Tuyên Nguyệt Ninh cắn chặt môi dưới, cụp mí mắt xuống, lúc bước ra khỏi phía sau cánh cửa, thậm chí không dám nhìn thẳng vào hắn, cũng không muốn để hắn thấy đôi mắt ươn ướt của mình.
Hai kiếp đã hoàn toàn đối lập, kiếp trước hắn thẳng thắn đồng ý đi làm người ghi chép, còn kiếp này thì dứt khoát từ chối. Kết quả hoàn toàn khác biệt. Tránh được đoạn quá khứ kia, lẽ ra nàng phải thấy vui mừng mới đúng.
Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc hắn vì gánh nặng gia đình mà kiếp trước buộc phải nhận lấy công việc này, tim nàng lại quặn đau không thôi.
Không được, Tuyên Nguyệt Ninh, tâm tư như vậy là không được. Mọi chuyện đã khác xưa, có ngươi ở đây, ngươi sẽ bảo vệ họ, phải vực dậy tinh thần, gia đình này còn trông cậy vào ngươi đấy!
Nàng hít sâu một hơi, đè nén mọi suy nghĩ rối bời trong lòng, thả lỏng hàm răng đã cắn đến trắng bệch, trên môi thậm chí bị cắn đến không còn chút máu. Nàng nói với hắn: “Ta còn tưởng ngươi định đồng ý, nên vội vã chạy đuổi theo.”
Bùi Ngụ Hành đứng nguyên tại chỗ, trước mắt hình ảnh đều trở nên mơ hồ và chồng chéo. “Ngươi nghe được bao nhiêu rồi?”
Nàng giật mình, trong lòng cân nhắc nói như thế nào cho hợp lý. Khi đứng ngoài phòng, thấy mẫu thân kiên quyết không cho hắn nhận việc người ghi chép, nàng mới thở phào, biết lời Tiêu phu nhân nói về chuyện tiền đọc sách đã chạm đến nỗi lo trong lòng mẫu thân, nên mới vào trong nhà an ủi người.
Chiếc khóa vàng đem bán cũng chỉ đủ sống vài ngày, không thể chỉ xài mà không có thu vào. Mấy hôm nay, mẫu thân đã thử đi giặt giũ, khâu vá thuê cho người ta, nhưng tiền lời chẳng được bao nhiêu.
Giặt từ sáng đến tối cũng chỉ kiếm được vài đồng, miễn cưỡng đủ một ngày ba bữa cơm. Mỗi khi gặp đơn hàng cần khâu vá gấp, thì phải nhờ nàng giúp đỡ, trong lòng bà đã sớm thấy không yên tâm rồi.
Nàng vẫn luôn suy nghĩ, không có vốn, không mở được tiệm, ở Việt Châu lại không quen ai có thể dựa dẫm, tất cả chỉ có thể trông cậy vào bản thân.
Việc cấp thiết là phải tìm một con đường kiếm sống. Phải nói rằng, hôm nay Tiêu phu nhân đến, thực sự đã gãi trúng chỗ ngứa.
Sau khi rời khỏi chỗ mẫu thân, nàng lập tức đi tìm Bùi Ngụ Hành. Lời của Tiêu phu nhân rằng bà muốn nói chuyện riêng với hắn khiến nàng cảnh giác, vốn định đem mọi mặt xấu của việc làm người ghi chép nói cho hắn biết để hắn tuyệt đối không đồng ý. Ai ngờ, trong thư phòng lại không thấy bóng dáng hắn đâu.
Vừa đến cửa, thì đã nghe thấy giọng nói to lớn của Tiêu phu nhân, hỏi hắn đến vòng sơ tuyển “rút giải” còn không tham gia được, thì liệu có giành được danh ngạch Hương Cống Sinh không.
Lúc này nàng mới đáp: “Chỉ nghe được mấy câu phía sau thôi.”
Thấy hắn im lặng, nàng nói thêm: “Bùi Ngụ Hành, vòng sơ tuyển đó, ngươi đừng quá để tâm, vẫn còn cơ hội mà.”
Lời lẽ luôn nhẹ nhàng, bất lực như vậy. Trong lòng nàng và Bùi Ngụ Hành đều rõ ràng, bởi vì do chuyện của phụ thân, cho dù Bùi Ngụ Hành có tài giỏi đến mấy, Châu trường cũng sẽ tránh xa như tránh ôn dịch.
Việt Châu sắp trở thành nơi tụ họp của tài tử khắp mọi nơi, vòng chung tuyển “rút giải” chắc chắn phải bao gồm luôn họ.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=15]
Chỉ cần trước khi tuyển chọn kết thúc, có được danh ngạch, thì cơ hội trở thành Hương Cống Sinh sẽ tăng thêm phần đảm bảo.
Nàng liếc nhìn Thôi gia ở gần đó, nếu muốn lấy được danh ngạch, thì sự nâng đỡ của Thôi Lăng là không thể thiếu. Có người đảm bảo, Châu trường mới dám mở miệng.
Dù nàng rất tin tưởng vào hắn, cũng không thể dám chắc rằng hắn sẽ trở thành đệ tử của Thôi Lăng, được ông ấy tiến cử, thẳng tiến vào con đường làm quan. Trên đời không có gì là tuyệt đối, chỉ cần có thể làm thì phải cố hết sức mà thử thôi.
Muốn làm dịu lại bầu không khí, nàng bước đến gần hắn, nói: “Một vị trí người ghi chép hèn mọn nào xứng với ngươi. Chỉ cần đỗ tiến sĩ, con đường phía trước sẽ rộng mở thôi. Chuyện trong nhà, ngươi không cần bận tâm, ta sẽ tìm cách kiếm tiền, ngươi chỉ cần yên tâm học hành, ta nuôi ngươi!”
“Ngươi nuôi ta?” Cảm giác không khỏe từ người nàng truyền sang, khiến Bùi Ngụ Hành càng cảm thấy bất ổn. Hắn gắng gượng nở một nụ cười, nhưng chưa kịp nói thêm gì thì trước mắt tối sầm lại, ngất xỉu.
Cơ thể hắn nặng nề ngã vào người Tuyên Nguyệt Ninh, thân thể nhỏ bé của nàng không đỡ nổi hắn, cả hai cùng khuỵnh xuống đất.
Nàng ôm chặt lấy hắn, bảo vệ đầu hắn, hơi thở trở nên gấp gáp. Cảnh tượng này quá quen thuộc, nước mắt ướt đẫm hàng mi, nàng cố gắng kêu lên: “Mẫu thân! Ngụ Hành phát bệnh rồi! Mau đi kêu lang trung!”
Trong sân nhỏ, lập tức náo loạn cả lên. Nàng hoảng sợ không rời nửa bước, xoay quanh Bùi Ngụ Hành, một tấc cũng không rời.
Mắt đỏ hoe, nàng nhúng nước khăn tay, lau mồ hôi lạnh trên má hắn, không chút do dự lau đi lớp son đỏ tươi, lộ ra đôi môi tím tái.
Vừa lau vừa gần như oán trách: “Làm ra vẻ tuấn tú làm gì, ngày nào cũng đi lấy son môi che lấp màu môi thật, là không ai biết ngươi có bệnh à? Đến lúc ngất thì cũng hôn mê thôi!”
Nàng cẩn thận đưa tay đặt dưới mũi hắn, cảm nhận được hơi thở yếu ớt, mới yên lòng được đôi chút. Nước mắt lại càng tuôn rơi mãnh liệt hơn. Điều nàng sợ nhất chính là nhìn thấy hắn phát bệnh, mỗi lần như vậy, nàng đều sợ hắn sẽ rời đi mãi mãi.
“Nguyệt Ninh, mau để lang trung xem bệnh. Nương vào bếp nhóm lửa, lát nữa sắc thuốc cho tốt.” Mẫu thân dẫn lang trung vào nhà xong, liền quay đầu đi thẳng xuống bếp.
Lang trung trước tiên nhìn sắc mặt của hắn, ánh mắt dừng lại ở đôi môi tím tái, cau mày bắt mạch cho hắn, rồi thở dài: “Hồi đó, lúc hắn chăm nương ở y quán, ta đã cảm thấy hắn có bệnh trong người, nhưng nhìn dáng vẻ thì lại không giống. Hóa ra là dùng son môi che giấu.”
“Có khả năng trị được không?”
Lang trung buông tay hắn ra, nói: “Khó lắm. Đây là bệnh tim bẩm sinh, chỉ có thể nghỉ ngơi điều độ, giữ cho tâm tình bình ổn, không được quá vui hay quá buồn, càng không được tức giận. Cảm xúc lên xuống quá mạnh sẽ rất nguy hiểm.”
Tuyên Nguyệt Ninh gượng cười, lời lang trung nói thật ra cũng giống như lời lang trung ở Trường An. Đều là chỉ có thể dưỡng, không thể trị tận gốc.
Một người thông minh đến mức gần như yêu nghiệt như hắn, sao lại mang một thân thể yếu ớt như vậy chứ, thật sự không đáng chút nào.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận