Trạch Hằng không buông tay, cẩn thận đỡ Khương Noãn Noãn, loạng choạng bước đến bên đường rồi ngồi xuống vỉa hè.
Anh đưa tay kéo váy cô lên một chút, đôi gối vốn đã có vết thương cũ còn chưa lành, bây giờ trên bắp chân lại thêm nhiều vết xước, da bị trầy một mảng lớn.
"Chân có cử động được không?"
Anh hỏi với giọng nghiêm túc.
Khương Noãn Noãn thử xoay nhẹ cổ chân trái, nhăn mặt:
"Trật rồi."
"Xin lỗi." Trạch Hằng cụp mắt xuống, ánh nhìn tối lại đầy áy náy.
"Không sao, em không sao." Khương Noãn Noãn theo phản xạ đưa tay chạm lên mặt anh, "Chỉ bong gân thôi, sẽ nhanh khỏi mà."
Trạch Hằng ngẩn người, nghiêng đầu nhìn cô, khó đoán mà hỏi:
"Em học cái cách an ủi này từ ai vậy?"
Khương Noãn Noãn cũng khựng lại, trước đây cô đâu ít lần xoa mặt anh. Cô cúi đầu, lí nhí đáp:
"Từ bảo mẫu, em mà ngã thì dì ấy cũng xoa mặt em... Aiyo, hình như chân lại đau hơn rồi."
Trạch Hằng dời tầm mắt, không truy hỏi thêm.
Cảnh sát giao thông và xe cứu thương đến nơi. Vì hai người đi thẳng, còn xe ba bánh lao ra từ ngõ phải, nên trách nhiệm chính thuộc về tài xế ba bánh do rẽ mà không quan sát. Bọn họ chỉ chịu trách nhiệm phụ.
Cuối cùng cả hai đều được đưa vào bệnh viện.
Ở nhà chờ mãi không thấy Khương Noãn Noãn về, bảo mẫu nhận được điện thoại từ bệnh viện thì hoảng hồn, vội vã cầm túi chạy ra ngoài.
"Con làm sao mà lại học được cái trò trộm xe điện của dì hả! Nguy hiểm quá đi mất!"
"Trước giờ con ngoan lắm mà Noãn Noãn, sao lần này lại như thế! Con làm dì sợ muốn rớt tim ra rồi."
Trong phòng ngoại khoa vang lên tiếng bảo mẫu trách mắng cùng giọng Khương Noãn Noãn nũng nịu xin lỗi.
Trạch Hằng thì vừa được băng bó vết thương ở gót chân xong, cũng mới kết thúc cuộc gọi video với ba. Anh lặng lẽ đứng tựa cửa, nghe rõ hết, hơi thở có phần khó khăn, lòng bàn tay áp chặt lên ngực.
Bảo mẫu bước ra thấy anh, giọng càng nặng:
"Nó không chịu nói thật, cứ nhận hết lỗi về mình. Có phải cậu xúi giục nó không, nửa đêm còn đi phóng xe, nguy hiểm chết người!"
Trạch Hằng cúi mắt, bỏ tay xuống, im lặng chịu đựng những lời trách. Đợi bà nói xong, anh mới cất giọng khẽ:
"Xin lỗi. Xe điện tôi sẽ đền cho dì một chiếc mới. Ngoài ra tôi sẽ trả thêm tiền, để cô ấy có thêm một tháng nằm viện điều dưỡng cho tốt."
Thái độ nhận lỗi chân thành, bồi thường cũng thỏa đáng, mà Khương Noãn Noãn không bị thương quá nặng, bảo mẫu suy nghĩ một lát, rồi thở dài:
"Thôi được rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=373]
Tôi nghe cảnh sát nói cũng do xe ba bánh bất ngờ lao ra, may mà cả hai không sao. Cậu đưa tôi đi đóng viện phí đi, tôi mang sổ bệnh án và chứng minh thư của Noãn Noãn theo rồi."
Trạch Hằng gật đầu. Nhưng khi rời tường đứng thẳng, trước mắt tối sầm, vô số chấm đen chớp loé, tim đập loạn khiến tầm nhìn mờ đi, anh há miệng thở dốc mấy hơi nặng nề.
Bảo mẫu đi trước vài bước, chợt nghe phía sau "rầm" một tiếng.
Bà quay lại, vỗ đùi hét lớn:
"Trời ơi!" rồi hốt hoảng chạy về: "Cậu trai trẻ! Bác sĩ! Mau, bác sĩ đến đây!"
Tiếng kêu ngoài hành lang khiến bác sĩ đang dán gạc cho Khương Noãn Noãn cũng lập tức bỏ đồ, chạy ra. Vừa thấy liền hô hoán:
"Đẩy giường! Nhanh lên, có bệnh nhân cần cấp cứu ở cửa ngoại khoa!"
Khương Noãn Noãn biết ngay người ngã là ai, không kịp xỏ giày, cắn răng nhảy lò cò, lê cái chân bị thương chạy ra.
Trạch Hằng nằm đó, mặt trắng bệch, ống quần còn dính máu từ vụ tai nạn.
"Trạch Hằng!"
Khương Noãn Noãn cuống cuồng. Bảo mẫu vội ôm chặt lấy cô:
"Này này tổ tông của dì, con đừng chạy lung tung! Chân con toàn vết thương, đừng lại đó cản bác sĩ."
Cô bị giam trong vòng tay bảo mẫu, chỉ có thể nhìn Trạch Hằng hôn mê được hai bác sĩ khiêng đi, gấp gáp đưa vào phòng cấp cứu.
"Đáng lẽ con không nên đưa anh ấy đi ăn khuya..."
Cô cắn móng tay, vành mắt đỏ hoe.
Thật sự không nên vì thấy anh buồn bực lâu quá mà mềm lòng, dắt đi ra ngoài, để xảy ra chuyện này.
Bảo mẫu vỗ lưng cô, nhanh chóng an ủi:
"Rõ ràng là do mẹ nó sai. Ngày nào cũng bỏ đi, thuê vệ sĩ nhốt trong nhà, như thế mới khiến nó phản nghịch. Hoàn toàn không phải lỗi của Noãn Noãn!"
Khương Noãn Noãn bị đẩy trở lại phòng ngoại khoa băng bó nốt, rồi ngồi xe lăn giục bảo mẫu đi xem tình hình Trạch Hằng.
Lúc này, tin tức truyền đến tai Vân Tiệp, bà ta cũng hớt hải chạy tới.
Nghe nói là con bé hàng xóm dắt con trai mình "bỏ trốn", vừa thấy Khương Noãn Noãn còn dám chờ ở cửa, cơn giận bùng lên, sấn đến định tát.
"Chính mày dắt con tao đi ra ngoài bị thương đúng không! Mày có biết nó bị bệnh tim không! Mày muốn nó chết hả?"
Bảo mẫu làm việc tay chân lâu năm, phản xạ nhanh, liền chụp cổ tay bà ta bẻ mạnh ra sau, chắn Khương Noãn Noãn phía sau như gà mẹ bảo vệ gà con.
"Làm cái gì thế! Con gái nhà tôi mới tí tuổi đầu, con trai chị thì bao nhiêu rồi? Cảnh sát cũng nói là nó lái xe tông phải, chị bị thần kinh à?!"
Vân Tiệp còn chưa kịp đáp, bảo mẫu đã nã pháo liên hồi, mắng thẳng vào mặt, khiến mấy người nhà bệnh nhân xung quanh cũng hóng chuyện.
"Thử hỏi có ai làm mẹ như chị không, ngày nào cũng ăn mặc loè loẹt đi chơi, bỏ mặc con trai khoá trong nhà. Người ta không biết còn tưởng chị ra ngoài hú hí với đàn ông không tiện đem con theo!"
Một câu đã chọc trúng tim đen, Vân Tiệp nghẹn lại, mặt đỏ bừng:
"Đừng có ăn nói bừa bãi! Không có giáo dục gì hết! Chả trách con nít nhà chị cũng là đồ côn đồ!"
"Này, còn dám nói Noãn Noãn nhà tôi là côn đồ!" Bảo mẫu hùng hổ xắn tay áo, quát to:
"Con trai chị tận 20 tuổi rồi, chính miệng nó nói muốn dắt Noãn Noãn đi chơi. Ai dụ dỗ ai còn chưa rõ chắc? Chị bớt giả vờ đi! Chị mất tích suốt ngày, chồng chị có biết chị về huyện là để làm gì không?"
Quả thực, từ lúc nhà họ chuyển đến, bảo mẫu chưa bao giờ thấy qua cha của Trạch Hằng.
Mà bà ta cũng không thể thấy được, bởi ông ta còn đang "lăn lộn" ở nước ngoài.
Chuyện nhà giàu thì khác hẳn thường dân, nói ra chỉ khiến người ta sốc.
Vân Tiệp kìm nén, trán gân xanh nổi lên mà chẳng thốt nổi câu nào, lời lẽ thô tục thì càng chẳng nói được.
Thấy bà ta tức đến phát run, Khương Noãn Noãn kéo áo bảo mẫu, khẽ nói:
"Đợi bác sĩ bảo anh ấy không sao, mình về nhà thôi."
"Về gì mà về, chúng ta đã nói là phải nhập viện rồi." Bảo mẫu không chịu, hơn nữa xe điện cũng hỏng mất, nhất định phải có câu trả lời.
Khương Noãn Noãn nghĩ một chút, ngoan ngoãn gật đầu.
Khuôn mặt cô bé chưa lớn hẳn, nét đẹp trong sáng, khí chất tự nhiên, nhìn thế nào cũng không giống "côn đồ" như lời ác ý kia.
Một y tá thấy mắt cô đỏ hoe như thỏ con tội nghiệp, lén đưa cho cô viên kẹo:
"Để tôi dẫn hai người đi làm thủ tục nhập viện. Ngày mai còn phải xếp hàng làm nhiều xét nghiệm, tối nay đừng lo quá, nghỉ sớm đi."
Sau đó, nghe tin Trạch Hằng đã qua cơn nguy hiểm, không có gì nghiêm trọng, Khương Noãn Noãn ở phòng bệnh thường, không dám ra ngoài gây chuyện.
Bảo mẫu về nhà lấy đồ thay, tính ở lại chăm sóc, cũng tiện vì mấy hôm nữa con trai bà xuất viện về nhà, đi thăm cũng gần.
Khương Noãn Noãn đoán chắc Vân Tiệp sẽ sắp xếp cho Trạch Hằng ở phòng đơn, nên nghĩ mai dậy rồi đi thăm cũng không muộn.
Trải qua chuyện hãi hùng như thế, cô mệt rã rời, vừa chạm gối đã ngủ say.
Khoảng một giờ sáng, bệnh nhân cùng phòng bị lay dậy, Trạch Hằng lặng lẽ đưa anh ta 500 tệ, khẽ bàn về việc đổi sang phòng đơn.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận