạ Bát lang.”
Hoàng Châu trường nghiêm nghị khi nãy, giờ trước mặt hai người bỗng trở nên ôn hòa đến mức, như người tức giận lúc nãy không phải là ông vậy.
Sau một hồi căn dặn, Hoàng Châu trường được nha dịch hộ tống xuống núi theo lối nhỏ khác.
Trịnh Tử Duệ định cùng họ đi xuống, nào ngờ đã có người quen trong tầng lớp thế gia gọi hắn, kiệu mềm chưa tới, đành bất đắc dĩ rời đi.
Lúc gần đi còn nhìn thoáng qua Tuyên Nguyệt Ninh, người đang tránh hắn như rắn độc.
Chờ hắn rời đi, Tuyên Nguyệt Ninh mới ngẩng đầu lên, Triệu Hoán Thần nhìn nàng rồi nhìn Trịnh Tử Duệ, cắn chặt miệng không nói gì.
Mơ hồ còn nghe thấy vài người vừa rời đi vừa nói chuyện: “Bát lang hôm nay khiến ta mở mang tầm mắt, thật thẹn không bằng ngươi, đến một câu với Bùi Lang ta cũng không dám nói.”
“Không ngờ Bùi Lang cũng sẽ đến Việt Châu.”
“Phong thái vẫn như xưa à!”
Trên đường xuống núi, mấy người khiêng kiệu đi nhanh, Tuyên Nguyệt Ninh và Triệu Hoán Thần gần như phải chạy mới đuổi kịp, thấy Bùi Ngụ Hành nhíu mày, nàng vội vàng khom người trước kiệu nói: “Ta không sao, hiện giờ vui không tả xiết, có chạy một mạch về nhà cũng chẳng vấn đề gì, Hoàng Châu trường hôm nay rất hài lòng với ngươi, danh ngạch Hương Cống Sinh chắc chắn ngươi sẽ lấy được!”
Triệu Hoán Thần bên cạnh tiếp lời: “Bùi Lang chính là người đứng hạng nhất của “Rút giải” hôm nay, hắn mà không lấy được danh ngạch thì ai lấy được chứ.”
Tay áo rộng của Bùi Ngụ Hành khẽ động, duỗi ra định xoa đầu Tuyên Nguyệt Ninh, lại thấy bên đường có vài tài tử, liền thu tay về.
“Mau nhìn, kia là Bùi Lang!”
“Ngươi nói chúng ta đến nhà hắn chào hỏi, liệu hắn có tiếp chúng ta không?”
“Ngươi điên rồi, đến nhà hắn, không sợ bị buộc tội mưu phản à?”
“Ta thấy ngươi mới ngốc, hắn là hạng nhất của “Rút giải” hôm nay, danh ngạch Hương Cống Sinh chắc chắn trong tay hắn, ngươi nghĩ người tài như hắn có thể thi trượt tiến sĩ sao?”
Tuyên Nguyệt Ninh kéo tay áo rộng của Bùi Ngụ Hành, thì thầm với hắn: “Ngươi nghe thấy không?”
“Ừ.”
Đến chân núi, Bùi Ngụ Hành nhất quyết không chịu tiếp tục ngồi kiệu mềm, Tuyên Nguyệt Ninh đau lòng lấy tiền đồng ra thưởng cho kiệu phu, âm thầm lẩm bẩm hắn không biết hưởng thụ, không ngồi thì để nàng ngồi à.
Vừa quay đầu thì thấy Tuyên Quân Bác đang định chen vào đám người, nhưng đi đến đâu, đám tài tử liền tránh ra xa tới đó.
Không còn cách nào, hắn đành xám xịt một mình rời đi.
Nàng nhớ rõ Tuyên Quân Bác sáng nay đã bị đuổi xuống núi, sao giờ còn ở chân núi?
Chẳng lẽ sợ về sớm bị Tiêu phu nhân chất vấn?
Quả đúng như vậy. Tuyên Quân Bác về nhà, đối mặt với lời hỏi han ôn hòa của Tiêu phu nhân, lắp ba lắp bắp nói là còn tốt, bị hỏi đến vòng “Rút giải” làm những gì, liền mất kiên nhẫn quát: “Mẫu thân, nương quản nhiều vậy làm chi!”
Tiêu phu nhân nghĩ đến việc hắn đã mệt mỏi cả một ngày, người đầy mồ hôi hôi hám, nên không chấp nhặt với hắn. Bà ta đang còn tưởng tượng nhờ bài thơ của Bùi Ngụ Hành, mà nhi tử của mình tỏa sáng ở vòng tuyển “Rút giải”, thành công giành được danh ngạch Hương Cống Sinh, bà ta trở thành mẫu thân của tiến sĩ, đúng là một giấc mộng đẹp.
Thế nên chỉ cần là mộng, thì ắt có ngày phải tỉnh.
Sáng hôm sau, Tiêu phu nhân liền hay tin nhi tử của mình đã sớm bị đuổi khỏi vòng tuyển “Rút giải”, trở thành chuyện cười của cả Việt Châu.
Hai người cãi nhau một trận lớn, Tuyên Quân Bác tức giận nói: “Nếu không phải nương đưa cho con bài thơ của Bùi Ngụ Hành, con có bị đuổi xuống núi không? Bùi Ngụ Hành cũng tham gia “Rút giải”, sao nương không tìm hiểu cho kỹ chứ!”
“Cái gì? Bùi Ngụ Hành cũng tham gia “Rút giải”? Sao có thể như vậy được!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận