Khi trời vừa sáng, các sĩ tử sau một ngày một đêm ở lại trường thi lần lượt nối đuôi nhau bước ra ngoài.
Triều Đại Lạc bấy giờ, chế độ khoa cử không hà khắc như các đời sau, không cần phải ở lại ba ngày ba đêm hay lâu hơn. Thường thì gần một ngày hoặc một đêm là có thể thi xong. Hơn nữa, danh tính thí sinh đều công khai, căn bản không có người nào có thể giả mạo được.
Bài thi của Bùi Ngụ Hành đến từ Việt Châu được quan giám khảo lấy ra một cách nhẹ nhàng, không chỉ quan giám thị tò mò mà quan chủ khảo cũng vậy. Tất cả họ đặc biệt hứng thú với vị thí sinh duy nhất không dùng giấy nháp này. Nhất là sau khi phải chấm không ít bài thi khiến họ tức giận đến mức bốc khói đầu óc, bắt gặp bài thi của Bùi Ngụ Hành đúng là như thấy cảnh đẹp ý vui.
Chỉ với chữ viết này, họ đều nguyện ý mà nhìn nhiều lần.
Không cần nhiều lời, lập tức đi tìm lỗi, họ không tin một bài thi không cần dùng giấy nháp để sao chép ra, mà không có lỗi nào. Thế nhưng sau khi xem xong, ngoại trừ muốn đập bàn khen ngợi, họ chẳng còn suy nghĩ nào khác.
Bài thi ấy không những khiến quan chủ khảo kinh ngạc sau khi chấm xong, còn khiến toàn bộ giám khảo khác truyền tay nhau xem qua, cũng kinh ngạc không kém. Ai nấy đều gật đầu ngầm khen, Thôi Lăng quả nhiên thu được một đệ tử giỏi.
Khi quan chủ khảo lại một lần nữa không kìm được cảm xúc tức giận với bài thi đang chấm, thì ông liền lấy bài thi của Bùi Ngụ Hành ra thưởng thức lại, gom động lực để tiếp tục chấm nốt các bài thi trước mặt, ông chấm được một nửa thì một giám khảo khác đã phát hiện, lập tức mượn bài thi của Bùi Ngụ Hành đặt trong tầm tay.
Không muốn mắng chửi những bài thi tệ trước mặt nữa, giờ chỉ cần nhìn bài thi của Bùi Ngụ Hành, trong lòng lập tức dâng lên động lực.
Một giám khảo khác thấy vậy cũng lanh lẹ lấy bài thi của Trịnh Tử Duệ ra xem, những giám khảo khác thì bị chậm một bước, đành miễn cưỡng tìm mấy bài thi nào thuận mắt để xem.
Cái công việc chấm bài vốn khô khan, nhạt nhẽo, lần đầu tiên lại diễn ra thuận lợi như vậy.
Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành vẫn chưa biết bài thi của hắn khiến các giám khảo như tìm được bảo vật. Khi thấy hắn là người đầu tiên bước ra khỏi trường thi, nàng liền đưa chén nước mật ong đã chuẩn bị sẵn đến tay hắn: “Về nhà ngủ một giấc đi, mẫu thân đã sai người nấu sẵn nước ấm cho con.”
Bùi Ngụ Hành đón lấy chén nước mật ong, đứng trên đường, giữa ánh nhìn bốn phía của các sĩ tử đổ dồn về mình, nhẹ nhàng nhấp một ngụm rồi đưa lại cho Tuyên Nguyệt Ninh. Tiểu cô nương đang đông cứng đến mức không đứng vững, giậm chân đứng nhìn, mọi động tác của nàng đều hiện rõ trong mắt hắn.
Sĩ tử đông đúc, Tuyên Nguyệt Ninh vốn còn ôm tâm tư muốn tìm người đã chế giễu họ ở cái ngày đầu tiên họ đến Lạc Dương đó, nhưng khổ nỗi đầu nàng quá thấp, thật sự không thể tìm ra họ, đành theo Bùi Ngụ Hành trở về Thôi phủ.
Giục hắn đi tắm rửa, lại nhìn hắn uống thuốc, nhìn hắn ngủ thiếp đi, nàng mới rón rén đi tìm Tuyên phu nhân, gương mặt nhỏ nhắn đầy lo lắng, vừa mở miệng liền nói: “Mẫu thân, hôm nay Thuần Nguyên là người đầu tiên bước ra khỏi trường thi.”
Sáng sớm, nàng đã vội đến giữa đám đông, người đông như vậy khiến nàng lo không thấy được hắn, lo hắn có thể phát bệnh trong trường thi, lo hắn có không dùng thức ăn nàng chuẩn bị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=68]
Nàng mang theo quầng thâm mắt, cổ thì cứ vươn về phía cổng trường thi.
Thế nhưng nàng không ngờ, sau khi cổng mở, hắn lại là người đầu tiên đi ra, toàn bộ sĩ tử dường như nhường đường cho hắn, khiến nàng không khỏi nhíu mày, đè nén nghi hoặc đến giờ mới dám hỏi ra miệng.
Tuyên phu nhân bảo nàng đừng nghĩ nhiều, còn cười bảo đó chắc là “bệnh chung” của nam nhân Bùi gia. Nhớ năm xưa, phụ thân của Bùi Ngụ Hành cũng là người đầu tiên bước ra khỏi trường thi.
Đợi Bùi Ngụ Hành tỉnh dậy ăn cơm tối xong, liền bị Thôi Lăng vừa về đến phủ đã cho gọi hắn, ông bắt hắn viết lại nguyên bài thi một lần nữa.
Người khác có lẽ phải suy nghĩ kỹ xem mình đã dùng câu gì để đủ số lượng, nhưng với Bùi Ngụ Hành thì không cần bận tâm, đứng trước mặt Thôi Lăng liền viết lại toàn bộ nội dung.
Thôi Lăng uống một ngụm trà, đợi hắn viết xong liền nhanh như chớp gom hết mấy tờ giấy Tuyên Thành lại.
Bùi Ngụ Hành thấy hành động của ông, liền co giật khóe mắt: “Lão sư làm vậy là có ý gì?”
Thôi Lăng mở miệng gần như cùng lúc với hắn: “Nghe nói hôm nay ở trường thi con rất nổi bật, đến giấy nháp cũng không dùng, cứ thế viết luôn?”
“Lão sư cũng biết rồi à?” – hắn nói, mắt vẫn dán chặt vào xấp giấy Tuyên Thành bị Thôi Lăng giữ chặt, nhớ lại lúc còn ở Châu Học Việt Châu, lão sư này cứ gặp ai cũng khoe hắn, khiến đầu hắn không khỏi đau nhức.
Thôi Lăng nghiêm mặt nói: “Làm rất tốt, nam nhi trẻ tuổi thì nên có chút khí phách và phong thái như vậy.”
Sau đó, ông chột dạ gấp lại xấp giấy, hỏi: “Con đã nghĩ sẽ ở lại Lạc Dương hay ra ngoài rèn luyện chưa?”
Bùi Ngụ Hành lúc này mới thu hồi ánh mắt, không để tâm đến vẻ thở phào của ông, bản thân cũng rất xem trọng vấn đề này, cụp mắt một lúc rồi trả lời: “Chưa phải lúc.”
Lạc Dương hiện tại, vẫn chưa phải là nơi hắn có thể ở lại. Nếu không nhờ đang sống trong Thôi phủ, lại thêm danh nghĩa đệ tử của Thôi Lăng, e rằng mạng hắn đã sớm không còn.
Thôi Lăng vui vẻ cười: “Ta biết con sẽ chọn như vậy. Ở Lạc Dương có hàng trăm quan viên, quan hệ chằng chịt, mỗi người đều nỗ lực chen lấn leo lên. Con chọn đến nơi khác, chưa biết chừng sẽ là trời cao mặc chim bay, biển rộng tùy cá bơi lội. Chỉ là khổ cho con, Thuần Nguyên.”
Khổ sao? Cũng chỉ là bị người ta chỉ trỏ mà thôi, hắn đã quen rồi. Nếu nói khổ, thì chắc là Tuyên Nguyệt Ninh mới là người khổ hơn. Nàng đã mong đợi hắn đỗ tiến sĩ đến vậy.
Nhưng hắn không thể để nàng ở lại Lạc Dương. Ngược lại, hắn muốn mang cả nhà cùng đến nơi khó khăn, lạnh lẽo kia. Có lẽ, hắn nên để bọn họ ở lại.
Đến ngày yết bảng, phía ngoài Thừa Thiên Môn – nơi nối giữa hoàng thành và cung thành – đông nghẹt sĩ tử vây quanh. Lần này, các môn thi trong khoa cử bao gồm cả Minh Kinh, Toán học, Pháp luật… tổng cộng sẽ lấy 223 người, là năm lấy nhiều tiến sĩ nhất từ trước đến nay. Trong đó, sĩ khoa chỉ chiếm 50 người, trong đó học sinh Việt Châu đã chiếm đến 33 người.
Trên bảng vàng tiến sĩ, Bùi Ngụ Hành đến từ Việt Châu đứng đầu danh sách, đem Trịnh Tử Duệ chặt chẽ đè phía dưới.
Triều Đại Lạc lúc này chưa có hệ thống xếp hạng “giáp đẳng”, chỉ tính thứ hạng, người có thứ hạng càng cao càng đại biểu cho thành tích xuất sắc, đồng thời càng được trọng dụng. Nói cách khác, Bùi Ngụ Hành là người đứng đầu khoa thi tiến sĩ, đem lại vinh dự lớn cho Việt Châu.
Việc có thể đè Trịnh Bát lang dưới chân, đệ tử chân truyền của Thôi Lăng cũng chính thức lọt vào tầm mắt của mọi người.
Cách Lạc Dương không xa, tại Bùi phủ, không biết ai biết tin Bùi Ngụ Hành đoạt hạng nhất mà đánh vỡ ly trà, vội vàng chạy ra ngoài tìm cách đối phó.
Khúc Giang mở tiệc, chim nhạn đề danh, trong đó nổi bật nhất chính là Bùi Ngụ Hành. Khi hắn cưỡi ngựa dẫn đầu qua phố, hai bên đường toàn người dân Lạc Dương hò reo náo nhiệt, đồng thanh hát vang khúc “Thiếu niên Trạng Nguyên”.
Lại còn có mấy cô nương gan lớn, vừa đi theo ngựa vừa hát, vừa ném khăn tay, túi thơm cho Bùi Ngụ Hành, đỏ mặt muốn hắn nhận lấy.
Trong tiếng hát “Thiếu niên Trạng Nguyên” vang khắp phố, còn xen lẫn cả “Lão niên Trạng Nguyên” – vì con đường khoa cử gian nan, nhiều người thi đi thi lại, khổ đọc mười năm mới có được vinh quang này.
Kỳ khoa cử này, vừa là mùa vàng của các tân tiến sĩ, vừa là bước ngoặt cuộc đời của các lão tiến sĩ. Mọi người vì tân tiến sĩ hát “Thiếu niên Trạng Nguyên”, vì lão tiến sĩ hát “Lão niên Trạng Nguyên”.
Hai khúc hát đan xen, vang vọng khắp thành Lạc Dương, hồi lâu không tan.
So với các tiến sĩ cao tuổi mới đỗ đạt, Bùi Ngụ Hành – một thiếu niên chưa đến tuổi trưởng thành – không thể nghi ngờ trở thành tâm điểm chú ý của các gia đình có nữ nhi. Câu chuyện cầu hôn ngay sau khi yết bảng trở thành chuyện được người người ca tụng.
Nhưng khi ánh mắt băng giá của Bùi Ngụ Hành đảo qua, không ai dám tiến lên.
Tuy trong các môn quân tử lục nghệ, Bùi Ngụ Hành không thông thạo nhất chính là cưỡi ngựa bắn cung, nhưng không có nghĩa là hắn không biết. Cưỡi ngựa cao lớn dẫn đầu, đi qua để lại sau lưng một chuỗi khăn tay, túi thơm, hoa tươi – hắn chẳng nhận lấy món nào.
Các cô nương không nản lòng, tiếp tục ném đồ, “Bùi lang, chàng nhận một cái đi, nếu hôm nay chàng không nhận, bọn thiếp không đi đâu cả.”
Trong đám người chen chúc, Bùi Cảnh Chiêu tức giận phồng má: “Các nàng ấy thật không biết xấu hổ! A tỷ, sao tỷ không ném?”
Bị Chiêu nhi hỏi một câu như vậy, Tuyên Nguyệt Ninh khựng lại, nàng ném cái gì? Bùi Ngụ Hành chắc chắn sẽ không nhận, nàng ném chẳng phải tự làm mình mất mặt à?
Vừa nghĩ vậy, bên hông nhẹ bẫng – Bùi Cảnh Chiêu nhanh tay lẹ mắt, chưa để Tuyên Nguyệt Ninh kịp mở miệng đã giơ tay ném túi tiền của Tuyên Nguyệt Ninh về phía Bùi Ngụ Hành.
“Chiêu nhi!”
Bùi Cảnh Chiêu hét lên: “A huynh, huynh mau bắt lấy túi tiền của a tỷ!”
Trong tiếng ồn ào hỗn loạn, Bùi Ngụ Hành lại nghe thấy chính xác được giọng của Bùi Cảnh Chiêu, quay đầu lại, nhìn túi tiền đang bay về phía mặt mình, nhẹ nhàng đón lấy.
Hắn nâng túi tiền quen mắt trong tay lên, nhìn thấy Tuyên Nguyệt Ninh đang giáo huấn Bùi Cảnh Chiêu trong đám đông, khẽ cười – nụ cười này như băng tuyết tan chảy, như đóa mai ngạo nghễ giữa núi tuyết.
Các tiểu nương tử đồng thanh hét lên: “A! Bùi lang nhìn ta!”
Hắn khẽ vung cổ tay, trước ánh mắt mọi người, đem túi tiền của Tuyên Nguyệt Ninh cất vào lòng ngực, chứ không giấu vào tay áo, ánh mắt còn mang theo ý cười.
Hành động này như chọc vào tổ ong vò vẽ, các cô nương gần như phát cuồng: “Bùi lang nhận túi tiền của ai vậy? Ai?”
Tuyên Nguyệt Ninh nghe thấy tiếng gọi quanh mình, theo phản xạ che bên hông trống rỗng, không còn tâm trí mắng Bùi Cảnh Chiêu, kéo theo muội ấy định rời khỏi đám đông.
Lại nghe thấy Bùi Cảnh Chiêu gọi: “A tỷ, tỷ xem, a huynh đang nhìn tỷ kìa”, sau đó nàng bị đám đông đè ép không thể thoát khỏi, phải đi theo hướng cùng mọi người.
Khi nàng ngẩng đầu lên, chạm phải ánh mắt hắn, nàng nở một nụ cười thật tươi, vẫy tay về phía hắn, ánh mắt sáng rực khiến đồ vật trong tay cũng rực rỡ theo.
Thiếu niên lang quân, khí thế hăng hái, mỗi người đều tranh nhau giúp đỡ – người như hắn vừa xuất hiện trên phố, lập tức khiến nhà nhà đổ ra đường, trống đánh vang, kèn thổi ngược.
Tốt quá rồi, a huynh của nàng, sẽ không bước lên con đường gian khổ đẫm máu kia nữa.
Khi lễ mừng kết thúc, chính là đến kỳ quan thí do Lại Bộ tổ chức. Quan thí được tổ chức chẳng qua chỉ cho đúng quy trình thôi, các tân khoa tiến sĩ sau khi vượt qua quan thí mới được phong chức quan.
Trong thời gian chờ đợi được phong chức quan, cổng Thôi phủ sắp bị bà mối giẫm gãy. Ai cũng muốn làm mai cho Bùi Ngụ Hành.
Khi thì là thứ nữ của đại nhân Lại Bộ, lúc thì là nữ nhi của thiếp thất nhà Hộ Bộ, đếm đi đếm lại, không có một đích nữ nhà thế gia nào cả.
Tuyên phu nhân trước cười tiễn đi một đoàn, sau thì thở dài liên tục.
Ngay cả Tuyên Nguyệt Ninh trong lòng cũng nghẹn một hơi, Bùi Ngụ Hành của nhà nàng có điểm nào không tốt? Nhìn đám người cầu hôn, ai cũng như thể chỉ cần Bùi Ngụ Hành chịu cưới là có thể thăng quan tiến chức ngay.
Nhà chúng ta không cần dựa hơi, các người khinh thường ai, kiếp trước một mình Bùi Ngụ Hành cũng tự đi lên đến chức Tể tướng, đâu cần các người bố thí.
Đúng vậy, là bố thí. Đây chính là cái kiểu “ngươi cưới nữ nhi của ta, ta đưa ngươi lên mây xanh”? Nhưng ngươi là cái gì? Chẳng qua chỉ là quan ngũ phẩm mà dám có khẩu khí như vậy?
Họ khinh thường Bùi Ngụ Hành là nhi tử của tội thần, chẳng qua họ thích cái danh đệ tử Thôi Lăng, và danh đệ nhất kỳ thi, mới định đem mấy người nữ nhi không được yêu thương ra trao đổi một cuộc hôn nhân. Không một ai là thật lòng.
Tuyên Nguyệt Ninh đang ở bếp nấu cơm, càng nghĩ càng giận, đến mức cắn môi suýt chảy máu, thì nghe thấy ngoài tiền viện, Tuyên phu nhân và Bùi Ngụ Hành bắt đầu lớn tiếng cãi nhau: “Nương tuyệt đối không đồng ý! Có bản lĩnh thì tự con đi thuyết phục Nguyệt Ninh!”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận