Việt Châu, hiện đang tràn đầy không khí náo nhiệt, gia đình giàu có có con là tài tử đều nườm nượp mở tiệc, và đi tham dự không ngừng. Triệu gia cũng không chịu thua kém, mang theo vị Triệu tiểu lang quân tài giỏi đi tham dự, cũng mở tiệc chiêu đãi lại các tài tử.
Bùi Ngụ Hành từ chối ý tốt của Triệu gia muốn mời hắn dự tiệc, hoàn toàn an nhàn nghỉ ngơi, dưỡng sức cho khỏe.
Trong sân thường văng vẳng âm thanh khàn khàn giảng bài của hắn, thêm âm thanh khỏe mạnh đầy sức sống của bọn trẻ, khiến cái sân nhỏ của Bùi gia thêm náo nhiệt.
Ngoài cửa, bên con suối nhỏ, Thôi Lăng vẫn như thường ngày dựa gốc cây câu cá, trừ khi cá cắn câu, còn không ông luôn giữ dáng vẻ nhắm mắt như cao nhân thoát tục.
Tiếng bước chân từ xa vọng lại, mỗi bước đều vững vàng rõ ràng, không giống tiếng chạy ầm ĩ của hai đứa nhỏ Bùi gia.
Ông mở miệng nói: “Sức khỏe của Bùi lang đã khá hơn rồi à? Sao hôm nay ngươi ra lấy cá, ngươi lấy sọt cá này về đi, về nói với muội muội của ngươi, hôm nay lão trượng muốn ăn món Bát Tiên Bàn.”
Bát Tiên Bàn chính là đem một con ngỗng lớn hầm cho thật ngon, để nguội, chặt ra bày lên đĩa, nếu muốn ăn là phải đi mua ngỗng.
Ngày ấy cho Bùi gia vài con cá để Bùi Ngụ Hành bồi bổ, sau đó Bùi gia đáp lễ đĩa cá kho sữa. Từ đó Thôi Lăng liền theo dõi Tuyên Nguyệt Ninh, ngày ngày nhàn rỗi không có việc gì liền đi câu cá rồi mang sang chia cho Bùi gia. Sau đó, Bùi gia liền chia một phần món ăn trong nhà đem đến cho Thôi gia, mỗi lần còn biếu thêm một bình rượu lục kiến, thật sự là rất hợp lòng Thôi Lăng.
Sau khi phu nhân về nhà mẹ đẻ, ông cùng ái nữ liền sống nhờ vào đồ ăn Bùi gia.
Lâu dần, Bùi gia cũng dần hiểu ý ông, chứ thật sự mỗi ngày đều ăn cá cũng chịu không nổi!
Tuyên phu nhân cả ngày ở nhà, cùng hàng xóm qua lại còn nhiều hơn cả Tuyên Nguyệt Ninh và Bùi Ngụ Hành, cũng biết gần đây thê tử của Thôi Lăng không có ở nhà.
Nghĩ đến việc thường xuyên được người ta giúp đỡ, cá Thôi Lăng đưa thì bà vẫn nhận, buổi tối nhà ăn gì thì chia một phần cho Thôi gia cái đó, mấy con cá đó cũng đâu thể ăn mỗi ngày, đem trả lại thì cũng không tốt, trong sân bèn đặt một cái lu lớn để nuôi cá.
Vậy là ngoài gà mái, hai đứa nhỏ lại có thêm thú vui mới, đặt tên cho cá.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=34]
Bởi vì cá đều là do Thôi Lăng câu, nên bọn nhỏ rất rộng lượng đồng ý để Tuyên Nguyệt Ninh hầm chúng.
Tuyên Nguyệt Ninh biết Thôi Lăng thích món ăn nàng nấu, thì nàng rất vui càng ra sức hơn, mỗi khi từ Văn Nhai Các trở về đều lấy lý do bồi bổ cho Bùi Ngụ Hành mà làm thêm nhiều món ngon hơn, dưỡng đến mức khiến mặt hai đứa nhỏ tròn trịa hẳn ra.
Hai nhà lúc đầu là dùng cá đổi món ăn, bây giờ lại thành Thôi Lăng có thể tự do gọi món.
Bùi Ngụ Hành cách xa sọt cá ba trượng, liên quan đến Thôi Lăng cũng giữ khoảng cách, nghĩ đến cái lu trong nhà hắn sắp không còn chỗ chứa cá nữa, liền không vui, khẩu khí không tốt: “Muốn ăn Bát Tiên Bàn thì phải chờ mai mua ngỗng mới làm được.”
Vừa lúc đó cá cắn câu, Thôi Lăng mở mắt thu cần, khi cá nhảy khỏi mặt nước, thì thấy Bùi Ngụ Hành lập tức lùi lại, vừa lùi vừa dùng tay áo rộng che mặt.
Chờ ông bỏ cá vào sọt, Bùi Ngụ Hành khó khăn đứng ở ranh giới giữa bóng râm và nắng, cẩn thận dùng nước phẩy nhẹ lên áo để làm sạch, nhưng vẫn sợ dính bất kỳ giọt nước nào.
Thôi Lăng vuốt râu, nói: “Bùi lang không phải tới lấy cá, vậy tìm ta có chuyện gì?”
Bùi Ngụ Hành nghe vậy, sắc mặt lập tức trầm xuống trong chớp mắt, tiến lại gần hỏi: “Nghe nói lão trượng trong nhà có nhi tử làm quan trong triều?”
“Quả thật có việc này.”
Ông duỗi tay đặt sọt cá sang phía bên kia gốc liễu, vỗ tay lên bãi cỏ bên cạnh ra hiệu mời Bùi Ngụ Hành ngồi xuống nói chuyện.
Bùi Ngụ Hành nhìn chằm chằm bãi cỏ còn vương bùn kia, không chút do dự từ chối, ánh mắt nhìn Thôi Lăng như muốn rạch dao.
Thôi Lăng khẽ vuốt râu, thầm nghĩ chẳng lẽ Bùi Ngụ Hành muốn thăm dò thân phận mình, bèn nói: “Bùi lang sao đột nhiên quan tâm tới chuyện nhà ta? Nhà ta Đại Lang hiện đang giữ chức vụ ở…”
“Xin hỏi đã có hôn phối chưa?” Bùi Ngụ Hành cắt ngang lời ông.
Thôi Lăng đau lòng không thôi khi nhổ trúng một sợi râu, “Tất nhiên là có, cháu gái cũng đã năm tuổi, việc này…”
“Xin hỏi trong nhà lão trượng có bao nhiêu nhi tử?”
Thôi Lăng nghẹn lại lời khoe về nhi tử, đang cân nhắc nói sao để vừa có thể khoe nhi tử vừa không để Bùi Ngụ Hành đoán được thân phận, lại bị hắn ngắt lời, trong lòng như có lửa đốt.
“Ta dưới gối có bốn tử một nữ, hiện tại chỉ còn tiểu nữ ở bên cạnh.”
Bùi Ngụ Hành nhíu mày, lại hỏi: “Đã thành thân cả chưa?”
“Trừ Tứ Lang, đều đã thành gia lập nghiệp, hiện tại đều đang làm quan phụ mẫu. Trong đó Đại Lang năm sau sẽ đến Lạc Dương báo cáo công tác, e là sẽ định cư luôn ở đó…”
“Vậy Tứ Lang của lão trượng, không biết bao nhiêu tuổi? Đã có công danh gì chưa?”
Lại bị ngắt lời, Thôi Lăng thở một hơi, giọng đầy tự hào: “Tứ Lang đã qua tuổi trưởng thành bốn năm, đã danh chấn Trường An và đỗ tiến sĩ từ trước khi trưởng thành!”
Nam tử Đại Lạc hai mươi tuổi là trưởng thành, vậy Tứ Lang nhà ông là hai mươi tư tuổi, mà vẫn chưa thành thân? Nghĩ vậy liền hỏi luôn ý này.
Thôi Lăng nhìn Bùi Ngụ Hành bằng ánh mắt khác, chuyện này rõ ràng không phải dò xét thân phận, mà là truy đến cùng như bà mối.
Nghĩ đến Tứ Lang, ông thở dài: “Tất nhiên đã đính ước từ nhỏ, nhưng tiểu nương tử đó trước là để tang mẫu thân, sau là để tang phụ thân, Tứ Lang cũng vì vậy mà chậm trễ tới giờ, ít ngày nữa mới thành hôn.”
Nói xong, ông chờ xem phản ứng của Bùi Ngụ Hành. Là tài tử danh chấn Trường An, hắn không thể không biết, thêm chuyện hôn sự quanh co của Tứ Lang, chỉ cần nghĩ một chút là đoán ra thân phận ông.
Nào ngờ, sau khi nghe xong, Bùi Ngụ Hành như trút được gánh nặng, trên mặt còn có chút tươi cười: “Nếu vậy, đa tạ lão trượng đã nói thật.”
Nghe nói các nhi tử của ông đều ra ngoài làm quan, hắn liền có chút không vui. Nếu Tuyên Nguyệt Ninh mà gả vào, chẳng phải là gả xa sao, đến lúc muốn chống lưng cho nàng cũng không tiện.
Lại nghe nói bốn người nhi tử, ba người thành thân, một người đã đính ước, càng thêm mừng rỡ. Hắn tuyệt đối sẽ không để Tuyên Nguyệt Ninh làm thiếp, hơn nữa làm quan lại càng phải để ý thanh danh của mình, nếu nạp nữ nhi nhà quan gia làm thiếp, thì không sợ bị người ta buộc tội à?
Thôi Lăng thử hỏi: “Ngươi có ý gì?”
“Ừ? Không có ý gì cả.”
Giờ đây mọi suy nghĩ của Bùi Ngụ Hành đều xoay quanh chuyện phải giải thích với Tuyên Nguyệt Ninh ra sao: nhi tử nhà ông ấy không phải lương duyên tốt, khuyên nàng nên từ bỏ ý định. Rồi lại nghĩ, tại sao phải khuyên?
Nàng mỗi ngày vui vẻ nấu ăn cho Thôi gia, chẳng phải là muốn trở thành con dâu của Thôi gia à? Nay hy vọng tan vỡ, cũng là lúc nàng nên trải qua một bài học, học được cách nhìn người.
Hắn liền thong dong hành lễ rồi quay đi, động tác tiêu sái, vừa nhã nhặn vừa vui vẻ.
Chỉ có Thôi Lăng dưới gốc liễu bị nghẹn họng không nói được gì, lại nghĩ đến Tuyên Nguyệt Ninh vẫn chưa gả đi, liền cười ha ha, làm cả một đám cá trong khe suối chạy tán loạn, chủ động xách sọt cá đi về phía Bùi gia.
Đừng nghĩ ông đã có tuổi, chứ chân cẳng ông vẫn còn nhanh nhẹn, chỉ mấy bước liền đuổi kịp Bùi Ngụ Hành, hỏi hắn chuẩn bị thế nào cho đợt “rút giải”.
Ông đã chạy đuổi theo hắn đến tận cửa nhà, nên hắn đành phải mời ông vào.
Việt Châu hiện giờ cũng không còn tài tử tài giỏi nào tham gia nữa, sau khi nha môn xác minh nguyên quán các tài tử này đều thực sự là Việt Châu, thì Châu trường Việt Châu đã định ngày tổ chức “rút giải” chung tuyển. Nhờ vậy, những người tài hiện tại sẽ được lợi, tất cả đều được vào thẳng vòng thi cuối.
Triệu gia đã thông qua quan hệ, giúp Bùi Ngụ Hành có được một tấm thiệp, nhờ đó, hắn có thể tham gia kỳ chung tuyển.
Nhưng hắn cũng biết, muốn nhờ vào đây để lấy danh ngạch Hương Cống Sinh là việc rất khó, nên chỉ đáp: “Cảm tạ lão trượng quan tâm, thành sự tại nhân, mưu sự tại thiên.”
Thôi Lăng chỉ biết thở dài: “Trời Việt Châu sắp thay đổi rồi.”
Danh ngạch Hương Cống Sinh vốn đã được định đoạt một phần, các tài tử Việt Châu đều coi con nhà thế gia vọng tộc là đối thủ mạnh, nhưng con nhà thế gia vọng tộc lại không đặt việc tuyển chọn này vào mắt. Bậc trưởng bối của các thế gia vọng tộc đã sớm gửi lời đến Châu trường từ khi con cháu nhà họ đến Việt Châu, nên lần này bọn họ chỉ là đi du sơn ngoạn thủy, coi như đi chơi một chuyến.
Những tiểu thư đi theo các ca ca cũng coi chuyến này như lần cuối trước khi xuất giá, sau lễ tế tổ thì đi dạo khắp Việt Châu, tham gia không biết bao nhiêu hội hoa, thưởng trà.
Việt Châu tuy không phồn hoa như Lạc Dương, Trường An, nhưng do mới xây dựng, địa thế lại đặc biệt, đi trên đường còn dễ dàng bắt gặp người Hồ, có phong vị riêng biệt.
Các tiểu thư thế gia quen được nuông chiều, tuy che mặt, nhưng ánh mắt tò mò liếc nhìn hai bên đường và các quán rượu.
Một vị tiểu thư mặt tròn nói: “Không ngờ đấy, ta cứ tưởng Việt Châu là vùng núi non hoang vắng, ai dè lại có quán rượu lớn như vậy.”
“Ăn nói cho cẩn thận.”
Người đi giữa, được vây quanh như sao vây trăng, mở miệng nói một câu khiến ai nấy đều lập tức im lặng.
Trong đám tiểu thư yểu điệu này, chỉ có nàng là dung mạo và khí chất vượt trội. Giữa trưa hè nắng gắt, nàng mặc áo mỏng như cánh ve, lộ ra bờ vai nõn nà, váy tám mảnh màu trắng trăng non viền bạc, chất liệu mát mẻ nhẹ tênh.
Trên mặt đã không còn vẻ trẻ con, kẻ mi tô son, so với các tiểu thư bên cạnh thì thấp hơn một chút, nên búi tóc cao lên, cài trâm ngọc trai, mỗi bước đi lại lay động nhẹ nhàng, những viên trân châu tròn trịa óng ánh ẩn hiện bên tóc.
Tiểu thư nói sai đó, vội lấy lòng: “Thập Nhất nương, là ta sai rồi, ta chỉ là bị nữ nhi của Châu trường làm cho tức giận.”
Nghe vậy, cả đoàn đều nhớ đến chuyện mất mặt hôm đó.
Tưởng mình là quý nữ lớn lên ở Trường An, theo trưởng bối dời đến Lạc Dương, vậy mà lại bị một nữ tử ở tiệc của Hàn phu nhân vượt mặt!
Không chỉ vậy, ngay cả xiêm y và trang sức của Hàn phu nhân mặc, cũng là thứ họ chưa từng thấy qua. Những tiểu thư khác còn nghi hoặc nhìn vẻ kinh ngạc của họ, nói: “Chẳng phải kiểu dáng này là từ Trường An truyền đến sao?”
Khiến các nàng xấu hổ đến suýt nữa rời tiệc vì giận.
May mà còn có Trịnh Thập Nhất nương giữ lại thể diện, nếu chuyện này truyền về Lạc Dương, e rằng sẽ bị chê cười chết.
“Ta đã cho gia nhân trong nhà hỏi thăm rồi, những xiêm y và trang sức đó đều là được đặt làm tại Văn Nhai Các ở Hành phường.”
“Thập Nhất nương, chúng ta cũng đến đó xem thử.”
“Phải đó, nếu thật sự không tồi, chúng ta cũng thuê họa sĩ vẽ vài bộ.”
Tiểu thư có phong thái đại gia ấy đến Văn Nhai Các, vừa thấy cửa tiệm, là vui mừng gọi chưởng quầy mời họa sĩ ra.
“Bộ xiêm y này là do một họa sĩ thiết kế sao? Ý tưởng rất tốt, rất đẹp. Chưởng quầy mau gọi nàng ra, chúng ta muốn tận mắt thấy người, cùng nàng đặt kiểu dáng hình thức, đến lúc đó không thiếu phần thưởng đâu.”
Ở Văn Nhai Các, Tuyên Nguyệt Ninh còn chưa biết Bùi Ngụ Hành đã hiểu lầm và còn tìm đến Thôi Lăng, thì nghe chưởng quầy Bạch Thu Chi gọi tên, nàng đã từ trên lầu bước xuống.
Cùng lúc đó, Trịnh Diệc Tuyết ngẩng đầu nhìn lên, nàng và nàng ta bốn mắt giao nhau.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận