Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Khách không mời mà đến

Ngày cập nhật : 2025-09-23 21:36:52
Xe ngựa sang quý, mỹ tỳ vây quanh, rượu nho ngon, du ngoạn ngày xuân. Suốt nhiều năm, thế gia đại tộc đều có thể hưởng thụ những thứ như vậy, còn được hưởng nhiều hơn cả Nữ Đế đang nắm quyền Đại Lạc, chỉ trong triều đình thôi liền đã có một nửa là con cháu của thế gia đại tộc.
Còn nhớ một năm trước, Tiêu Tử Ngang dâng một bản tấu chương, trị tội không ít con cháu quan viên thế gia đại tộc, nhờ việc này Nữ Đế mới có thể đưa người thân tín vào triều.
Bản tấu chương lần này của Bùi Ngụ Hành như một tiếng sấm rền, khiến các thế gia đại tộc kinh hãi, ai cho hắn lá gan lớn như vậy?
Tất nhiên là Nữ Đế!
Tin tức từ Lạc Dương với tốc độ cực nhanh khuếch tán ra ngoài, toàn bộ người trong Đại Lạc đều biết Nữ Đế muốn hạ đao vào thế gia đại tộc.
Chỉ là chưa biết ai thắng ai bại, phải biết rằng bắt thế gia nộp thuế, chẳng khác gì cắt thịt, ruộng đất và cửa hàng mà bọn họ nắm giữ, nhiều đến mức không thể đếm xuể.
Mà triều trước từng có người đề cập việc này đều thất bại, do bị thế gia đại tộc chèn ép.
Dân chúng bình thường đều mong Nữ Đế thắng lợi, bắt thế gia đại tộc nộp thuế, như vậy thuế má nặng nề trên thân bọn họ mới có thể giảm đi ít nhiều; thế gia đại tộc thì tự nhiên hy vọng các quan viên cùng phe họ đang ở Lạc Dương, vẫn giống như triều trước, một lần nữa ép việc này xuống.
Dưới con mắt mọi người, việc mở buôn bán trên biển, thành lập hải quân cũng đang tiến hành trong khí thế ngùn ngụt. Không chỉ có hải quân, ngay cả các tướng lĩnh biên cảnh cũng đều nhận được thông tri phải rèn luyện binh mã, Nữ Đế vốn cũng không trông mong thế gia đại tộc sẽ tự nguyện mà giao ra quyền lợi, văn không được thì dùng võ.
Mà ở Lạc Dương, ngoài Trịnh gia đang phẫn nộ nhất, thì còn có Bùi nhị gia bị Bùi Ngụ Hành đả kích nhiều nhất.
Vốn Bùi Ngụ Hành đã là người có trí nhớ siêu phàm gặp được sẽ không quên, lại còn được Thôi Lăng cùng người của tân phái mỗi ngày điên cuồng huấn luyện hắn biện giải, giờ hắn đã trở thành chủ lực để đả kích thế gia đại tộc.
Mà mỗi lần, hắn đều lấy Bùi nhị gia ra làm dẫn chứng.
Lần trước Bùi Cảnh Ký bị thương là do Bùi Thập Thất lang xúi giục Trịnh Thập Cửu lang, vụ án trong tộc của Bùi nhị gia ở Đại Lý Tự vẫn đang bị kéo dài không xét xử, làm Bùi nhị gia phiền muộn vô cùng.
Lần này Bùi Ngụ Hành lại càng hung hăng muốn cắn xuống từ trên người bọn họ một miếng thịt nữa.
Địa vị của Bùi nhị gia ở Lạc Dương vốn đã không cao, nay tình cảnh của Bùi nhị gia lại càng gian nan, con cháu ở Quốc Tử Giám thì không được người ưa thích.
Ai mà chẳng là người có mắt nhìn, sao có thể nhìn không ra Bùi Thập Thất lang là kẻ châm ngòi, đã như vậy rồi sao còn có thể qua lại với con cháu Bùi nhị gia?
Sản nghiệp dưới danh nghĩa của tộc Bùi nhị gia vì đủ loại lý do, hoặc dính dáng quan lại, hoặc phạm sai lầm, đều bị tra xét rồi niêm phong.
Nữ quyến trong nhà thì chẳng ai mua được bất kỳ đồ vật gì ở Hạo Nguyệt Phường, thường khóc lóc thút thít, còn đám tân phái trong triều cứ cắn chặt không buông, án kiện ở Đại Lý Tự thường xuyên làm cho Bùi nhị gia mất mặt xấu hổ, khiến người ta đau đầu vô cùng.
Ngày trước bọn họ tùy ý khinh nhục người ta, nhưng nay người ta đã là Đại Lý Tự Thiếu Khanh tam phẩm, cùng ngồi cùng ăn với bọn họ, thậm chí còn được lòng bệ hạ, là đệ tử của Thôi Lăng, được Nữ Đế tán thành là “Người đứng đầu Cửa Bắc”.
Bùi nhị gia sợ hãi.
Bọn họ không tìm đến Bùi Ngụ Hành, cũng không tìm Tuyên phu nhân, mà lại tìm đến Tuyên Nguyệt Ninh.
Tuyên Nguyệt Ninh đang ngồi trong quầy ở lầu hai Hạo Nguyệt Phường, cẩn thận dùng vải mềm lau chùi trang sức, từ kim thoa đến bộ diêu, kiên nhẫn tỉ mỉ.
Bố cục của Hạo Nguyệt Phường hoàn toàn mô phỏng theo cửa hàng ở Hàm Mãn Châu, chỉ là khế đất mà Cung Yến Nhi cho nàng, có tổng cộng ba tầng, mà Lạc Dương vốn có không ít người tự xưng là thượng lưu, nên nàng đơn giản liền thiết kế lầu ba thành nơi chỉ dành để tiếp đãi bọn họ.
Lạc Dương là đô thành mới, bất cứ trò tiêu khiển mới mẻ nào cũng có thể tìm thấy ở đây, Hồ cơ chào hàng, đến thương nhân người Hồ đi khắp hang cùng ngõ hẻm, náo nhiệt ồn ào vô cùng.
Hạo Nguyệt Phường có những cô nương mặc trang phục khác nhau ra mời chào khách, cũng chẳng có gì kỳ lạ.
Một Hồ cơ đôi mắt màu nâu, mặc xiêm y mới nhất của Hạo Nguyệt Phường, dáng người thướt tha, bước đến tìm Tuyên Nguyệt Ninh, cố ý để cả nửa người trên của nàng ta dựa sát vào Tuyên Nguyệt Ninh, khẽ giọng nói: “Thiếu phu nhân, người của Bùi nhị gia tới, nói nhất định muốn gặp ngài.”
Tuyên Nguyệt Ninh buồn cười đẩy Hồ cơ ra, nàng đang mặc Hồ phục, dáng vẻ như thiếu niên lang, nhưng rốt cuộc vẫn không phải nam tử, mỗi ngày đều quấn lấy nàng thế này, là chuyện gì vậy.
Người của Bùi nhị gia, Hạo Nguyệt Phường sẽ không làm buôn bán với bọn họ, trong lòng bọn họ cũng tự biết rõ, nay còn muốn tới đây, nhất định là vì chuyện khác, nghĩ đến mấy ngày gần đây ồn ào chuyện nộp thuế, tám phần là có quan hệ.
“Mời bọn họ lên lầu ba, hôm nay lầu ba đừng cho người khác lên.”
Hồ cơ tiếc nuối rời đi, dẫn người của Bùi nhị gia lên lầu ba.
Lầu ba thanh nhã lịch sự, từ cầu thang đi lên, chỉ có hai phòng trái phải. Đoán được ý tứ của Bùi nhị gia, Tuyên Nguyệt Ninh liền từ cửa hàng chọn một bộ xiêm y mới nhất thay vào.
Nay nàng đã là phu nhân của Bùi Ngụ Hành, không thể để người ta coi thường.
Những lúc không quan trọng thì mặc Hồ phục, nhưng trong trường hợp chính thức, vẫn phải thay xiêm y nữ. Tuyết Đoàn giúp nàng búi tóc, tóc quá nặng, nàng còn phải đưa tay đỡ, chỉ cắm mấy cây trâm đơn giản rồi đi gặp người của Bùi nhị gia.
Người tới họ Tô, là thê tử của Bùi Hành Trình, nhà phụ mẫu ruột của bà ta cũng giống Tuyên gia, đều đã xuống dốc, lại thêm nhiều năm không hề liên lạc, nên đã không dùng họ Tô nữa.
Tuyên Nguyệt Ninh cười nói: “Hạo Nguyệt Phường mới nhập một lô nguyên liệu, Bùi phu nhân là nghe tin, nên cố ý tới?”
Trong phòng chỉ còn hai người, những người khác đều bị đuổi ra ngoài, Bùi phu nhân là người có diện mạo dễ mến, khuôn mặt tròn trịa khiến người ta nhìn liền sinh hảo cảm.
Nhưng không thể nhìn mặt mà đoán lòng, thủ đoạn của bà ta lợi hại hơn vẻ ngoài nhiều.
Bùi phu nhân muốn tỏ vẻ thân mật kéo tay nàng, nhưng nàng coi như không thấy mà né tránh.
Hai người ngồi xuống, nói đông nói tây một lúc, Tuyên Nguyệt Ninh đều kiên nhẫn ứng đối, im lặng không hỏi thẳng, ai mở miệng trước thì coi như thua.
Quả nhiên Bùi phu nhân mang mục đích mà đến, cuối cùng cũng nói chuyện chính: “Đình Chủ cũng thật khách khí, chúng ta đều gả vào Bùi gia, lẽ ra nên thân cận hơn, ngày lễ ngày tết cũng nên qua lại với nhau.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhướn mày, đây là muốn dùng quan hệ huyết thống để nói chuyện sao?
Nàng chỉ nhàn nhạt đáp: “Nếu vậy thật kỳ lạ, phu quân của ta chưa từng nói với ta, nhà chúng ta có quan hệ gì với Bùi nhị gia Lạc Dương, chúng ta từ Trường An lặn lội đến Việt Châu, thiếu chút nữa mất mạng nơi đó, trong gian khổ chẳng hề thấy bóng dáng tộc nhân nào.”
Bùi phu nhân có khuôn mặt tròn trĩnh, chẳng chút xấu hổ, lại còn nói theo nàng: “Chẳng phải sao, đáng lẽ lúc đó nên tiếp ứng cho các con một chút, nhưng tiếng gió căng quá, khiến các con hiểu lầm.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=145]

Ta với lang quân nhà ta cũng không dám lộ ra dấu vết, sợ bị người ta nắm được điểm yếu, càng bất lợi cho các con.”
Nàng thoáng ngừng lại, nói tiếp: “Đạo làm bạn bè, bình thường không việc gì cũng nên thư từ qua lại, đã xa cách thì muốn bù đắp lại càng khó.”
Bùi phu nhân thở dài, một bộ dáng khó xử: “Đình Chủ nói phải, nhưng dù nói thế nào đi nữa, bọn họ đều cùng chung huyết mạch, cùng một tổ tiên. Ngày gần đây lang quân nhà ta đêm đêm thao thức, ta hỏi mới biết, nguyên là Bùi Thiếu Khanh vẫn luôn chèn ép ông ấy.”
Theo tuổi tác, ánh mắt Tuyên Nguyệt Ninh càng thêm sáng rõ, dung mạo càng thêm sinh động.
Huyết thống – nàng ghét nhất hai chữ ấy.
Chỉ vì có ràng buộc huyết thống, liền muốn nơi nơi bị kiềm chế à? Như thế nào lại không ai hỏi một chút, bọn họ có nguyện ý hay không cùng bọn họ lưu lại chung huyết mạch.
Bùi Ngụ Hành có thể chịu đựng cùng Bùi nhị gia ở chung trong triều đình, mà không phải rút đao chém ông ta, đã xem như định lực của Bùi Ngụ Hành rất tốt rồi; nếu là nàng, tất sẽ tranh đấu đến cùng với bọn họ, đến lưỡng bại câu thương.
Nàng tuyệt đối không chấp nhận để Bùi phu nhân nói Bùi Ngụ Hành như thế, lập tức lạnh mặt nói: “Chuyện lớn trong triều, ta tất nhiên không biết, phu nhân hà tất nói nhiều như vậy. Hai nhà chúng ta rốt cuộc có quan hệ gì, phu nhân chẳng lẽ không rõ sao? Nghĩ lại trong nhà của bà còn có không ít thứ vốn thuộc về phu quân ta!”
Bùi phu nhân không ngờ nàng nói trở mặt liền trở mặt.
Ở Lạc Dương, những quý phụ nhân, ai nói chuyện mà chẳng giấu dao trong lời nói, có ai giống như nàng, nói thẳng thừng như thế.
“Đình Chủ sao nói tức giận liền tức giận vậy, lúc đó cũng chỉ là do bất đắc dĩ mà thôi, ai ngờ sẽ thành ra thế này.”
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức tiếp lời: “Là không ngờ cô nhi quả phụ cũng có thể sống sót, Ngụ Hành làm đến Đại Lý Tự Thiếu Khanh tam phẩm, còn khiến các ngươi gặp phiền toái?
Phu nhân, Bùi nhị gia Lạc Dương cùng chúng ta, đã sớm phân gia. Phu nhân chẳng lẽ trí nhớ không tốt, năm đó kẻ tố giác chẳng phải là phu quân của bà à? Mong phu nhân ghi khắc điểm này.”
Nhớ kỹ, chúng ta không phải người một nhà, đừng tới giả vờ kết thân. Nàng sẽ không thay Bùi nhị gia cầu tình!
Bùi phụ đâu phải chỉ là phụ thân của Bùi Ngụ Hành, mà còn là phụ thân của nàng – Tuyên Nguyệt Ninh. Người phụ thân ấy là người cương trực công chính, đối đãi nhi tử nghiêm khắc vạn phần, lại độc sủng nữ nhi.
Dù không bao lâu, nhưng nàng cũng từng được ông dỗ dành, được ông giả làm ngựa, cho cưỡi trên cổ ông!
Vị lang quân đỉnh thiên lập địa ấy, đã cùng Tuyên phu nhân cho nàng một mái nhà viên mãn. Người như vậy, lại bị hàm oan mà chết. Hiện giờ kẻ sát hại lại ngồi trước mặt nàng, còn vọng tưởng dùng cái gọi là huyết thống buồn cười kia để xóa bỏ khát vọng công lý trong lòng bọn họ.
Thật dữ dội buồn cười!
Bùi phu nhân nói: “Hiểu lầm này cũng không phải lớn, sao Đình Chủ lại nghĩ vậy. Khi đó chúng ta cũng là có nỗi khổ riêng, nếu không, ai lại tự chặt một tay, đưa chính tộc nhân của mình vào ngục?”
Tuyên Nguyệt Ninh nhíu mày, nàng đã nói đến vậy mà bà ta vẫn không hề cau mày, thậm chí còn có sức phản bác. Bà ta rốt cuộc muốn gì?
“Phu nhân, không ngại nói thẳng?”
Bùi phu nhân cười, đôi mắt sắp híp lại, từ mí mắt hẹp lóe ra tinh quang: “Đình Chủ từ nhỏ đã sống ở Bùi gia, nói Đình Chủ là nữ nhi Bùi gia, Đình Chủ cũng nhận phải không?”
Tuyên Nguyệt Ninh cảnh giác: “Đây là tất nhiên.”
Bà cầm khăn tay che miệng: “Ngày đại hôn của Đình Chủ, thập lí hồng trang, khiến ai cũng hâm mộ không thôi. Chỉ tiếc, phụ mẫu ruột không hề xuất hiện. Hơn nữa, ta còn nghe nói phụ thân Đình Chủ vốn không muốn Đình Chủ gả cho Bùi Thiếu Khanh, có đúng thế không?”
Trước đó còn đang nói chuyện Bùi gia, sao giờ lại vòng sang Trịnh gia?
Nàng chưa kịp đáp, Bùi phu nhân đã hỏi dồn: “Đình Chủ, chẳng lẽ chưa từng nghi vấn, vì sao phụ thân không chịu để Đình Chủ cùng Bùi Thiếu Khanh thành hôn? Theo lý, Bùi Thiếu Khanh tuổi trẻ tài cao, tiền đồ sáng lạn, như thế rể hiền, sao ông ta lại không vui? Đình Chủ có nghĩ qua chưa?”
Trong lòng Tuyên Nguyệt Ninh căng thẳng, ánh mắt lạnh lẽo: “Phu nhân sao lại quá quan tâm đến chuyện nhà của ta như vậy.”
Khuôn mặt tròn phúc hậu của Bùi phu nhân biến mất nụ cười, ánh mắt lại mang theo thương hại: “Đình Chủ, ta đã nói rồi, Bùi gia năm đó cũng bất đắc dĩ. Người nói xem, ai có năng lực uy hiếp nhà ta? Tất nhiên là Trịnh gia.”
Tất nhiên là Trịnh gia! Trịnh gia! Trịnh gia!
Bùi phụ bị chính tộc nhân của ông tố cáo mà bị chém đầu, Bùi đại gia Trường An trở nên nghèo túng, vậy mà giờ bà ta lại nói là chủ ý của Trịnh gia.
Cả người Tuyên Nguyệt Ninh như bị đông cứng, cố giữ lý trí, sao mà biết được Bùi phu nhân có phải bịa đặt hay không.
“Phu nhân thật biết nói đùa.”
Bà ta đáp: “Ta không hề nói đùa. Đình Chủ cẩn thận ngẫm lại, sẽ thông suốt. Trịnh gia là thế gia đứng đầu, Bùi gia của ta nào dám chống lại? Ông ta nói thế nào thì chính là thế ấy. Chính Trịnh gia buộc chúng ta đi tố cáo, chính vì phụ thân ruột của Đình Chủ, mới có chuyện sau này.”
“Phu nhân nói thật nhẹ nhàng, cứ thế mà gỡ tội cho mình.”
Cho dù Trịnh gia bức bách bọn họ, thì gia tài Bùi gia cũng bị bọn họ chiếm, Trịnh gia được lợi gì chứ?
Tuyên Nguyệt Ninh không tin, Bùi phu nhân lại cắm thêm một nhát dao: “Đình Chủ, việc này thật sự có liên quan đến Trịnh gia. Người nên khuyên Bùi Thiếu Khanh, đừng liều mạng với bọn họ, nếu không, e rằng Bùi Thiếu Khanh sẽ bước lại vết xe đổ của phụ thân mình.”
Nụ cười của bà ta khiến người khác cảm giác như có rắn bò khắp người: “Nhưng Đình Chủ sẽ xử trí thế nào? Một bên là huyết mạch thân nhân, một bên là phu quân. Nếu ta là Đình Chủ, ta sẽ che giấu chân tướng, không để Bùi Thiếu Khanh phát hiện. Đình Chủ nên trở về khuyên nhủ một phen, đừng đặt hy vọng sai chỗ. Bùi nhị gia của ta thật sự vô tội, làm Bùi Thiếu Khanh đừng tiếp tục dây dưa với Bùi nhị gia của ta.”
Những lời này hẳn là do Bùi Hành Trình dặn dò bà ta đến đây uy hiếp.
Hai tay Tuyên Nguyệt Ninh đan chặt, cảm giác mồ hôi ướt đẫm lòng bàn tay: “Nếu ta nói không thì sao?”
Bùi phu nhân cười: “Đình Chủ hà tất cố chấp, nếu người không ngăn cản, chúng ta chỉ có thể đem chuyện Trịnh gia chen tay nói cho Bùi Thiếu Khanh. Đến lúc đó, Đình Chủ sẽ nguy hiểm, chỉ sợ Đại Lạc sẽ xuất hiện vị Đình Chủ đầu tiên bị phu quân hưu bỏ.”
Nàng vỗ hai tay, gắng muốn moi thêm thông tin từ miệng Bùi phu nhân: “Phu nhân thật khéo ăn nói. Không ngại nói rõ thêm, ta làm sao biết được có phải phu nhân đang gạt ta hay không. Năm đó Trịnh gia đã làm thế nào?”
“Năm đó phụ thân của người làm Thị Lang Hình Bộ, sau khi phụ thân của Bùi Thiếu Khanh bị giam, ông ta đã bị đánh, ép phải nhận tội. Nếu không tin có thể đến Hình Bộ để xem lại hồ sơ vụ án.”
Đã có hồ sơ lưu lại, lời của Bùi phu nhân liền thêm phần đáng tin.
Trong mắt bà ta đầy đắc ý: “Ta chỉ muốn tốt cho Đình Chủ, mới tiết lộ tin tức này. Chỉ cần Đình Chủ thổi gió bên tai, khiến Bùi Thiếu Khanh nương tay, rồi hủy chứng cứ trong tay ngài ấy, Bùi gia chúng ta sẽ mang chuyện này tiến vào quan tài.”
Tuyên Nguyệt Ninh cắn răng: “Phu nhân mời về cho.”
“Đình Chủ, ta thật thương ngài, ngài do phụ thân Bùi Thiếu Khanh một tay nuôi lớn, nào ngờ phụ thân ruột lại là đao phủ.”
Tuyên Nguyệt Ninh nhắm mắt, nghe tiếng Bùi phu nhân dẫn người xuống lầu.
Tuyết Đoàn bước vào, thấy nàng như ngâm mình trong nước, hoảng hốt hô lên: “Thiếu phu nhân, sao người ra nhiều mồ hôi thế này?”
“Ra ngoài!”
“Thiếu phu nhân?”
“Ta bảo ngươi ra ngoài!”
Nàng đột ngột quát lớn, làm Tuyết Đoàn sợ trắng mặt, chưa từng thấy nàng như vậy, vội lui ra đóng cửa, còn dặn không ai được phép vào.
Một mảnh tĩnh lặng, hơi thở Tuyên Nguyệt Ninh lập tức tan rã, giống như kẻ chết đuối, tuyệt vọng, bất lực.
Nàng đương nhiên biết Bùi phu nhân là do Bùi Hành Trình sai khiến đến. Thậm chí lời bà ta nói còn chưa đủ sự thật, chuyện Bùi phụ gặp nạn, có liên quan chặt chẽ đến chứng cứ giả mà Bùi nhị gia làm giả. Dù bọn họ biện giải thế nào, tội mưu hại tộc nhân vẫn không thể gột sạch.
Nói cái gì mà bị ép bất đắc dĩ, rõ ràng là thèm thuồng gia tài của Bùi đại gia.
Nhưng bà ta thề son sắt nói Trịnh gia có tham dự, lại còn dám dùng việc này để uy hiếp, nói Hình Bộ có hồ sơ, thì lời này liền có tám phần là sự thật.
Bởi vì phải là sự thật, nên bà ta mới không sợ nàng đi Hình Bộ điều tra.
Trịnh gia quả thật đã tham dự!
Hốc mắt Tuyên Nguyệt Ninh nhanh chóng dâng đầy một biển nước mênh mông, nước mắt trào ra, thấm ướt đôi hàng mi.
Lý trí nói với nàng, việc này vẫn còn nghi vấn, vẫn cần nàng phải đi điều tra một phen, nhưng trải qua kiếp trước, khi nghe được một câu “đánh cho nhận tội” từ miệng Bùi phu nhân, nàng liền biết, bà ta không hề nói dối.
Trịnh gia tham dự — câu này vừa nói ra, thì hết thảy hành động kiếp trước của Bùi Ngụ Hành đều trở nên sáng tỏ.
Vì sao hắn đưa nàng trở về Trịnh gia rồi, liền không hề liên hệ với nàng nữa.
Vì sao hắn tình nguyện tự mình chịu khổ, từ từ leo lên, cũng không chịu tiếp nhận sự trợ giúp của nàng.
Vì sao hắn xưa nay không chịu nhận tiền nàng cho.
Bởi vì nàng là người của Trịnh gia! Trên người nàng chảy huyết mạch Trịnh gia, nàng nhận Trịnh gia, lại cả ngày cùng Trịnh Diệc Tuyết bất hòa, nàng để tâm đến huyết thống thân nhân của nàng, hắn làm sao có thể còn cùng nàng thân cận.
Khí phách của hắn không cho phép điều này!
Nàng ngồi gục xuống trên ghế, vùi mặt vào trong hai tay.
Hết thảy đều đã sáng tỏ, vì sao hắn cùng Bát lang rõ ràng là bạn bè tốt, Bát lang cũng không hề xem thường hắn, thế mà hắn cùng Bát lang lại càng ngày càng xa cách, ngay cả làm bạn bè cũng không còn.
Về sau hai người trên triều đình lại trở thành kẻ địch.
Bởi vì Bát lang đã là gia chủ của Trịnh gia, do đó, với Bùi Ngụ Hành, hắn chính là kẻ thù. Như thế nào còn có thể làm bạn bè.
Mồ hôi trên người nàng trào ra từng đợt từng đợt, nàng quả thực không dám tưởng tượng, khi hắn biết chân tướng sự tình, rằng hắn đã cưới nữ nhi của Trịnh gia, thì hắn sẽ có phản ứng thế nào.
Trịnh gia thiếu hắn quá nhiều.
Nàng cũng thiếu hắn rất nhiều, dùng cả hai đời đều hoàn trả không xong.
Chỉ cần nghĩ đến cảnh hắn biết chân tướng, sẽ giống như kiếp trước mà xa cách nàng, sẽ cùng nàng hòa li, trong sinh mệnh của nàng sẽ không còn sự hiện hữu của hắn nữa, nàng liền cảm thấy nghẹt thở.
Như thế nào có thể như vậy!
Vì sao lại như thế!
Giờ khắc này, nàng thật hận không thể rút sạch máu trong người mình, lớn tiếng nói cho hắn biết, nàng không phải nữ nhi Trịnh gia.
Nhưng nàng đúng là vậy.
Nàng đã sai, là nàng sai. Nàng không nên động tâm với Bùi Ngụ Hành, lại càng không nên gả cho hắn, để rồi khiến cả hai người cùng chịu thống khổ. Nàng lẽ ra nên giống như khi mới vừa trọng sinh, chỉ một lòng nghĩ làm người thân cùng một nhà, cùng sống qua những ngày yên ổn.
Nhưng tình cảm là thứ, đâu phải do nàng nói là có thể khống chế được.
Nàng bị tài trí của hắn thuyết phục, thương tiếc hết thảy khổ sở của hắn, nàng dồn hết trái tim cho hắn, ngoài hắn ra, lại chẳng còn ai khác.
Nhất định phải khiến Bùi phu nhân thất vọng rồi.
Nàng sao có thể đành lòng để hắn chịu ủy khuất như thế, sao có thể đành lòng để Bùi phụ không giải được oan tình.
Cho dù hắn muốn hưu bỏ nàng, nàng cũng không có bất cứ lời oán hận nào.
Dưới vòm trời, mây đen dày đặc, tia chớp xẹt qua mái nhà, “Ầm vang” một tiếng, trận mưa to cùng tâm tình nàng đồng loạt rơi xuống mặt đất, vỡ nát chẳng còn gì.
Nàng gắng gượng thân mình đứng dậy, bình tĩnh chỉ huy Tuyết Đoàn múc nước lau thân thể, thay đổi Hồ phục, rồi nàng chỉnh lại dung nhan mà trở về Bùi phủ.
Ở Bùi phủ, nàng như người không có chuyện gì, nói nữ đầu bếp hỗ trợ, cùng nàng nấu cơm chiều cho cả nhà. Thấy Bùi Ngụ Hành còn chưa trở về, nàng liền đem cơm canh cất vào hộp đồ ăn, sai người hầu đưa đến Đại Lý Tự.
Lại bắt gặp Bùi Cảnh Chiêu đang trộm lười biếng, bắt muội ấy luyện xong chữ lớn, rồi mới tha cho.
Chờ hết thảy xong xuôi, nàng đứng ngẩn người trong phòng một lát, rồi mới bước về phía thư phòng.
Án thư của Bùi Ngụ Hành, nàng xưa nay chưa từng xem qua, nhưng hôm nay không hiểu sao, trong đầu văng vẳng lời Bùi phu nhân, nàng liền muốn nhìn xem, hắn rốt cuộc đã tra được những gì.
Tay nàng vừa mới duỗi ra một nửa, thì tiếng bước chân vang lên. Bùi Ngụ Hành khoác áo choàng, buông dù đỏ, như cùng nàng oán than: “Cơn mưa này cũng thật lớn, làm ướt cả xiêm y, phu nhân, xiêm y này mặc trên người thật quá khó chịu.”

Bình Luận

0 Thảo luận