Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Nhiều hiểu lầm

Ngày cập nhật : 2025-05-13 22:05:52
Bùi Ngụ Hành lại đổ bệnh.
Lần này không giống như lần trước bệnh phát dữ dội, mà là do giữa mùa hạ nóng bức, thời tiết oi ả làm bệnh cũ tái phát, khiến tay chân hắn không có sức, tim đập dồn dập.
Hắn thở không ra hơi, khụ hai tiếng, lập tức bị cơn đau nơi ngực giày vò đến nhíu chặt mày.
Cả người yếu ớt nằm bẹp trên giường, liền Triệu gia cũng tạm thời không tới được.
Tuyên Nguyệt Ninh hết sức hối hận, tự trách mình mấy ngày nay tâm trí đều đặt vào chuyện của Tiêu phu nhân và Văn Nhai Các, mà lơ là Bùi Ngụ Hành.
Dù cho Tuyên phu nhân đã an ủi rằng, đây là căn bệnh từ trong bụng mẹ, chẳng liên quan gì đến nàng, nhưng nàng vẫn tự nhủ trong lòng, từ nay về sau nhất định không được như vậy nữa.
Không chỉ riêng nàng, hai đứa nhỏ trong nhà cũng hoảng sợ, đồng ý cho Tuyên Nguyệt Ninh tùy ý bắt một con trong mười con gà trong sân để hầm canh bồi bổ cho a huynh.
Tuyên Nguyệt Ninh ôm hai đứa nhỏ, vừa dỗ dành vừa nói cho chúng biết, bồi bổ thân thể không chỉ có canh gà, mà canh cá cũng rất tốt, bảo chúng ra bờ suối nhỏ xem ai bắt được cá thì mua mấy con, nhưng tuyệt đối không được tự ý xuống suối.
Dỗ hai đứa nhỏ đi rồi, nàng mới đi vào bếp. Lúc này, Tuyên phu nhân đang ở trong bếp, nhẹ nhàng quạt quạt, trên bếp là ấm thuốc sắc cho Bùi Ngụ Hành, mùi thuốc nồng nặc khó ngửi bay khắp nơi, khiến nàng phải bịt mũi mới dám bước vào.
Bởi vì lần trước hắn phát bệnh nặng, Tuyên phu nhân đã sớm chuẩn bị sẵn thuốc, lại còn được thêm một đống dược liệu quý do Triệu gia phái hạ nhân mang lại đây biếu. Bà đã mời lang trung xem qua, lang trung nói có thể thêm chúng vào ấm thuốc miễn sao đúng liều lượng là được, chỉ có điều mùi vị thật sự khó ngửi vô cùng.
“Mẫu thân, để con làm cho, nương đi xem a huynh đi. Lần trước con không chịu nhận ngân phiếu, hắn còn giận con, chẳng thèm để ý tới con nữa. Con sợ nếu con qua đó, hắn lại bệnh nặng thêm thì biết làm sao.”
Đến tiền nàng kiếm được còn muốn phân cho hắn, thì quà nhập học mà Triệu gia cho hắn, nàng làm sao nỡ lấy.
Dù không biết hắn đã dùng cách gì mà khiến Triệu lang quân đồng ý cho hắn làm phu tử cho con mình. Nhìn thái độ của hạ nhân Triệu gia là biết, Triệu gia thực lòng tôn trọng hắn, nhưng đoán thôi cũng biết phải trải qua khó khăn mới đạt được như vậy.
Tuyên phu nhân chọc nhẹ vào trán nàng, nói: “Trách ai, trách chính con quá khách sáo. Bùi Ngụ Hành lấy tiền dưỡng muội muội mình thì có gì sai? Nếu là nương, nương đã yên tâm thoải mái mà nhận rồi.”
Tuyên Nguyệt Ninh bĩu môi, chỉ trước mặt Tuyên phu nhân nàng mới bộc lộ ra dáng vẻ tiểu nữ nhi, “Cũng chẳng phải vì thấy hắn kiếm tiền cực khổ, nên muốn để hắn giữ mà dùng cho bản thân.”
“Vậy con nghĩ con kiếm tiền thì không vất vả sao? Lần ở Linh Lung Các ấy, nếu trong lòng nương không tự nhủ phải nhịn, nương đã sớm đi tìm Tiêu thị kia tính sổ rồi, dám chà đạp con như vậy! À phải rồi, nghe nói vị chủ tiệm, nơi cửa hàng con mới đến làm, vô cùng tuấn tú, tuổi lại còn trẻ?”
Tuyên Nguyệt Ninh không nghi ngờ gì sự dò hỏi của Tuyên phu nhân, trả lời: “Vâng, đúng vậy, không ít tiểu nương tử đều tới Văn Nhai Các mua đồ chỉ để trộm nhìn hắn.”
Tuyên phu nhân trầm ngâm một lúc, rồi vẫn dặn: “Nguyệt Ninh, con nên giữ khoảng cách với tiểu lang quân đó, phải biết rằng con cũng sắp cập kê rồi. Đợi a huynh thi đậu công danh, lo gì tìm không được nhân duyên tốt?”
Tuyên phu nhân nói vậy cũng chỉ vì lo lắng, nghe nói Khố Địch Úy Văn làm người rất tốt, nghe tin a huynh của nàng bị bệnh, không chỉ cho nàng được nghỉ, còn thay nàng mời lang trung tới, tặng linh chi. Với người khác thì linh chi quý giá, chứ với Khố Địch Úy Văn suốt ngày đông nam tây bắc bôn ba thì chẳng đáng gì.
Tuyên Nguyệt Ninh cũng không ngờ nương nghĩ tới hướng đó, dở khóc dở cười. Nàng với Khố Địch Úy Văn hoàn toàn không có tình ý, chỉ cảm kích lòng tốt thích làm việc thiện của hắn ở kiếp trước, chính nàng cũng từng được giúp đỡ.
Nếu trong khả năng, nàng chỉ mong cùng hắn giữ quan hệ tốt đẹp, giúp được chút nào hay chút ấy.
Còn chuyện gả chồng ư? Thôi đi thì hơn. Đời này, nàng chỉ mong ở bên Tuyên phu nhân, nuôi lớn hai đứa nhỏ, đưa Bùi Ngụ Hành vào quan trường, bảo vệ hắn không đi vào vết xe đổ năm xưa, thế là mãn nguyện, không dám mơ xa hơn.
Tuyên phu nhân lại lên tiếng: “Khố Địch Úy Văn tuy nhà cao cửa rộng, nhưng rốt cuộc chỉ là phu quân.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=33]

Nhà chúng ta tuy sa sút, con vẫn là tiểu thư nhà quan, sao có thể dính dáng đến hắn?”
Tuyên Nguyệt Ninh cười, mắt hạnh cong cong: “Nương yên tâm, trong lòng Nguyệt Ninh đều hiểu. Thuốc đã sắc xong rồi, con mang qua cho a huynh.”
Lúc này, nàng lại có gan để đến gặp Bùi Ngụ Hành rồi. Cầm bát thuốc, nàng chạy như bay đến phòng hắn.
Bùi Ngụ Hành thấy nàng vào, chỉ liếc mắt một cái rồi quay mặt đi, không thèm để ý.
Dù đang bệnh, hắn vẫn mặc y phục sạch sẽ chỉnh tề, dù mồ hôi ướt đẫm nhiều lần cũng không ngại thay đồ nhiều lần.
Tuyên Nguyệt Ninh thấy hắn lạnh nhạt liền biết hắn còn giận, bèn nũng nịu dỗ: “Bùi lang quân? Uống thuốc đi, lúc nãy ta tranh thủ lúc nương không để ý, đã bỏ thêm một thìa mật ong vào bát thuốc rồi, tuyệt đối không đắng như trước đâu.”
Bùi Ngụ Hành khẽ động ngón tay, nhưng vẫn quay đầu vào giường, không thèm nhìn nàng.
Nàng cười hì hì, tiến đến trước giường hắn: “Mau nhân lúc còn nóng uống đi? Ta đâu cố ý không nhận ngân phiếu của ngươi. Chẳng qua sợ Việt Châu tới nhiều người quen cũ, không muốn để ngươi mất mặt trước họ, nên mới để ngươi giữ lại. Với lại, “rút giải” cũng sắp bắt đầu rồi, ngươi còn chưa có tin tức đàn cổ mà.”
Nói tới đây, nàng thật sự lo lắng. Là tài tử Đại Lạc, không chỉ học vấn phải vững chắc, mà tài nghệ như đàn, vẽ, thư pháp cũng phải xuất sắc.
Thậm chí có tài tử chỉ cần ngồi bên sông gảy một khúc đàn, đã có thể được triều đình mời vào làm quan ngay. Có thể thấy để đào tạo một người đỗ đạt công danh không dễ dàng gì.
Tuyên Nguyệt Ninh cảm thấy các tài tử này thật không dễ dàng, chỉ đọc sách thôi thì không đủ, mà đọc sách mà đọc ra học vẹt cũng không được, cần có khả năng lý giải và vận dụng. Đồng thời, họ còn phải giỏi cả về thơ từ ca phú bởi vì những môn này chiếm một tỷ trọng rất lớn trong kỳ thi khoa cử.
Ngoài kiến thức uyên bác, một người cần có những tài năng xuất sắc khác nữa, không nói đâu xa, cầm kỳ thi họa đều cần phải biết. Chứ không người cấp trên muốn cùng ngươi chơi cờ, ngươi định nói ngươi không biết chơi à?
Tuyên Nguyệt Ninh nghĩ đến xuất thần, nghĩ đến tài đàn của Bùi Ngụ Hành, nếu có thể biểu diễn một khúc tại “rút giải”, ắt tăng thêm phần chắc chắn cho danh ngạch Hương Cống Sinh. Mà tham gia “rút giải” lần này, có không ít tài tử từ Trường An, Lạc Dương lại đây, nếu tùy tiện dùng một cây đàn quá tệ ra đánh, tám phần là sẽ bị bọn họ cười nhạo.
Hắn không cùng nàng giải thích, cho dù chính mình đạt được danh ngạch “rút giải”, thì cũng không dễ dàng đạt được danh ngạch Hương Cống Sinh, chỉ nhân lúc nàng thất thần, cầm lấy bát thuốc, một hơi uống cạn.
Sau đó cố nén cơn buồn nôn, đưa bát thuốc cho nàng, ra hiệu nàng mau đi.
Tuyên Nguyệt Ninh ngây ra, thấy bát thuốc đã cạn sạch, giật mình: từ bao giờ Bùi Ngụ Hành chịu uống thuốc nhanh thế, chẳng lẽ giận nàng thật?
Trên giường, Bùi Ngụ Hành đã mất kiên nhẫn: “Ngươi còn chưa đi? Ta không giận ngươi vì chuyện ngân phiếu, mà là...”
Hắn nhíu mày, dưới ánh mắt khó hiểu của nàng, rốt cuộc đem những bức bối mấy ngày nay tuôn ra: “Tiêu phu nhân nhục nhã ngươi như vậy, sao ngươi không nói cho ta biết? Tuyên Nguyệt Ninh, vì sao không tìm người nhà giúp đỡ?”
Nàng đứng ngẩn tại chỗ. Từ nhỏ đã quen tự mình gánh vác, nàng chưa từng nghĩ tới việc nhờ người khác giúp.
Lúc này, hai đứa nhỏ chạy ùa vào sân, lớn tiếng gọi: “Mẫu thân, a tỷ, mau ra đây! Bên suối có ông lão cho chúng ta tất cả cá câu được, nhưng tụi con mang không đủ tiền. Nương mau mang tiền ra trả ông ấy đi, ông ấy ở ngay nhà bên cạnh.”
Bùi Ngụ Hành thở dài, trái tim vẫn còn đau âm ỉ, phất tay đuổi nàng đi: “Mau ra trả tiền cho bọn nhỏ, những chuyện khác không cần lo, ta sẽ giải quyết. Còn nữa, Tuyên Nguyệt Ninh, nhớ kỹ, ngươi là muội muội của ta, ta nhất định sẽ che chở ngươi.”
“Được, Nguyệt Ninh nhớ kỹ.”
Nàng nắm chặt bát thuốc, quay người bước ra. Tuyên phu nhân đã lấy cá ra khỏi giỏ, mang theo hai đứa nhỏ đi cảm tạ hàng xóm.
Đặt mạnh bát thuốc xuống bếp, nàng cắn môi, hàng mi ướt đẫm, như thể mọi cố gắng của mình cuối cùng cũng không uổng phí.
Sau khi lau khô nước mắt, rửa mặt bằng nước lạnh, nàng nghe nói nhà hàng xóm không chịu nhận tiền, chỉ là cá câu từ suối thôi, chẳng đáng giá, bảo cứ lấy cho Bùi lang bồi bổ, ông lão còn hẹn lần sau sẽ cùng Bùi lang chơi một ván cờ.
Nàng chớp mắt, bị một con cá nhảy hắt nước vào mặt, chợt nảy ra suy nghĩ: Bùi Ngụ Hành từ khi nào đã "quen biết" với Thôi Lăng?
Đây là tin tốt nhất nàng nghe được hôm nay. Cho dù lang quân, tiểu thư từ nơi khác đến Việt Châu thì đã sao?
Vui vẻ vỗ vỗ chậu cá, nàng nghĩ, lát nữa nói mẫu thân cho các ngươi một cái chết thống khoái.
“Mẫu thân! Mau tới giúp con giết cá!”
Nàng lại gọi hai đứa nhỏ tới, nhờ đi mua một bình rượu lục kiến. Nhớ ra lần trước làm món Ngọc Lộ Đoàn được hàng xóm khen nức nở, liền quyết định làm thêm nữa, vừa đem Ngọc Lộ Đoàn nặn tốt, vừa ngây ngô cười lên.
Tối hôm đó, nhà bếp Bùi gia lại tỏa ra mùi thơm nức.Trong khi đó, nhà bên cạnh, Thôi Lăng và ái nữ của mình nhìn món ăn trên bàn đến phát ngán, thở dài lần thứ mười tám, hai người liếc nhau, vẻ mặt lập tức lộ ra khổ sở.
Thôi Lăng vuốt râu, nói: “Con à, không bằng ngày mai con sang chào hỏi và làm quen nhà Bùi gia nhiều hơn, đã nhiều ngày tiểu cô nương nhà họ đều ở nhà chăm sóc a huynh.”
Nữ nhi lập tức từ chối: “Nếu nương biết thì thế nào cũng phạt con đọc Đạo kinh.”
Phu nhân trong nhà đã về viếng thăm nhà mẹ đẻ nên cuộc sống hai phụ tử khá khó khăn, trong khi hai người định thở dài lần thứ mười chín, thì gia nhân bưng lên một đĩa cá kho sữa, cùng với bình rượu lục kiến và Ngọc Lộ Đoàn, nói: “Lang quân, Ngũ nương, Bùi gia cách vách đưa tới, nói là tạ ơn lang quân đã cho cá.”
“Mau mau, bưng lên!”
Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký đưa đồ ăn xong thì nhanh chóng về nhà, ngoan ngoãn ngồi vào bàn chờ ăn cơm, ngay cả Bùi Ngụ Hành cũng được Tuyên phu nhân đỡ ra ngoài.
Tuyên Nguyệt Ninh tự tay múc cho hắn một bát canh cá thanh đạm, hỏi: “Ngươi với Thôi lang quân ở nhà bên cạnh, giờ rất quen thuộc sao?”
Bùi Ngụ Hành cầm chén, thổi lạnh canh cá, uống một ngụm, từ đầu đến cuối không làm đổ giọt nào ra ngoài, khiến nàng tự thấy xấu hổ, một tiểu nương tử còn không chú trọng được như hắn.
“Chỉ là nói chuyện qua, đánh vài ván cờ thôi, cũng không tính là quen thân.”
“Vậy à...”
Nàng cũng không tiện nói thẳng, đó chính là ân sư kiếp trước của ngươi đấy, mau đi bái sư đi!
Ấp úng nói: “Dường như nhà họ có người làm quan, ta thấy...”
Bùi Ngụ Hành kinh ngạc liếc nàng, buông chén nhỏ, chậm rãi nâng tay áo che nửa mặt, ho nhẹ hai tiếng mới đáp: “Ta biết rồi, đợi thân thể khá hơn sẽ đi hỏi.”
Tuyên Nguyệt Ninh cảm thấy ánh mắt hắn hình như có chỗ nào đó không đúng.
Ngươi biết cái gì?

Bình Luận

0 Thảo luận