Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 226: Trái gà phải vịt

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:31:44
Quán bar cách bệnh viện không xa, nên cả hai cùng đưa Trạch Lâm đến viện.
Trùng hợp thay, Hồng Tỷ bị hủy dung cũng đang cấp cứu ở đây. Không chỉ quán bar bị niêm phong, mà ngay khi bà ta vừa ra khỏi phòng cấp cứu liền bị cảnh sát ấn xuống đất điều tra.
"Em ăn tối chưa?" Trạch Hằng hỏi.
Khương Noãn Noãn lắc đầu: "Chưa."
Hai người ngồi trong phòng bệnh của Trạch Lâm. Anh đang truyền dịch, còn họ thì ăn sushi thượng hạng được mang vào.
Thời gian trôi qua từng phút. Trạch Lâm dần tỉnh, mí mắt khó nhọc động đậy. Ánh đèn chói chang trên trần khiến anh khó chịu, nghiêng đầu sang thì bắt gặp cảnh tượng anh trai mình dùng bàn tay đeo vòng Phật chậm rãi gạt hạt cơm nơi khóe môi Khương Noãn Noãn, ánh mắt dịu dàng đến mức như muốn tràn ra ngoài.
"Ăn chậm thôi."
"Em đói mà, cả tối chưa có gì vào bụng."
Khương Noãn Noãn cũng đáp lại bằng nụ cười, còn làm vài động tác nhỏ đáng yêu -- những thứ cô chưa bao giờ thể hiện trước mặt Trạch Lâm.
Trạch Lâm bỗng thấy cơ thể càng khó chịu, khó chịu đến mức chỉ muốn đập nát thứ gì đó.
Anh gằn giọng: "Ồn chết đi được."
Âm thanh bỗng ngưng bặt. Khương Noãn Noãn quay sang nhìn, khẽ liếm môi. Ngay khoảnh khắc ấy, cô lại được đút thêm miếng sushi.
"Trạch Lâm, anh có đói không? Muốn tôi đút cho ăn không?"
Trạch Hằng hoàn toàn lờ đi ánh mắt như muốn giết người của em trai, rút giấy lau tay rồi nói:
"Nó còn sức thế kia thì không đói đâu. Ăn xong em cứ về nghỉ, không cần canh."
Khương Noãn Noãn: "Đợi anh ấy truyền xong thôi, cũng chẳng lâu."
Trạch Hằng mỉm cười, dịu giọng: "Vậy thì ngồi với anh thêm cũng được."
Họ ít khi gặp nhau, ở thêm chút cũng tốt.
Trạch Lâm hít sâu mấy lần, cuối cùng quay người lại, kim trên mu bàn tay cũng bật ra. Dạ dày quặn thắt, anh khàn giọng rống: "Tôi buồn nôn."
Thấy vậy, Khương Noãn Noãn vội đứng dậy vòng qua Trạch Hằng lấy chậu, đặt trước mặt Trạch Lâm:
"Đừng nôn xuống sàn."
Cô nhấn chuông gọi y tá, còn mắt chăm chăm nhìn máy đo nhịp tim đang liên tục tăng vọt. Toàn bộ rượu anh uống tối nay đều ói sạch vào chậu.
Trong phòng toàn là mùi nôn nồng nặc cùng tiếng rên đau đớn. Khương Noãn Noãn cúi xuống vỗ lưng, dịu giọng an ủi:
"Ói ra sẽ thấy dễ chịu hơn."
Cô chẳng hề ghê tởm đống bẩn thỉu kia, đợi anh nôn xong còn chủ động bưng chậu đi đổ. Trạch Hằng kéo tay cô giữ lại:
"Để anh."
"Không sao, anh vừa ra viện, ngồi nghỉ đi." Khương Noãn Noãn ôm chậu vào nhà vệ sinh, không nhìn thấy phía sau, ánh mắt Trạch Hằng hướng về em trai lạnh lẽo đến cực điểm.
Trạch Lâm thở dốc, khàn khàn nói:
"Anh đau lòng rồi à?"
Vì cô còn đang trong toilet rửa chậu, Trạch Hằng không phát tác, chỉ bình tĩnh đáp bằng giọng ôn hòa, không hề có dao động:
"Còn dám gây rắc rối cho cô ấy nữa, anh bắt Phó Dĩnh nhảy từ tầng thượng bệnh viện xuống."
Trạch Lâm ho khan, khóe mắt đỏ ngầu:
"Hôm nay là cô ta tự tìm đến tôi trước."
Một y tá vừa vào giúp anh cắm lại kim, bầu không khí quỷ dị giữa hai anh em khiến da đầu cô run lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=226]

Đến khi Khương Noãn Noãn bưng chậu sạch ra, áp lực ấy mới tan biến.
Trạch Hằng rút giấy ở đầu giường, nắm lấy cổ tay cô, cẩn thận lau khô:
"Mùi ghê quá, em có muốn ra ngoài không?"
"Đợi thêm lát, mở cửa sổ thông khí là được." Khương Noãn Noãn nghi ngờ Trạch Hằng vốn chẳng muốn quản Trạch Lâm, hơn nữa tối nay cô cũng có phần trách nhiệm, nên ở lại thêm cũng không sao.
Chỉ còn một chai dịch nữa. Cửa sổ mở, gió lạnh ùa vào, y tá mang thêm chăn. Ban đầu chăn đưa cho Trạch Hằng, nhưng anh lại đắp lên chân Khương Noãn Noãn.
Cô mở chăn chia cho anh một nửa, định lấy điện thoại g.i.e.t thời gian mới sực nhớ đã hỏng vì dính nước, đành đặt tay trên chăn.
Ngón tay thon dài của Trạch Hằng cũng luồn vào, khẽ móc lấy tay cô, rồi đan chặt mười ngón.
Khương Noãn Noãn liếc anh, thấy môi anh mấp máy, không phát ra âm thanh -- chỉ một chữ: Bí mật.
Họ đã cùng nhau giữ quá nhiều bí mật rồi.
Cô khẽ cười, gật đầu.
Trong phòng yên tĩnh.
Ăn no dễ buồn ngủ, nhất là khi không có điện thoại giải trí. Khương Noãn Noãn mệt, dựa lưng vào sofa, từ từ nhắm mắt. Bên cạnh, Trạch Hằng đứng dậy đi toilet.
Dưới tầng bệnh viện, chiếc Maybach đỗ cạnh xe Audi. Cố Đình Yến bước xuống, thoáng liếc biển số, rồi đi thẳng vào viện.
Sau khi xuống máy bay, hắn chưa hề về nhà. Tin nhắn cuối cùng trong điện thoại là khi đến thăm Phó Dĩnh tại bệnh viện. Điều tra sơ qua, hắn biết ngay chiều nay Trạch Lâm đã xảy ra chuyện.
Hắn ghé qua phòng Phó Dĩnh trước, vừa khéo thấy Phó Thi Lưu đang kiên nhẫn khuyên em gái bỏ thai.
"Đó chỉ là một tên ngư dân hèn mọn, nhìn cũng chẳng thông minh. Người nhà ta sao có thể chấp nhận đứa con của hắn?"
"Nghe chị đi, bỏ nó đi, coi như chị cầu xin em. Trạch Lâm tốt thế, yêu em thật lòng, em sẽ hạnh phúc bên anh ấy."
Phó Dĩnh mỉa mai:
"Các người chẳng phải đều biết đó là một kẻ điên từng g.i.e.t người sao? Vậy mà chị còn muốn đẩy tôi vào hố lửa? Nếu chị thấy anh ta tốt vậy, sao chị không yêu đi? Tôi không vừa ngu vừa hám tiền."
"Cô!" Phó Thi Lưu tức tối bật dậy. Ngoài cửa thoáng qua một bóng dáng quen thuộc khiến cô ta sững lại. Vội vã đuổi theo, nhưng đúng lúc thang máy đóng, chỉ kịp chạm phải ánh mắt hờ hững băng lãnh xuyên qua khe cửa.
Phó Thi Lưu cay xè sống mũi, run rẩy gọi điện, nhưng không kết nối được.
Họ vốn chẳng còn liên hệ, nay cô ta còn bị anh bắt gặp bộ dạng ác độc ép người phá thai, thật mất mặt.
Phó Thi Lưu siết chặt di động, gắng trấn tĩnh rồi tìm đến bác sĩ phụ trách Phó Dĩnh:
"Ngày mai hãy mời bác sĩ sản khoa làm thủ thuật phá thai."
Bác sĩ do dự:
"Chuyện này phải tôn trọng ý kiến sản phụ chứ?"
Phó Thi Lưu gằn giọng:
"Tôi là chị ruột của cô ấy. Đứa con trong bụng là bị lừa gạt mà có, tôi nói bỏ là bỏ!"
Cuối cùng cô ta nhờ đến mối quan hệ riêng, thậm chí báo lên viện trưởng. Bác sĩ buộc phải đồng ý, sắp xếp ca phá thai cho ngày mai.
Cố Đình Yến được y tá dẫn đến phòng bệnh của Trạch Lâm, vừa lúc Trạch Hằng từ toilet đi ra. Hai người chạm mặt.
"Sao anh lại tới?" Trạch Hằng hỏi.
Cố Đình Yến liếc sang Khương Noãn Noãn đang ngủ, ánh mắt dịu lại:
"Đón người. Cô ấy gây phiền phức cho anh sao?"
Trạch Hằng ngồi lại cạnh Khương Noãn Noãn, dịu giọng:
"Là em trai tôi bị bỏ thuốc, liên lụy đến cô ấy."
Cố Đình Yến nhìn sang giường bệnh. Trạch Lâm vì tác dụng thuốc mà ngủ say.
Hắn ngồi xuống phía đối diện, kéo quần tây chỉnh lại:
"Nói xem chuyện gì đã xảy ra?"
Khương Noãn Noãn bị tiếng nói hai bên làm tỉnh. Mắt mở ra, nhìn trái -- là Trạch Hằng quen thuộc. Quay phải -- lại chạm ngay ánh mắt đen thẳm dưới hàng mày rậm. Nhận ra người kia là cây ATM của mình, cô lập tức thấy tê rần cả da đầu.
Ừm... tình huống này thật sự...
"Anh sao lại đến đây?" Cô chóng tay lên sofa ngồi bật dậy, trong lòng hoang mang.
"Em không nghe điện thoại, tôi đến xem." Cố Đình Yến đưa tay chỉnh lại tóc cô còn rối phía sau.
Trạch Hằng giữ phong độ, bình tĩnh quan sát cảnh cố tình thân mật kia, nhưng bàn tay dài vẫn len lỏi trong chăn, siết chặt lấy tay Khương Noãn Noãn, đan chặt mười ngón.
"Á..." Cô nhăn mặt, cố gắng kìm sự hoảng loạn: "Anh làm đau em."
Cố Đình Yến buông tay, nhưng lập tức đặt lên mu bàn tay cô, bao trọn lại:
"Điện thoại em đâu?"
Trái phải đều bị nắm giữ, tim Khương Noãn Noãn như muốn vọt lên cổ họng. Cô gắng giữ bình tĩnh:
"Lúc bảo Trạch Lâm ngâm nước hạ nhiệt, điện thoại em cũng ngâm theo rồi."

Bình Luận

0 Thảo luận