Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Mọi việc đã chuẩn bị xong

Ngày cập nhật : 2025-05-07 08:52:04
“Ai u, nàng ta thông minh thế cơ à? Nàng ta làm người khác thích, là ta phải thích nàng ta à? Nhớ lúc trước, ta cũng phải có rượu có thịt, giao tiền bạc làm lễ bái sư, mới được học vẽ. Dựa vào đâu ta phải vô điều kiện dạy nàng ta?”
Tại cửa tiệm trang sức của Tiêu phu nhân, Diêu Tam nương đang hung dữ trừng mắt lườm Tuyên Nguyệt Ninh một cái, giơ tay tức giận quát chưởng quầy: “Mau mau lấy bớt các đơn hàng đi cho ta, nhiều thế này, ta phải vẽ tới bao giờ!”
Chưởng quầy xụ mặt, “Chính vì ngươi vẽ không nổi, mới nói ngươi dạy Thất nương. Cũng là muốn cho ngươi bớt gánh nặng, ngươi không dạy nàng ấy, thì bao giờ nàng ấy mới nhận được đơn hàng? Những đơn hàng này ta đang định đưa nàng ấy vẽ.”
Diêu Tam nương giật lấy xấp đơn hàng trong tay chưởng quầy: “Nàng ta nhận hay không thì có liên quan gì đến ta? Một kẻ chưa biết vẽ, mà ngươi dám giao đơn hàng cho, không sợ làm hỏng bảng hiệu của cửa tiệm à? Có bản lĩnh thì ngươi đi bẩm báo với chủ nhân, bảo bà ấy đuổi ta đi đi.”
“Diêu Tam nương! Ngươi đừng tưởng ngươi biết vẽ mà muốn làm gì thì làm!”
“Ai u, chưởng quầy, ta nào dám? Chẳng qua đơn hàng nhiều quá, ta hoảng nên mới nói vậy thôi. Mà nói chứ, nàng ta có hai con mắt to kia để làm gì? Ta vẽ, nàng ta không biết mà học theo à? Các đơn hàng tới, ta không nhận nữa, giao cho nàng ta, làm vậy là được chứ gì? À mà, đơn hàng hôm qua được trả tiền rồi đó, đừng quên phần ta.”
Tuyên Nguyệt Ninh đứng im lặng ở một bên, đối với việc Diêu Tam nương cố ý nói lời khó nghe hay tranh giành sinh ý với nàng, nàng hoàn toàn không để ý. Theo quy định của cửa hàng, các đơn hàng đã nhận vào tay, cần toàn tâm toàn ý mà vẽ, không được tùy tiện qua loa vài ba nét bút đối phó, vì nếu có chuyện gì thì phải chịu trách nhiệm.
Ở Đại Lạc, người ta rất coi trọng mối quan hệ sư đồ, đặc biệt trong giới thợ thủ công. Một khi đã bái sư, thì đó là chuyện cả đời. Sư phụ truyền nghề cho đệ tử, đệ tử phải phụng dưỡng sư phụ khi về già. Nếu ai vi phạm, còn có thể bị đưa đến nha môn để quan xử.
Tuyên Nguyệt Ninh tự biết năng lực bản thân, hiện tại nàng vẽ một bản cũng đã hơn hẳn Diêu Tam nương, chỉ thiếu một cơ hội để gây tiếng vang. Diêu Tam nương còn mơ tưởng bắt nàng làm lễ bái sư, đúng là không biết xấu hổ.
Nghĩ đến đây, nàng khẽ nhếch môi cười, nhìn chưởng quầy lấy sổ sách, khảy vài cái trên bàn tính, rồi đưa cho Diêu Tam nương 300 văn tiền.
Chỉ một bản vẽ cây trâm vàng đơn giản, mà được chia tới 300 văn tiền!
Cố gắng rời mắt khỏi số tiền kia, nàng siết chặt túi tiền ngày càng xẹt trong tay, rồi lại nhìn sang cửa tiệm đối diện chuyên bán trang sức ngọc thạch, lòng không ngừng nhẩm: “Cơ hội ơi cơ hội, khi nào mới tới đây…”
“Thất nương, hôm nay ngươi cầm tiền công đi, cũng không còn sớm nữa, về nhà sớm một chút đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng đầu, thấy ông mang vẻ đáng tiếc nhìn mình. Nàng đến làm cũng đã nhiều ngày, những gì cần học đều đã học, kiến thức về vàng bạc châu báu cũng nắm rõ, lại còn biết xem sổ sách nên giúp ông không ít việc. Ông thực lòng cũng muốn giúp đỡ nàng một chút.
Hôm nay, Diêu Tam nương được tùy ý làm loạn, chỉ e là ông cũng đã sớm bẩm báo với Tiêu phu nhân về việc của Diêu Tam nương, nhưng lại không được bà ta đứng ra bênh vực.
Tiêu phu nhân còn mong nàng và Diêu Tam nương xung đột to hơn nữa, làm sao có thể ra mặt giúp nàng?
Nhận lấy 130 văn tiền, nói cảm tạ, nàng xoay người rời khỏi cửa tiệm.
Nhưng nói thật, lấy được tiền của Tiêu phu nhân, nàng vẫn rất vui. Phải biết rằng, một thợ thủ công xây nhà, mỗi ngày cũng chỉ kiếm được khoảng 100 văn tiền.
Diêu Tam nương cũng chỉ được lãnh tiền công là 65 văn tiền. Nhìn thì có nhiều đơn hàng, nhưng không phải ngày nào cũng được như vậy. Nửa tháng qua, số tiền nàng kiếm được đã vượt xa Diêu Tam nương vất vả vẽ tranh kiếm được, nếu không thì nàng ta đâu đến nổi đến một đơn hàng cũng không chịu nhường cho nàng?
Tháng năm, thời tiết Việt Châu bắt đầu nóng lên, các cô nương trên đường đều mặc váy áo mỏng manh, khiến nam nhân đều ngước nhìn. Còn Tuyên Nguyệt Ninh thì mặc váy xanh đơn giản, lại thêm vóc dáng vẫn chưa trưởng thành, lẫn trong đám người, chẳng ai để ý đến.
Đầu tiên, nàng đến cửa tiệm quần áo lấy bộ Hồ phục đã đặt làm, sau đó đi mua một con gà mái già, nhờ người bán làm sạch sẽ, tính toán về nhà làm món ngon cho mọi người.
Trên đường đi, thấy đám gà con lông vàng ríu rít, nàng dừng lại, nghĩ mua chúng có thể tìm điểm việc làm cho hai đứa nhỏ trong nhà, như vậy bọn nhỏ sẽ không nhàm chán, gà con nuôi lớn rồi còn có thể ăn, quá chi là tốt, một công đôi việc.
Nàng mua liền mười con gà con, còn cẩn thận hỏi người bán cách nuôi, mua một giỏ tre đặt chúng vào, mang về nhà.
Gà con bị dọa rúc hết vào một góc, trên tay xách nhiều đồ vật, nàng cố sức dùng mu bàn tay vuốt vuốt lông mượt của chúng. Cảm giác lạ lẫm khiến nàng giật nảy mình, rút tay lại, trên mặt nở một nụ cười ngây thơ chân thành.
Còn chưa đến nhà, đã nghe tiếng đọc sách lanh lảnh vang lên trong sân.
Bùi Ngụ Hành đang dạy bọn nhỏ đọc sách dưới gốc cây hòe. Ngoài hai đứa nhỏ Bùi gia, là Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký, còn có mấy đứa nhỏ láng giềng xung quanh đến xem.
Ban đầu, mẫu thân cố ý để bọn nhỏ được chơi thỏa thích, vì mấy ngày gần đây liên tiếp gặp chuyện, bọn nhỏ liên tiếp bị sợ hãi, bà sợ tâm lý bọn nhỏ chịu ảnh hưởng, nên mới cố ý cho hai đứa nhỏ được giải tỏa.
Nhưng sau khi thấy hai đứa nhỏ đã vui vẻ trở lại, nhất là Bùi Cảnh Chiêu – một nữ tử mà lại giống như “đại ca của đám trẻ con”, dẫn đầu tụi nhỏ chạy khắp nơi, thì bà mới nghĩ nên bắt chúng học hành trở lại.
Có một lần chúng đòi ra suối bơi lội, bà không nhịn nổi nữa, lập tức đánh Bùi Cảnh Chiêu một trận, đến Tuyên Nguyệt Ninh cũng không dám cầu tình.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=19]

Là một nữ tử, mà muốn bơi lội với một đám nam tử, thật đúng là không biết sợ!
Từ hôm đó, mẫu thân bắt đầu ở nhà dạy chữ cho hai đứa nhỏ. Bà từng đọc sách viết chữ khi còn là thiếu nữ, gả cho phụ thân của Bùi Ngụ Hành, được ông ấy tôn trọng, nên hai vợ chồng rất đẹp đôi hòa thuận, nên dư sức dạy chữ cho hai đứa nhỏ.
“Đại ca của đám trẻ con” bị nhốt trong nhà để học chữ, đám trẻ con cùng chơi với bọn nhỏ đành bịn rịn đứng ở cửa Bùi gia, mẫu thân không đành lòng nhìn những ánh mắt ngây thơ ấy, liền gọi đám trẻ con đó vào cùng học chung.
Chỉ là thêm vài hài tử, dùng nhánh cây nhỏ viết chữ trên mặt đất thì có gì đâu mà tốn công?
Trong triều đại này, người lớn ra ngoài làm việc, ít ai rảnh dạy con, chỉ cần bọn chúng không bị bắt cóc là được, mặc cho bọn chúng chơi cả ngày, thường thì đi chơi cả ngày bọn chúng sẽ đem quần áo lấm lem bùn đất về nhà. Đến khi thấy hài tử nhà mình sạch sẽ như lúc mới ra khỏi nhà, người lớn mới biết bọn nhỏ đi học chữ ở Bùi gia, liền vô cùng ngạc nhiên.
Bởi lẽ ở Đại Lạc, người biết chữ rất ít, đa phần mọi người đều không kham nổi tiền đi học, có thể biết vài chữ đã là tổ tiên phù hộ lắm rồi, nói gì đến việc khoa cử. Từ việc mua bút, mua mực, mua giấy, học ở thôn, huyện, châu cho đến “rút giải”, Hương Cống Sinh, tốn kém vô cùng. Vì vậy nếu không đủ ăn đủ mặc, thì việc đi học chỉ là gánh nặng thôi.
Hài tử trong nhà đã được đi theo con nhà người ta học chữ, được chỗ tốt, bọn họ làm sao có thể không thể hiện điều gì.
Vì tương lai hài tử trong nhà, bọn họ đành mặt dày đến cửa chào hỏi, đều là những người thật thà, mang theo đồ tốt nhất của nhà mình, nghẹn đến mức mặt đỏ bừng, vậy mà cũng không dám mở lời nhờ Tuyên phu nhân tiếp tục dạy dỗ.
Vẫn là Tuyên phu nhân không đành lòng nhìn, dạy mấy đứa nhỏ biết chữ có gì khó khăn đâu, cứ cho bọn nhỏ ban ngày đến đây đi, Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký học cái gì, liền dạy cho bọn chúng cái đó, nhưng điều kiện gia đình bà cũng có hạn, giấy và bút mực thì tuyệt đối không thể cung cấp được, bảo bọn họ có lòng thì góp chút tiền là được.
Láng giềng đương nhiên là cảm kích vô cùng, không mong con mình có tiền đồ lớn, chỉ cần biết chữ để sau này không bị lừa gạt là đủ rồi, biết Đại lang nhà này muốn chuẩn bị cho khoa cử, Tuyên phu nhân lại là một quả phụ, một mình nuôi con đúng là không dễ dàng, có cái gì giúp đỡ được họ liền sẽ giúp.
Nước trong nhà luôn đầy, gạo mì mua được giá rẻ, có kẻ xấu đến quấy rối thì bị đánh đuổi ngay.
Thời buổi này, làm góa phụ không dễ. Tuyên phu nhân làm người lương thiện chân thành, vì vậy mà được tiếng tốt, được láng giềng yêu quý, an toàn trong nhà cũng được đảm bảo.
Tuyên Nguyệt Ninh khi biết chuyện, đều hết sức duy trì bà. Nhờ đám nhỏ ríu rít quanh quẩn mỗi ngày, mà bà đi đường cũng trở nên nhanh nhẹn, thân thể đã hồi phục hoàn toàn sau trận bệnh nặng, người đầy sức sống, không còn than vãn vì thiếu tiền.
Sợ người ngoài bàn tán chuyện nữ nhân mà đi dạy chữ, Bùi Ngụ Hành bày ra khuôn mặt khó chịu, mỗi ngày dành nửa canh giờ để dạy học. Rõ ràng là người đang cần chuyên tâm ôn thư, nhưng lại không ngại bọn nhỏ cười nói ồn ào, còn sẵn sàng hy sinh thời gian của mình, đều là vì muốn tốt cho mẫu thân, nhưng lại tỏ vẻ như bị ép buộc.
Tuyên Nguyệt Ninh từng lo hắn bị làm phiền mà chậm trễ việc ôn tập, hỏi hắn, ai ngờ Bùi Ngụ Hành chỉ liếc nàng rồi hừ lạnh, phất tay áo bỏ đi.
Lúc này nàng mới nhớ lại, hồi ở Trường An đã nghe nói hắn là một tài tử đứng đầu. Nếu hắn còn thi không đậu, thì đám tài tử khác có thể lấy đậu phụ đập đầu luôn, vì bọn họ càng đừng nghĩ đậu.
Hơn nữa quan sát kỹ sẽ thấy, rõ ràng là hắn rất thích thú với việc dạy học này.
“Mẫu thân ơi, nữ nhi về rồi!”
Đám trẻ con trong sân cùng ngẩng đầu nhìn nàng, sau đó lại đồng loạt quay về phía Bùi Ngụ Hành, trong mắt đầy mong đợi. Vì mỗi lần nàng về cũng là lúc được tan học.
Tuyên phu nhân từ bếp đi ra, cười nhận lấy đồ trong tay nàng: “Hôm nay sao về sớm thế? Lại mua gà con nữa à?”
Chữ "gà con" này thu hút ánh mắt bọn trẻ, Bùi Ngụ Hành đành cho chúng tan học.
Chỉ một lát, Tuyên phu nhân đã bị bọn trẻ vây quanh. Mười con gà con bị dọa đến run rẩy, cuối cùng là Bùi Cảnh Chiêu chống nạnh quát chúng đi ra.
Sân lại yên tĩnh. Trong bếp mùi thịt gà hầm thơm lừng, năm người ngồi nhìn nhau, không ai biết phải xử lý gà con thế nào.
Biết chúng ăn gì rồi, nhưng nhốt ở đâu đây?
Tuyên phu nhân cười, chọc nhẹ vào trán Tuyên Nguyệt Ninh, bảo Bùi Cảnh Ký sang nhà hàng xóm nhờ bá bá đóng cho một cái chuồng gà.
Chuyện chỗ ở cho gà con đã xong, cả nhà quây quần ăn cơm. Tuyên phu nhân bảo hai đứa nhỏ đi đưa cho hàng xóm một chén thịt gà, sau đó bắt đầu thói quen hỏi han mỗi ngày. Hỏi Tuyên Nguyệt Ninh hôm nay làm gì, Diêu Tam nương có châm chọc gì không, sợ nàng bị Tiêu phu nhân bắt nạt.
Bùi Ngụ Hành lặng lẽ ăn canh gà, liếc nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, thầm nghĩ: Ai có thể bắt nạt được nàng ta chứ? Nhưng tai vẫn lắng nghe, không bỏ sót câu nào.
Đến khi cả nhà ăn xong, Tuyên Nguyệt Ninh lấy túi tiền ra, chia làm hai phần – một nửa đưa Tuyên phu nhân để chi tiêu, một nửa đẩy tới trước mặt Bùi Ngụ Hành, đôi mắt sáng rỡ nhìn hắn.

Bình Luận

0 Thảo luận