Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Lời ngon tiếng ngọt

Ngày cập nhật : 2025-08-10 22:08:06
Chân trời vừa hửng sáng, vầng ô vàng lười biếng, chầm chậm trồi lên nền trời xanh trong không một gợn mây.
Từ mặt trời tuỳ ý toả xuống ánh nắng, rọi vào trong phòng, chiếu lên mặt gương đồng. Trong gương đồng, tiểu nương tử mặc áo ngắn màu trắng xen lẫn hồng phấn, xiêm y mỏng như cánh ve dán sát vào người nàng, xương quai xanh ẩn hiện mờ mờ.
Ngực áo khép kín, váy tám mảnh màu thạch lựu hồng nhạt được dây đai sẫm màu cột chặt, sắc màu từ trên xuống dưới càng lúc càng đậm, nơi chân váy như được nhuộm lên một mảng hoa hải, thêu tinh xảo điểm xuyết nơi đó, chỉ bạc lưu chuyển lấp lánh.
Váy này là nguyên liệu xen giữa mùa đông và mùa hạ, không quá dày nặng, nhưng cũng chẳng mỏng nhẹ.
So với áo bông dày cộm vào mùa đông, lại càng tôn lên vóc người mảnh mai lả lướt, người còn đẹp hơn hoa.
Tiểu nương tử chọc tay vào gương đồng ngắm mình, mím môi, định tán đều son môi.
Phía sau nàng, tỳ nữ đang chải lại tóc cho nàng lần cuối, không nhịn được mà khuyên: “Thất nương, chúng ta đổi một màu son khác đi, màu này đỏ quá, không hợp với chiếc váy phấn trên người người.”
Tuyên Nguyệt Ninh ngó trái ngó phải, không thể không thừa nhận lời Tuyết Đoàn nói rất đúng, hơn nữa Tuyết Đoàn vẫn còn nể mặt nàng, không nói quá khó nghe — chứ đâu chỉ là không hợp với váy hôm nay.
Nàng vốn có đôi mắt hạnh, không trang điểm đã là mắt ngọc mày ngài. Nay lại đeo trân châu nơi tai, sắc môi đỏ rực trên khuôn mặt nàng thành ra quá mức đột ngột, như trong một bức thuỷ mặc lại chen vào một nét máu đỏ dưới nắng gắt, hoàn toàn phá hỏng ý cảnh.
Đành hậm hực nói: “Lau đi.”
Tuyết Đoàn vui vẻ dùng khăn tay ướt lau đi lớp son đỏ rực cho nàng, rồi chọn một màu hồng trung tính nhẹ nhàng thoa lên.
“Thất nương, mau nhìn thử xem, có phải đẹp hơn hẳn không? Nhưng mà Thất nương, sao người mua nhiều son môi vậy chứ, làm sao mà dùng cho hết?”
Trên bàn trang điểm bày ra bốn hộp son nhỏ, ngoài hai hộp đã dùng qua, còn lại hai hộp mới tinh chờ đợi chủ nhân sủng ái.
Tuyết Đoàn lúc chọn màu đã mở hết tất cả, chỉ vào một hộp hỏi: “Hộp này và hộp màu đỏ tươi vừa rồi là cùng một màu, Thất nương, mua trùng màu rồi, có cần nô tỳ mang đi đổi không?”
“Không cần đổi, ta cố ý chọn hai hộp giống nhau, hộp kia là ta mua để tặng phu nhân.” Tuyên Nguyệt Ninh theo hướng ngón tay nàng nhìn lại, cầm lấy hộp son mới chưa dùng kia, còn chưa lớn bằng nửa lòng bàn tay nàng, lúc mua vậy mà tiêu hết năm mươi đồng tiền!
Nàng đưa lên mũi ngửi thử, là mùi hoa mẫu đơn mà nàng thích. Không biết khi bôi lên môi hắn thì mùi vị có phải cũng là mẫu đơn không, giống lần trước cũng là mua mẫu đơn cho hắn, lần sau có nên đổi sang hương nhài?
Trong gương, tiểu nương tử ánh mắt tình tứ, thẹn thùng đến ném cả hộp son, che mặt lại.
Nàng lại đang nghĩ cái gì vậy chứ!
Mua hai hộp son giống nhau, vốn là muốn cùng Bùi Ngụ Hành dùng giống nhau, loại niềm vui bí mật này, chỉ cần thử một lần trên môi là mãn nguyện.
Nàng không kìm được bị hấp dẫn bởi màu son đỏ như máu ấy.
Không biết đợi đến ngày đại hôn, thoa màu son đỏ kia lên môi, có đẹp không?
Ai da! Nàng dùng ngón tay gõ gõ vào hộp son, cả đầu toàn là suy nghĩ gì đâu không à! Áo cưới của nàng, nàng còn chưa thiết kế đâu!
Tuyết Đoàn lén nhìn nàng từ phía sau, che miệng cười trộm, nhẹ nhàng trang điểm tiếp cho nàng.
Chờ đến khi hộp son trong tay nàng sắp bị nàng làm bể, nàng mới ngừng tay.
Bùi Ngụ Hành sao lại không thể cùng nàng dùng son môi hồng nhạt? Trong đầu nàng hiện lên hình ảnh ngày Rút giải ở Việt Châu, hắn thân thể mỏi mệt, liên tiếp uống thuốc, lớp son đỏ bị cọ đi, nàng cứng rắn ép hắn dùng son hồng nhạt.
Nghĩ đến sắc môi hồng phấn kia của hắn, hô hấp nàng cứng lại.
Tính ra, dáng vẻ đó của hắn thật sự không có chút công kích tính nào, không được, nếu còn nghĩ tiếp thì nàng chịu không nổi nữa.
Kỳ thật, may mà hôm đó loại son kia có ánh nhũ, chứ son hồng nhạt kia vốn không thể che nổi sắc môi tím xanh do bệnh tim của hắn.
Bệnh tim...
Nàng cụp mi mắt, nhìn chằm chằm hộp son kia, đột nhiên không còn muốn dùng son giống hắn nữa.
Dùng son đỏ chẳng qua là để che sắc môi, không để người khác nhận ra chỗ ốm yếu của hắn, nàng càng muốn có một ngày có thể trị khỏi bệnh tim cho hắn, để không cần phải dùng thứ như son môi để che giấu nữa.
Nàng vỗ mặt mình, thầm nghĩ: Tuyên Nguyệt Ninh, phải cố gắng kiếm tiền, mời hết đại phu danh tiếng ở Đại Lạc về một lần, không tin không chữa khỏi được cho hắn!
Nàng bỏ son môi vào túi tiền đeo bên hông, “Tuyết Đoàn, đưa áo khoác cho ta, ngươi cũng ăn mặc chỉnh tề, chúng ta đến Hạo Nguyệt, xem thử người mới tới thế nào.”
“Dạ, đã biết, Thất nương.”
Hai người ngồi xe ngựa, đúng vậy, là xe ngựa — rõ ràng cửa hàng Hạo Nguyệt chỉ cách huyện nha một con phố, Bùi Ngụ Hành vẫn chuẩn bị xe ngựa cho nàng.
Ngoài đường chính ra, hai bên đường tuyết dày đến tận ống chân, thời tiết ở huyện Hàm Mãn, chỉ cần đi một con phố thôi cũng đủ lạnh đến thấu tim, hắn sao nỡ để nàng chịu lạnh. Huống chi bây giờ hắn cũng đâu thiếu tiền nuôi xe ngựa.
Ngay giữa đống tuyết, có một sinh vật nhỏ dính đầy tuyết nằm đó.
Tuyên Nguyệt Ninh liền vén màn xe nhìn quanh, con mắt tinh tường phát hiện nó, vừa định xuống xe ngựa thì Tuyết Đoàn vội ngăn lại, tự mình xuống ôm, nếu để lang quân biết Thất nương giẫm lên tuyết, nàng nhất định bị trách mắng.
Tuyết Đoàn nhanh chóng trở lại, bên ngoài còn dùng xiêm y của mình phủi sạch tuyết trên thân nó, thì ra là một chú chó con màu trắng sữa, còn chưa to bằng nửa cánh tay Tuyết Đoàn.
Xem giống loài thì không giống chó nhà người dân trong huyện Hàm Mãn, trái lại giống như chó do thương nhân từ khu buôn bán mang tới rồi ném lại.
Tuyên Nguyệt Ninh muốn ôm nó, Tuyết Đoàn vội xoay lưng che lại, “Thất nương, không được đâu, chờ đến Hạo Nguyệt, để nô tỳ tắm rửa sạch sẽ cho nó rồi mới đưa người.”
“Chớ câu nệ như vậy, ta thấy nó nằm trong tuyết cả nửa ngày rồi, sắp chết cóng đến nơi, mau đưa ta, không sao đâu.”
“Không được.” Tuyết Đoàn kiên quyết nói.
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn chú chó trong lòng Tuyết Đoàn, thở dài nặng nề, nhớ lại năm đó, ở Việt Châu nàng còn từng đi bắt gà a!
Tới Hạo Nguyệt, hơi nóng liền táp vào mặt. Nàng đi theo Tuyết Đoàn bế chó con đến bên lò sưởi.
Cởi áo khoác, để lộ xiêm y bên trong, khiến các tiểu nương tử mới tới đều ngoái đầu nhìn nàng.
Bộ xiêm y này là đặc biệt chế tác cho thời tiết ở huyện Hàm Mãn.
Ngoài trời giá rét, áo khoác được dùng toàn là loại nguyên liệu chắc chắn nhất, chỉ cần khoác một chiếc là đủ giữ ấm khi ra ngoài.
Còn trong phòng, ngoài cần có lò than, thì nhà cửa ở huyện Hàm Mãn, bất kể là cửa hàng hay phòng ở, đều cần có thêm tường ấm, có thể nhóm củi tăng nhiệt độ, nếu mặc thêm áo bông thì thật sự là nóng đến đổ mồ hôi.
Bởi vậy, xiêm y mặc trong phải vừa phải, thoáng khí là chính, cởi áo khoác ra, chỉ còn xiêm y nhẹ nhàng là hợp lý nhất.
Hiện tại Hạo Nguyệt còn chưa chính thức khai trương, nhưng nhờ thể diện của Bùi Ngụ Hành, đều có người đến làm khách để thăm nàng. Nhìn thấy xiêm y nàng mặc, đều động tâm muốn đặt một bộ. Nhất là mẫu thân của tiểu Tôn chủ, hào phóng vô cùng, đặt liền tám bộ, nói là nữ nhân trong nhà nhiều, đều thích xiêm y xinh đẹp.
Tuyên Nguyệt Ninh cũng là người biết nghe nhạc ca mà hiểu ý tứ, nàng cũng đã sớm đưa Tôn gia vào danh sách khách hàng lớn nhất của mình ở huyện Hàm Mãn này. Buổi tối về nhà ăn cơm, nàng liền cùng Bùi Ngụ Hành nhắc qua hai câu.
Tôn gia chỉ có mỗi tiểu Tôn Chủ bộ là độc đinh truyền hương hoả, trong nhà không thiếu ruộng, chẳng thiếu bạc, bất quá cũng chỉ mong Bùi Ngụ Hành dìu dắt tiểu Tôn Chủ bộ thêm chút ít.
Bùi Ngụ Hành sớm đã quen thuận tay dùng tiểu Tôn Chủ bộ, hiện tại tiểu Tôn Chủ bộ cũng chẳng còn là người vừa mới nhậm chức, luống cuống tay chân nữa. Trên thì quản lý biên chế hộ tịch dân cư, dưới thì theo Bùi Ngụ Hành thăng đường xử án, mỗi ngày đều có việc làm không hết, không còn là người thiếu kinh nghiệm nữa.
Nhưng để đề bạt hắn thì lại không dễ, hắn cũng là kẻ xuất thân thường dân, muốn thăng chức chẳng dễ dàng gì. Bùi Ngụ Hành liền tìm hắn, hỏi hắn có muốn thi tiến sĩ không. Hắn chỉ mới được cổ vũ một câu, cả người liền như tiêm máu gà, mỗi ngày về nhà ôn thư đọc sách, khiến Tôn phụ Tôn mẫu mừng đến phát khóc.
Đặc biệt là Tôn mẫu, mặc xiêm y mới, đi đến đâu cũng cùng người ta khen một câu Bùi Huyện lệnh tốt. Trong ánh mắt phụ hoạ cùng hâm mộ của mọi người, lại thay Hạo Nguyệt nói mấy lời hay.
Có bách tính huyện Hàm Mãn yêu quý Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh, Hạo Nguyệt còn chưa khai trương đã thu về không ít ánh mắt quan tâm.
Bên kia, trong tay Tuyết Đoàn, chó con động đậy, Tuyên Nguyệt Ninh nhẹ nhàng thở phào, xem như giữ lại được cái mạng nhỏ của nó. Thấy nó không sao, Tuyết Đoàn lại dè chừng nhìn tay nàng, lo sợ nàng ôm chó con vào lòng, đành phải bất đắc dĩ đi huấn luyện nhóm nhân công mới tới.
Có tiền trong tay, nàng cũng có đủ tự tin, một lần mời liền mười người: một vị chưởng quầy, hai người sai vặt, bốn tiểu nương tử xinh đẹp, thêm ba hoạ sĩ chuyên vẽ hình dáng.
Chưởng quầy vốn dĩ nàng không định mời, muốn mỗi ngày tự mình cầm bàn tính tính sổ sách, có thể chạm vào tiền từng giờ từng phút, đó mới là cuộc sống lý tưởng nhất.
Bùi Ngụ Hành đối với mọi hành vi của nàng đều ủng hộ, duy chỉ có Tuyên phu nhân là cực lực phản đối. Khi nàng nói muốn tự mình làm chưởng quầy, ngón tay như kìm sắt của Tuyên phu nhân suýt chút nữa chọc thủng trán nàng: “Địa vị thương nhân rất thấp, con mở cửa hàng Hạo Nguyệt cũng là lấy danh nghĩa của nương mà treo lên, đã vậy còn dám tự mình đi làm chưởng quầy, có phải là không cần thanh danh nữa rồi không?”
Nàng nào dám chọc giận hổ uy của Tuyên phu nhân, đành miễn cưỡng tuyển chọn một người từng thi tiến sĩ nhiều năm không đậu, người nhà lại đang lâm bệnh nặng nên phải từ bỏ theo đường buôn bán, từng có rất nhiều kinh nghiệm làm chưởng quầy, lại cho hắn hai gã sai vặt, chuyên phụ trách việc chạy việc vặt, đóng gói y phục và các công việc dùng sức lực đều giao hết cho bọn họ.
Ba vị hoạ sĩ còn lại đều là tỷ muội trong nhà các quan lại lão thành ban đầu của nha môn Bùi Ngụ Hành.
Chỉ có những nhà gia cảnh sung túc mới có thể nuôi tiểu nương tử học chữ học vẽ, bằng không, nhất thời làm sao tìm được tiểu cô nương biết vẽ tranh ở huyện Hàm Mãn?
Chiêu mộ các tỷ muội ấy vào, không chỉ không sợ bị phản bội, bởi vì huynh trưởng các nàng đều đang dưới trướng Bùi Ngụ Hành tại huyện nha, mà còn có thể vì Bùi Ngụ Hành mượn sức người, quả thật là nhất cử lưỡng tiện.
Còn lại bốn mỹ nhân, là nàng lấy linh cảm từ quán rượu Việt Châu mà tìm.
Khi ấy cả phố rượu tràn ngập hương rượu nồng đậm, các Hồ cơ ăn mặc bạo dạn, đứng bên ngoài quán rượu vẫy gọi, oanh oanh yến yến thật náo nhiệt.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=101]

Nàng lại hay mặc Hồ phục, mỗi lần đi ngang qua, hoặc đến mua rượu lục kiến cho Thôi Lăng, đều bị mấy người kia đùa giỡn, không thiếu lần bị trêu ghẹo.
Nhớ lại những chuyện thú vị tại Việt Châu, nàng cũng bật cười, quay sang nói với bốn tiểu nương tử đang còn có chút câu nệ: “Các ngươi cứ thay y phục mới tới hôm qua, để ta xem thử.”
Bốn người đưa mắt nhìn nhau, không ai dám động. Bộ xiêm y mới tới hôm qua đẹp không kém gì bộ Tuyên Nguyệt Ninh đang mặc hôm nay, giá trị xa xỉ, các nàng không có gan dám mặc.
Cuối cùng vẫn là một trong bốn người, là một vị Hồ cơ duy nhất mở lời: “Thất nương, những bộ xiêm y kia quá quý giá, lỡ đâu mặc hỏng rồi thì chúng ta không có cách nào bồi thường nổi.”
Nàng ta là người mang đậm phong tình dị vực, tóc xoăn, đôi mắt màu hổ phách, vừa nhìn liền khiến Tuyên Nguyệt Ninh nhớ tới các Hồ cơ bên ngoài quán rượu ở Việt Châu.
Nàng thấy Hạo Nguyệt chiêu mộ người, bèn tự mình tìm đến hỏi Tuyên Nguyệt Ninh có nhận nàng được không. Nàng vốn là con gái Hồ thương, nhưng sau khi phụ thân cưới kế mẫu, bà ta lại muốn bán nàng vào nhạc phường, nhập tiện tịch làm kỹ nữ hạ tiện nhất.
Đã là kỹ nữ thì cả đời khó ngóc đầu lên được. Biết Hạo Nguyệt có Bùi Ngụ Hành chống lưng, nàng mới cả gan đến cầu Tuyên Nguyệt Ninh thu nhận.
Ba người còn lại đều là do các mối quan hệ đưa đến, dáng vẻ trông cũng được.
Dù sao nàng chiêu mộ người cũng không cần biết chữ, chỉ cần một điều — lớn lên xinh đẹp, dáng người có nét.
Hồ cơ họ Cao, là con thứ hai trong nhà, tỷ tỷ ở trên đã gả đi từ khi mẫu thân còn sống, chỉ còn mình nàng, bị kế mẫu hành hạ đủ điều. Cũng vì vậy, nàng to gan hơn ba người còn lại, là người đầu tiên dám lên tiếng.
Tuyên Nguyệt Ninh tâm tình đang tốt, người cũng ôn hoà: “Không sao cả, xiêm y làm ra chẳng phải là để mặc à? Cùng lắm chỉ là vài thước vải kéo thành, xiêm y hôm qua làm ra vốn là để cho các ngươi mặc, cứ việc mà mặc thử. Dù có lỡ tay làm bẩn hay rách cũng không bắt các ngươi bồi thường.”
Bốn người nghe vậy, mỗi người chọn lấy một xiêm y rồi đi lên lầu hai.
Lúc thiết kế tầng hai, một nửa dành cho quầy châu báu, một nửa lập thành phòng thử kín đáo. Ban đầu là nghĩ nếu có phu nhân muốn thử châu báu sang quý thì khỏi phải bị người ngoài nhìn thấy, chuyên phục vụ riêng. Về sau mới phát hiện, nơi ấy cũng có thể làm phòng thử y phục.
Chẳng bao lâu sau, bốn người xuống lầu, dẫn đầu là Cao nhị nương. Nàng mặc Hồ phục, vừa vặn khoác hờ hững, phong tình bức người, ba người phía sau cũng mỗi người một vẻ.
Có người mặc trường bào tay rộng phong cách Ngụy Tấn, có người áo ngắn váy dài tôn dáng eo thon, lại có người ngực áo khép kín, váy dài e lệ cúi đầu không dám nhìn.
Tuyên Nguyệt Ninh đi vòng quanh họ một vòng, vỗ tay trầm trồ khen ngợi: “Tuyệt lắm! Những bộ xiêm y này, từ nay mỗi ngày các ngươi thay phiên nhau mặc, phải tập quen dần, đừng co tay rụt chân. Chủ nhân các ngươi, thứ không thiếu nhất chính là xiêm y, sau này còn nhiều cơ hội mặc xiêm y mới nữa.”
Bốn bộ này chính là kiểu mẫu chủ lực sau khi khai trương!
Nàng sai bốn người khi thì bày biện châu báu, khi thì quét dọn chỗ nọ, cho đến khi các nàng quên mất mình đang mặc xiêm y quý giá, dám ở phòng thử lầu hai đang không có nam nhân, vén tay áo lau song cửa, dọa nàng giật mình, vội gọi các nàng nghỉ ngơi một chút.
Xiêm y, châu báu đều đã chuẩn bị xong, chỉ còn chờ khai trương.
Trên đường trở về cùng Tuyết Đoàn, nàng nhận lấy chú chó con đã được tắm rửa sạch sẽ từ tay Tuyết Đoàn, Tuyết Đoàn mặt mày u sầu ngồi trong xe ngựa không nói.
Tuyên Nguyệt Ninh xoa móng vuốt chú chó, ngẩng đầu nhìn nàng, chỉ cười mà không nói.
Về đến nhà, nàng cố ý giấu chú chó trong áo khoác.
Bùi Ngụ Hành vào mùa đông công vụ nhàn hạ hơn, thời gian ở nhà cũng dài hơn. Một mặt hắn cùng lão sư ở Lạc Dương thư tín trao đổi, tra lại án tử của phụ thân; một mặt chia tâm lực đích thân dạy dỗ Bùi Cảnh Chiêu và Bùi Cảnh Ký.
Hắn là một huynh trưởng đủ tư cách, phụ thân mất sớm, liền tự mình gánh lấy trách nhiệm giáo dục, dù có mệt mỏi bao nhiêu cũng chưa từng nghĩ đến việc mời tiên sinh.
Trong thư phòng truyền ra tiếng Bùi Cảnh Chiêu sụt sùi ngâm bài, cùng thanh âm non nớt của Bùi Cảnh Ký đang cầu tình giúp a tỷ.
Trong phòng không có người ngoài, Bùi Ngụ Hành dựa lưng vào ghế ngồi, cả người lười nhác, một tay chống mặt, một tay lật lá thư mà Thôi lão gửi đến cho hắn.
Hắn chẳng buồn liếc nhìn hai đứa nhỏ trước mặt, môi đỏ khẽ mấp máy, bắt Bùi Cảnh Chiêu đọc lại đoạn vừa đọc sai.
Bùi Cảnh Chiêu thút tha thút thít càng to hơn, từng giọt lệ như hạt đậu vàng rơi xuống, đọc tiếp đoạn vừa bị sửa, giọng lắp bắp, bên cạnh Bùi Cảnh Ký còn lén nhắc bài cho nàng.
Lúc này, Bùi Ngụ Hành liếc mắt một cái, nói: “Ký nhi, đệ cách xa a tỷ của đệ một chút, đi viết chữ to đi.”
Hậu viện thư phòng, sau án thư của Tuyên Nguyệt Ninh, lại thêm hai bộ bàn ghế nhỏ bên cạnh, đều do Bùi Ngụ Hành nhờ Vương Hổ chế tạo phù hợp cho hai đứa nhỏ.
Bùi Cảnh Ký luyến tiếc từng bước mà ngồi xuống chỗ mình, còn nói với Bùi Ngụ Hành: “A huynh, là đệ muốn chơi với a tỷ, a tỷ mới không rảnh học thuộc bài.”
Bùi Ngụ Hành chỉ nói: “Đệ lo luyện chữ đi.”
Lại quay sang đối Bùi Cảnh Chiêu đang khóc nói: “Muội tưởng muội khóc hai tiếng, hôm nay liền sẽ không ai phạt muội à? Ba hôm trước huynh sắp xếp việc ôn tập, Ký nhi đọc vanh vách, còn muội thì sao? Lắp bắp đến một lần cũng không trôi chảy, tưởng mình là nữ hài thì không cần đọc sách hả?”
Bùi Cảnh Chiêu chính là đứa bé cứng đầu, cổ nhỏ một mực cứng ngắc, liền nghẹn ngào khóc lóc nói: “Nam nhi đọc sách có thể thi đỗ công danh, muội đọc sách thì được gì! Dù sao sau này cũng phải đi lấy chồng.”
Bùi Ngụ Hành sắc mặt tối sầm xuống, thân người ngồi thẳng tắp, dọa đến nỗi Bùi Cảnh Chiêu suýt nữa quên khóc, nghiêm giọng quát: “Lời này muội nghe ai nói ra!”
“Nữ đầu bếp……”
Đứng ngoài cửa từ đầu đến giờ chưa từng bước vào, mở rộng áo khoác để tiểu cẩu khỏi bị ngộp chết, Tuyên Nguyệt Ninh không nhịn được lắc đầu. Nàng cũng không xen vào việc Bùi Ngụ Hành dạy dỗ hai đứa nhỏ, hôm nay Bùi Cảnh Chiêu tránh không khỏi bị phạt.
“Muội nghịch ngợm gây sự, thấy muội còn nhỏ tuổi, huynh cũng không ngăn cản, Chiêu nhi, muội nghĩ kỹ đi, mẫu thân có phải người học vấn thấp không, tỷ tỷ của muội thì biết đọc sổ sách, vẽ tranh, muội tin không, bây giờ huynh gọi tỷ tỷ của muội vào, nàng có thể không sót một chữ mà đọc lại hết những gì muội cần học!”
Tuyên Nguyệt Ninh xoa xoa lông tiểu cẩu rồi lui ra sau, trong bụng thầm nghĩ: Quả thật quá coi trọng ta rồi, sớm quên sạch bách, giờ mà kêu ta vào thật, lỡ đâu bắt đọc mà không đọc được, mất mặt chết đi được.
Bùi Ngụ Hành càng nói càng giận, đã bắt đầu ho lên: “Các nàng đều giống muội, cũng là thân phận nữ nhân, cũng sẽ gả chồng, nhưng chẳng lẽ các nàng không phải là người đọc sách?”
Bùi Cảnh Chiêu chớp cặp mắt ướt nhẹp, sự chú ý hoàn toàn lệch hướng, vừa khóc vừa hỏi: “Tỷ tỷ gả cho ai?”
Tuyên Nguyệt Ninh suýt nữa bị tiểu nha đầu này làm cho tức cười, nghe thấy tiếng ho, nàng cũng không còn lo lắng chuyện mình đọc ra được hay không, gõ cửa mà bước vào.
Bùi Cảnh Ký đã rót nước mang đến cho Bùi Ngụ Hành. Bùi Ngụ Hành thấy nàng bước vào, đầu óc càng thêm nhức, chỉ tay vào Bùi Cảnh Chiêu quát: “Đêm nay không cho muội ấy ăn cơm! Khi nào học thuộc được, thì mới được ăn! Còn cái nữ đầu bếp kia, đuổi ra khỏi phủ cho ta!”
“Được được,” Tuyên Nguyệt Ninh trong tay còn ôm chó con, không thể giúp hắn vỗ lưng, liền ra hiệu cho hai đứa nhỏ lui ra trước: “Ký nhi giúp Chiêu nhi đọc thêm hai lần, trước cứ ra ngoài đi.”
Chờ hai đứa nhỏ vèo một cái biến mất, nàng mới bắt đầu khuyên nhủ: “Huynh giận Chiêu nhi làm gì, muội ấy còn nhỏ, nghe gió là mưa, chút đạo lý này, để ta với mẫu thân từ từ giảng giải, muội ấy rồi sẽ hiểu ra.”
Bùi Ngụ Hành không để ý đến nàng. Nàng mặt dày bước tới gần, cười nói: “Ta mang quà tới cho huynh, có muốn nhìn thử không?”
Ánh mắt hắn dừng lại trên tay nàng – tay nàng từ đầu đến giờ vẫn chưa lấy gì ra, thấy phía sau áo khoác có vật gì đó đang động đậy, hắn cũng dâng lên một chút hứng thú.
“Ai nha, nước tiểu! Trên tay ta có nước tiểu!”
Tuyên Nguyệt Ninh đột nhiên kêu to, vẻ mặt hoảng hốt, tay từ áo khoác lấy ra một vật, định đặt một đoàn lông trắng lên bàn sách trước mặt hắn.
Nghe đến hai chữ “nước tiểu”, hắn lập tức bật dậy, vội vàng gom giấy và sách trên bàn, kêu lên:
“Nàng đừng có thả nó xuống!”
“Ha ha ha……”
Con chó con trắng muốt đứng run rẩy trên bàn sách của hắn, làm gì có giọt nước tiểu nào!
Tuyên Nguyệt Ninh nhìn dáng vẻ ôm giấy và sách chắn trước ngực, thân mình hắn thì ngửa ra sau, như dân nữ bị cưỡng đoạt, không nhịn được cười phá lên.
Khóe miệng Bùi Ngụ Hành giật giật, buông giấy và sách xuống, bị nàng trêu chọc như vậy, khí giận với Chiêu nhi cũng tan sạch.
Nàng vuốt ve bộ lông mềm mịn của chó con, nói: “Đẹp không? Hôm nay ta và Tuyết Đoàn nhặt được nó trên đường đến Hạo Nguyệt, chắc là còn nhỏ quá, bị người chủ sốt ruột rời đi đem vứt bỏ, thấy tội nghiệp nên mang về.”
Nhân lúc hắn còn đang hoảng hồn, nàng nắm lấy tay hắn đặt lên đầu chó con, chó con ngẩng mũi ngửi ngửi.
Ánh mắt hắn cũng dần dịu lại, khóe miệng muốn cười mà không cười, nói: “Nàng đưa nó cho ta làm gì.”
Tuyên Nguyệt Ninh móc túi tiền, từ trong đám tiền đồng lục lọi ra một hộp son, nghe hắn hỏi thì trả lời: “Con chó con này không phải để tặng huynh, chỉ là nhìn nó lại nhớ đến con chó ở Việt Châu kia, vốn tính mang về dỗ Chiêu nhi, nhưng hôm nay muội ấy đáng bị phạt, nên để huynh nuôi vài hôm.”
Khóe miệng Bùi Ngụ Hành cứng đờ, tay cũng cứng ngắc, bị cún con thừa dịp liếm một cái, hắn lập tức rụt tay về, rút khăn tay trong tay áo ra lau sạch.
Khăn tay rơi xuống bàn, cún con liền ngoạm lấy, còn tưởng Bùi Ngụ Hành đang chơi với nó.
Tuyên Nguyệt Ninh dùng ngón tay vuốt lông nó, nói: “Nó còn rất thích huynh đó,” rồi lật tay, trong lòng bàn tay hiện ra một chiếc hộp sứ trắng, “Này, cái này mới là thứ ta mua tặng huynh.”
Đem hộp son đặt vào tay hắn, nàng kéo lại áo khoác vừa nãy mới mở ra, nói: “Ta đi xem Chiêu nhi, đầu bếp nữ bị đuổi rồi, hôm nay cơm nước để ta lo, giờ ta vào bếp, huynh ở đây chơi với nó một lát đi.”
Bùi Ngụ Hành: “……”
Cửa phòng vừa đóng, trong thư phòng, Bùi Ngụ Hành nhìn chó con đang giành khăn tay trong tay mình, khẽ rít lên một tiếng: “Tê……”
Khăn tay đã bị nó cắn rách bằng hàm răng bé xíu, nó còn vẫy đuôi nhìn hắn đầy hứng khởi: “Gâu!”

Bình Luận

0 Thảo luận