Quốc Tử Giám vốn là nơi để triều đình Đại Lạc tạo ra nhân tài để đưa đến các địa phương, nhưng trải qua nhiều năm, đã sớm hư thối đến không thể cứu vãn.
Nữ Đế coi trọng nhân tài, đối với Quốc Tử Giám, một nơi để bồi dưỡng hiền tài, nhưng lại chẳng chịu nghiêm túc dạy học, ngược lại đem thói hư tật xấu của thế gian dẫn vào, phá hoại học sinh, đã khiến bà rất bất mãn, bà đã sớm có ý định muốn thay đổi toàn bộ Quốc Tử Giám. Cuộc xung đột nổi lên giữa Bùi Cảnh Ký và Trịnh Thập Cửu lang xảy ra, bà biết cơ hội đã đến.
Một trận ẩu đả của con cháu thế gia vốn là chuyện chẳng đáng chú ý, lại bùng cháy thành ngọn lửa hừng hực.
Tiêu Tử Ngang sau khi rời Trịnh gia, căn bản không đi tìm Bùi Ngụ Hành, mà vòng sang Quốc Tử Giám, bởi vì, nơi đó vẫn còn có hài tử Tiêu gia của bọn họ.
Mà trong chuyện khi dễ Bùi Cảnh Ký, nhà bọn họ cũng chiếm một phần.
Tiêu Tử Ngang sau khi biết được chân tướng sự việc từ miệng chất nhi của hắn, chưa để Bùi Ngụ Hành kịp phản ứng, liền trực tiếp vận dụng quyền lực của hắn, đem toàn bộ quan viên trên dưới Quốc Tử Giám, phàm là có quan hệ mật thiết với thế gia đại tộc, toàn bộ buộc tội!
*Chất nhi: cháu trai
Nữ Đế muốn làm gì, thì Tiêu Tử Ngang sẽ thay bà làm. Tuy sự việc có ngàn vạn mối liên hệ với Bùi Ngụ Hành, nhưng với Tiêu Tử Ngang, người luôn một lòng chỉ muốn bò lên vị trí cao nhất, thì việc đoạt công tích của Bùi Ngụ Hành thì đâu tính là gì.
Học sinh của Quốc Tử Giám suýt bị mù một mắt, đã vậy còn bị phụ thân của học sinh tuyên bố muốn chém đứt một cánh tay, lời buộc tội của Tiêu Tử Ngang lập tức gây chấn động trên triều đình.
Nữ Đế tức giận, hạ lệnh niêm phong Quốc Tử Giám.
Mà những quan viên có hài tử vốn đang học ở đó, nghe Bùi Tam lang bị rạch mặt, còn phải cầu dược từ trong cung, ai còn dám yên tâm để con cháu nhà mình tiếp tục học Quốc Tử Giám nữa.
Đắc tội con cháu thế gia đại tộc, là sẽ bị đánh tàn phế à, đã tàn phế thì đâu còn có thể khảo tiến sĩ nữa?
Bọn họ là quan, nhưng cũng là phụ mẫu, nếu không phải vì Quốc Tử Giám tượng trưng cho địa vị, bọn họ vốn chẳng muốn đưa hài tử nhà mình vào đó học.
Hiện nay đã biết Quốc Tử Giám sẽ bị rửa sạch một phen, bọn họ mặc kệ, không xen vào, không phản đối, chỉ lẳng lặng nhìn thế gia đại tộc cùng Nữ Đế tranh đấu.
Cuối cùng, thế gia đại tộc vẫn là thua trận.
Sau khi Tiêu Tử Ngang buộc tội xong những quan viên kia, còn cố ý nói với Bùi Ngụ Hành: đừng giận hắn, đây cũng chỉ vì muốn giảm bớt áp lực cho huynh.
Bùi Ngụ Hành phất tay, hắn chẳng rảnh quản Tiêu Tử Ngang, muốn buộc tội thì cứ buộc tội, cũng coi như giúp hắn một tay. Công danh lợi lộc đối với hắn vốn không có sức hấp dẫn, chức Đại Lý Tự Khanh này, hắn cũng chưa có ý định nhường.
Hắn đem toàn bộ án kiện bị phủ bụi trong Đại Lý Tự, liên quan đến Trịnh gia, Tiêu gia, Bùi nhị gia, Vương gia, đều tìm ra.
Rồi lấy những án còn nghi vấn làm cớ, toàn bộ một lần nữa thẩm tra xử lý lại.
Nếu đổi thành bất kỳ một ai khác, thì chắc chắn chẳng dám dõng dạc nói hồ sơ án kiện có vấn đề. Những hồ sơ án kiện chất cao như núi, làm sao có thể kiểm tra xong ngay, thần tiên cũng chẳng thể nhanh như vậy tìm ra sai sót. Nhưng nếu là Bùi Ngụ Hành, thì quan viên Đại Lý Tự sẽ nói cho ngươi biết: Ngài ấy làm được.
Hắn là người có trí nhớ siêu phàm gặp được không quên, lại hiểu rõ pháp luật, từng ở Hàm Mãn Châu làm Huyện lệnh xử án, ở Đại Lý Tự thì luôn là người giải quyết các vụ án phức tạp, các kinh nghiệm tích luỹ, chính là dùng cho lúc này.
Đại Lý Tự lại rơi vào một vòng bận rộn mới, mỗi người đều như có gió dưới chân, trên đường gặp đồng liêu cũng chẳng dừng lại chào hỏi, chỉ cần điều tra rõ án này, lại có thêm công tích, ai mà có thể ghét bỏ công tích được đưa đến tận tay chứ.
Họ bận đến nỗi chỉ khi nghỉ trưa ăn cơm mới tranh thủ bàn luận với nhau đôi câu.
“Bùi Thiếu Khanh giao án Vương gia cho ta, ta nghe theo lời ngài ấy đã tìm ra ba manh mối.”
“Hắc, Bùi Thiếu Khanh giao cho ta hai vụ án của dòng bên nhà Tiêu gia và Trịnh gia, án Trịnh gia ta đã làm xong, chứng cứ đã giao lại cho Bùi Thiếu Khanh.”
“Mấy vụ án của các ông chả tính là gì, hôm nọ ta vào nộp công văn, nhìn thấy Bùi Thiếu Khanh đã sắp xếp xong năm vụ án của Bùi nhị gia!”
Mọi người liền cúi đầu, ăn mà lòng thấy khổ, “Mau cho ta chút nước, nghẹn chết mất.”
“Thôi, ta không ăn, ta phải đi tra án ở Ngưu gia thôn trước đã.”
Sau một hồi xôn xao trên ghế, lập tức yên tĩnh lại, quan viên không ai nhàn rỗi, toàn bộ đi tra án.
Những vụ án đã được phủ bụi hồi lâu, đều được Bùi Ngụ Hành phơi bày dưới ánh mặt trời.
Hắn không chọn người khác, chuyên chọn kẻ khi dễ Bùi Cảnh Ký mà ra tay, khiến những quan viên khác ở Lạc Dương an tâm, về nhà còn dặn nhi tử của nhà mình: sau này ở Quốc Tử Giám, gặp Bùi Tam lang thì phải đi đường vòng.
Bùi Ngụ Hành căn bản không theo lẽ thường mà ra bài!
Không chỉ vậy, hắn như một con sói đơn độc, thấy ai thì sẽ cắn kẻ ấy, trên triều chỉ nghe lệnh Nữ Đế.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=141]
Tiêu Tử Ngang cũng là người của Nữ Để, nhưng ít nhất sau lưng Tiêu Tử Ngang còn có Tiêu gia liên luỵ, nhưng hắn thì không.
Tuy Thôi Lăng là lão sư của hắn, nhưng đối với hắn ông đã giống như phụ thân của mình. Dù thế, thì Thôi Lăng rốt cuộc cũng đã già, ở triều đình cũng chẳng được bao lâu nữa. Vậy nên, hắn chẳng cần sợ gì, liền ra tay tàn nhẫn.
Rốt cuộc có ai như hắn, đối với thế gia đại tộc không có chút kính sợ, muốn bắt liền bắt, ngay cả cơ hội bồi tội cũng không cho.
A, Trịnh gia vốn là nhà phụ mẫu ruột của phu nhân hắn, hắn cũng chẳng nể tình.
Chỉ là Trịnh gia, Trịnh Thập Cửu lang đã bị Tuyên Nguyệt Ninh dạy dỗ, nên Bùi Ngụ Hành chỉ lấy một vụ án dòng bên làm cảnh cáo, chứ chẳng hề có ý làm Trịnh gia điêu đứng.
Phải, điêu đứng.
Những án đó đã rất rất lâu rồi, thoạt nhìn chẳng liên quan gì đến những gia tộc kia, nhưng hắn vẫn tìm ra được chỗ không hợp lý, cho người đi điều tra, thế nào cũng lần ra được dấu vết của các thế gia đại tộc đó.
Những thế gia đại tộc này, trong tộc nhiều người, chuyện bao che kẻ xấu, dung túng điều sai trái chắc chắn luôn có.
Cứ như vậy, từng người bị Bùi Ngụ Hành kêu ra, thăng đường thẩm tra xử lý, ai cũng thấy rõ, hắn là cố ý kéo dài, chứng cứ đã rõ ràng rồi, mà hắn vẫn cho cơ hội phản bác, rồi lại thăng đường, lại gọi người tới.
Thậm chí có luôn cả quan viên chức cao, án kiện phức tạp, thì hắn lập luôn tam ty hội thẩm!
Những người trong gia tộc đó đâu ngồi yên nổi nữa, ai cam tâm mỗi ngày đem mặt già đến Đại Lý Tự chứ, liền thi nhau chỉ trích nhà đó không biết dạy dỗ đứa nhỏ, để hắn đi khi dễ với Bùi Tam lang.
Thật ra bọn họ không biết rằng, Bùi Ngụ Hành nhằm vào bọn họ, không phải chỉ vì trút giận việc đệ đệ nhà hắn bị rạch mặt, mà hắn còn muốn bọn họ nhanh chóng chạy đến Bùi phủ, có lỗi thì xin lỗi, có tội thì bồi tội!
Vương gia là kẻ đầu tiên không chịu nổi, vốn dĩ hài tử nhà ông ta chỉ đứng bên cạnh nhìn, chưa từng ra tay, chỉ vì hài tử nhà ông thân cận với Trịnh Thập Cửu lang, vậy mà cũng bị Bùi Ngụ Hành tính sổ.
Họ mang hài tử đến, còn sợ Bùi Ngụ Hành không vừa lòng, dùng nhánh cây đánh mấy cái trên lưng hài tử coi như chịu đòn nhận tội.
Nói đến, Bùi gia và Vương gia cũng có chút sâu xa. Chuyện thân thế của Trịnh Diệc Tuyết, chẳng phải cũng do tiểu nương tử nhà Vương gia vạch trần sao.
Vương gia vốn muốn lấy việc này để Bùi Ngụ Hành nương tay, nếu không nhờ tiểu nương tử nhà ông, thì làm sao Tê Hà Đình Chủ có thể tìm được phụ mẫu ruột, rồi gả cho Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành môi đỏ khẽ cười, khiến người Vương gia sởn tóc gáy. Có người trong tộc Vương gia, vốn thích nghe mấy chuyện đồn đãi, nên có nghe lời đồn rằng Tuyên Nguyệt Ninh cùng Trịnh gia bất hòa, người đó thấy Bùi Ngụ Hành ngay cả Trịnh gia cũng dám động, liền lập tức chạy lên bồi tội, thành khẩn nói rằng người trong tộc không biết nói chuyện, nay đến chỉ là muốn bồi tội với Tam lang.
Tam lang đang tiều tuỵ vật lộn với đống bài tập do Bùi Ngụ Hành bố trí, thì bị gọi lên gặp bọn họ, hữu khí vô lực nói hắn tha thứ cho tiểu lang quân nhà Vương gia, sau đó ánh mắt trông mong nhìn Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành chỉ nói: “Đi tìm a tỷ của đệ đi.”
“Cảm tạ a huynh.” Rồi hắn trực tiếp lướt qua tiểu lang quân nhà Vương gia, chạy về sân của Tuyên Nguyệt Ninh và huynh trưởng, hắn muốn a tỷ nấu đồ ăn ngon cho hắn!
“Này…” Tiểu lang quân Vương gia cẩn thận hỏi: “Sao Tam lang không ở yên dưỡng thương vậy?”
Bùi Ngụ Hành nhìn về phía đứa nhỏ này, xét thấy hắn cũng không có ra tay, ngày xưa cũng chỉ đứng ngoài xem, bèn giải thích một câu: “Đệ ấy đã phạm sai lầm, tự nhiên phải phạt.”
Tiểu lang quân Vương gia ấp úng không dám nói, trong lòng thật muốn hỏi một câu: phạm sai lầm không phải là bọn họ à? Sao cả Bùi Tam lang cũng bị phạt vậy?
Ngược lại, một người của tộc Vương thị đứng bên cạnh thì như có điều suy ngẫm.
Khí khái của Bùi gia, từ nhỏ đã nhìn ra được.
Không cưng chiều, không đốt cháy giai đoạn, thưởng phạt phân minh.
Nếu bỏ qua thân phận của Bùi Ngụ Hành, thì Bùi Ngụ Hành quả thật là người có thể kết giao.
Sau khi Vương gia bồi tội, Đại Lý Tự liền ngưng hẳn việc thẩm tra xử lý hồ sơ vụ án của bọn họ, chuyện này lập tức bị Tiêu gia và Bùi nhị gia biết.
Tiêu Tử Ngang vốn còn muốn mượn việc này để ma bớt ngạo khí của gia tộc nhà mình, nhưng lại bị phụ thân cùng mẫu thân làm phiền liên tục, chỉ đành mang theo chất nhi đã phạm sai lầm đến cửa chào hỏi.
Hắn cũng chẳng khách khí, vốn cùng Bùi Ngụ Hành không hợp, trực tiếp kéo chất nhi đến trước mặt Bùi Ngụ Hành, bản thân hắn thì tìm một nơi ngồi xuống, rồi nói: “Tỷ phu, đứa nhỏ này muốn đánh muốn giết, tùy ý huynh xử trí.”
Bùi Ngụ Hành bị một tiếng “tỷ phu” này, mà làm hắn suýt nữa không cầm nổi ly trong tay, nói: “Tiêu Ngự Sử Trung Thừa, e là ngài gọi sai người rồi.”
“Tê Hà Đình Chủ hiện nay đã là Trịnh gia Thập Nhất nương, phu nhân của nhà ta lại là Trịnh gia Thập Nhị nương, gọi Thuần Nguyên một tiếng tỷ phu, có gì sai? Chẳng lẽ phải gọi là muội phu?”
“Đem đứa nhỏ rời khỏi nhà ta.”
“Ai, đừng đừng,” Tiêu Tử Ngang nào còn giữ dáng vẻ quân tử như trăng sáng nữa, giờ rất giống một kẻ chơi xấu, “Thuần Nguyên không muốn ta gọi thế, thì ta không gọi. Phải như thế nào mới làm Thuần Nguyên đây nguôi giận? Người trong gia tộc của ta không chịu nổi cứ ba ngày lại bị gọi vào Đại Lý Tự một lần, hơn nữa mong Thuần Nguyên đừng làm mệt thân thể mình, sao có thể mỗi ngày đều thẩm án như vậy.”
Bùi Ngụ Hành không nói gì, ánh mắt lãnh đạm nhìn đứa trẻ khờ khạo đứng trước mặt, ngón tay gõ bàn, sau một lúc lâu mới nói: “Tiêu Ngự Sử Trung Thừa, giúp ta buộc tội một người, kéo ông ta xuống đài.”
“Gia chủ của Bùi nhị gia? Thành giao! Vậy giờ ta đem đứa nhỏ này mang về.” Tiêu Tử Ngang làm bộ như muốn mang chất nhi đi ngay, dù sao cũng là chất nhi của mình sao có thể không quan tâm.
Thấy Bùi Ngụ Hành hồi lâu không lên tiếng, hắn lại ngồi trở về, ra vẻ bất lực, kỳ thực ngoài cười nhưng trong không cười.
Ngoài dự liệu của hắn, Bùi Ngụ Hành chỉ nói: “Bảo nó xin lỗi Tam lang.”
Tiêu Tử Ngang kinh ngạc, sớm nghe nói Bùi Ngụ Hành có tha hay không tha, toàn xem Bùi Tam lang có tha thứ hay không, không ngờ lại là thật.
Tiểu lang quân Tiêu gia nghe xong sững sờ, hai mắt chẳng biết nhìn ai, bèn kháu khỉnh nói lời xin lỗi với Bùi Cảnh Ký: “Tam lang, xin lỗi, ta cũng là nhất thời hồ đồ. Ngày sau ở Quốc Tử Giám, ta sẽ che chở ngươi!”
“Ngươi mà đòi che chở ai, ngươi nhắm đánh lại được Tam lang không?” Tiêu Tử Ngang thực sự không dám nhìn, chất nhi nhà hắn cùng Bùi Cảnh Ký đứng chung, so thế nào cũng thấy rõ hắn ngốc nghếch hơn Bùi Cảnh Ký quá nhiều.
Hắn gãi đầu, nói: “Ta, đánh không lại, vậy phải làm sao bây giờ? Nếu không Tam lang ngươi mắng ta một trận, đánh ta hai cái.”
Bùi Cảnh Ký cũng một lời khó nói hết, quay đầu nhìn Bùi Ngụ Hành, thấy a huynh không để ý đến mình, chỉ có thể nghiêm khuôn mặt nhỏ, nói: “Không cần đâu, dù sao việc đánh nhau ở Quốc Tử Giám chung quy vẫn là không đúng.”
Hắn nói khách sáo, nhưng tiểu lang quân Tiêu gia lại hứng thú: “Tuy là sai, nhưng hôm đó ngươi thật anh dũng, chỉ với mấy chiêu liền đánh ngã Thập Cửu lang. Ngày nào đó ngươi cũng dạy ta vài chiêu đi, thôi không cần đợi ngày khác, dù sao bây giờ Quốc Tử Giám cũng không cần đi học, ngươi dạy ta ngay bây giờ luôn đi.”
“Có phải trước tiên phải đứng tấn không.” Nói xong, hắn bước chân ra, rồi liền ngồi xổm xuống.
Bùi Cảnh Ký bị hắn dọa, lùi một bước, lại nghĩ đến Bùi Ngụ Hành đang nhìn từ sau lưng, bèn cắn răng nói: “Không khéo, ta thật sự không có thời gian dạy ngươi, a huynh đã sắp xếp cho ta rất nhiều bài tập, ta còn chưa làm xong. Hay là, ngươi cùng ta làm bài tập?”
“A?” Tiểu lang quân Tiêu gia vội vàng đứng dậy, né xa ba bước, trông dáng vẻ là thấy hắn rất sợ hãi với bài tập, rồi hướng Tiêu Tử Ngang nói: “Thúc phụ, mau về nhà thôi!”
Tiêu Tử Ngang: “…… Vậy, Thuần Nguyên, chúng ta xin cáo từ trước.”
Bùi Ngụ Hành gật đầu, mỉm cười nói với tiểu lang quân Tiêu gia: “Có rảnh thì đến tìm Ký nhi chơi.”
“Không không không, không cần.” Hắn lắc đầu như trống bỏi, kéo Tiêu Tử Ngang chạy ra ngoài.
Vương gia, Tiêu gia, đều đã thoát khỏi những vụ án thẩm tra của Bùi Ngụ Hành, chỉ còn lại Bùi nhị gia vẫn bị dày vò. Nhà Bùi nhị gia không có ai đến cầu tình, hai nhà vốn như nước với lửa, tới cửa cũng chỉ tự rước lấy nhục.
Bùi Ngụ Hành sao có thể buông tha, từ trên người họ mà cắn xuống một miếng thịt vẫn còn là nhẹ.
Án trong tay hắn khiến Bùi nhị gia sứt đầu mẻ trán, cố tình Tiêu Tử Ngang còn buộc tội không ngừng, làm Bùi nhị gia rất tức giận, mỗi lần lên triều, hễ Bùi Ngụ Hành cất lời, tất sẽ bị ông ta phản đối, nhưng rồi lại bị Bùi Ngụ Hành phản bác, rơi lại vào thế bị động bị mắng.
Một bút không thể viết ra hai chữ Bùi, nhưng giữa hai nhà đã thành cục diện không chết không ngừng!
Tình thế hiện tại là, trong tộc có bản án cũ nằm trong tay Bùi Ngụ Hành đang chờ hắn xử lý, trên triều đình lại có người lấy đủ lý do để duy trì cải cách Quốc Tử Giám, thế gia đại tộc chỉ đành tạm thời im ắng một thời gian.
Quốc Tử Giám, ngoài những phu tử là những người đọc sách thực sự ra, toàn bộ những người còn lại đều bị thay thế bằng người của Nữ Đế.
Mà người phụ trách Quốc Tử Giám, chính là Thôi Lăng. Ông vốn là tấm gương sáng trong lòng các tài tử Đại Lạc, ít nhất khi không khoe khoang đệ tử ra, thì quả thực đoan chính như một nho sinh.
Có ông tọa trấn ở Quốc Tử Giám, việc học vấn của bọn nhỏ sẽ không cần lo nữa?
Đó chính là cơ hội cầu còn không được!
Chỉ có Trịnh Thập Cửu lang đang rất hối hận vì ra tay đánh người, bị đuổi khỏi Quốc Tử Giám, mà mất đi cơ hội tốt này.
Thôi Lăng vừa đến Quốc Tử Giám liền mạnh tay tiến hành cải cách, đem toàn bộ quy củ trước kia hủy bỏ.
Một năm chỉ nghỉ một tháng, một tháng chỉ nghỉ ba ngày để thăm người thân, toàn bộ học sinh nhập học đều không được mang theo người hầu hay thư đồng.
Điều này không tính là gì, cơ bản các học viện đều như vậy, nhưng ông còn lập ra chế độ khảo hạch nghiêm khắc: mỗi tháng một lần tiểu khảo, ba tháng một lần đại khảo, thành tích được ghi chép vào danh sách.
Mỗi nửa năm căn cứ vào thành tích mà phân lớp, đến cuối năm nếu tổng hợp khảo thí cùng thành tích thường ngày không đạt tiêu chuẩn thì trực tiếp cho nghỉ học.
Ngoài ra, ông còn định ra các buổi giao lưu với học viện khác, chỉ cần tham gia thi đấu và đạt được thứ hạng, sẽ được ông dạy học riêng.
Học sinh thì khổ không nói nổi, còn phụ mẫu của họ lại vô cùng mừng rỡ, còn các phu tử thì đồng dạng đều chẳng dễ chịu chút nào!
Giáo quy có nói, mỗi vị phu tử đều phải chịu khảo hạch của Thôi Lăng.
Các phu tử, ai nấy đều hận sao mình không bị liệt vào danh sách bị đuổi đi, nhưng nhìn thấy học sinh Quốc Tử Giám tiến bộ nhanh chóng, cũng cảm nhận được niềm vui mừng khi làm lão sư.
Lúc nhàn hạ, thích nhất chính là nhiều lần nhắc tới học sinh ưu tú của mình.
Vết thương ở mí mắt trên của Bùi Cảnh Ký đã chốc vảy, chỉ còn lại một vết mờ màu hồng nhạt, chỉ cần cẩn thận chăm sóc, có lẽ sẽ không để lại sẹo. Sau khi bị Bùi Ngụ Hành nghiêm khắc dạy dỗ một phen, tính tình hắn so với trước kia càng thêm rộng rãi, dần dần bên cạnh có rất nhiều tiểu bằng hữu.
Hắn cũng được không ít phu tử yêu thích, phu tử dạy cưỡi ngựa bắn cung, phu tử dạy tứ thư ngũ kinh, đều cười nói hắn là học sinh của mình.
Nhưng mà lời này tuyệt đối không thể để Thôi Lăng nghe thấy, bằng không lỗ tai bọn họ tất sẽ gặp hoạ.
“Ta vừa từ chỗ Thuần Nguyên lấy được một bộ chữ, chư vị hãy cùng tới xem đi.”
“Ai, Thuần Nguyên thật là một lòng vì bá tánh, còn dâng cho bệ hạ một bản phát triển khu buôn bán ở Hàm Mãn Châu, ngươi nói xem, hắn rõ ràng không còn là Châu trường nữa, còn đi quản mấy cái này.”
“Hôm nay, Thuần Nguyên lại phá một vụ án lớn! Vẫn là Bùi nhị gia!”
Mọi người: Thôi lão, hào quang của ông rớt mất rồi!!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận