Thương thế của Vương Hổ trông thì có vẻ rất nghiêm trọng, khắp người đều bị quấn băng vải, nhưng tất cả chỉ là vết thương ngoài da, nội tạng không bị tổn thương chút nào, nghĩ đến có lẽ nha dịch trong nha môn cũng biết chuyện như thế nào, nên ra tay cực kỳ có chừng mực.
Các nha dịch đó có đáng thương hắn hay không thì chưa rõ, nhưng hắn vì không có tiền khám bệnh, suýt nữa mất mạng vì mất máu, mấy nha dịch kia e là cũng không nghĩ đến sẽ có chuyện này đâu.
Tuyên Nguyệt Ninh lại theo Bùi Ngụ Hành đến y quán thăm hắn một lần nữa, hắn đã có thể cố gắng ngồi dậy, vết thương bị đinh sắt đâm cũng đã đóng vảy. Vừa thấy Bùi Ngụ Hành, hắn liền như thấy người thân, trong mắt không còn sự tồn tại của Tuyên Nguyệt Ninh.
Đối với việc để vai trần, hắn chẳng chút để ý, thậm chí còn định thân thiết mời Bùi Ngụ Hành uống trà, ai ngờ ánh mắt đầu tiên Bùi Ngụ Hành nhìn hắn là ánh nhìn viên đạn.
Bùi Ngụ Hành cau mày nói: “Trước hết mặc quần áo vào.”
Vẻ mặt chán ghét kia ngược lại khiến Vương Hổ đỏ mặt, hai tay không biết để đâu cho phải, lắp bắp nói: “Bùi Huyện lệnh, quần áo của ta đều rách nát cả rồi, không mặc vào được nữa, lát nữa ta sẽ nhờ người nhà mang y phục tới.”
Từ khi Bùi Ngụ Hành thi đỗ tiến sĩ, trong lòng Tuyên Nguyệt Ninh đã nhẹ nhõm đi nhiều, dường như những ngày khổ cực trước kia đều như mây khói thoảng qua tiêu tán, lần trước đến chỉ mải mê hồi tưởng những công trạng vinh quang của Vương Hổ khi phụ tá Bùi Ngụ Hành, giờ nghe Vương Hổ nói vậy, nàng liếc mắt đánh giá hắn thêm một chút.
Lau đi vết máu, khuôn mặt hắn hiện lên đường nét rõ ràng, đôi mắt dài hẹp, môi mỏng, tóc dài xõa tung trên vai hơi rối, đích thực là một nam tử có khí chất anh hùng, diện mạo không tầm thường.
Làn da màu đồng, nếu đổi cách nhìn, thì đệ đệ hắn lại là dạng thư sinh tay yếu chân mềm, được nuôi dưỡng đến trắng trẻo, chắc cũng đủ để gọi là mỹ nam tử, không trách bị nhi tử của Lận chủ bộ theo dõi.
Cực khổ nuôi dưỡng đệ đệ lớn lên, không ngờ chỉ trong một đêm bị nhi tử của Lận chủ bộ giết chết, nếu đổi lại là nàng, cũng nhất định liều chết trả thù.
Lúc này thấy hắn lúng túng đến mức chỉ hận không thể tìm chỗ chôn mình, biết hắn đang cố giữ mặt mũi, nàng bèn tránh phía sau Bùi Ngụ Hành, chỉ coi như mình bị mù.
Thuế má ở huyện Hàm Mãn rất cao, bá tánh sống cực khổ, trong nhà có khi chỉ có một bộ quần áo giặt đi giặt lại để mặc, Vương Hổ hiển nhiên cũng vậy, có lẽ những thứ tốt đều nhường cho đệ đệ, xiêm y bị đinh sắt làm rách nát chính là bộ xiêm y duy nhất của hắn, hắn còn đồ đâu mà thay.
Nhưng hiện giờ toàn thân của hắn là vết thương, băng vải quấn khắp người, nàng thì đang giả dạng lang quân, nếu tỏ vẻ ngại ngùng rời đi lại thành kỳ quái, đành phải ghé tai Bùi Ngụ Hành nói nhỏ: “Ta ra ngoài mua cho hắn một bộ xiêm y.”
Bùi Ngụ Hành nhìn Vương Hổ, cuối cùng không cố giữ Tuyên Nguyệt Ninh lại nữa, nhưng đối với việc nàng bỏ tiền mua xiêm y cho Vương Hổ, lại lạnh lùng nói: “Tiền mua xiêm y này, coi như ngươi mượn của chúng ta, sau này phải trả lại.” Lời nói này đủ để biểu đạt sự bất mãn của hắn.
Vương Hổ tuyệt đối không phải loại thô nhân vô tâm vô phế, vốn không nên xuất hiện ở đây mà lại được huyện lệnh cứu mạng, còn đặc biệt để tâm đến vụ án của đệ đệ hắn, hắn liền biết mình như người sắp chết vớ được cọng rơm, liều mạng đuổi theo bước chân Bùi Ngụ Hành.
Sau hai lần tiếp xúc, vừa có manh mối, chỉ cần được phân phó, hắn tuyệt không dám trái lời, càng nghe Bùi Ngụ Hành an bài, càng thêm kinh hãi, cảm nhận được việc Bùi Ngụ Hành muốn làm khiến máu trong người hắn sôi sục, chỉ cảm thấy thù của đệ đệ có hy vọng được báo rồi.
Nghĩ đến việc được theo một người có bản lĩnh, có tâm cơ, biết cách tiến lùi, biết khi nào mềm khi nào cứng, hắn liền nhất mực tỏ lòng trung thành với Bùi Ngụ Hành, thề với trời rằng tiện mạng này về sau sẽ thuộc về Bùi Ngụ Hành.
Bùi Ngụ Hành chỉ khẽ nâng mắt, đáp lời hắn: “Bên cạnh ngươi có nam tử nào giống ngươi không, nếu có thì tiến cử cho ta vài người.”
Người hiện tại trong nha môn huyện Hàm Mãn không thể toàn dùng, có câu như này: “Người phân theo nhóm”, nói trắng ra là người thế nào sẽ có bằng hữu như vậy. Hắn cứu Vương Hổ một mạng, Vương Hổ liền muốn dâng mạng cho hắn, người nghĩa khí như vậy, bên cạnh hắn nhất định còn có những người tương tự.
Hai mắt Vương Hổ sáng rực lên, lập tức đồng ý, nói rằng mình nhất định sẽ từ bằng hữu chọn vài người đáng tin.
Sau khi dặn dò vài câu, thấy Vương Hổ đã có vẻ buồn ngủ, hắn bèn rời đi trước.
Bên kia, Tuyên Nguyệt Ninh biết Vương Hổ sẽ trở thành tâm phúc của Bùi Ngụ Hành, liền lập tức đặt mua một bộ xiêm y, nhờ người đưa đến y quán, còn bản thân thì đi dạo một vòng.
Lúc còn ở Việt Châu, biết Bùi Ngụ Hành sẽ dự thi tiến sĩ, nàng liền lấy Tiêu phu nhân đương ván cầu, muốn đáp thượng Khố Địch Úy Văn. Khố Địch lang quân đối với nàng rất tốt, còn ngỏ ý muốn cho nàng cổ phần của Văn Nhai Các, nàng đều từ chối, bởi nàng biết bản thân mình không thể lưu lại nơi ấy lâu.
Hiện giờ Bùi Ngụ Hành đã trở thành Huyện lệnh của huyện Hàm Mãn, ít nhất cũng sẽ lưu tại đây vài năm, vậy giờ cũng là lúc nên suy nghĩ đến chuyện kiếm tiền. Chỉ dựa vào tiền lương ít ỏi của Huyện lệnh thì làm được gì? Mà Bùi Ngụ Hành lại không phải kẻ ăn máu của dân.
Kiếp trước hắn nổi tiếng là ác quan, nhưng người sợ hắn đều là quan viên, chỗ nào hắn đi qua, dân chúng nơi ấy không tán thưởng đâu? Hắn chính là người như vậy, xương cốt cứng rắn, miệng lưỡi cũng cứng.
Đi một vòng quanh nơi này, Tuyên Nguyệt Ninh phát hiện, Hồ thương ở đây so với Việt Châu còn thiếu hụt đến phân nửa.
Không chỉ riêng Châu này, huyện Hàm Mãn cũng vậy, thậm chí huyện Hàm Mãn này còn ít đến trầm trọng. Cửa hàng Hồ thương hiếm hoi, sau khi cẩn thận tìm hiểu mới biết, Hồ thương ở huyện Hàm Mãn ít, một phần do sức mua của dân quá yếu, họ trèo đèo lội suối đến đây, không ai mua nổi; một phần là vì huyện này nhiều chiến loạn, chỉ cần sơ suất là mất mạng.
Nhưng nếu đã có thể vào được huyện Hàm Mãn, Hồ thương lại có thể hô mưa gọi gió, kiếm được lời to.
Quan sát vài ngày, lại tiêu không ít tiền ở cửa hàng Hồ thương, cuối cùng từ miệng tiểu nhị hỏi ra được nguyên nhân.
Là bởi vì nước Ðại Uyên, Ðại Uyên gần với Đại Lạc, người dân của đất nước đó sống bằng nghề buôn bán, phần lớn tính cách hào sảng, giàu có, khác hẳn đám giặc cướp thường hay xâm phạm, lại là anh em của nước Đại Lạc.
Không ít người trong tộc của họ định cư tại Đại Lạc, trở thành một phần của Hồ thương, đặc biệt là họ sống trên thảo nguyên, thích buôn bán, như họ từng nói: Không có việc gì kích thích hơn việc mua bán?
Vì vậy, khi nhìn thấy sự phồn hoa và ổn định của Đại Lạc, ngay cả Quân chủ của họ cũng bắt đầu nhấp nhổm muốn đến Đại Lạc, huống chi là tộc nhân. Mà đặc điểm nhận dạng rõ nhất của tộc họ, chính là đôi mắt xanh lục.
Khố Địch Úy Văn chẳng phải cũng có đôi mắt xanh lục đó sao? Trong khoảnh khắc ấy, Tuyên Nguyệt Ninh liền nghĩ đến việc lôi kéo hắn từ Việt Châu đến huyện Hàm Mãn, ý nghĩ ấy gần như không thể kiềm chế.
Huyện Hàm Mãn không nằm giữa Đại Lạc và Ðại Uyên, nếu không phải nơi này thường xuyên có chiến loạn, nàng gần như đã có thể tưởng tượng đến cảnh buôn bán phồn vinh qua lại của các Hồ thương.
Sau đó, ngày nào nàng cũng đi khắp huyện Hàm Mãn, chỉ cần là cửa hàng Hồ thương, nàng đều vào dạo một vòng. Mà Bùi Ngụ Hành sau khi thương lượng xong xuôi với Vương Hổ, cũng bắt đầu đi chào hỏi khắp nơi, nơi đầu tiên chính là doanh trại quân đội đóng gần huyện Hàm Mãn.
Không ai biết Bùi Ngụ Hành đã đến huyện Hàm Mãn, Lâm Châu trường còn đang đợi hắn lần nữa tới chào hỏi, cuối cùng người lại không chịu tới, người đã không có mặt, ông ấy càng không thể rình rang tuyên bố được.
Bùi Ngụ Hành liền dưới mí mắt dân chúng huyện Hàm Mãn mà âm thầm sắp xếp, kiểu người có dung mạo, khí độ xuất chúng như hắn, dân chúng huyện Hàm Mãn lại không bị mù sao có thể không chú ý, nhưng vì bên cạnh hắn lại có một Tuyên Nguyệt Ninh cải trang nam tử. Nàng tự xưng là Thất lang, đến đây để buôn bán kiếm tiền, hỏi han gì cũng xoay quanh chuyện làm ăn, khiến mọi người cảm thán: “Lang quân đã giỏi thế này, sao không đi thi, lại đi buôn bán?” Cũng vì vậy mà không ai chú ý đến Bùi Ngụ Hành nữa.
Mà Huyện lệnh huyện Hàm Mãn chậm chạp chưa đến, dân chúng nơi đây đã bắt đầu xôn xao:
“Vị Huyện lệnh này chẳng lẽ ghét bỏ nơi này của chúng ta, nên không định đến sao?”
“Là mệnh quan triều đình, sao dám không đến? Ta thấy chắc cố tình chần chừ trên đường thôi. Ngươi nhìn vị Huyện lệnh trước kia đi, lúc rời đi, chạy còn nhanh hơn thỏ.”
“Không biết đến bao giờ chúng ta mới có một Huyện lệnh chịu ở lại đây lâu dài nữa. Các ngươi nghe chưa, hôm qua nhi tử của Lận chủ bộ lại bắt một đứa trẻ ở nông thôn về, sáng nay đã đánh chết rồi quăng ra ngoài.”
“Tạo nghiệt thật!”
“Suỵt, đừng nói nữa, hắn tới kìa.”
Tầng một của khách điếm, ngoài Bùi Ngụ Hành không có mặt, Tuyên phu nhân đang dẫn theo ba đứa nhỏ đi ăn cơm.
Tuyên Nguyệt Ninh chạy quanh huyện Hàm Mãn mấy ngày liền, chân gần như muốn rã rời, lúc này đang làm nũng với Tuyên phu nhân: “Mẫu thân, lát nữa nương xoa bóp giúp con một chút có được không?”
Vốn dĩ câu này chẳng có gì đặc biệt, chỉ là không may cho nàng là trong quán trọ lúc ấy mọi người đều im thin thít, thành ra lời nàng nói lại càng vang lên rõ ràng không sót một chữ.
Hai đứa nhỏ lén liếc nhìn nàng, thi nhau bịt miệng cười trộm. Nàng lập tức gõ đũa lên bát, quát: “Không được cười! Cười cái gì mà cười!”
Đúng lúc đó, nhi tử của Lận chủ bộ vốn định đến tìm người, vừa khéo nghe được hết mấy lời ấy từ đầu đến cuối, toàn thân bỗng mềm nhũn đi một nửa. Lại quay sang nhìn dung mạo của Tuyên Nguyệt Ninh cùng hai đứa nhỏ bên cạnh nàng, thế là nửa người còn lại cũng nhũn ra nốt.
Hắn lập tức gập quạt xếp lại, mang theo đám người hầu phía sau tiến vào quán trọ, đi thẳng về phía Tuyên Nguyệt Ninh, ánh mắt cứ qua lại giữa nàng và Bùi Cảnh Ký, cuối cùng dừng lại trên mặt Tuyên Nguyệt Ninh: “Không biết vị lang quân này có phải là Thất lang mới đến huyện Hàm Mãn không?”
Thấy hắn bước vào, dân chúng vừa rồi còn nói xấu bọn họ, lập tức lộ ra vẻ thương hại không đành lòng. Tuyên Nguyệt Ninh và Tuyên phu nhân trao đổi ánh mắt, Tuyên phu nhân lập tức dẫn hai đứa nhỏ lên lầu.
“Ấy, đừng đi mà, phu nhân. Ta thấy hai đứa nhỏ này thật xuất chúng, sau này nhất định tiền đồ rộng mở.”
Ánh mắt hắn dán chặt lên mặt Bùi Cảnh Ký, đầy lưu luyến. Đám người hầu phía sau đã bắt đầu vây lại.
May mà bọn họ đang ngồi ngay bậc thang lên lầu, lúc này trước mặt là đám người của hắn, phía sau chính là cầu thang.
“Mẫu thân, mọi người cứ lên trước đi, yên tâm, con chỉ giữ chân hắn một lát thôi.”
Nói rồi, Tuyên Nguyệt Ninh đứng dậy, đem mọi người hộ phía sau. Đợi đến khi nghe tiếng bước chân lên lầu vang lên, nàng mới cất cao giọng nói: “Ta thật không ngờ mình lại nổi danh ở huyện Hàm Mãn đến thế, nhưng vị lang quân đây là ai vậy?”
Nàng đương nhiên biết hắn là ai, chẳng qua chỉ đang cố kéo dài thời gian mà thôi.
Có nàng ở lại dưới lầu, nhi tử của Lận chủ bộ tuy tiếc nuối Bùi Cảnh Ký bỏ đi, nhưng cũng không làm khó nàng, chỉ chống quạt vào cằm, từ đầu đến chân đánh giá nàng, giọng nói đầy dịu dàng: “A, lỗi của ta, quên chưa giới thiệu. Ta tên là Tế An, họ Lận, Thất lang cứ gọi tên là được.”
Tuyên Nguyệt Ninh chắp tay hành lễ: “Thì ra là Lận lang, không biết tìm ta có chuyện gì quan trọng?”
Lận Tế An dùng quạt che mặt, bước lên một bước định nắm tay nàng, nhưng nàng linh hoạt tránh được, khiến hắn chạm hụt.
“Thất lang cần gì khách sáo, ta thật sự vừa gặp huynh đã thấy thân thiết rồi. Vừa nghe nói một người tuấn tú thông minh như Thất lang đến huyện Hàm Mãn, ta đã sớm muốn làm quen.”
“Thất lang, ngài đừng có nghe hắn nói bậy! Phải cẩn thận với người này!”
Lúc này, trong quán trọ đã có quá nửa người bỏ chạy, chỉ còn vài người ở lại. Một người không nhịn được lên tiếng nhắc nhở, liền bị người hầu của Lận Tế An túm cổ áo ném ra ngoài. Trong phòng lúc này chỉ còn một mình Tuyên Nguyệt Ninh.
Biết Bùi Ngụ Hành đang chờ thời cơ để một lưới bắt trọn, mà hôm nay nàng lại gặp được hắn, nhưng Tuyên Nguyệt Ninh lại không thấy sợ hắn, mà lại thấy tò mò nhìn Lận Tế An.
Không giống nàng tưởng tượng là một công tử, con nhà quan, thân hình béo tốt phè phỡn, Lận Tế An này mặc một thân áo trắng, tay cầm quạt xếp, dáng người gầy gò, rõ ràng là một thư sinh nho nhã, nếu không biết rõ việc hắn làm, thật dễ bị vẻ ngoài này lừa gạt.
Tuyên Nguyệt Ninh vốn là thân nữ tử, lúc lạnh mặt càng hiện vẻ âm trầm nhu nhược. Trên người nàng mặc Hồ phục màu đen để tránh bẩn, đầu dùng khăn đỏ buộc lại.
Một sợi dây buộc tóc lòa xòa bên tai, nổi bật đôi tai nhỏ xinh, trắng hồng trong trẻo, khiến Lận Tế An hít sâu một hơi, mắt sáng rực lên. Sau cây quạt, hắn liếm môi, đến hơi thở cũng trở nên thô nặng.
Khác với vẻ vội vàng mọi khi, lần này hắn đặc biệt nhẫn nại, dụ dỗ từng chút một: “Nghe nói Thất lang đến huyện Hàm Mãn là để lo việc buôn bán cho gia đình?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=73]
Thật trùng hợp, phụ thân ta chính là Lận chủ bộ ở nha huyện. Nếu Thất lang cần mở cửa hàng ở đâu, chỉ cần ta nói với phụ thân ta một tiếng, nhất định sẽ lo được cho Thất lang.”
Tuyên Nguyệt Ninh chán ghét nhìn hắn giả bộ tốt bụng, thậm chí còn chợt nghĩ có khi nào tên này cũng từng lừa đệ đệ của Vương Hổ như vậy, hứa hẹn danh ngạch Hương Cống Sinh, sau đó tra tấn đến chết.
Bị vây một mình ở đây, theo lẽ phải yếu thế đi một chút. Nhưng nàng là muội muội của Bùi Ngụ Hành, trước sau gì thân phận Bùi Ngụ Hành cũng tuyên bố, vì vậy nàng tuyệt đối không thể làm mất danh dự của hắn. Hơn nữa, loại người dơ bẩn như này nàng từng gặp rất nhiều ở Lạc Dương rồi — nhưng kẻ dám chiếm đoạt và giết người, lại còn trắng trợn như thế này thì đúng là hiếm thấy.
Nàng hạ giọng hỏi: “Gần đây ta có nghe chuyện một người tên Vương Đại lang đến Châu phủ cáo trạng Lận lang đã hại chết đệ đệ của hắn. Không biết lúc đó Lận lang có phải cũng hứa hẹn mấy thứ tốt đẹp giống bây giờ cho đệ đệ của người ta không?”
Lận Tế An khi nãy còn linh hoạt mắt mày, lúc này chỉ đứng sững ra đó, đầu lưỡi liếm qua răng nanh nhọn, khiến lưỡi bị thương chảy máu. Hắn buông quạt, giơ tay trái ra nhẹ nhàng lau đi: “Ta luôn thích người thông minh như Thất lang.”
Câu nói ấy chứng tỏ suy đoán của nàng là thật. Tên này khoác lớp da người nho nhã, nhưng chuyện giết người kia hắn thực sự đã làm, giờ lại như không có chuyện gì. Cả người Tuyên Nguyệt Ninh liền lạnh buốt, “Lận lang chẳng qua may mắn nhờ có được phụ thân tốt. Nhưng ta không biết phụ thân của ngươi sẽ che chở được ngươi đến bao giờ?”
Lận Tế An lắc đầu: “Ta vẫn luôn tỏ thiện ý với Thất lang, nhưng sao Thất lang cứ phải chống đối ta hoài vậy? Hay là cứ theo ta về phủ một chuyến, để ta dạy Thất lang biết chữ, tránh bị người ta lừa gạt trong chuyện buôn bán?”
Rõ ràng là muốn ép nàng về phủ của hắn!
Giữa ban ngày ban mặt, bốn phía lại có không ít người dân đang vây quanh quán trọ, hắn dám ngang nhiên ra tay thế này — xem ra huyện Hàm Mãn thực sự đã bị phụ thân hắn khống chế đến không coi ai ra gì.
Đám người hầu nghe lệnh hắn, đã bắt đầu xông tới. Tuyên Nguyệt Ninh lùi lại một bước, nhưng nàng không thể chạy lên lầu, vì hai đứa nhỏ vẫn còn ở trên đó. Trong lòng nàng âm thầm tính toán thời gian, cố ý kéo dài: “A huynh ta sẽ dạy ta, không cần làm phiền ngươi bận tâm.”
“A huynh?”
Mặt Lận Tế An giật giật, nén lại niềm vui trong lòng: “Phải rồi, ta cũng từng nghe nói ngươi có một vị a huynh nhan sắc khuynh thành. Cả nhà các ngươi, nhỏ thì đáng yêu như băng tuyết, lớn thì…”
Hắn không nói hết, nhưng ánh mắt nhìn nàng rực lửa, rõ ràng là không che giấu nổi ham muốn: “Nhưng hôm nay ta đến là để tìm Thất lang. Hay là ngươi theo ta về phủ một chuyến?”
Người hầu lập tức tiến lên định bắt lấy cánh tay nàng. Trên lầu, Tuyên phu nhân sau khi trấn an hai đứa nhỏ xong, vẫn luôn dõi theo mọi động tĩnh, thấy vậy liền định xông xuống.
Nhưng Tuyên Nguyệt Ninh đã hét lên một tiếng chói tai: “Không được đụng vào ta! Các ngươi biết a huynh của ta là ai không?!”
Giọng nàng cao vút, khiến đám gia nhân chột dạ lùi lại một chút. Nhưng Lận Tế An không dễ gì bị hù, xòe quạt cười khẩy: “Đợi ngươi về đến phủ của ta rồi, a huynh của ngươi tới chào hỏi, ta cũng sẽ tự biết tiếp đãi thế nào.”
Thiếu gia nhà mình đã lên tiếng, hai tên người hầu lập tức giữ chặt vai nàng. Sợ giãy giụa sẽ làm mình bị thương, nàng dứt khoát không kháng cự, chỉ quay đầu lại lắc đầu ra hiệu cho Tuyên phu nhân, ý bảo dù giờ hắn bắt nàng, tí nữa hắn cũng phải ngoan ngoãn thả nàng ra.
Thường ngày hắn bắt người, có ai chẳng khóc lóc kêu gào? Nhưng Lận Tế An lại thích nhất là những kẻ có cốt khí dám phản kháng, càng giãy giụa càng khiến hắn hưng phấn. Tuyên Nguyệt Ninh vừa rồi đã khiến hắn nhiệt huyết sục sôi, giờ lại bình tĩnh như vậy, hắn lập tức thấy mất hứng.
Vốn định dùng cách mềm mỏng để từ từ chiếm đoạt, nhưng nàng thật sự quá hợp khẩu vị của hắn, hắn không nhịn nổi nữa. Dù sao về đến phủ, còn khối thời gian để dạy dỗ.
Hắn dùng quạt nâng cằm nàng lên, người cũng ghé sát lại, mặt gần như áp lên mặt nàng, thưởng thức ánh mắt đầy căm ghét của nàng.
“Ngươi ngoan ngoãn như thế, ta lại thấy không vui cho lắm.”
Tuyên Nguyệt Ninh nghiêng đầu tránh, bị hắn dùng quạt ép cằm lại, nàng lại lần nữa né khỏi hắn: “Nếu ngươi còn thời gian ở đây ba hoa, chi bằng ra cổng thành huyện Hàm Mãn mà nhìn một chút.”
Thái độ bình tĩnh không sợ hãi của nàng khiến Lận Tế An nheo mắt lại. Rồi hắn nghe nàng nói tiếp: “Tốt nhất ngươi cứ mạnh tay bắt ta về phủ đi, ta chờ ngươi tới nhà ta nhận lỗi.”
Lận Tế An dùng quạt gõ nhẹ vào mặt nàng hai cái: “Định bày kế với ta hả? Ngươi cũng không nhìn xem ta là ai mà dám giở trò!”
Hắn dựa vào phụ thân mình mà làm mưa làm gió bao năm, sở dĩ chưa từng gây ra chuyện lớn là vì hắn không ngu. Hắn chỉ dám ra tay với những người không có thế lực, chỉ cần một lời của phụ thân hắn là đủ đoạt mạng cả nhà người ta. Quan lớn quyền quý thì hắn tránh xa, dân Hồ Thương hắn cũng không dám đụng đến.
Nói cách khác, hắn rất giỏi chọn con mồi để xơi.
Từ lúc gia đình Bùi Ngụ Hành và Tuyên Nguyệt Ninh vào huyện Hàm Mãn, hắn đã âm thầm theo dõi. Không phải hắn cố tình, mà vì cả nhà này thật sự vừa mắt hắn đến lạ. Bao nhiêu người qua lại trong huyện hắn đều thấy, chưa từng thấy ai có khí chất như họ — như thể tiên nhân hạ phàm.
Hắn toàn thân run rẩy vì phấn khích, huống chi hắn đã điều tra kỹ lưỡng: Tuyên Nguyệt Ninh nói với người ngoài rằng nàng là biểu đệ của Bùi Ngụ Hành, vậy tức là khác họ, là cô nhi được Bùi gia thu nhận nuôi dưỡng, đã vậy còn phải kiếm tiền phụ giúp gia đình – loại người như vậy, hắn có thể ra tay được.
Trái lại, Bùi Cảnh Ký là đệ đệ ruột của Bùi Ngụ Hành, là con cháu chính thống của Bùi gia, hai người đó thì hắn không dám đụng tới, vì không biết Bùi Ngụ Hành sẽ phản ứng thế nào, hơn nữa nhìn vào phong thái cả nhà Bùi Ngụ Hành, hắn nghĩ rằng họ là thuộc thế gia sa sút, nghèo túng, kiểu này chỉ cần đưa chút tiền là có thể mua được Tuyên Nguyệt Ninh.
Vì vậy từ sớm hắn đã để ý tới Tuyên Nguyệt Ninh, hắn đã lén theo dõi nàng mấy ngày. Hôm nay thật sự là nhịn không nổi nữa, mới tìm tới đây, sao có thể vì nàng nói mấy câu mà buông tha được?
Hắn lập tức kéo nàng đi. Tuyên Nguyệt Ninh lại một lần nữa quay đầu nhìn lên lầu, hướng về phía Tuyên phu nhân mà lắc đầu. Quả là người đang buồn ngủ thì được kẻ khác đưa gối tới, hắn đã tự nguyện nhảy vào hố, thì cũng không thể trách người khác. Chọn ngày nào bắt nàng không chọn, lại chọn hôm nay.
Ra khỏi khách điếm, nàng hướng về phía dân chúng xung quanh nói: “Các vị, hôm nay mọi người đều thấy cả, là nhi tử của Lận chủ bộ – Lận Tế An – ép ta đến phủ của hắn làm khách. Mong các vị làm chứng, đợi huynh trưởng của ta trở về thành, xin hãy nói huynh ấy đến Lận phủ tìm ta.”
“Ôi, lang quân, ngươi yên tâm, huynh trưởng ngươi trở về, chúng ta nhất định sẽ nói cho huynh ấy biết.”
“Đa tạ chư vị.”
Nghe nàng lần nữa nhắc đến chuyện người thân đang ở ngoài thành, Lận Tế An cảm thấy có điều không ổn, liền ra lệnh cho bọn người hầu ngừng tay, cả nhóm người dừng lại trước cửa khách điếm.
Hắn nói: “Ta sẽ đợi a huynh của ngươi đến nhà ta chào hỏi.”
Tuyên Nguyệt Ninh lập tức đáp: “Ta cũng đợi ngươi ba quỳ chín lạy, cúi đầu nhận lỗi.”
Lận Tế An thu quạt lại, cười nói: “Tốt, miệng lưỡi lanh lợi, ta thích.”
Nàng đáp lại: “Đa tạ khen ngợi, nhưng không cần ngươi phải thích.”
Đúng lúc này, một tiếng hô to vang lên từ cửa thành vọng tới trước khách điếm: “Tân nhiệm Huyện lệnh đến rồi! Đã tới cửa thành! Còn bảo ta tới huyện nha truyền lời, để bọn họ ra đón!”
Đám dân chúng vốn đang vây quanh Tuyên Nguyệt Ninh và Lận Tế An đều quay đầu nhìn: “Huyện lệnh tới rồi sao?”
“Ôi chao, cuối cùng cũng chịu tới, chúng ta mau đi xem náo nhiệt đi!”
Cũng có người vẫn nhớ tới Tuyên Nguyệt Ninh, lo lắng nói nhỏ: “Huyện lệnh tới rồi, Lận lang có thể thả vị tiểu lang quân này ra trước không?”
Lận Tế An nghi ngờ nhìn Tuyên Nguyệt Ninh, nhưng vẫn không ra lệnh thả nàng. Con mồi vất vả lắm mới vào tay, nào có lý do gì để buông tha? Huyện lệnh thì đã sao, chẳng phải cũng phải nghe lệnh phụ thân hắn à? Nghĩ vậy, hắn an tâm hơn.
Tuyên Nguyệt Ninh không nói thêm lời nào, mặc kệ bọn người hầu đè giữ nàng.
Lúc này huyện nha rối tung cả lên. Không ai ngờ tân Huyện lệnh vô thanh vô tức đã đến cửa thành, không hề báo trước, không hề hô gọi. Châu phủ cũng không hề thông báo trước.
Vội vã chỉnh lại quan phục, dưới sự dẫn dắt của Lận chủ bộ, cả đoàn người chạy thẳng đến cổng thành. Họ không sợ Huyện lệnh, nhưng mặt mũi, phép tắc thì vẫn phải đầy đủ. Nếu vị Huyện lệnh này biết điều thì càng tốt.
Dân chúng chỉ thấy đám quan viên bình thường chưa từng lộ mặt, nay ai nấy đều lao tới cổng thành như thi chạy, đến xe ngựa cũng không dám ngồi.
Tất nhiên rồi, đón Huyện lệnh mà, sao còn dám ngồi xe ngựa!?
Ngoài cổng thành, Bùi Ngụ Hành nghe thấy động tĩnh, bước xuống từ xe ngựa. Một thân thanh bào khiến mọi người choáng ngợp – quá trẻ! Thật sự quá trẻ!
Hắn không sai sót gì mà đệ trình thư bổ nhiệm cho Lận chủ bộ: “Từ nay, phiền các vị giúp đỡ.”
“Không phiền, không phiền chút nào. Hay là ngài đến Huyện nha trước để sắp xếp?”
“Không được, ta phải vào thành đón người trước. Mẫu thân, đệ đệ và muội muội của ta vẫn còn ở trong khách điếm trong thành.”
“A?”
Lận chủ bộ sau khi kiểm tra thư bổ nhiệm xong, nghe vậy liền toát mồ hôi lạnh.
Bùi Ngụ Hành khẽ mỉm cười, như có như không: “Sao thế? Vì muốn đi Châu phủ chào hỏi, ta để mẫu thân và đệ muội vào thành trước, còn mình thì chậm rãi đi. Cũng vì thế mới đến muộn một chút.”
“Không sao cả, không sao cả!”
Lận chủ bộ lau mồ hôi trán, hai tay cung kính trả lại thư bổ nhiệm cho Bùi Ngụ Hành.
Ngay sau đó, nhóm người vốn định rời khỏi khách điếm để đi xem náo nhiệt, vì lo cho Tuyên Nguyệt Ninh nên vẫn nán lại, liền thấy một đoàn quan viên mặc thanh bào vây quanh một chiếc xe ngựa to lớn đang cuồn cuộn tiến lại gần.
Không đúng, con đường này đâu phải đường đến huyện nha, đám quan này điên rồi sao?
Họ nào từng thấy quan lớn mà lại đi cùng người hầu như vậy, chẳng lẽ đang hoa mắt?
Lận chủ bộ đã đứng tuổi, mắt có phần kém, nhất thời không nhận ra nhi tử của ông đang đứng ngoài khách điếm, bên cạnh là Tuyên Nguyệt Ninh bị đè chặt. Với lại tâm trí ông ta lúc này đang rối như tơ vò.
Đợi đến khi ông ta nhìn rõ nhi tử của mình và Tuyên Nguyệt Ninh đang bị đè xuống, hai tay còn bị kẹp, cằm thì có vết thương, tim ông ta liền thót lên, một tiếng “nghiệt chướng” còn chưa kịp thốt ra…
Tân Huyện lệnh huyện Hàm Mãn – Bùi Ngụ Hành đã vén rèm xe, sắc mặt âm trầm, nhìn chằm chằm vào hai cánh tay đang bị giữ chặt và vết thương trên cằm của Tuyên Nguyệt Ninh.
“Bản quan thật sự không biết... Thất lang nhà ta đã phạm tội gì?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận