Phi Cẩm Triệu hạ mắt:
“Cô quen họ à?”
Khương Noãn Noãn lắc đầu ngơ ngác:
“Không quen, dạo này tôi toàn đi công tác thôi.”
Cô đã nửa tháng không về, lấy đâu ra cơ hội quen mấy người có tên quê mùa như vậy.
“Cô làm sao mà không quen được! Cô còn đưa họ ra đồn công an nữa cơ mà! Sao lại không quen?” Một bà dì hét lên, giọng lớn đến mức mấy căn hộ trên tầng cũng bật đèn.
“Nhỏ tiếng thôi! Không muốn cho ai ngủ à!” Tầng trên quát lớn.
Hai bà dì không hề kiềm chế, cứ thế đáp trả khiến đối phương im bặt.(Editor: Beo)
Phi Cẩm Triệu ôm cô lùi vào trong tòa nhà, bật đèn tầng một, chiếu sáng hai bà dì mặc váy đỏ và xanh.
Khương Noãn Noãn nhìn hai khuôn mặt này, ký ức vẫn mơ hồ, nhưng nhìn quạt tay họ cầm, lập tức nhớ ra họ chính là mấy bà trong câu lạc bộ nhảy múa ngoài quảng trường ở khu chung cư.
Họ nhảy múa đều có quạt làm dấu hiệu nhận diện.
“Có phải tôi đã đưa mấy bà trong đội nhảy ra đồn công an không?” Khương Noãn Noãn xoa mặt, thắc mắc:
“Nửa tháng nay tôi không về, cũng chưa báo họ gây ồn ào gì mà.”
Một bà dì nghẹn họng, suy nghĩ của cô hơi bị tắc, rồi nhanh chóng phản ứng lại, hét to:
“Chính là mấy người bị cảnh sát đưa đi vì cô lắp camera bảo vệ an toàn ở nhà cô đó! Cô quên rồi sao?”
Bà dì kia dùng quạt chỉ vào cô, la lên:
“Họ vì cô mà bị gãy chân! Chuyện sinh sản cũng bị ảnh hưởng! Sao cô lại quên được!”
Câu la hét chấn tai khiến Khương Noãn Noãn cuối cùng nhớ ra chuyện suýt quên.
Cô tưởng đưa họ ra đồn vài năm là xong, ai ngờ vẫn còn hậu quả khó chịu.
Phi Cẩm Triệu nghe qua vài câu cũng hiểu sơ bộ, nhíu mày:
“Có người lắp camera ở nhà cô? Ăn trộm nhìn trộm?”
Khương Noãn Noãn gật đầu:
“Đúng, do một khách đến chơi phát hiện ra.”
“Cô! Nhìn trộm cái gì! Cô dám công khai ra…” — Bà váy đỏ chưa kịp nói hết bị bà váy xanh kéo lại.
Hôm nay họ đến chỉ để xin giấy xin lỗi từ cô, chứ không phải để gây thù chuốc oán.
Bà váy xanh nở nụ cười xin lỗi, giọng van nài:
“Cô ơi, con chúng tôi còn nhỏ, cô đừng để bụng mấy chuyện với trẻ con, làm ơn mà tha thứ, con chúng tôi đã bị đánh rồi, đừng để chúng vào tù! Xin cô!”
Bà váy đỏ nhận tín hiệu từ mắt bà kia, lập tức quỳ xuống, diễn tả:
“Thật sự, xin cô, làm ơn tha cho con tôi, nếu đi tù cả đời nó sẽ hỏng hết!”
Phi Cẩm Triệu lại ôm cô, lùi thêm hai bước, giọng đầy khó chịu:
“Lắp camera ở nhà cô cũng là trẻ con sao?”
Khương Noãn Noãn lắc đầu, cơn say gần như tỉnh hẳn:
“Không, tôi nhớ rõ là hai ông lớn, lợi dụng lúc giúp tôi bê đồ, lén lắp, tuổi chắc 30 rồi.”
“Trẻ con 30 tuổi à…” Phi Cẩm Triệu âm thầm thả tay cô, đưa ra phía sau bảo vệ cô đứng.
“Thưa bà…” Cậu nói:
“Không thể nào có giấy xin lỗi, tốt nhất nên đi gặp bác sĩ tâm lý.”
“Xin cô làm ơn, thật đấy!” Họ khóc lóc, không nghe lời cậu.
“Con tôi lớn thế này không dễ gì, không thể vì thiếu vợ mà phải ngồi tù vài năm được!”
“Chuyện sinh sản của nó hỏng rồi, chúng tôi cũng không tính chuyện của cô nữa!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=114]
Cô nói với cảnh sát là hiểu lầm đi, họ chỉ muốn bảo vệ một phụ nữ sống một mình thôi, xin cô!”
Khương Noãn Noãn bực mình:
“Tránh ra, chuyện này không bàn!”
Hai bà dì chỉ muốn lôi cô ra, định bắt cô quỳ xin lỗi để ép buộc.
Phi Cẩm Triệu ôm cô đứng chắn, hai nút áo bị họ giật rách, thẻ sinh viên từ túi quần cũng bị kéo ra.
“Liên quan gì đến cậu!”
“Tránh ra! Tránh ra!”
Cậu mặt không biểu cảm, ngăn họ vượt qua tay mình, bắp chân bị đá vài cái.
Pass chương sau: Bộ trang sức Noãn Noãn tặng Cố Thời Châu tên gì. Gợi ý: có 6 chữ, viết liền kh dấu, kh in hoa.
Khương Noãn Noãn thương cậu quá, liền giơ tay cầm điện thoại, giọng gắt:
“Không thể hòa giải, tôi gọi cảnh sát ngay! Cả nhà bà vào tù chơi một cái cho sạch sẽ!”
Hai bà dì thấy cậu như tảng đá đứng đó, không dám chống cự, chỉ còn cách tức giận khi nghe cô nói gọi cảnh sát.
“Cô dám! Dám gọi cảnh sát à! Tôi sẽ làm cô không sống nổi ở khu này!” Bà váy đỏ còn định đánh, bị bà váy xanh kéo lại:
“Đủ rồi!”
Họ biết cảnh sát không giải quyết được, mới đến tìm cô.
Khóc cũng vô ích, van xin cũng vô ích. Bà váy đỏ lau nước mắt, cười nhạt:
“Chúng tôi biết cô một mình làm việc bất hợp pháp, phục vụ cho mấy người giàu có, tôi nói cho mà biết, chân đất không sợ giày, con tôi bị dạy rồi, nếu còn vào tù, tôi sẽ đưa lên báo chí, chờ mà xem!”
Nói xong, họ nhún nhún, dìu nhau đi.
Điện thoại Khương Noãn Noãn vẫn tắt màn hình, gọi cảnh sát chỉ có hiệu quả cảnh cáo miệng.
Dây dữ liệu hỏng trong văn phòng trước đó cũng không nạp được bao nhiêu pin, thậm chí không bật được máy, thật là xui xẻo.
Khương Noãn Noãn chui ra từ sau Phi Cẩm Triệu, hai tay ôm mặt cậu, phát hiện vài vết trầy trên cằm và cổ, lo lắng hỏi:
“Đau không?”
Những vết đó không đáng gì, Phi Cẩm Triệu đứng yên, nhíu mày dạy cô:
“Ở đây không an toàn, sao cô chọn sống ở đây lâu như vậy? Nếu khách không đến vào hôm đó thì sao? Tiền bán trang sức, phí chương trình của cô đâu? Không đủ mua một căn hộ tốt sao?”
Một người có thể đưa cậu hai triệu, không thể không đủ tiền mua nhà, Khương Noãn Noãn hiểu rõ, nhưng thật lòng không thể nói.
Cô cúi đầu, tỏ vẻ ngoan ngoãn:
“Lúc ra khỏi nhà, tôi trắng tay, Quý Yến Sâm còn mang tiền của tôi đi đầu tư thua sạch, tôi chỉ có thể sống ở đây, giờ dần lấy lại vốn, dự định vài ngày tới tìm nhà mới để chuyển.”
Phi Cẩm Triệu hiểu quá khứ cô, giọng trầm hơn nhưng dịu lại:
“Tối nay vẫn an toàn, nhưng cô phải chuyển đi sớm.”
“Tôi biết rồi, thôi đừng nói về tôi nữa.” Khương Noãn Noãn nắm tay cậu:
“Chúng ta lên trên xử lý vết thương cho cậu.”
Chưa lâu sau khi hai người lên trên, một chiếc Maybach dừng trước cổng khu Vân Khôn cũ.
Con đường cũ kỹ không thể đi vào, trợ lý Lý quay lại, giơ nụ cười xấu hổ ra:
“Ông chủ, cô Khương chỉ thuê một căn ở đây, cô ấy vừa từ trại Thái Dương về, không về khu Dương Quang thì chắc chắn là đến đây.”
Nhìn những tòa nhà cũ bong tróc tường, Cố Đình Yến nhíu mày, đôi mắt đen đặc nổi lên cơn giận dữ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận