Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 36: Ăn lẩu cùng Trạch Hằng

Ngày cập nhật : 2025-09-11 04:37:05
Anh dịu giọng nói:
"Nghe đi."
"Em ra chỗ khác một chút."
Phó Thi Lưu đi ra xa, bắt máy với giọng khó che giấu vui mừng:
"Có chuyện gì thế, Đình Yến?"
Chẳng bao lâu, sắc mặt cô trở nên khó coi, siết chặt điện thoại bước từ gốc cây trở lại, giọng gấp gáp:
"Em phải đến trung tâm điều dưỡng một chuyến, mẹ của Đình Yến bị ngã, anh cũng biết bà bị bệnh máu khó đông, hễ chảy máu là không cầm được, em phải đi hiến máu giúp."
Trạch Hằng gật đầu tỏ vẻ thông cảm:
"Em đi đi."
"Bên ngoài gió lớn, cần em dìu vào nhà không?" Phó Thi Lưu hỏi.
"Không cần, anh muốn ngồi đây thêm chút."
"Vậy được."
Phó Thi Lưu vội vã rời khỏi vườn hoa.

Gần 8 giờ tối rồi, vậy mà Khương Noãn Noãn vẫn chưa đợi được xe của Cố Đình Yến. Cô nhìn tin nhắn trên điện thoại, dừng lại ở câu anh hẹn sẽ về.
Cơm đã nấu xong cả rồi, mà anh lại cho cô leo cây sao?
Cô sắp đói xỉu luôn.
"Haiz."
Khương Noãn Noãn thở dài, điện thoại bỗng kêu ting một tiếng -- là tin nhắn của Trạch Hằng.
【Ngủ chưa?】
Mới có 8 giờ, ngủ cái nỗi gì, đói đến hồn sắp lìa xác rồi.
【Chưa.】
Vừa gõ xong hai chữ, bên kia đã gọi đến cuộc gọi WeChat.
Trạch Hằng ngồi trong vườn hoa hồng, dưới ánh trăng, cầm điện thoại cất giọng ôn hòa:
"Chào buổi tối, Khương tiểu thư."
Giọng nói dịu dàng đến mức khiến Khương Noãn Noãn vô thức ngồi thẳng lưng, cũng nhỏ giọng lại:
"Chào buổi tối, Trạch tiên sinh."
"Ăn cơm tối chưa?"
Khương Noãn Noãn liếc nhìn bàn thức ăn đã nguội ngắt, trên nồi gà còn đóng cả lớp mỡ trắng lạnh ngắt.
Bỗng nhiên, lòng ấm ức vì bị cho leo cây lại dâng lên:
"Vẫn chưa."
"Tôi cũng chưa ăn." Trạch Hằng dịu giọng:
"Có muốn đi ăn cùng nhau không? Xem như... ăn khuya?"
Gọi điện chỉ để rủ đi ăn cơm?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=36]

Thế này chẳng phải đào hoa quá mức sao...
Khương Noãn Noãn lén nuốt nước bọt, tình huống kỳ lạ này làm cô chẳng biết trả lời sao cho phải.
Trạch Hằng hơi ngẩng đầu, như đoán được suy nghĩ của cô, khẽ bật cười:
"Tôi muốn bàn thêm về cặp nhẫn, có vài ý tưởng mới. Em có ngại ra ngoài tăng ca không?"
Nhắc đến việc công, Khương Noãn Noãn nhớ ra mình đi show cả tuần, chưa có thời gian bàn chi tiết.
Khách hàng đã mở lời, cô lập tức đồng ý:
"Được, anh cho em địa chỉ, tôi qua."
"Em muốn ăn gì?"
Cô lại nhìn bàn thức ăn thảm hại, mếu máo:
"Không muốn ăn đồ xào nữa, ăn lẩu được không?"
"Được. Nhà em ở đâu?"
"Em... ở khu Vân Khôn." Khương Noãn Noãn theo phản xạ đáp.
"Anh qua đón em."
Chưa kịp từ chối, bên kia đã dập máy.
Khương Noãn Noãn ngẩn ra ba giây, rồi cuống cuồng chạy lên lầu thay đồ, túm vội túi xách, phóng thẳng ra ngoài, lái chiếc Audi bé nhỏ lao đến khu Vân Khôn.
Người đàn ông này... cũng lịch thiệp quá mức rồi đi!!
Xem ra cô cần sắp xếp thời gian sửa sang lại căn hộ thuê này, chứ sau này mà có đàn ông tới nhà thì... mất mặt lắm.

Nửa tiếng sau, cô chạy tốc độ tới Vân Khôn, lén đậu xe ở đối diện, rồi ra đứng ở cổng chờ.
Mấy bà cô mới nhảy quảng trường xong đang ngồi nghỉ ở bậc đá.
Chẳng mấy chốc, một chiếc Bentley sang trọng dừng lại ngay trước mặt Khương Noãn Noãn. Cô mỉm cười bước lên xe.
Xe vừa đi, mấy bà cô lập tức bàn tán rôm rả:
"Cô ta rốt cuộc làm nghề gì thế? Sao lúc nào cũng có người tới đón?"
"Tôi lần trước nộp tiền ở ban quản lý còn thấy, hình như mới dọn đến thuê thôi mà?"
"Thuê gì mà thuê, trước có thằng nhóc chạy xe ba gác chở về, sau đó lại có xe bảo mẫu sang chảnh tới đón, giờ thì Bentley! Toàn xe tiền tỷ đó."
"Chuẩn, tôi còn nhớ lần trước có người dắt xe máy vào sảnh... đêm hôm mà nhìn vẫn thấy rõ cái mặt, đẹp quá trời, trong khu ta làm gì có cô nào trắng trẻo như vậy."
"Chắc gì làm việc đàng hoàng... haiz."

Không hay biết mình bị nói xấu, Khương Noãn Noãn ngồi cạnh Trạch Hằng. Khi cô nghiêng đầu nhìn, gương mặt dịu dàng nho nhã ấy cũng vừa khẽ quay sang, ánh mắt ôn hòa giao nhau.
"Em muốn ăn ở đâu?"
Trước cú sốc nhan sắc, Khương Noãn Noãn bật thốt:
"Haidilao."
"...Haidilao?"
Trạch Hằng thoáng ngạc nhiên, ánh mắt lạ lẫm như không nghĩ cô lại chọn quán chuỗi lẩu bình dân.
Khương Noãn Noãn vừa định đổi ý để anh chọn chỗ sang trọng hơn, anh đã nói với tài xế:
"Đi Haidilao."
Cô mím môi -- chỗ đó đâu thích hợp bàn công việc...
"Hay là ăn xong rồi bàn?"
"Ừ, ăn trước rồi nói sau." Trạch Hằng mỉm cười, dáng vẻ mỹ nam bệnh nhược lại toát ra tự nhiên.
Tim Khương Noãn Noãn đập thình thịch.
"66, làm sao đây, nam phụ có vợ rồi mà cứ quyến rũ tôi thì sao?"
Hệ thống 66:
[Nam phụ vốn chẳng sống lâu, yêu đương vụng trộm cũng tính là thúc đẩy tình cảm nam nữ chính mà?]
"..." Cậu định phó mặc hả?

Xe dừng dưới tòa nhà Lăng Cảng.
Haidilao nằm trên tầng, họ phải đi thang máy lên.
Đêm đã gần 9 giờ, trung tâm thương mại sắp đóng cửa.
Nhớ lại dáng vẻ bệnh nhược của Trạch Hằng lần trước rời viện, Khương Noãn Noãn nhanh chân xuống trước, chạy sang mở cửa, chìa tay về phía anh ân cần:
"Em đỡ anh, coi chừng."
Trạch Hằng thật ra không yếu ớt như thế, nhưng không từ chối, đưa bàn tay thon dài cho cô.
Da anh hơi lạnh, lòng bàn tay mịn màng, cảm giác cầm cực dễ chịu.
Khương Noãn Noãn thầm xuýt xoa, một tay nắm tay anh, một tay đỡ cánh tay anh đi.
Trên người anh vẫn thoang thoảng mùi thuốc nhạt nhòa, nhưng khi kề sát lại dày đặc đến mức khiến người ta ngây ngất.
"Làm phiền em rồi." Trạch Hằng nói lời áy náy.
"Không sao, em nghĩ chắc anh cũng ít ra ngoài, thi thoảng hít thở chút không khí cũng tốt mà."
Lúc này quán gần như chỉ còn bàn họ, yên tĩnh bất ngờ.
Biết anh cần ăn nhạt, cô gọi một nồi nấm một nồi cà chua, thêm toàn rau hữu cơ với thịt bò hảo hạng.
Trạch Hằng nhìn ra sự tinh ý của cô, mỉm cười dịu giọng:
"Em gọi món em thích đi."
"Em ăn gì cũng được, không kén đâu." Khương Noãn Noãn nhận tạp dề từ phục vụ, rồi liếc sang chiếc sơ mi lụa màu be trên người anh, thấy quý giá quá, bèn đứng dậy chủ động giúp anh buộc tạp dề.
Ngón tay cô lướt nhẹ qua cổ anh, vòng qua lưng thắt nút, chẳng hề nhận ra đôi mắt sâu thẳm kia đang dõi chặt lấy mình.
"Anh thật ra... vẫn tự lo được cuộc sống." Anh khẽ nói, như muốn giữ lại chút thể diện.

Bình Luận

0 Thảo luận