Trạch Hằng ngẩng mắt, nhìn gương mặt vẫn còn sạch sẽ của cô, cố ổn định cảm xúc:
"Trên đường về bị ngã sao?"
Bảo mẫu vội vàng ôm lấy cô kéo vào nhà:
"Ôi trời ơi, bảo bối của tôi, sao lại thành ra thế này."
Khương Noãn Noãn quay đầu, mấp máy môi:
"Ra ban công rồi nói."
Trạch Hằng chờ gần một tiếng đồng hồ, ban công đối diện mới có người đẩy cửa ra, cô gái xõa tóc dài, đi đến chỗ gần với anh.
Ánh mắt anh rơi xuống hai đầu gối đã bôi thuốc đỏ sẫm lại, trong lòng chỉ thấy một cô gái nhỏ bé yếu ớt như vậy, mà người nhà chẳng biết cách bảo vệ cho tốt.
"Hôm nay bảo mẫu không đến đón em à?"
Khương Noãn Noãn gật đầu:
"Em tự đi về, trên đường gặp Lưu Tuyết."
Cô không nói chi tiết, chỉ thử thăm dò:
"Anh biết ai là người báo cáo chưa?"
Trạch Hằng hỏi ngược lại:
"Cô ta đẩy em?"
Khương Noãn Noãn vội vàng lắc đầu:
"Không phải, là... bạn trai của cô ta."
Trạch Hằng gật đầu, rồi mới trả lời câu hỏi của cô:
"Là ba của cô ta báo, lấy một vạn tiền thưởng."
"Vậy họ sẽ bị trừng phạt gì?"
Anh ngừng lại một chút:
"Em thật sự muốn biết?"
"Ừm, em tò mò." Khương Noãn Noãn chớp mắt.
Ánh mắt anh lại lướt qua vết thương ở chân cô:
"Được, mai em đi cùng anh một chuyến."
"Vâng."
Cuộc đối thoại đến đây rơi vào yên lặng.
Khương Noãn Noãn ngẩng đầu nhìn bầu trời đêm, sao đã hiện, hít một hơi thật sâu luồng không khí trong lành.
Trạch Hằng nhìn cô, bỗng hỏi:
"Rất đau sao?"
Cô lắc đầu, nụ cười ngọt như tẩm mật:
"Không sao đâu, ngày mai đi lại không có vấn đề."
Anh vốn không định để cô đi lại.
Trạch Hằng mấp máy môi:
"Có cần anh thay em xả giận không?"
Khương Noãn Noãn suy nghĩ rồi hỏi:
"Giống như lần trong phòng bao kia?"
Anh do dự chốc lát, rồi quyết định dỗ dành cô:
"Cũng cho hắn ngã một cái, trầy hai đầu gối nhé?"
"Haha, được thôi." Khương Noãn Noãn cười cong mắt, lại làm ra vẻ nghiêm túc:
"Nhưng em không muốn anh lại vì em mà gây chuyện, vào đồn công an sẽ để lại án tích đấy."
Trạch Hằng nhận ra, quả thật gia đình này đã bảo vệ cô bé quá tốt, ngây thơ đến mức cứ nghĩ anh là người tốt.
"Về ngủ đi, hàng xóm nhỏ."
...
Sáng hôm sau, bảo mẫu chuẩn bị xong bữa sáng cho Khương Noãn Noãn, lại bất ngờ nhận được điện thoại từ bệnh viện gọi đi nộp phí nằm viện cho tuần tới, bà phải vội đến đó.
Xác nhận cô có thể ở nhà nghỉ ngơi một mình, bảo mẫu rửa bát xong mới rời đi.
Ăn sáng xong, mặc chỉnh tề, Khương Noãn Noãn chưa đợi lâu đã nghe tiếng gõ cửa.
Hôm nay vệ sĩ không ngăn Trạch Hằng. Anh mặc áo sơ mi thoải mái cùng quần dài, khuyên tai hình thánh giá ở tai sáng loáng chói mắt.
Khương Noãn Noãn vẫy tay:
"Chào buổi sáng."
Trạch Hằng cong môi, tránh bàn tay bị thương của cô, đưa hộp sữa mang từ nhà đến:
"Cầm lấy."
Trên hộp in tiếng Anh.
Anh xoay lưng lại, ngồi xổm xuống, cho rằng cô nhìn không hiểu, liền nói:
"Uống vào thì sẽ cao hơn."
Khương Noãn Noãn ngẩn ra:
"Anh ngồi xuống làm gì vậy?"
"Đưa em xuống lầu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=368]
Gương mặt tinh khiết ấy quay lại, giọng nói lười nhác:
"Hay là em gái nhỏ tầm tuổi này thích được bế công chúa hơn?"
Thấy anh định đứng dậy, cô vội nhào lên lưng, ôm cổ anh, lí nhí:
"Em mặc váy, bế như vậy sẽ hở mất."
Trạch Hằng khẽ cười, lúc cõng cô lên, cổ tay lạnh lẽo ép sát lưng váy, phía sau lưng là một cục nho nhỏ mềm mại, chẳng nặng bao nhiêu.
Anh bế cô vào xe, rồi tự mình ngồi vào.
Khương Noãn Noãn hỏi:
"Mẹ anh đồng ý cho anh ra ngoài rồi à?"
Trạch Hằng xoa đầu cô:
"Không, chỉ là có chuyện anh cần phải làm."
...
Ga tàu cao tốc trong huyện vẫn đang xây dựng, toàn bộ tuyến đường sắt này đều do nhà họ Trạch đảm nhận.
Hôm nay trong công ty xây dựng, tất cả mọi người đều mặc đồng phục chỉnh tề, đeo thẻ công nhân.
Nghiêm Phong từ đại viện vội vàng chạy đến chấm công, đeo thẻ lên cổ, hỏi đồng nghiệp:
"Hôm nay có chuyện gì thế? Sao ai cũng nghiêm túc vậy?"
Người kia trả lời:
"Cấp trên xuống kiểm tra tiến độ, lát nữa còn đến công ty xem, anh đang thời gian xét thăng chức đấy, làm việc cho cẩn thận."
Nghiêm Phong đáp:
"Ôi, được rồi."
Ông ta đi ăn sáng ở nhà ăn, xung quanh mọi người đang bàn tán chuyện sảnh lớn nhất trong thành phố là KTV với phòng game đều đóng cửa.
"Nghe nói người báo cáo bị đánh nhập viện rồi, nghiêm trọng lắm, thành liệt nửa người cơ?"
"Trời đất, liệt nửa người? Anh nghe ai nói thế?"
"Tôi có bạn đi ngang thấy, thằng nhóc ấy bị người ta khiêng ra, máu me đầy mình, chẳng chỗ nào còn lành lặn."
Nghiêm Phong ngoài miệng phụ họa, trong lòng cũng sợ hãi, quả thật đã lâu ông ta chưa gặp người đàn ông ở 301 tòa 3, có vẻ như thật sự nằm viện không dậy nổi.
Cũng may ông ta lanh trí, bảo con gái đổi trắng thay đen, bịa một chuyện, nếu không trận đòn đó đã rơi lên đầu ông rồi.
Đang mừng thầm thì loa nhà ăn vang lên:
"Nghiêm Phong, mời lập tức đến văn phòng tổng giám đốc. Nhắc lại lần nữa, Nghiêm Phong..."
Nghiêm Phong ngơ ngác, lau miệng, bưng khay đứng dậy. Đồng nghiệp bên cạnh giữ anh lại, cười nói:
"Có phải sắp được thăng chức rồi không? Anh cũng xin xét hai năm rồi mà."
"À... có lẽ là gọi tôi nói chuyện đó." Nghiêm Phong cười hí hửng: "Đến lúc đó tôi mời mọi người ăn mừng."
Mấy hôm trước ông t còn biếu tổng giám đốc vài cây thuốc Trung Hoa, thêm mấy ngàn tệ thẻ siêu thị, việc này chắc chắn phải làm cho chắc.
Chỉnh lại trang phục, Nghiêm Phong mặt đầy nụ cười chuyên nghiệp, bước vào văn phòng.
"Giám đốc... ơ?"
Ông ta thấy giám đốc đang đứng rót trà, còn người thanh niên kia... nhìn quen đến lạ.
Người ngồi ở ghế chính bắt chéo chân, mái tóc vàng óng, những ngón tay dài xoay cây bút, thản nhiên tiếp lời ông ta đang nghẹn:
"Cuối cùng cũng gặp được ông rồi, ông Nghiêm."
Khương Noãn Noãn ngồi bên sofa mềm mại, đang uống sữa bổ sung canxi. Trông thấy Nghiêm Phong đã trung niên sợ hãi cứng đờ tại chỗ, thân thể chẳng dám động, ánh mắt như thể thấy ma.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận