“Đại nhân! Bùi gia căn bản không có cháy!” Một tên nha dịch quay về từ nhà Bùi Ngụ Hành, tức giận bẩm báo lại với Hoàng Châu trường.
Bẩm báo lại xong liền chỉ tay vào mặt Bùi Ngụ Hành mắng: “Ngươi chính là Bùi Lang à! Đến lúc này ngươi mới chịu nói thật, chẳng lẽ đọc sách đến lú lẫn rồi sao? Trong sân nhà mình chỉ là đốt củi lửa, còn dám kêu mọi người đi múc nước! Có biết lúc chúng ta chạy đến đây, trên đường thấy được bọn trộm tặc không! Nếu không phải vì lo chạy tới dập lửa, chúng ta đâu cần phải phân tán nhân lực, hôm nay lão tử phải bắt ngươi vào ngục, để cho ngươi tỉnh táo lại đầu óc!”
Tên nha dịch ấy cao lớn, thô lỗ, mặt mày dữ tợn, bàn tay to như lá quạt, nếu đánh xuống thân thể yếu ớt của Bùi Ngụ Hành, e rằng sẽ khiến hắn mất nửa cái mạng.
“Ngươi muốn làm gì vậy?” Thôi Lăng tiến lên một bước, chắn giữa nha dịch ấy và Bùi Ngụ Hành, bàn tay to của tên nha dịch ấy dừng lại ngay trước mặt ông. “Nếu không phải nhờ vụ cháy ở Bùi gia, ngươi tưởng các ngươi sẽ nhìn thấy được bọn trộm tặc đang chạy trên đường à?”
Thấy lão gia nổi giận, người hầu Thôi gia lập tức đứng cạnh ông, đồng thời tỏ rõ ý muốn bảo vệ Bùi Ngụ Hành.
Hoàng Châu trường quát lớn: “Lùi lại!”
Nếu tên nha dịch ấy thật sự làm Thôi Lăng bị thương, hắn đừng nghĩ được tiếp tục làm Châu trường ở Việt Châu này nữa!
Hắn vội vàng chắp tay nói: “Thôi lão, xin bớt giận, là hắn lỗ mãng.”
Tên nha dịch dù không cam lòng, vẫn lui ra sau lưng Hoàng Châu trường, nhưng vẫn giương nắm đấm thị uy với Bùi Ngụ Hành. Thôi Lăng hừ lạnh một tiếng, sắc mặt đầy bất mãn.
Bùi Ngụ Hành chỉ liếc hắn một cái, hoàn toàn không bị hắn ảnh hưởng.
Toàn bộ tâm trí hắn lúc này đều đang đặt vào hai người: Hoàng Châu trường và vị lão trượng nhà bên – Thôi lão. Quan hệ giữa hai người này thật vi diệu.
Hoàng Châu trường Việt Châu – một người địa vị cao – vậy mà khi đối mặt với vị lão trượng này lại cực kỳ cung kính, vừa nghe có cháy, ông không màng nguy hiểm mà chạy đến đây.
Quả thật rất đáng suy ngẫm.
Thôi Lăng phẩy tay, nói với Bùi Ngụ Hành: “Bùi Lang, ngươi cứ kể rõ ràng chuyện tối nay với Hoàng Châu trường đi.”
Bùi Ngụ Hành cụp mắt một lát, sau đó ngẩng đầu lên, thần trí sáng suốt, kể lại rành mạch từ lúc phát hiện nhà có trộm, trốn ra sao, rồi phát hiện bọn trộm vào nhà Thôi gia, bèn đốt củi trong sân, tạp lu cá để đánh thức mọi người dậy, dọa bọn trộm chạy, từng việc một kể ra rõ ràng.
Hắn còn cố ý nhấn mạnh thời gian, nói rõ bọn trộm vừa nhảy vào nhà Thôi gia thì đã bị lửa dọa cho chạy mất. Hắn còn nói rõ với Hoàng Châu trường đây là cách nói tốt nhất cho Thôi gia, vì Thôi gia có một tiểu nương tử, nếu để người ta biết có trộm tặc từng xâm nhập, e sẽ ảnh hưởng đến thanh danh.
Nghe vậy, nha dịch lúc nãy gây sự với Bùi Ngụ Hành, đang đứng sau lưng Hoàng Châu trường xấu hổ cúi đầu, ôm quyền nói: “Bùi Lang, là ta hiểu lầm ngươi, ngươi cứ yên tâm, việc hôm nay ta tuyệt đối không kể với người khác.”
Hoàng Châu trường vuốt râu, thấy sự việc đã được Bùi Ngụ Hành nói rõ, lại có Thôi Lăng ở bên, liền nhanh chóng bảo mọi người sửa lời, chỉ nói bọn trộm tặc vào nhà hàng xóm, thậm chí là chưa từng vào Bùi gia, là Bùi Ngụ Hành tự đốt củi lửa dọa bọn chúng sợ chạy.
Hoàng Châu trường làm vậy rõ ràng là muốn dồn hết công lao cho Bùi Ngụ Hành, cũng có thể là do thấy Thôi Lăng coi trọng Bùi Ngụ Hành, mà ông ấy làm vậy để lấy lòng.
Bùi Ngụ Hành liếc nhìn Thôi Lăng, thấy ông ấy gật đầu mới thuận theo. Phải biết rằng trong nhà hắn cũng có một tiểu nương tử suốt ngày chẳng chịu biết mình cũng là nữ nhân – Tuyên Nguyệt Ninh, hắn cũng cần suy xét cho thanh danh của nàng ấy.
Đám nha dịch được phân đi bắt bọn trộm cũng lần lượt cụp đuôi mà trở lại, rõ ràng đã gặp bọn trộm tặc nhưng vẫn để bọn chúng chạy thoát. Quan trọng nhất là, bọn họ đứng ở sân nhà Thôi gia, đều nghe rõ nhà bên đang kêu khóc do tiền bị mất trộm.
Hoàng Châu trường cũng thấy mất mặt, đây rõ ràng là do năng lực trị an của hắn quá yếu, bèn nói với Thôi Lăng: “Thôi lão, cũng tại bọn trộm này quá xảo quyệt.”
Trong sân, trên nền gạch xanh vẫn còn lưu lại vết máu đỏ thẫm từ tên trộm tặc bị đánh chết lúc nãy, người hầu Thôi gia chưa kịp lau dọn, chỉ có thể tạm rắc một lớp đất cát lên. Giờ bị nhiều người đi lại dẫm lên, màu đỏ sậm cũng bị lộ ra.
Đánh chết một tên trộm tặc, sao có thể giải hết nỗi căm giận trong lòng Thôi Lăng. Nghe đám nha dịch báo là chưa bắt được một tên nào trong ba tên còn lại, ông liền nói với Hoàng Châu trường: “Đám nha dịch này, ngươi cần để tâm quản lý nhiều hơn mới được.”
Hoàng Châu trường càng thêm cung kính, “Thôi lão nói rất đúng.”
Có người đưa ra chủ ý: “Không bằng chúng ta đi từng nhà lục soát?”
“Không được,” Thôi Lăng lập tức phản đối, “Giờ là đêm khuya, mọi người đang ngủ say, nếu đánh trống khua chiêng mà đi lục soát từng nhà, sẽ khiến lòng dân sinh ra oán trách.”
“Vậy thì làm sao bây giờ? Chẳng lẽ cứ trơ mắt nhìn bọn trộm tặc ấy trốn thoát sao?”
Khi mọi người đang không biết làm sao, Bùi Ngụ Hành thu lại ánh mắt đang nhìn về phía phòng Thôi Quân Dao, bước lên một bước nói: “Nếu Hoàng Châu trường tin học sinh, học sinh có thể họa lại mặt bốn tên đạo tặc ấy, chúng ta mang tranh đi tìm người.”
Lời vừa dứt, cả đám người sững lại, ánh mắt kinh ngạc đổ dồn về phía hắn.
Bùi Ngụ Hành tay áo rộng phất động, hai tay đan vào nhau, hành lễ nói: “Lúc bọn chúng vào nhà ăn trộm, học sinh may mắn nhờ ánh trăng mà thấy rõ mặt chúng.”
Hoàng Châu trường kinh ngạc hỏi: “Ngươi nói không chỉ nhớ rõ mặt bọn chúng mà còn có thể vẽ ra?”
Trước ánh mắt ngờ vực của mọi người, hắn đáp: “Đúng vậy.”
“Một tài năng lớn!”
Thấy hắn không kiêu ngạo, không nịnh bợ, cử chỉ chừng mực, rõ ràng không hề coi chuyện nhớ mặt bọn trộm tặc là công lao, Hoàng Châu trường mỉm cười nói với Thôi Lăng: “Thật là hậu sinh khả úy.”
Gương mặt u ám cả đêm của Thôi Lăng cuối cùng cũng dịu xuống: “Nếu vậy, để Bùi Lang vẽ một bức chân dung, rồi tìm người bắt bọn chúng!”
Hoàng Châu trường nói: “Ta cũng thấy nên làm vậy.”
Hai người quyết định xong, Hoàng Châu trường dẫn nha dịch, Thôi Lăng dẫn người hầu nhà mình, cùng đi ra ngoài.
Lửa trong sân Bùi gia đã được dập tắt, giờ là muốn đi bắt bọn trộm tặc, cũng không cần dùng đến chiêu đốt lửa làm bức màn che giấu nữa.
Thôi Lăng nói với Bùi Ngụ Hành đang chuẩn bị vẽ: “Bùi Lang, tối nay ngươi liền chịu thêm chút vất vả, đi theo chúng ta bắt cho bằng được ba tên trộm tặc kia đi.”
Ba tên?
Bùi Ngụ Hành như thể không nghe thấy gì, tay không ngừng, chỉ ba nét liền họa ra ba người trên giấy Tuyên Thành.
Không nhiều không ít, vừa khéo ba bức.
Thôi Lăng nhanh chân đến trước án thư, chắn tầm nhìn Hoàng Châu trường.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=44]
Tranh vẽ người giống như thật, ai nhìn cũng dễ dàng so ra kết quả, nếu là gặp người quen chỉ liếc một cái là nhận ra ngay.
Thôi Lăng nhìn kỹ ba bức tranh, cảm kích đến suýt mất bình tĩnh, nói: “Bùi Lang, tài vẽ tranh của ngươi thật tuyệt!”
Hoàng Châu trường cũng lại gần, thấy tranh vẽ sinh động, không kìm được mà vỗ tay cười: “Có tranh này, đêm nay nhất định bắt được chúng.”
Bùi Ngụ Hành chấm bút vào mực, cùng Thôi Lăng lặng lẽ đối mắt. Trong ba bức tranh, duy chỉ thiếu tên trộm tặc đã bị đánh chết. Theo luật pháp Đại Lạc, một khi gây thương tích hay đụng đến quyền lợi của tầng lớp quan nhân, thì người đó có thể bị quan nhân tùy ý giết chết.
Lúc nghe Thôi Lăng nói “ba tên trộm tặc”, hắn liền đoán được cái tên mồm miệng bẩn thỉu kia chắc chắn đã mất mạng.
Bút vừa đặt xuống, hắn cắn chặt răng, khóe môi khẽ nhếch, trong mắt là cơn giận âm ỉ như núi lửa sắp bùng nổ.
Không vẽ tên kia, không chỉ để che giấu giúp Thôi lão, bảo vệ thanh danh Thôi Quân Dao, mà còn là vì lời gièm pha xúc phạm Tuyên Nguyệt Ninh.
Muội muội của hắn, tuyệt đối không phải người mà mấy tên này có thể tùy ý bêu xấu!
Tuyên Nguyệt Ninh không biết rằng để giúp nàng hết giận, bắt hết đám trộm tặc kia, mà Bùi Ngụ Hành vẽ hết tấm này đến tấm khác trong thư phòng. Bên này, Tuyên Nguyệt Ninh đang cùng Tuyên phu nhân dỗ Thôi Quân Dao uống thuốc.
Hai đứa nhỏ trong nhà bị thức giấc, lúc này ngoan ngoãn ngồi hai bên Tuyên phu nhân.
Bùi Cảnh Ký nói: “A tỷ, đừng sợ.”
Bùi Cảnh Chiêu cũng không chịu thua kém, nói: “A tỷ ngoan, uống thuốc rồi sẽ được ăn mứt hoa quả.”
Trên giường, tiểu nương tử vẫn mang đầu tóc rối đang khóc thút thít. Dù kiếp này hay kiếp trước, đây là lần đầu tiên Tuyên Nguyệt Ninh được nhìn thấy hòn ngọc quý của Thôi lão.
Chỉ thấy nàng nước mắt đầm đìa, thân hình mảnh mai, ôm chặt cánh tay của Tuyên phu nhân, cả người toát ra khí chất yếu đuối khiến người ta thương xót.
Hai người nàng chỉ cách nhau một bức tường, nhưng tính cách lại khác biệt hoàn toàn. Thôi Quân Dao không thích ra ngoài, mê thơ ca, lánh xa thế tục, chưa từng trải qua tình cảnh như này. Hơn nữa, chỉ cần người lạ bình thường vào phòng thôi cũng khiến tiểu nương tử sợ hãi rồi, huống chi hôm nay còn là trộm tặc, thật sự phá vỡ toàn bộ mộng tưởng tốt đẹp của nàng ấy về thế giới bên ngoài.
Mẫu thân của nàng lại không ở nhà, xảy ra chuyện lớn như vậy, nàng ấy cũng không biết nên nói sao với phụ thân, đám tỳ nữ bên cạnh cũng hoảng sợ không thua gì nàng ấy, khiến Tuyên phu nhân càng thêm thương xót, nhẹ giọng dỗ dành.
Có Tuyên phu nhân – một phụ nhân lớn tuổi, đáng tin cậy – ở bên cạnh, Thôi Quân Dao và cả đám tỳ nữ run như chim cút, lúc này đều cảm thấy như có người chở che. Lại thêm hai đứa nhỏ Bùi Cảnh Ký và Bùi Cảnh Chiêu nói lời ngây thơ an ủi, Thôi Quân Dao cuối cùng cũng uống xong thuốc.
Sau đó nàng bỗng òa lên khóc nức nở.
Tuyên phu nhân ôm nàng vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng an ủi, “Ngoan, không sao rồi, không sao rồi, đừng sợ.”
Thôi Quân Dao khóc đến không thở nổi, suýt chút nữa nghẹn hơi.
Thấy vậy, Tuyên Nguyệt Ninh bèn gọi hai đứa nhỏ lại, nhờ tỳ nữ đưa chúng đi ngủ, xoa đầu chúng rồi dặn: “Ở đây không còn việc của đệ muội nữa, đi ngủ đi.”
Hai đứa nhỏ tuy lưu luyến, nhưng vẫn nghe lời rời đi.
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn ra sân, thấy Thôi Lăng sau khi giao Thôi Quân Dao cho Tuyên phu nhân, để lại cho bọn họ một người hầu thân tín, ông liền đi cùng Hoàng Châu trường truy bắt bọn trộm tặc đáng giận kia.
Có trộm tặc dám mò vào phòng tiểu nương tử trong nhà, nếu là nàng, nàng cũng không tha cho chúng!
Bên giường, Tuyên phu nhân lau khô mặt cho Thôi Quân Dao, lại giúp nàng chải tóc, tay vừa chải vừa dịu giọng hỏi: “Đau không, có bị thương chỗ nào không?”
Tuyên Nguyệt Ninh nghe mà nổi da gà, thầm nghĩ: “Đây không phải là mẫu thân của ta! Mẫu thân của ta từ bao giờ biết nói năng dịu dàng vậy chứ?”
Thôi Quân Dao sau một trận khóc nức nở, vẫn đang thút thít.
Tuyên phu nhân búi cho nàng kiểu tóc “phi thiên”, chỉ dùng lụa hồng nhạt điểm xuyết, rồi bảo: “Thứ không đáng giá tiền nhất là nước mắt, khóc có ích gì chứ!”
Câu nói này đột nhiên nâng cao giọng, khiến Thôi Quân Dao giật bắn người, sững sờ nhìn bà, có lẽ không ngờ sao bà lại đột ngột đổi giọng như vậy.
Chỉ có Tuyên Nguyệt Ninh ôm mặt muốn chạy, Thôi Quân Dao không phải nàng, thân thể yếu ớt chưa từng bị người lớn lớn tiếng với mình.
Tuyên phu nhân nghiêm mặt nói tiếp: “Con bị hắn sờ hay là đụng chạm rồi? Chuyện này không phải con sai, tại sao lại ngồi khóc một mình? Con cho rằng mạng mình không đáng giá à?”
Thấy nàng nghe lọt được, liền ôm lấy nàng, đưa đầu nàng tựa lên vai mình, dịu giọng nói:
“Một đời người thật dài, rốt cuộc cũng sẽ gặp đủ chuyện bất ngờ. Nếu vượt qua được, thì mọi chuyện thuận lợi. Nếu không vượt qua được, thì đó cũng chỉ là một vực sâu khó lường. Mà thường khi chúng ta gian nan bước qua được nó, thì khi ngoảnh đầu nhìn lại, mới phát hiện ra, thì ra thứ từng vây khốn ta lúc trước, hóa ra cũng chỉ là một vũng nước cạn mà thôi.”
“Giống như chuyện hôm nay của con, chẳng qua chỉ là một tên tiểu mao tặc vào phòng quấy nhiễu con mà thôi, cớ sao phải đau khổ ghi khắc trong lòng? Hắn chẳng qua chỉ là một bụi cỏ ven đường, đến cả liếc mắt mọi người cũng chẳng thèm nhìn, cứ thế đi qua là xong. Chờ đến khi con đến tuổi như ta, con sẽ hiểu, những chuyện này thật sự không đáng là gì.”
Tuyên phu nhân là cố ý an ủi Thôi Quân Dao — một tiểu cô nương chưa xuất giá, lại gặp phải chuyện đáng sợ như vậy, nếu ngày ngày cứ mãi ôm chuyện này trong lòng, thì thật sự không hay.
Thôi Quân Dao chậm rãi ngừng rơi lệ, nghĩ ngợi rất lâu mới nói: “Đa tạ phu nhân chỉ dạy.”
“Con nghĩ thông suốt là được rồi.”
Tuyên phu nhân ngồi đến tê chân, đang muốn đứng dậy, thì nàng ấy liền vội vã nắm lấy vạt áo của bà, hít mũi một cái, giọng nghẹn ngào: “Phu, phu nhân, ngài, ngài định đi đâu vậy?”
Không chỉ có nàng, ngay cả mấy tiểu tỳ trong phòng cũng đều trông mong nhìn Tuyên phu nhân, như thể nếu bà đi rồi, thì cột trụ trong phòng này cũng sẽ sụp đổ.
Dùng chân tình đổi lấy chân tình, Tuyên phu nhân đã giành được tín nhiệm và tôn kính từ trong lòng bọn họ — rõ ràng trước đó cũng không hề thân quen gì.
Tuyên Nguyệt Ninh còn đang cảm khái, thì đã thấy ánh mắt hình viên đạn của Tuyên phu nhân bắn về phía mình: “Con còn đứng đó làm gì? Mau đi thu dọn bản thân đi, bẩn chết đi được!”
… Được thôi, mẫu thân nói gì cũng đúng cả.
Mấy tiểu tỳ trong phòng Thôi Quân Dao lúc này mới thấy trên người Tuyên Nguyệt Ninh không ổn, sốt ruột đi múc nước, muốn giúp nàng thay y phục, nhưng đều bị nàng từ chối.
Bùi gia giờ không có lấy một bóng người, nàng mà quay về cũng không tiện lắm. Thôi Quân Dao liền bảo tỳ nữ đi tìm quần áo của mình đưa nàng mặc, còn dặn nàng đừng chê bai. Lúc nói lời này, nàng còn che miệng vụng trộm cười nhìn lén nàng, bị nàng bắt gặp, đôi mắt ươn ướt trừng lên, lập tức đỏ bừng cả mặt.
Tuyên Nguyệt Ninh: ???
Trải qua một đêm bận rộn, ai nấy đều vô cùng mệt mỏi, mới ngủ một lát, trời cũng dần tờ mờ sáng.
Trong bụng trống rỗng, Tuyên Nguyệt Ninh đang định hỏi mượn Thôi Quân Dao phòng bếp nhà nàng dùng một chút, thì thấy Thôi Quân Dao gần như không ngủ được bao nhiêu, nhưng giờ này lập tức tinh thần tỉnh táo, đôi mắt sáng rỡ nhìn nàng hỏi: “Muội, muội có thể... có thể ăn cơm do Thất nương làm không?”
Muốn ăn cơm, thế thì tốt một nửa rồi. Có gì đâu mà không thể đáp ứng?
Đứng trong bếp, nàng xắn tay áo lên, luôn cảm thấy bản thân đã quên mất điều gì đó.
Ngay sau đó, như sực tỉnh — tiền của nàng!!!
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận