Ba ngày ước hẹn thoáng chốc đã đến.
Mây đen dày đặc trên trời cuồn cuộn lan ra, phảng phất như hình cây cầu không chịu nổi sức nặng mà bị ép cong.
Lúc này, Bùi nhị gia ở Lạc Dương đang ở trong cảnh tượng bi thảm. Mấy ngày nay, Bùi Hành Trình như già đi mười tuổi, lo lắng, đề phòng thì không cần phải nói, ông nguyện dâng lên một nửa gia sản, cầu xin những thế gia đại tộc từng sai khiến ông hãm hại Bùi phụ ra tay giúp đỡ.
Nhưng trong giờ khắc Nữ Đế đang nhìn chằm chằm này, nửa gia sản của ông ta tính là gì, làm sao so được với tính mệnh. Do đó, thứ ông ta nhận về hết lần này tới lần khác đều là cảnh cánh cửa đóng im lìm.
Sáng sớm ngày này, phủ của ông ta liền bị Kim Ngô Vệ bao vây.
Quân của Kim Ngô Vệ oai phong lẫm liệt đứng trước cửa, mặc cho trong nhà kêu trời khóc đất cũng không động dung, cứ thế cưỡng ép mang Bùi Hành Trình đi Đại Lý Tự. Suốt dọc đường, vô số bá tánh hai bên đường chỉ trỏ bàn tán.
Bùi Hành Trình hao hết tâm cơ vu hại Bùi phụ để chính mình ngồi lên ngôi vị gia chủ Bùi gia, ông ta còn chưa hưởng thụ phú quý được mấy năm, nay đã bị giải đi xét xử, đã vậy vụ xét xử này không khác gì xử tội công khai, mọi người đều ném cho ông ta ánh mắt khinh miệt.
Trong Đại Lý Tự, không khí vô cùng nghiêm cẩn. Nữ Đế giá lâm, Vũ Lâm Vệ xếp hàng bảo hộ.
Khi Bùi Hành Trình bị áp giải vào, nhìn thấy cảnh tượng này, dưới chân ông ta liền lảo đảo, nếu không phải sau lưng còn có Kim Ngô Vệ cưỡng ép, chắc chắn ông ta đã ngã sấp xuống đất.
Trên công đường, Nữ Đế ngồi ở ghế chính. Bên phải bà là quan viên Hình Bộ cùng Ngự Sử Đài, bên trái lại là một thân y phục tím, Bùi Ngụ Hành, cũng là người chủ trì xử án của ngày hôm nay.
Ánh mắt Bùi Ngụ Hành không chút tình cảm, nhưng khi nhìn thấy Bùi Hành Trình, trong mắt thoáng hiện một tia dao động, lập tức khắc chế, chỉ nhìn ông ta quỳ gối bên cạnh vị Thị Lang Binh Bộ đang bị cách chức điều tra.
Hắn trước tiên nhìn về phía Nữ Đế, được bà gật đầu, lại quay sang nhìn Hình Bộ cùng Ngự Sử Đài, hai vị đều ra hiệu cho hắn bắt đầu.
Cầm lấy mộc gỗ “Bang!” một tiếng vang dội, vụ án thảm sát thôn dân Bác Châu, khiến Bùi Giám Sát Ngự Sử bị hãm hại, chính thức được mở ra thẩm tra.
“Ba năm trước, Bùi Giám Sát Ngự Sử có đến Bác Châu, vô tình phát hiện khi giao chiến cùng Cao Man Quốc, quân đội Bác Châu đã tàn sát hai nghìn nhân mạng của cả một thôn để giả mạo số liệu lĩnh quân công. Ngay sau đó, Bùi Giám Sát Ngự Sử vội vàng trở về Trường An để bẩm báo bệ hạ, nhưng bị kẻ đứng sau phát hiện, rồi bị vu hại tội danh tham ô mưu phản.”
Bùi Ngụ Hành ngừng một lát, rồi nói tiếp: “Với tội danh tham ô mưu phản, ông liền bị phán tử hình. Nay đã có chứng cứ cho thấy, Bùi Giám Sát Ngự Sử chính là bị người khác hãm hại, có kẻ muốn che giấu việc tàn sát nguyên thôn của quân đội Bác Châu. Hôm nay vụ án này một lần nữa được thẩm tra lại!”
Tiếng mộc gỗ vang dội, hồi lâu mới tan đi.
Hắn nhẹ hít một hơi, đem cảm xúc hỗn loạn trong mắt giấu đi. Hôm nay hắn không những là người nhi tử vì phụ thân sửa lại án oan, mà còn là Đại Lý Tự Thiếu Khanh lấy lại công đạo cho hai nghìn thôn dân đã chết kia!
“Hai người dưới công đường nghe đây, các ngươi làm giả chứng cứ hãm hại Bùi Giám Sát Ngự Sử, che giấu việc tàn sát nguyên thôn, nhận hay không nhận?”
Thị Lang Binh Bộ vội vàng dập đầu: “Hồi Thiếu Khanh, ta không biết gì về việc này, không nhận!”
Năm đó, người tố cáo Bùi phụ chính là Bùi Hành Trình, nên ai có thể chứng minh hắn làm giả chứng cứ cung cấp cho Bùi Hành Trình? Ai chứng minh được từ ba năm trước hắn đã biết chuyện thảm sát? Chỉ cần hắn cắn chết nói rằng mình không biết, cùng lắm cũng chỉ gánh một tội nhỏ mà thôi.
Bên cạnh, thân thể Bùi Hành Trình chấn động, ánh mắt nhìn về phía Vương thị lang tràn đầy phẫn hận, rõ ràng là muốn đẩy ông ra làm kẻ chịu tội thay!
Ông ta run mặt một lát, rồi trấn định lại, nghĩ chuyện năm đó vốn đã được dọn dẹp sạch sẽ, không tin Bùi Ngụ Hành có chứng cứ. Vậy nên ông ta cũng cắn răng nói: “Hồi Thiếu Khanh, ta cũng là bị người che giấu nên mới đi tố cáo Bùi Giám Sát Ngự Sử, nào biết được những chứng cứ kia đều là giả!”
Nói xong, ông ta che mặt khóc rống, thoạt nhìn còn tưởng là vì bi thương cho Bùi phụ đã chết.
Bị người che giấu, tự nhiên ám chỉ chính là Thị Lang Binh Bộ ở cạnh.
“Nói bậy, rõ ràng chính ngươi ghen ghét Bùi Giám Sát Ngự Sử, mới hãm hại ông ấy!”
“Đó là người thân của ta, ta sao có thể làm việc ấy? Rõ ràng là ngươi lừa gạt ta, khiến ta vì nghĩa diệt thân mà đi tố giác, ta hận ngươi!”
Hai người ngay giữa công đường cãi nhau, mặt đỏ tía tai, chẳng khác nào chó cắn chó, chỉ lo thoát tội, quên mất trên công đường còn có Nữ Đế chưa mở miệng.
Bùi Ngụ Hành cầm mộc gỗ xoay trong tay, khóe môi đỏ nhếch lên nụ cười khinh miệt, hai kẻ này, ai cũng đừng hòng thoát.
“Bang!”
“Im lặng! Nếu các ngươi vẫn không chịu nhận tội, vậy ta cho dẫn nhân chứng lên!”
Thôn dân Bác Châu được đưa lên. Họ kể lại thảm án nguyên thôn bị thảm sát năm đó mà nước mắt không ngừng rơi, cuối cùng kiên định khẳng định: Bùi Giám Sát Ngự Sử đã nói phải làm rõ chân tướng, đem công bố khắp thiên hạ, sau đó ngài ấy liền mang chứng cứ trở về Trường An, nhưng sau đó lại liền mất tích.
Lúc này, Thị Lang Binh Bộ cùng Bùi Hành Trình vẫn còn giữ được bình tĩnh, vì chuyện này lúc ở trong cung đã được nghe qua.
Nhưng khi Bùi Ngụ Hành gọi ra một danh kỹ Trường An, hai người liền mất kiểm soát, kinh hoàng hiện rõ trên mặt.
Thế gian không có xử lý nào là hoàn mỹ, đã làm thì tất sẽ để lại dấu vết.
Danh kỹ Trường An một thân váy đỏ này, vốn là nữ nhi của quan lại, do nhà bị sa cơ thất thế mới lưu lạc chốn phong trần, nên khi gặp Nữ Đế vẫn có thể hào phóng hành lễ quỳ xuống.
Nàng lấy bản lĩnh sao chép mà nổi tiếng ở Trường An, có không ít lang quân ngưỡng mộ nàng, mà Thị Lang Binh Bộ cũng là một trong số những người này, vì ông ta cũng là người phong lưu,.
Bùi Ngụ Hành quét mắt nhìn hai kẻ kia đã hoảng loạn, hỏi nàng ta: “Ngươi có nhận thức hai người này chăng?”
Nàng dập đầu đáp: “Hồi Thiếu Khanh, ta nhận ra.”
“Vì sao nhận ra?”
“Ba năm trước, Vương lang luôn là khách quen của ta, có một hôm ngài ấy liền giới thiệu Bùi lang cho ta. Hai người họ lấy ra một bản chữ mẫu, bảo ta luyện tập. Ta luyện ba ngày, sau đó họ liền bảo ta viết sổ sách cùng một ít thư tín bằng nét chữ ấy.”
Lời vừa dứt, Bùi Hành Trình đã nhịn không nổi: “Oan uổng a! Nữ tử này đang nói xạo, đây đều chỉ là lời một phía của nàng ta, không thể tin!”
Vương thị lang cũng phụ họa: “Đúng vậy, đều là bôi nhọ! Được lắm, ta ở Trường An luôn đối đãi tốt với ngươi, vậy mà bây giờ ngươi lại hắt nước bẩn lên đầu ta.”
“Bang!” Mộc gỗ lại giáng xuống: “Vô lễ! Đây là công đường, sao cho phép các ngươi ồn ào!”
Nàng ta tiếp tục: “Sau khi viết xong, ta liền đưa sổ sách và thư tín lại cho hai người này, nhưng ta cứ cảm thấy không ổn, nên đến đêm liền thu thập hành lý định rời đi, ai ngờ gặp mấy kẻ do bọn họ phái tới giết ta. May có người cứu ta, sau đó chúng ta vội vã rời khỏi Trường An, mới giữ được tính mạng.”
Kẻ được phái đi giết nàng, sợ bị trách phạt, lại khinh thường một nữ tử không làm nên sóng gió gì, nên báo cáo gian dối là đã xử lý xong. Không ngờ lại lưu lại mối hoạ, bị Nữ Đế tra ra, rồi bà đem nàng đưa đến Lạc Dương, chứng cứ mà bà đưa cho Bùi Ngụ Hành, chính là chỗ ẩn thân của nàng.
Nhưng cũng nhờ hắn có thể tìm được ý đồ được che giấu sau lưng vụ án của Bùi phụ, để Nữ Đế thấy được năng lực của hắn, mới có thể được Nữ Đế cung cấp chỗ ẩn thân của nữ tử này. Bằng không, nữ tử này vĩnh viễn đều sẽ không xuất hiện.
Dù đã chuẩn bị để lật lại án, nhưng phải có chứng cứ xác thực mới là hoàn hảo, càng nhiều càng tốt!
Bùi Ngụ Hành sai trình lên chứng cứ Bùi phụ bị gán tội tham ô mưu phản: “Ngươi xem, mấy thứ này có phải do ngươi viết?”
Nữ tử tiếp nhận, rồi cực kỳ khẳng định: “Đúng, đây đều là ta viết. Ta có thói quen, phàm viết nét cong đều hơi nghiêng vào trong. Khi ấy viết những thứ này, ta còn cố tình để lại dấu hiệu, nên mấy nét cong ấy càng lộ rõ hơn.”
Nàng vừa nói xong, Bùi Ngụ Hành không để cho bất cứ kẻ nào có cơ hội bắt lỗi, lập tức sai người dâng giấy bút, bắt nàng viết ngay tại chỗ.
Quan viên Hình Bộ cùng Ngự Sử Đài đồng loạt rời ghế, một trái một phải đứng hai bên nàng ta, dán mắt nhìn chằm chằm khi nàng ta viết.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=157]
Tận mắt thấy nàng ta thực sự viết ra chứng cứ giống hệt chữ viết của Bùi phụ, lúc ấy mới trở lại chỗ, đem tình hình bẩm báo với Nữ Đế.
Nữ Đế khẽ gật đầu, tỏ vẻ đã biết.
Nhưng chỉ có là lời nói của nữ tử này là chưa đủ. Bùi phụ từng là Giám Sát Ngự Sử, Ngự Sử Đài đương nhiên còn lưu giữ những công văn do ông xử lý khi tại chức.
Quan viên Ngự Sử Đài không đợi Bùi Ngụ Hành lên tiếng, liền sai người mang ra những văn kiện do Bùi phụ từng viết, đem so sánh với chữ viết của nữ tử kia. Quả thật, chữ của nữ tử này tuy giống đến bảy tám phần, nhưng nét móc có hơi cong hơn một chút.
Điểm khác biệt này cực kỳ nhỏ bé, nếu không phải người trực tiếp viết chịu nói ra, thì ai cũng không nhìn thấy.
Điều này đủ chứng minh những chứng cứ tham ô mưu phản kia đều xuất phát từ tay nữ tử này, Bùi phụ là bị hãm hại, không còn gì để phản biện nữa!
Nữ tử lui xuống, Bùi Ngụ Hành ánh mắt lạnh băng, nhìn về phía Bùi Hành Trình cùng Thị Lang Binh Bộ.
“Hôm nay, nhân chứng vật chứng đều đủ, Bùi Giám Sát Ngự Sử là bị hai ngươi hãm hại, hiện giờ hai ngươi còn có gì để nói không?”
Bùi Hành Trình toàn thân run rẩy, không thể chống đỡ nữa, trong tình thế cấp bách liền kêu to:
“Là hắn, là hắn sai ta làm như vậy, ta chỉ nghe theo hắn phân phó thôi!”
“Ngươi đừng nói bậy!” Thị Lang Binh Bộ cũng dậm chân quát lớn.
Giờ này rồi, mà hai người còn đùn đẩy trách nhiệm cho nhau. Bùi Ngụ Hành nhếch môi, trong lòng lạnh lẽo. Bọn họ cho rằng như vậy là xong ư? Đã dám hãm hại phụ thân hắn, thì phải có gan gánh vác hậu quả!
“Bang!”
Có lẽ vì cái nhếch mép nửa cười nửa không của hắn quá mức đáng sợ, không chỉ khiến Bùi Hành Trình và Vương thị lang nín lặng, mà ngay cả quan viên Hình Bộ cùng Ngự Sử Đài cũng thôi không dám thì thầm bàn tán nữa.
Hắn nói: “Việc các ngươi hãm hại Bùi Giám Sát Ngự Sử, chứng cứ đã quá rõ ràng. Nhưng đã vu oan tham ô, ắt phải có ngân lượng tham ô, thì mới lập được sổ sách.”
Theo ánh mắt hắn quét qua, mọi người lập tức nhìn về phía Bùi Hành Trình.
Đồng thời, hắn sai thuộc hạ thân tín ở Đại Lý Tự – tiểu Tôn Chủ Bộ – trình sổ sách lên cho Nữ Đế cùng các quan lại xem, một mặt kể rõ từng món tiền Bùi Hành Trình đã tham ô những năm qua.
Ban đầu, hắn nhắc sơ lược việc Bùi Hành Trình đã tham ô trước khi hãm hại Bùi phụ; sau đó tập trung chỉ rõ những khoản ông ta bịa đặt vu oan lên đầu Bùi phụ: “Năm Tấn Nguyên thứ mười bảy, ngươi lấy danh nghĩa Bùi Giám Sát Ngự Sử nhận hối lộ trăm lượng hoàng kim, để mưu cầu cho người ta một chức quan. Không dừng ở đây, ngươi còn lặp lại nhiều lần như vậy, đây chính là danh sách những người mà ngươi đã nhận tiền.”
“Trong lúc Bùi Giám Sát Ngự Sử rời Trường An, ngươi chiếm đoạt ngàn mẫu ruộng đất, ép chết một hộ nông dân, rồi cũng gán tội ấy lên đầu Bùi Giám Sát Ngự Sử.”
“Năm Tấn Nguyên mười bảy, mùa thu, mùa đông…”
“Năm Tấn Nguyên mười tám, mùa xuân, ngươi đem toàn bộ chứng cứ phạm tội tham ô của mình vu oan cho Bùi Giám Sát Ngự Sử, nhằm để bản thân thoát tội, rồi sau đó thò tay vào gia sản của Bùi Giám Sát Ngự Sử, mặc sức chiếm đoạt.”
“Từ năm Tấn Nguyên mười tám đến nay, ngươi…” Bùi Ngụ Hành nhìn thẳng kẻ đang ngã quỵ dưới đất “…tổng cộng đã tham ô ba nghìn năm trăm hai mươi mốt lượng hoàng kim!”
Sau đó, Bùi Ngụ Hành chậm rãi, thản nhiên, đem từng khoản từng khoản kê khai ra.
Mỗi lần đọc lên một khoản, ai nấy đều lạnh sống lưng, tóc gáy dựng đứng.
Mọi người vốn đã biết Bùi Ngụ Hành trí nhớ kinh người, trên triều đình cũng từng chứng kiến qua tài năng này của hắn, nhưng chưa bao giờ chứng kiến cảnh hắn đem từng chứng cứ tham ô phơi bày rõ ràng, không sót một mảnh như hôm nay.
Nghe hắn kể từng tội một trong thời gian uống một chén trà, sau đó Nữ Đế sai người mang cho hắn một chén nước. Hắn khẽ uống, nhuận cổ họng, rồi hỏi: “Những khoản tiền này, ngươi nhận hay không nhận?”
Không nhận? Làm sao có thể không nhận. Chỉ cần Kim Ngô Vệ lục soát, tất cả đều có thể tìm ra.
Bùi Ngụ Hành quá độc ác! Không chỉ rửa sạch mọi tội danh đã vu oan cho Bùi phụ, mà còn dẫm Bùi Hành Trình xuống tận cùng chỗ chết, vạn kiếp đều không ngóc đầu lên được.
Từ xưa đến nay, đối với tội tham ô, Đại Lạc xử phạt rất nghiêm khắc: chỉ tham ô một thước đã lãnh hình phạt gấp trăm lần, nếu còn tham ô thêm một đồng thì tội sẽ nặng thêm một bậc, nếu tham ô gấp mười lăm lần quy định thì bị treo cổ. Với số tiền mà Bùi Hành Trình tham ô, đủ để ông ta chết mấy trăm lần.
Khi thấy Bùi Hành Trình đã suy sụp hoàn toàn trên mặt đất, ánh mắt Bùi Ngụ Hành lại chuyển qua Thị Lang Binh Bộ. Lưng y lạnh toát, trong lòng ai cũng biết, giờ sẽ đến lượt hắn. Bùi Ngụ Hành buông chén nước trong tay, khiến tất cả mọi người giật mình, thân thể run lên.
“Vương thị lang, trước đó ngươi nói mình hoàn toàn không biết gì, phủ nhận chuyện Bác Châu tàn sát dân lành, cũng phủ nhận chuyện hãm hại Bùi Giám Sát Ngự Sử. Nhưng chứng cứ cho thấy, chính ngươi là kẻ chủ mưu hãm hại. Ngươi với ông ấy vốn không thù không oán, vì sao phải làm vậy? Lời lẽ của ngươi trước sau rất mâu thuẫn, ngươi có lời giải thích gì không?”
Vương thị lang tuyệt đối không dám đem chuyện Bác Châu tạo phản lộ ra. Hắn vẫn nghĩ Nữ Đế không hề hay biết gì. Và chứng cứ lấy ra từ người Nhị lang chỉ là chứng cứ chứng minh Bùi phụ bị hãm hại. Trong lúc hoảng loạn, hắn buột miệng thốt: “Là vì Bùi Giám Sát Ngự Sử đã tra ra chuyện trên người ta, ta sợ hắn buộc tội, nên mới bất đắc dĩ làm vậy!”
“Vậy hắn đã tra ra chuyện gì?”
“Tra… tra được… tra được…”
“Ý ngươi là, Bùi Giám Sát Ngự Sử nắm giữ được chứng cứ phạm tội của ngươi, nhưng lại không bẩm báo lên Ngự Sử Trung Thừa – cơ quan chuyên trách buộc tội quan lại, mà định vượt cấp để tố giác ngươi?”
Lời hắn vừa dứt, quan viên Ngự Sử Đài liền lên tiếng: “Bùi Thiếu Khanh nói sai rồi. Ngự Sử Đài chúng ta quy củ nghiêm minh, tuyệt đối không có chuyện vượt cấp. Giám Sát Ngự Sử nếu tra được quan viên phạm lỗi, nhất định phải trình lên Ngự Sử Trung Thừa.”
Không để cho Thị Lang Binh Bộ kịp phản bác, Bùi Ngụ Hành nói tiếp: “Năm đó, Bùi Giám Sát Ngự Sử vừa trở về Trường An, còn chưa kịp trình báo Ngự Sử Trung Thừa, đã lập tức bị bôi nhọ giam cầm. Chỉ sợ rằng Vương thị lang ngươi không phải lo ông ấy tố cáo mình, mà là lo ông ấy phơi bày chuyện quan binh Bác Châu tàn sát cả một thôn, nên mới tiên hạ thủ vi cường.”
Thị Lang Binh Bộ tuy đang bị cách chức điều tra, nhưng sau lưng hắn còn có Trung Sơn Vương đang ở Bác Châu, nên vẫn vững dạ, thậm chí còn cố chấp hỏi ngược lại: “Bùi Thiếu Khanh cũng không thể chỉ dựa vào suy đoán mà định tội cho ta được.”
Bùi Ngụ Hành nhìn ông ta, rồi bỗng bật cười. Trong hội thẩm nghiêm túc thế này, tiếng cười của Bùi Ngụ Hành khiến người ta rùng mình, nó rất là âm u quỷ dị.
“Đương nhiên, nếu không có chứng cứ, sao có thể mở tam tư hội thẩm?”
Hắn phất tay, tiểu Tôn Chủ Bộ lập tức dâng chứng cứ. Hình Bộ và Ngự Sử Đài còn chưa kịp đưa tay, Nữ Đế đã đích thân nhận lấy.
Đụng đến chuyện quân sự, Nữ Đế nào dám lơ là.
Bên kia, Bùi Ngụ Hành đã mở miệng: “Theo điều tra của Đại Lý Tự, Vương thị lang nhà ngươi cùng Bác Châu lui tới chặt chẽ. Tại đây có chứng cứ xác thực, mấy năm qua, ngươi luôn biết trước tình hình quân sự của Bác Châu còn sớm hơn cả bệ hạ. Ba năm trước, ngươi thay mặt tướng sĩ Bác Châu trình báo công lao; một năm trước, ngươi lại hiến kế cho Bác Châu, dùng chính sách Hàm Mãn Châu an ủi gia đình quân nhân.”
“Đây không phải suy đoán, mà là sự thật. Chúng ta ở Đại Lý Tự đã tìm được thư tín qua lại giữa ngươi và Bác Châu.”
Hắn không phải đơn độc chiến đấu. Các thủ hạ đều trợ giúp hắn, “Tổng cộng tìm được mười phong thư, trong đó có cả việc ghi công trạng, mà thời gian ghi trên thư còn sớm hơn cả khi Bùi Giám Sát Ngự Sử trở về Trường An, thậm chí sớm hơn chiến báo từ Bác Châu. Vương thị lang, ngươi nói mình không biết gì, rõ ràng đều là dối trá!”
Còn sớm hơn cả chiến báo, những lời này không chỉ khiến Vương thị lang chết tâm, mà còn đem Thị Lang Binh Bộ đặt lên lò lửa mà nướng.
Nữ Đế một tay ném chứng cứ cho Ngự Sử Đài, khí thế đế vương ép người nặng nề, khiến lòng tự tin của Thị Lang Binh Bộ hoàn toàn tan vỡ.
“Đây là chứng cứ mà Đại Lý Tự điều tra ra, các ngươi xem đi, rồi đưa ra phương án xử trí cho trẫm!”
Hình Bộ cùng Ngự Sử Đài vội vàng cúi đầu lật xem chứng cứ. Trong tam tư hội thẩm, bọn họ đương nhiên cũng phải đưa ra ý kiến.
Đại Lý Tự đã tìm được đầy đủ chứng cứ, từ nhân chứng đến thư tín, thậm chí còn có cả thư tín qua lại cùng Bác Châu, bọn họ cho dù có lòng muốn bao che cũng không thể phản bác, huống hồ lại có Nữ Đế như hổ rình mồi, nào dám làm việc bao che trái pháp luật.
“Ta, Ngự Sử Đài, cho rằng vụ án này đã hết sức rõ ràng, sáng tỏ, chính như Bùi Thiếu Khanh điều tra được, Bùi Giám Sát Ngự Sử là bởi vì tra ra vụ quan binh Bác Châu tàn sát nguyên thôn, mới bị hãm hại mang tội danh tham ô mưu nghịch.”
“Hình Bộ tán đồng, lý nên chiếu theo 《Đại Lạc Sơ Nghị》 mà tiến hành trách phạt, cộng thêm tội hãm hại, phải tăng hình phạt thêm một bậc.”
“Tốt!” Nữ Đế lại quay về phía Bùi Ngụ Hành, “Bùi khanh thấy thế nào?”
Bùi Ngụ Hành gằn từng chữ: “Đại Lý Tự của thần cũng tán đồng ý kiến của chư vị, Bùi Giám Sát Ngự Sử chính là bị hãm hại, không thể nghi ngờ.”
Tam ti hội thẩm cuối cùng đưa ra kết quả: Bùi Giám Sát Ngự Sử bị người hãm hại.
“Truyền Cung xá nhân!”
Nữ Đế thu hồi ánh mắt, gọi Cung Yến Nhi tiến vào. Đang diễn ra tam ti hội thẩm, Cung Yến Nhi vốn không được phép xuất hiện tại công đường, nhưng Nữ Đế xuất cung vẫn muốn mang nàng theo, vì ngày thường nàng là người ghi chiếu chỉ, bản thân nàng chính là để truyền tin tức.
“Truyền ý chỉ của trẫm.”
Cao công công cất giọng hô lớn: “Truyền ý chỉ của bệ hạ!”
Trong điện ngoài điện, mọi người bao gồm cả Kim Ngô Vệ và Vũ Lâm Vệ bên ngoài đều đồng loạt quỳ xuống. Nữ Đế đứng lên, đứng trên mảnh đất Đại Lạc này, ánh mắt uy nghiêm quét nhìn khắp mọi người trong sân.
“Ba năm trước, Bùi Giám Sát Ngự Sử vì điều tra án quan binh Bác Châu tàn sát nguyên thôn, mà bị người hãm hại mang tội danh tham ô mưu phản, chứng cứ rõ ràng xác thực. Nay sửa lại án xử sai, phán vô tội!”
Cao công công nghiêm mặt, giọng vang lên: “Ba năm trước, Bùi Giám Sát Ngự Sử vì điều tra án quan binh Bác Châu tàn sát nguyên thôn, mà bị người hãm hại mang tội danh tham ô mưu phản, chứng cứ rõ ràng xác thực. Nay sửa lại án xử sai, phán vô tội!”
Tiếng hô vang vọng, khắp không trung Đại Lý Tự tràn ngập âm thanh: “Sửa lại án xử sai, phán vô tội!”
Nữ Đế lại tiếp tục: “Kẻ hãm hại, có ý đồ đáng chết. Ba năm trước, Bùi Hành Trình dâng tấu hạch tội Bùi Giám Sát Ngự Sử tham ô mưu nghịch, nay phán xét nhà, toàn bộ tài sản đem trả lại cho nhi tử của Bùi Giám Sát Ngự Sử. Gia chủ Bùi Hành Trình phạm tội tham ô nhận hối lộ, hãm hại huynh đệ ruột thịt, xử hình phạt treo cổ. Thân thích, con cháu phán lưu đày nơi biên cảnh khổ hàn ba mươi năm, trong vòng ba đời không được tham gia khoa cử! Thị Lang Binh Bộ cấu kết cùng quan binh Bác Châu, rõ ràng đã biết việc toàn thôn bị tàn sát mà lại không tấu báo, lại còn bao che, thêm tội vu oan hãm hại, phán xử chém đầu, để răn đe thiên hạ! Toàn bộ quan binh Bác Châu đồng loạt giáng xuống hai cấp, phán chung thân không được rời khỏi Bác Châu, không được trở về quê quán! Dân làng còn sống sót trong vụ toàn thôn bị tàn sát thì được khôi phục lại hộ tịch, nhập tịch ở Hàm Mãn Châu, và được triều đình bồi thường! Nay đem vụ án quan binh Bác Châu tàn sát thôn dân, án Bùi Giám Sát Ngự Sử bị người vu hại, chiêu cáo thiên hạ!”
Âm thanh hùng tráng dội vang như khúc nhạc bên tai mọi người.
Chiêu cáo thiên hạ!
Không chỉ đơn giản là tam ti hội thẩm sửa một án xử sai, mà là chiêu cáo thiên hạ.
Để thiên hạ đều biết, quan binh Bác Châu là loại người mà ai ai cũng căm phẫn, hai ngàn mạng người, bọn chúng nói giết là giết!
Để thiên hạ đều biết, Bùi phụ vì vụ án này phải trả giá bao nhiêu nhọc nhằn, để vong linh thôn dân bị tàn sát ở Bác Châu biết vẫn có người nhớ đến họ! Có người vì họ mà vất vả bôn tẩu! Họ không bị bỏ rơi, cũng không bị lãng quên!
Chiếu thư mới ban, Cao công công cầm trong tay. Ông ta nhìn Bùi Ngụ Hành, nhẹ giọng: “Bùi Thiếu Khanh, tiếp chỉ đi.”
Bùi Ngụ Hành ngẩng đầu, hốc mắt đỏ hoe, hai tay hắn đưa ra phía trước. Thánh chỉ được cung kính đặt vào lòng bàn tay hắn. Cao công công khẽ nhắc: “Bùi Thiếu Khanh, nên tuyên bố tam ti hội thẩm kết thúc.”
Hắn từ từ khép ngón tay, siết chặt chiếu thư, giọng khàn khàn: “Đa tạ công công.”
Sau khi Nữ Đế cho phép bình thân, hắn bước đến bên cạnh quan viên Hình Bộ cùng Ngự Sử Đài.
Bộ quan phục tím rực rỡ, dưới ánh mặt trời chiếu rọi càng thêm sáng. Hắn trịnh trọng tuyên bố: “Tam ti hội thẩm kết thúc! Vụ án Bùi Giám Sát Ngự Sử tham ô mưu nghịch, được kết án đúng là bị người hãm hại!”
Bùi Hành Trình cùng Vương thị lang bị Kim Ngô Vệ kéo xuống, lập tức đối mặt với cái chết, giãy giụa càng kịch liệt. Từ xa vẫn nghe tiếng gào của Bùi Hành Trình: “Bùi Ngụ Hành, ta chính là ngươi… Ngô… ngô ngô ngô…”
Là cái gì?
Là kẻ thù!
Đại thù được báo, hắn chỉ lặng lẽ đứng trước cửa Đại Lý Tự, đối diện với tòa Đại Lý Tự giờ đã vắng lặng, tựa như vừa rồi đầy ắp Vũ Lâm Vệ chỉ là ảo giác.
Quan viên Đại Lý Tự không ai dám bước lên nói một câu.
Ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, cuối cùng rối rít tản đi.
“Bùi Thiếu Khanh, xin chớ thương tâm.”
“Chúc mừng đã lật lại bản án.”
“Nói gì vậy! Phi phi, Bùi Thiếu Khanh, ngài chớ nghe ông ta nói bậy, ông ta vốn không biết cách nói chuyện!”
Bùi Ngụ Hành nhìn đám đồng liêu vốn ngày thường có chút sợ hắn, rồi bỗng mỉm cười. Cái cười ấy khiến bọn họ cả kinh, đồng loạt lùi ba bước. Sau đó, hắn khom người hành lễ: “Bùi mỗ đa tạ chư vị đã hỗ trợ.”
“Không dám, không dám, Bùi Thiếu Khanh, ngài nói thế là hại chúng ta rồi. Mọi người phải làm sáng tỏ án oan, đó vốn là chức trách của mọi người.”
“Đúng vậy, đúng vậy. Ấy, Bùi Thiếu Khanh, ngài xem phía sau kìa.”
Bùi Ngụ Hành tựa hồ có cảm ứng, quay đầu lại. Tuyên Nguyệt Ninh hôm nay ăn mặc lộng lẫy, khoác váy áo màu tím tượng trưng cho Đình Chủ, đứng ngoài cửa Đại Lý Tự, bình tĩnh nhìn hắn.
Đã không biết đứng bao lâu, lại cũng không biết đã nhìn bao lâu.
Một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa, xa xa nhìn nhau.
Dải lụa trên vai nàng bị gió thổi tung, che khuất gương mặt xinh đẹp. Khi dải lụa rơi xuống, nàng mới nói với hắn: “Phu quân, chúng ta về nhà.”
Hốc mắt Bùi Ngụ Hành vừa mới khô, lại một lần nữa đỏ lên.
Hắn bước ra ngạch cửa, đi về phía nàng, như đứa trẻ khoe vật báu, giơ chiếu thư trong tay: “Phu nhân, ta đã rửa sạch oan khuất của phụ thân, nàng xem, đây là chiếu thư.”
Tuyên Nguyệt Ninh cẩn thận đón lấy chiếu thư, lập tức cảm nhận được hơi thở gắng gượng sắp tan biến của hắn. Tay nàng run run.
Nàng vội vàng đỡ hắn lên xe ngựa, dịu giọng: “Ân, ta biết rồi. Bệ hạ sẽ dán chiếu thư này khắp thiên hạ. Phu quân, chàng đã vất vả rồi.”
Vào trong xe ngựa, không còn người ngoài. Hắn nằm trên lớp da mềm nàng chuẩn bị riêng cho hắn, khuôn mặt lộ vẻ mỏi mệt: “Phu nhân, ta mệt.”
“Ta biết, ta biết.”
Nàng vội uy thuốc cho hắn, nghẹn nước mắt không để bật thành tiếng.
Nâng đầu hắn đặt trên đùi mình, khẽ xoa trán: “Ngủ một lát đi, tỉnh dậy chúng ta sẽ về đến nhà.”
Hắn khẽ lắc đầu: “Chúng ta còn phải đi đến phủ của Bùi Hành Trình.”
Quả nhiên, lời vừa dứt, Tả tướng quân Kim Ngô Vệ đã tìm tới xe ngựa, đưa bọn họ đi tới phủ của Bùi Hành Trình.
Bùi Hành Trình bị phán treo cổ, cả nhà thân thích của hắn bị phán lưu đày. Chiếu thư vừa ban ra, Kim Ngô Vệ tốc độ cực nhanh đem phủ của Bùi Hành Trình vây chặt, căn bản chưa cho bọn họ có thời gian phản ứng.
Hiện nay trong phủ Bùi Hành Trình đều là tiếng người ồn ào, có kẻ la hét mình chẳng qua chỉ là tiểu thiếp của Bùi Hành Trình, không nên cũng bị bắt đi lưu đày.
Có người gào khóc, lại có kẻ vừa nghe tin phải bị lưu đày liền định treo cổ tự vẫn ngay tại chỗ.
Cũng có kẻ ra sức ngăn cản Kim Ngô Vệ không cho họ mang đi đồ đạc trong Bùi phủ, bởi không có tiền bạc chuẩn bị, làm sao bọn họ có thể chịu đựng nổi đường dài lưu đày, chỉ e là sẽ chết giữa đường.
Kim Ngô Vệ phụng chỉ mà làm, nào quản đến bọn họ, lập tức rút đao, phàm kẻ nào ngăn trở, chiếu theo luật liền chém.
Tuyên Nguyệt Ninh dìu Bùi Ngụ Hành xuống xe ngựa, lại khoác thêm áo choàng cho hắn, hai người đứng ở cửa Bùi nhị gia, nhìn cảnh hỗn loạn trước mắt, phảng phất như thấy lại cảnh bị xét nhà ở Trường An năm ấy. Chỉ là khi đó họ còn có Tuyên phu nhân, bà quyết đoán cùng Bùi phụ hòa li, rồi sau đó phân phát nô bộc, che chở cho mấy người bọn họ, nào giống như Bùi nhị gia hiện tại.
Nàng khẽ cười nhạo, lúc trước mắt bọn họ đều lộ rõ sự tham lam, nhìn chằm chằm vào gia sản của Bùi gia, giờ đây chẳng những vật không còn thuộc về bọn họ, mà còn sắp bị đem đi hết.
Một rương lại một rương vàng bạc châu báu, sách cổ đồ quý bị khiêng ra, bụi đất bay mù mịt.
Bùi phu nhân vang lên tiếng thét chói tai: “Đó là tiền bạc của nhà chúng ta!”
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ xoa xoa lỗ tai, rồi chỉ vào những rương đặt dưới đất mà nói với hai người họ: “Đợi bên đăng ký ghi chép xong, mấy thứ này các ngươi liền có thể đem đi.”
Tuyên Nguyệt Ninh ngẩng đầu nhìn Bùi Ngụ Hành, dáng vẻ nghe theo hắn. Hắn môi đỏ khẽ cong, trong lòng hai người đều vui mừng vì có cùng ý nghĩ, liền hỏi nàng: “Thật sự bỏ được sao? Mấy thứ này đủ cho nàng tiêu xài cả ngày lẫn đêm.”
Nàng khẽ trừng mắt nhìn hắn, nghiêm túc nói: “Quân tử yêu tiền cũng phải có đạo lý. Ai biết ở đây có bao nhiêu tiền tài bất nghĩa, đồ ô uế, ta đây khinh thường lấy. Nói thêm, muốn tiền, ta lại không phải không tự kiếm được? Chàng còn cho rằng ta không nuôi nổi chàng chắc?”
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ nhíu mày nhìn hai người bọn họ, hoài nghi chính mình có nghe lầm hay không, thế nào lại có một nữ tử nói muốn nuôi phu quân của nàng?
Nhìn sang Bùi Ngụ Hành, thấy bộ dáng hắn rất là hưởng thụ, ông ta lại càng hoài nghi đôi mắt mình có bị mù không.
Bùi Ngụ Hành nắm tay nàng, thấp giọng nói: “Phu nhân nói đúng, ngày sau vẫn phải nhờ phu nhân tiếp tục nuôi ta.”
Tuyên Nguyệt Ninh hừ khẽ một tiếng, âm thanh giống như làm nũng.
Bấy giờ Bùi Ngụ Hành mới quay sang nhìn vị Tả tướng quân Kim Ngô Vệ vẫn đang hoài nghi nhân sinh kia: “Tướng quân, mấy thứ này chúng ta không cần, đều nộp vào quốc khố đi.”
Bị cả nhà Bùi Hành Trình chạm vào đồ vật, bọn họ khinh thường lấy!
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ: “……”
Người ghi chép bên cạnh nghe xong, tay run run, một bút lạc xuống liền gạch bỏ, phải chỉnh lại, rồi một lần nữa chép, ánh mắt sáng quắc nhìn về phía Bùi Ngụ Hành đang nói.
“Tướng quân,” Bùi Ngụ Hành làm như không thấy ánh mắt kia, tiếp lời: “Nếu sổ ghi chép này có chỗ sai, liền ghi lại một lần nữa.”
Ý ngoài lời: hắn không cần gia sản Bùi gia, tất cả đều nộp vào quốc khố, ai cũng không rõ rốt cuộc có bao nhiêu của cải, nếu Kim Ngô Vệ muốn lấy thứ gì thì cứ lấy, hắn sẽ thuận nước đẩy thuyền coi như không thấy.
Người ghi chép tay run càng thêm dữ dội.
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ trầm ngâm một lát, rồi cũng chắp tay hướng Bùi Ngụ Hành, ghi nhận ân tình này. Kim Ngô Vệ cũng phải nuôi gia đình, mà lương bổng cũng không dư dả gì.
Đáng ra đây vốn là tiền tài của Bùi Ngụ Hành, hắn không cần thì hắn có thể trực tiếp tự mình nộp vào quốc khố, nhưng lúc này hắn cho phép Kim Ngô Vệ bọn họ lấy, nên bọn họ có lấy dùng cũng chẳng coi là tham ô.
“Như vậy, chúng ta liền không quấy rầy tướng quân làm việc.” Bùi Ngụ Hành gật đầu với Tả tướng quân Kim Ngô Vệ.
Tuyên Nguyệt Ninh dìu hắn lên xe ngựa, còn có tâm tình quay đầu nói với tướng quân: “Tướng quân, hoan nghênh phu nhân của ngài đến cửa hàng ta đặt may xiêm y!”
Nói dứt lời, nàng liếc thấy ánh sáng lóe lên trong một chiếc rương trên mặt đất, lập tức buông Bùi Ngụ Hành, tự mình chạy về phía đó, thẳng đến chiếc rương vừa được khiêng từ phủ Bùi Hành Trình ra.
Bùi Ngụ Hành: “……”
Tả tướng quân Kim Ngô Vệ: “……”
Người ghi chép của Kim Ngô Vệ: “……”
Vừa rồi chẳng phải các ngươi nói muốn nộp quốc khố hết sao?
Mọi người nhìn nàng chạy đến trước hòm rương, từ trong đống châu báu đào ra một hộp gỗ đàn hương nhỏ.
Nàng mở ra, trong mắt hiện lên từng con dấu, vì lâu năm không dùng, mực đỏ đã ngả sang nâu.
“Chúng ta chỉ cần cái này, còn lại không cần!”
Nàng nâng niu ôm chiếc hộp nhỏ, đưa cho Bùi Ngụ Hành như hiến vật quý: “Phu quân, chàng xem, đây là con dấu mà phụ thân khắc cho chúng ta!”
Bên trong đủ loại hình dạng, thậm chí có cả ấn khắc hình tiểu sư tử ngây ngô, vốn phụ thân dùng để chọc cười Chiêu nhi và Ký nhi năm ấy, giờ đây vẫn nằm song song trong hộp.
Bùi Ngụ Hành lấy một cái, dùng tay chà nhẹ, gạt đi lớp bùn ở đáy, rồi trao cho Tuyên Nguyệt Ninh: “Đây là phụ thân khắc cho nàng.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhận lấy, tự mình hà hơi vào mặt ấn, liền ấn con dấu xuống khăn tay mang theo, loang lổ hiện ra bốn chữ, làm nước mắt nàng ướt đẫm lông mi: “Ấn của Tuyên Nguyệt Ninh.”
Đây là con dấu phụ thân khắc cho nàng, tượng trưng cho thân phận và sự thừa nhận của ông.
Nàng họ Tuyên, tên Nguyệt Ninh, là nữ nhi của huynh trưởng phu nhân nhà ông, là cô nhi được nuôi dưỡng trong Bùi gia.
“Phụ thân……”
Nước mắt dâng đầy, cuối cùng không kìm được mà tuôn ra, từng giọt rơi xuống khăn tay.
Nàng nghẹn ngào: “Phụ thân……”
Chúng ta đã vì người mà lật lại án oan! Chúng ta đã vì người mà rửa sạch nhục nhã! Phụ thân, người có thấy không?
Nàng nắm chặt tay áo Bùi Ngụ Hành, nước mắt không sao dừng được: “Phu quân, chàng nói phụ thân có thấy không? Có thấy không?”
Bùi Ngụ Hành giọng khàn đặc giống nàng, nói: “Ông ấy nhất định là thấy, bằng không sao có thể khiến nàng tìm ra con dấu này.”
Hắn ôm nàng vào lòng, trong tay còn nắm chặt con dấu phụ thân không kịp trao cho hắn, bị nước mắt nàng làm ướt, nhắm mắt lại, nơi khóe mi hắn cũng trượt xuống giọt nước mắt trong suốt.
Xe ngựa vòng quanh thành Lạc Dương hết vòng này đến vòng khác, đến khi trong thùng xe không còn tiếng khóc nức nở, mới trở về lại Bùi phủ.
Cùng lúc đó, Tả tướng quân Kim Ngô Vệ mang theo gia sản Bùi gia tiến cung, tường tận báo rõ chuyện Bùi Ngụ Hành cùng Tuyên Nguyệt Ninh không lấy gia sản, đích thân nói muốn nộp vào quốc khố.
Nữ Đế hiểu ý mà cười, Tả tướng quân Kim Ngô Vệ lại thấy lưng mình thoáng lạnh, cả người run rẩy, bị ánh vàng kim quang kia chiếu thấu tận óc, như lay tỉnh khỏi cơn mơ màng, đầu óc cuối cùng cũng trở lại bình thường. Lúc này hắn mới kinh hãi nhận ra, Bùi Ngụ Hành không cần gia sản của Bùi gia, chẳng những khiến bản thân ông thiếu Bùi Ngụ Hành một mối ân tình, mà việc y dâng tiền lúc Nữ Đế đang thiếu thốn này, sẽ đổi lại được Nữ Đế càng coi trọng y hơn.
Thân là tướng quân Kim Ngô Vệ, ông vốn biết nhiều chuyện hơn người khác, việc điều động binh mã khắp nơi của Đại Lạc luôn là việc khiến ông cảnh giác.
Nếu đến cả tầng này mà Bùi Ngụ Hành cũng tính kế được, biết đem than tặng trong ngày tuyết rơi, vậy thì quả thật khiến người ta không rét mà run.
Nữ Đế phất tay, lệnh người Bộ Hộ đem số tiền tài ấy bỏ vào quốc khố, coi như không biết chuyện Kim Ngô Vệ âm thầm thu tiền. Rồi phân phó Cao công công: “Chốc nữa ngươi mời ngự y đến thăm bọn họ một chuyến. Cảm xúc bỗng chốc lên cao lại hạ xuống, chỉ e với thân thể yếu ớt kia của Thuần Nguyên, sợ không tránh khỏi một cơn bệnh.”
Cao công công liền cười đáp: “Vâng.”
Đúng lúc Thôi Lăng tiến cung, Cao công công liền lui xuống đi tìm ngự y cho Bùi Ngụ Hành.
Trên bàn trải bản đồ, Nữ Đế đứng chắp tay sau lưng nói: “Với tốc độ ta ban chiếu bố cáo toàn thiên hạ, Bác Châu rất nhanh sẽ biết chuyện ta đã biết việc họ tàn sát nguyên thôn.”
Thôi Lăng tiếp lời: “Những ngày gần đây, Thập Nhất hoàng tử cùng Bác Châu liên hệ khác thường, lại thêm chuyện chúng ta tung ra tin ba người đào binh, lòng nghi kỵ của họ càng thêm nặng nề. Huống hồ quan binh Bác Châu đa phần đều bị giáng cấp, vốn đã rất bất mãn.”
Nữ Đế cười lạnh.
Giờ đã tháng tám, đúng vào tiết cuối thu, tới thời gian cần hành hình Bùi Hành Trình và Vương thị lang, thì Thứ Sử Bác Châu cùng Trung Sơn Vương lại khởi binh làm phản!
Bọn họ mượn cớ nói Nữ Đế thân là nữ nhi mà lại đòi làm vua một nước, không hợp lễ giáo để làm cờ hiệu dấy binh bốn phía, một đường kéo quân về Lạc Dương.
Bùi Ngụ Hành khi ấy còn đang bệnh, gắng gượng muốn vào cung, liền bị Thôi Lăng đến tận nơi an ủi mà ngăn lại.
Thật ra Nữ Đế không phải không có chuẩn bị, chỉ là chờ bọn họ tạo phản mà thôi, bằng không thì đâu có lý do thích đáng để thu thập tất cả.
Thập Nhất hoàng tử muốn bức vua thoái vị, nhưng những kẻ từng theo phe hắn nằm trong Vũ Lâm Vệ đã bị Kim Ngô Vệ bắt sạch, nên hắn sẽ không tạo nổi được một cơn sóng gió nào, chứ đừng nói đòi bước vào cửa cung mà ngồi lên ngôi vị chí cao vô thượng kia. Hắn thậm chí còn chưa kịp bước ra khỏi phủ, liền bị Kim Ngô Vệ giam lỏng ngay trong phủ.
Trong mắt Nữ Đế, người vốn một đường vượt muôn trùng hiểm trở, lấy thân nữ nhi mà bước lên đế vị, thì thủ đoạn của hắn quả là quá vụng về. Bắt hắn giam trong phủ xong, Nữ Đế lập tức phái binh trấn áp quân đội Bác Châu.
Quân đội Bác Châu tuy đông, nhưng có thể đông hơn toàn bộ binh lính Đại Lạc của Nữ Đế à?
Huống chi Nữ Đế đã sớm biết bọn họ có tâm muốn phản.
Quân Bác Châu chưa ra khỏi địa giới, mới đi được ngàn dặm, liền chạm trán quân đội từ Lạc Dương tiến đến đánh. Quân đội của Nữ Đế lập tức cho bên kia biết tin Thập Nhất hoàng tử đã bị giam lỏng, để coi các ngươi còn dám khinh thường Nữ Đế nữa không, còn dám mơ tưởng tự xưng đế nữa không! Vừa khinh thường bọn họ xong, lập tức đánh úp khiến bọn họ trở tay không kịp.
Bác Châu vốn tính toán một đường kéo quân đến tận Lạc Dương, dựa vào Thập Nhất hoàng tử làm nội ứng mà trong ứng ngoại hợp đánh úp, nào ngờ chỉ mới đi nửa đường đã gặp phải quân lính triều đình.
Đều cùng là quân đội chính quy, nhưng quân của Nữ Đế là mang chính danh đi trấn áp phản loạn, quân đội Bác Châu là quân phản loạn. Lính nhỏ vốn chỉ nghe lệnh hành sự, họ vẫn chưa muốn chết, bản thân họ chỉ vốn nghe lệnh mà thôi, không hề muốn làm phản quân, liền nảy lòng thoái lui, không dám liều mạng.
Vừa đánh vừa lùi, đến khi Thứ Sử Bác Châu và Trung Sơn Vương phát hiện tình thế không ổn, thì đã bị một cánh quân khác vây chặt.
Nữ Đế phái hai đạo quân bao vây dùng cung tên diệt trừ, chẳng bao lâu quân Bác Châu liền bị đánh tan tác, ùn ùn kéo nhau đầu hàng.
Phía trên đồng ruộng, máu chảy lênh láng, còn trong thành Lạc Dương vẫn phồn hoa như cũ.
Cuộc phản loạn Bác Châu căn bản chưa từng lan tới Lạc Dương, thậm chí không ảnh hưởng đến bất cứ thành trì nào. Ngay cả đường tiến quân của quân phản loạn cũng đều do Nữ Đế tỉ mỉ sắp đặt bức bách họ đi.
Trong mắt các phiên vương khác, đó chính là Nữ Đế thâm sâu khó lường, dẫu đang có ý làm phản, cũng thu gọn cái đuôi, không dám manh động.
Thứ Sử Bác Châu cùng Trung Sơn Vương bị chém ngay trên chiến trường, tội danh liên lụy cả chín tộc.
Trừ cỏ phải trừ tận gốc, chỉ trong một đêm, máu của gia tộc Vương thị Lạc Dương nhuộm đỏ cả đất dưới chân.
Còn Thập Nhất hoàng tử, Nữ Đế giữ lại mạng sống, nhưng biếm thành thứ dân, đời này không được bước ra khỏi phủ nửa bước.
Không chịu nổi chênh lệch, lại vì bị giam lỏng mà tinh thần càng thêm điên loạn, Thập Nhất hoàng tử đã tự sát ngay trong ngày bị biếm.
Trịnh Diệc Tuyết, người từng “rễ tình đâm sâu” cùng Thập Nhất hoàng tử, nay chẳng còn chỗ dựa. Khó khăn lắm mới tranh được chút tự do từ tay Tiêu Tử Ngang, vừa nối lại tình xưa nghĩa cũ với Thập Nhất hoàng tử, chưa kịp gả qua, thì hắn đã chết. May mà Tiêu Tử Ngang không đồng ý hòa li, bằng không nàng chắc chắn phải chết theo Thập Nhất hoàng tử. Nàng đang còn cảm thấy may mắn, thì toàn bộ nô bộc trong tiểu viện của nàng đều bị Tiêu Tử Ngang trục xuất, nàng cũng giống Thập Nhất hoàng tử, bị giam lỏng.
“Ngươi đây là làm gì? Ta còn tưởng chúng ta đã thoả thuận sống hoà bình với nhau, nước giếng không phạm nước sông!”
Tiêu Tử Ngang nhéo cằm nàng, nhìn nét kinh nghi bất định trên mặt nàng: “Phu nhân của ta, ngươi còn chưa biết mình đang mang thai sao?”
Sấm sét giữa trời quang nổ vang trên đầu nàng, nàng hét chói tai: “Sao có thể?”
Bọn họ chưa từng viên phòng, vậy không cần đoán cũng biết đứa nhỏ này là của ai?
Hắn đặt một bàn tay lên bụng nàng, giọng như nọc rắn: “Ngươi đoán xem, nếu bệ hạ biết ngươi đang mang cốt nhục của hắn, thì ngươi sẽ ra sao?”
Toàn thân nàng run lẩy bẩy, trong đầu đã nghĩ đến kết cục bị bệ hạ ngũ mã phanh thây.
Nhưng Tiêu Tử Ngang chẳng hề tức giận vì bị phu nhân cắm sừng, hắn dịu giọng: “Ngoan nào, uống thuốc phá thai, sau đó yên tâm tịnh dưỡng trong viện này. Ngươi xem, ngươi với ta mỗi người đều nắm được nhược điểm của người kia trong tay, vậy thì cứ sống bên nhau đi, làm một đôi thần tiên quyến lữ.”
“Ngươi là kẻ điên! Ngươi chỉ vì khiến ta nghe lời, không đem chuyện ngươi thích nam nhân nói ra, mà cố ý... Ngươi, ngươi cố ý thả ta ra ngoài tìm hắn, để ta tiếp cận hắn, có phải không?”
“Ngươi xem, ngươi rõ ràng rất thông minh?” Hắn buông cằm nàng, lấy khăn tay cẩn thận lau từng ngón tay của bản thân: “Nếu ngươi không một mực thương nhớ việc rời khỏi Tiêu gia, ta cũng đâu cần dùng hạ sách này.”
“Kẻ điên! Kẻ điên! Đồ điên!” Trịnh Diệc Tuyết gần như phát cuồng, cuối cùng nhớ ra mình vẫn là nghĩa nữ Trịnh gia, liền cầu xin: “Ngươi tha cho ta đi? Bằng không Trịnh gia sẽ không bỏ qua ngươi, dù sao ta cũng là nghĩa nữ của bọn họ, họ sẽ không để ngươi mặc sức sỉ nhục ta.”
“Thế nào có thể nói là ta sỉ nhục ngươi? Chẳng phải chính ngươi cõng ta, vụng trộm cùng Thập Nhất à? Người chịu thương tổn chính là ta.”
Nàng gắng sức gào lên: “Nhưng ngươi ưa thích nam nhân kia mà!”
Tiêu Tử Ngang thương xót nhìn nàng, lắc đầu: “Ta có nhi tử.”
“Ngươi... ngươi... ta muốn về Trịnh gia! Ta phải về Trịnh gia!”
“Đừng vọng tưởng, Trịnh gia hiện giờ tự thân còn khó bảo toàn.”
“Ngươi có ý gì?”
Toàn tộc Vương thị Lạc Dương đã bị trảm, tài sản tịch thu đều nhập quốc khố. Người ta vốn biết thế gia đại tộc rất có tiền, nhưng Nữ Đế không ngờ bọn họ lại giàu có như vậy, há lại để thế gia đại tộc tùy tiện tác oai tác quái.
Mục tiêu kế tiếp vốn chưa chọn xong, nhưng lại có kẻ dâng chứng cứ vô số lên cho Nữ Đế.
Trịnh gia liền thuận thế thành mục tiêu kế tiếp.
Đao đã mài sắc, chỉ chờ bổ xuống.
Tuyên Nguyệt Ninh quyết định dùng ký ức kiếp trước kể cho Cung Yến Nhi vài chuyện. Giờ nàng đang ngồi trên xe ngựa nhớ lại cuộc nói chuyện vừa rồi, khoác chiếc áo choàng mà Bùi Ngụ Hành đã khoác cho nàng lúc nàng vội vã ra khỏi cửa, khẽ mỉm cười.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận