Ở Việt Châu đang là mùa hạ, hơi nóng từ mặt đất bốc lên, khiến người ta cảm thấy như bị đặt trong một cái lồng hấp. Bùi Ngụ Hành mặc trên người vẫn là y phục cũ mang từ Trường An đến, chất liệu dày dặn, nhưng trong thời tiết này thì sẽ rất nóng bức khó chịu.
Tháng trước, ăn không ít thịt gà vịt ngỗng, thân thể hắn trở nên rắn rỏi hơn, nhưng vì bộ quần áo này có tay áo rộng, nên không ai phát hiện ra hắn mặc không vừa người.
Dưới hàng liễu rủ bên bờ, có một lão nhân đang câu cá bên dòng suối nhỏ. Nước suối trong vắt thấy tận đáy, cá cứ lượn lờ quanh cần câu của ông, bên trái quẫy sang bên phải, đụng bên này chạm bên kia, bơi lội chơi đùa rất vui vẻ.
Phía sau lão nhân là tiếng đám trẻ con đang nô đùa náo nhiệt vang lên.
Bùi Ngụ Hành tháo túi thơm bên hông, nâng bước định đi tìm Tuyên Nguyệt Ninh, từ khi nàng danh chính ngôn thuận trở thành họa sĩ chính của Linh Lung Các, thì nàng vùi đầu vẽ tranh cả ngày, chỉ hơi lơ là một chút là lại vẽ tới sát giờ cấm đi lại ban đêm, Tuyên phu nhân thấy vậy không yên tâm, mới bắt hắn mỗi ngày đến đón nàng về nhà.
Mới đi được vài bước, liền nghe thấy lão nhân bên bờ gọi hắn: “Tiểu lang quân bên kia ơi, có thể giúp lão phu một tay không?”
Giờ này mặt trời đã lên cao, nhưng cũng có thể trì hoãn việc đi một lát.
Hắn tiến lại gần, hỏi: “Lão trượng có gì muốn sai bảo?”
Cây liễu đổ bóng xuống tạo thành bóng râm, lão nhân bên bờ có vẻ rất thong thả, dưới chân đặt vò rượu, mặc áo bào cổ tròn làm từ vải thô nhưng lão nhân có vẻ chẳng để ý lắm vẻ ngoài của mình, trái với bề ngoài, thì khí chất của ông lại làm người ta cảm thấy ông rất uyên bác sâu sắc, nhưng dù gì đi nữa thì bộ quần áo của ông vẫn thoải mái hơn thứ mà Bùi Ngụ Hành đang mặc.
Tóc dài búi cao sau đầu, được cố định bằng khăn lụa màu lam nhạt, dưới cằm để râu ngắn, lúc này ông đang dùng tay vuốt râu, nói: “Ngươi lại đây xem cần câu của lão đi.”
Bùi Ngụ Hành tiến lại gần quan sát, thấy cần câu kia quả thật không có mồi, chẳng trách đám cá chỉ bơi lượn quanh mà chẳng có con nào cắn câu. “Lão trượng đang học Khương Thái Công, muốn cá tự nguyện mắc câu ư?”
Lão nhân nhẹ nhàng khẩy tay, vung cần câu từ trong nước lên rồi đặt xuống bên bờ dưới chân, nói: “Không hẳn vậy, ngươi lại xem kỹ một chút nữa đi.”
Cỏ xanh phủ đầy mặt đất, chỗ đặt cần câu rõ ràng có vết gãy. Tuy Bùi Ngụ Hành chưa từng câu cá, không rõ cần câu dài ngắn thế nào, nhưng chỗ hư tổn kia rõ ràng như vậy, hắn không thể không thấy.
“Hóa ra cần câu bị gãy. Lão trượng cần ta giúp gì? Xem ra cái cần câu này không thể bẻ cong bằng sức người được.”
Nghe vậy, lão nhân cười ha hả, làm mấy con cá nhỏ trong khe suối hoảng sợ bơi tứ tán.
“Tiểu lang quân ngươi quả là thú vị,” ánh mắt ông không đục mờ như người già bình thường, ngược lại còn lanh lợi sắc bén, “Cần câu gãy rồi, dĩ nhiên không thể dùng tiếp, nên vứt thì phải vứt.”
Bùi Ngụ Hành thần sắc hơi trầm xuống, cảm thấy lời lão nhân nói như mang ẩn ý, liền cảnh giác.
Lão nhân vừa tháo cần câu vừa nói: “Nó vốn nếu cam tâm làm một cây cần câu, thì có thể mắc được vài con cá. Nhưng nó lại quá thẳng, quá giòn, không chịu nổi sức nặng. Vừa gặp con cá nào vẫy đuôi mạnh một cái là gãy lìa, cá thì mất, cần thì gãy, không còn giá trị.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/trong-sinh-thanh-benh-kieu-au-qua-tim-sung&chuong=25]
Cái gì vừa cứng vừa giòn thì dễ gãy, có đúng không?”
Vừa cứng vừa giòn thì dễ gãy à… Hắn cụp mắt xuống, không muốn để lão nhân phát hiện đôi mắt đã hoe đỏ. “Ta thấy lão trượng hình như không cần ta giúp gì, ta còn phải đi đón muội muội, xin không quấy rầy thêm.”
Dứt lời, không để lão nhân kịp giữ lại, liền quay đầu rời đi.
Sau lưng hắn, lão nhân từ tốn thu dọn đồ câu và cả cái giỏ rách, rồi mới chậm rãi lên tiếng:
“Bùi Giám sát sử, chính là vì quá kiên cường, nên mới bị kẻ gian vu vạ hãm hại. Là con của ông ấy, ngươi cảm thấy sao?”
Bùi Ngụ Hành lập tức dừng bước, vẻ ngoài thư sinh ôn hòa đối với người đời trong khoảnh khắc sụp đổ, lộ ra khí chất kiêu hãnh của một thiên chi kiêu tử. Hắn nhìn chằm chằm vào lão nhân: “Ngươi là ai?”
Lão nhân vuốt râu cười sảng khoái, ngửa cổ uống một ngụm rượu, rồi chỉ vào cửa nhà mình:
“Tiểu lang quân ngươi, còn không bằng mẫu thân của ngươi, nhà ở gần nhau lâu như vậy, vẫn chưa nhận ra ta là ai.”
Hắn theo hướng chỉ của lão nhìn lại, đúng là nhà mình ở sát bên. Nhìn lại vò rượu lão đang uống, rõ ràng là loại rượu lục kiến mà Tuyên Nguyệt Ninh mang biếu.
Đôi mắt hắn trở nên thâm trầm, mấy phen bị ông lão dồn ép, khiến cổ họng ngứa ngáy, không nhịn được mà giơ tay áo che mặt ho khan.
Lão nhân đứng dậy, phủi sạch bùn đất dính trên áo: “Ngày trước từng có duyên gặp phụ thân ngươi, ông ấy thường nhắc đến ngươi bên tai ta. Ba tuổi biết chữ, năm tuổi thuộc thơ, đã gặp qua là không quên được. Ngươi hơn ông ấy rất nhiều. Nhưng thông minh quá mức lại không phải chuyện tốt, thân thể yếu quá, ông ấy lo ngươi không sống nổi đến tuổi trưởng thành. Hôm nay được gặp, quả đúng là như vậy.”
Ông khoát tay ngăn lại ý định muốn hỏi của Bùi Ngụ Hành: “Việc của phụ thân ngươi dính líu rất rộng. Khi ông ấy làm Giám sát sử đã tra ra một vài việc. Ngươi bây giờ đừng hỏi, có hỏi cũng chỉ thêm phiền lòng.”
Bùi Ngụ Hành cười tự giễu, như thể đang trách bản thân không biết tự lượng sức, rồi hướng về lão nhân hành lễ, ánh mắt kiên định: “Phụ thân của ta chết oan, là con, nếu không thể sửa lại vụ án oan này, còn mặt mũi nào tồn tại trên đời.”
Lão nhân uống một ngụm rượu lục kiến, sảng khoái ợ một tiếng dài: “Người trẻ tuổi, có chí khí. Nhưng ngươi bị phụ thân liên lụy, không nói đến chuyện không được chọn vào kỳ thi, dù cho Châu trường có mở một mắt, cho ngươi danh ngạch Hương Cống sinh, đến Lạc Dương, cho dù ngươi thiên tư xuất chúng, thì vẫn có thể thi trượt, cần gì phải khổ như vậy?”
“Không dám phiền lòng lão trượng, cảm tạ sự chỉ điểm hôm nay.”
Chưa dứt lời, lão nhân đã lên tiếng: “Nghe nói nhi tử duy nhất của Triệu gia gần đây tìm một tiểu tiên sinh, lập chí muốn thông qua kỳ “rút giải” để được chọn, học hành vô cùng khổ cực. Vị tiểu tiên sinh đó, có phải là ngươi không?”
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận