Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Trọng Sinh Thành Bệnh Kiều Đầu Quả Tim Sủng

Thiêu Đuôi Yến (3)

Ngày cập nhật : 2025-08-28 22:16:36
Xiêm y đã bị mồ hôi dính sát vào người, vừa rồi vì lo lắng cho Bùi Ngụ Hành mà căng thẳng, lại thêm ánh mắt áp chế của Trịnh Diên Huy chăm chăm nhìn vào nàng.
Tuyên Nguyệt Ninh nhấp một ngụm nhỏ rượu trái cây, mượn khoảnh khắc uống rượu mà hạ mắt xuống, toàn thân căng lên phòng bị.
Ông ta đã đứng lên!
Đồng tử khẽ run, ông ta đang muốn làm gì?
Lúc này, tranh luận giữa một nửa triều thần và Nữ Đế về việc thăng cho Bùi Ngụ Hành cấp tam phẩm đã có kết quả, Trịnh Diên Huy mới tiến lên trung tâm, thưa: “Bệ hạ, nhân ngày vui hôm nay, thần có một yêu cầu quá đáng, mong bệ hạ ưng chuẩn.”
Đường đường gia chủ Trịnh gia, xưa nay đối diện Nữ Đế chưa nói đến mức không coi ai ra gì, nhưng vẫn luôn rất tự tin, nào từng có dáng vẻ khép nép như bây giờ.
Trong lòng Tuyên Nguyệt Ninh càng lúc càng bất an, đến khi Nữ Đế nhẹ giọng bảo ông ta cứ nói, nàng liền thấy sự sợ hãi đã đạt tột đỉnh.
Trịnh Diên Huy tâu: “Bệ hạ, thần có một nữ nhi, từ trước đến nay vẫn luôn lưu lạc bên ngoài, sau khi điều tra kỹ càng, xác thực chính là Tê Hà Đình Chủ không thể nghi ngờ. Đình Chủ hiểu lầm thân thế của nàng, cự tuyệt cùng thần nhận thân, mong bệ hạ đem nữ nhi của thần trả về cho thần.”
“Hiểu lầm”, “trả về”, bốn chữ này ông ta dùng cực kỳ khéo léo, như thể nữ nhi của ông ta vô cùng ưu tú, nên Nữ Đế muốn cùng ông ta tranh đoạt nữ nhi, mà Tuyên Nguyệt Ninh căn bản chẳng hay biết gì, vừa giữ trọn thể diện Trịnh gia, vừa đem sai lầm đẩy sang Tuyên Nguyệt Ninh, nhưng vì nàng chưa rõ chân tướng, nên không đáng trách.
Ông ta quỳ sát đất thật sâu, tựa như một phụ thân mất con đáng thương.
Nữ Đế trầm mặc rất lâu, lòng Tuyên Nguyệt Ninh như rơi xuống đáy vực. Nàng khẽ nâng mắt, thấy Bùi Ngụ Hành mím chặt môi, Thôi lão ngồi bên cạnh đang khuyên giải gì đó, hẳn là khuyên huynh ấy nhẫn nhịn, liền biết ngày hôm nay sẽ đến thôi, khó mà tránh được.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=119]


Trịnh gia mạnh mẽ muốn nhận thân, tính toán dùng thủ đoạn ép nàng quay về, chính là cảnh tượng khủng bố mà mỗi đêm nằm xuống nàng lại mơ thấy. Từ sau khi thân thế bại lộ, nàng đã lường trước sẽ có một ngày như vậy, chỉ không ngờ lại xảy ra ngay trong bữa tiệc này, vào lúc Nữ Đế vừa bổ nhiệm Bùi Ngụ Hành làm Đại Lý Tự Khanh tam phẩm.
Nàng đứng dậy, đi ra ngoài, dừng lại nửa bước sau lưng Trịnh Diên Huy, rồi quỳ xuống, để ông ta không nhìn thấy sắc mặt mình.
Ánh mắt Nữ Đế dừng nơi Tuyên Nguyệt Ninh trong thoáng chốc, thế mà bị Trịnh Diên Huy cướp tiên cơ trước một bước, đúng là có chút trở tay không kịp, nói: “Các ngươi cứ đứng dậy trước, đem sự tình nói rõ ràng.”
Trịnh Diên Huy sớm đã chuẩn bị, lập tức không vội không chậm mà kể lại việc nô bộc trong nhà to gan ôm nhầm nữ nhi, ba phần thật ba phần giả, nghe ra lại như thật.
Sau lại nói, nhi lang trong nhà phát hiện ra, liền sốt ruột tìm muội, đem khóa vàng của Trịnh gia cùng chứng nhân năm đó đều tìm ra, cẩn thận đối chiếu, quả thật Tê Hà Đình Chủ chính là nữ nhi của ông.
Hèn gì lúc Bùi Ngụ Hành được bổ nhiệm làm quan tam phẩm, ông ta lại không hề ngăn cản, thì ra là chờ ở đây.
Ông ta đồng ý cấp quan của Bùi Ngụ Hành, thế gia đại tộc sẽ không ai phản đối, Nữ Đế cũng nên nể mặt ông ta lại. Hôm nay việc nhận lại nữ nhi này, bất luận thế nào Nữ Đế cũng phải cho ông ta một cách nói, dù cho Tê Hà Đình Chủ là nghĩa nữ mới nhận của Nữ Đế đi nữa.
Nữ Đế ngẫm nghĩ rồi bảo: “Tìm được nữ nhi ruột đúng thật là chuyện vui, cũng hợp với ý của bữa yến tiệc hôm nay. Nhưng việc này là việc trong nhà của khanh, ta khó mà làm chủ thay, nếu chứng cứ đã đầy đủ, hiểu lầm cũng đã giải trừ, thì Tê Hà Đình Chủ có nguyện ý nhận tổ quy tông hay không, đó là phải xem ý của Đình Chủ cùng Trịnh gia.”
Trong miệng Tuyên Nguyệt Ninh toàn vị chua xót. Chuyện nữ nhi thật giả đã bị vạch trần, nàng còn từng đắc chí nghĩ mình không thừa nhận thì có thể thoát, không cần quay về Trịnh gia. Thế nhưng lão cáo già Trịnh Diên Huy lại bày trò ngay trước mặt Nữ Đế, ép nàng phải nhận.
Ngay cả Nữ Đế lúc này cũng không thể bảo vệ nàng, chỉ có thể nhường quyền lựa chọn lại cho nàng.
Nàng có gì để chống lại Trịnh gia? Chức vị Đình Chủ vốn nhờ Bùi Ngụ Hành cầu cho nàng, từ khi vào Lạc Dương, Nữ Đế cũng chưa từng triệu kiến nàng. Trước kia còn có thể dựa vào việc mình không phải nữ nhi Trịnh gia mà thoái thác, nay chứng cứ đều bày ra trước mặt Nữ Đế, tội khi quân ai dám gánh?
Kể cả tranh biện cũng vô ích.
Vả lại, nếu nàng không nhận, nàng tin rằng Trịnh Diên Huy sẽ lập tức lấy việc thăng cấp của Bùi Ngụ Hành làm văn.
“Tê Hà này, con nghĩ thế nào?” Nữ Đế nói ôn hòa, không hề che chở nàng, e trong lòng bà cũng đang nén giận. Nhưng Tuyên Nguyệt Ninh chỉ cảm thấy như bị nước nhấn chìm, khó thở.
Ngàn lần che giấu, vạn lần trốn tránh, cuối cùng vẫn khó thoát.
Nàng vốn không muốn về Trịnh gia, thậm chí ngay từ đầu còn đem khóa vàng đi cầm không chuộc, nào ngờ vẫn bị họ tìm được. Nàng có mặt mũi lớn đến vậy sao, có thể khiến Trịnh gia nhường chức quan tam phẩm chỉ để ép nàng về nhận tổ quy tông.
Trịnh gia, thật đúng là Trịnh gia, thủ đoạn này, quả nhiên không hổ là Trịnh gia.
Nàng lấy lại bình tĩnh. Tuy không phải ý nguyện của nàng, nhưng cũng không thể để bọn họ được tiện nghi quá dễ dàng. Muốn nàng về, dễ vậy sao!
“Hồi bệ hạ,” nàng quỳ xuống một lần nữa. Trịnh Diên Huy thấy thế liền chau mày, nàng tiếp:
“Tê Hà từ lúc năm tuổi đã mồ côi, do cô mẫu coi con như con ruột mà nuôi lớn. Việc bị đánh tráo, con vừa kinh hãi vừa hoảng loạn, không biết phải đối mặt với cô mẫu thế nào, cũng chẳng biết phải đối mặt với phụ mẫu ruột ra sao. Xin bệ hạ cho con thời gian, để con… để con bình tĩnh trở lại đã.”
Trịnh Diên Huy nửa quay đầu nhìn nàng, thấy cho dù quỳ, lưng nàng vẫn thẳng.
Nàng không nói là không nhận, chỉ xin thời gian để tiếp nhận, chính là quyết định muốn kéo dài.
Một người đứng, một người quỳ, chẳng ai vội vã muốn nhận thân. Các triều thần còn tưởng sẽ thấy cảnh phụ thân và nữ nhi ôm nhau khóc lóc, nhưng kết quả hoàn toàn khác.
Sao nàng không khóc nỉ non bi thương? Lại còn muốn thêm thời gian bình tĩnh, rõ ràng là không muốn trở về Trịnh gia.
Nữ Đế quyết đoán: “Trịnh khanh, lời Tê Hà có lý, nàng hoảng loạn cũng là thường tình. Khanh có thể cho nàng thêm chút thời gian không?”
Trịnh Diên Huy xoay người hành lễ: “Đều nghe bệ hạ.”
Kéo thì kéo, nhưng nàng có thể kéo bao lâu? Sớm muộn gì cũng phải về Trịnh gia.
Tuyên Nguyệt Ninh cố gắng đứng dậy, đi về chỗ ngồi, nét mặt không buồn không vui, có thể nói bình tĩnh, chẳng thèm liếc phụ tử Trịnh gia lấy một cái, chỉ tự rót rượu cho mình.
Nhưng chính sự bình tĩnh ấy lại khiến mọi người kinh hãi. Trừ Bùi Ngụ Hành, không ai hiểu nổi vì sao nàng lại kiên quyết không muốn nhận Trịnh gia, thậm chí ngay trước mặt Nữ Đế cũng muốn xin thêm thời gian.
Nỗi đau tê dại theo hương rượu trái cây chảy xuống cổ họng. Môi vô ý chạm vào ngón tay, lạnh lẽo một mảnh, nàng cười tự giễu, lau đi vết son môi dính trên ngón.
Ý trời trêu ngươi.
Cho đến khi bình rượu cạn sạch, hoá ra nàng đã uống hết cả một bầu rượu.
Cung nữ hầu hạ bên cạnh cúi xuống: “Đình Chủ, có cần lấy thêm rượu?”
Nàng đặt bầu rượu xuống bàn, lắc đầu: “Không cần.”
Một bữa tiệc đầu voi đuôi chuột kết thúc. Nữ Đế đã đạt được mục đích đề bạt nhân sự, chỉ tiếc là Trịnh Diên Huy nhân dịp này, đính chính công khai thân phận đích nữ của Tuyên Nguyệt Ninh.
Tuyên Nguyệt Ninh đứng dậy muốn đi. Bùi Ngụ Hành còn bị chúng thần vây quanh chúc mừng, nàng tính toán ra ngoài cung chờ hắn. Nào ngờ mới đi được hai bước, đã bị Cao công công gọi lại: “Đình Chủ, bệ hạ cho gọi người.”

Bình Luận

0 Thảo luận