Mười giờ sáng.
Dưới sự hướng dẫn của huấn luyện viên, Khương Noãn Noãn hoàn thành xong bài tập luyện thường ngày, rồi xuống lầu ăn bữa sáng mà bảo mẫu chuẩn bị.
66 đột ngột xuất hiện, quả cầu tua rua màu hồng từ trong hư không nhảy ra ngay trước mặt cô, dọa cô suýt chút nữa trượt chân ngã lăn từ trên cầu thang xuống.
"66!"
Bảo mẫu ngẩng đầu nhìn một cái, khó hiểu hỏi: "Sao vậy Khương tiểu thư?"
"Không... không có gì."
Khương Noãn Noãn ngồi xuống bậc thang, tiện tay phủ chiếc khăn lông trên vai lên đầu 66, rồi ôm nó trong lòng, bình ổn lại cảm xúc.
"Bữa sáng cứ để đó đi, lát nữa tôi sẽ ăn."
Cô quay về phòng ngủ, đóng cửa lại, ném nó lên giường, cau mày hỏi: "Cậu làm trò gì vậy? Không phải đã nói là sẽ không gặp lại nữa sao, sao tôi vẫn thấy được cậu?"
66 ngồi trên khăn lông, mấy sợi xúc tu màu hồng căng thẳng quấn lấy nhau, dè dặt nói: [Xảy ra chút ngoài ý muốn, tôi cần cô giúp đỡ.]
"Tôi đâu có chết, chẳng phải chỉ có linh hồn mới thấy được cậu sao?" Khương Noãn Noãn xoa xoa cánh tay còn nóng ấm của mình.
66 ấm ức: [Là tôi tự gỡ bỏ phong ấn để gặp cô đó. Tôi không chui vào đầu cô nói chuyện được nữa rồi, bởi vì nhiệm vụ hoàn thành, khế ước cũng đã giải trừ mà.]
Khương Noãn Noãn an tâm ngồi xuống mép giường, đưa tay chọt đầu nó: "Nói đi, rốt cuộc có chuyện gì?"
[Sau khi cô rời đi, vận mệnh sắp xếp những hệ thống cấp cao hơn tôi tiếp tục sửa chữa thế giới. Họ bỏ ra giá lớn đưa bốn người làm nhiệm vụ đến đảm nhận vai nữ chính. Nhưng không biết vì sao, toàn bộ nam chính đều thức tỉnh.]
Giọng 66 như sắp khóc: [Bọn họ bây giờ đều bị khống chế rồi. Nam chính đang tìm cách gọi cô quay lại.]
"Vận mệnh? Đó là ai? Tôi hình như lần đầu nghe nhắc đến."
[Là vị thần cai quản tất cả thế giới trong sách, cũng là cấp trên cao nhất của chúng tôi.]
"Oh, vậy hình dáng của Ngài ấy giống cậu sao?"
66: [Ngài ấy là một quả cầu vàng to lớn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=382]
Cô có bị lạc đề không vậy? Sao lại hỏi cái này!]
Khương Noãn Noãn khẽ ho một tiếng: "Mấy người làm nhiệm vụ các cậu không đáng tin vậy à?"
[Không phải lỗi của họ đâu. Sau khi tôi bị hố, không phải dẫn đến việc cô -- một nhân vật phụ lại đi theo con đường của nhân vật chính đó sao? Vốn dĩ, cốt truyện nam nữ chính phải do ba người cùng nhau hoàn thành và mỗi người đều có kết cục viên mãn.]
[Nhưng vì cô biến mất, cộng thêm việc nam chính không biết vì lý do gì lại phát hiện sự thật của thế giới, họ muốn tìm được cô, muốn thoát khỏi thế giới thuộc về họ. Cô hoàn toàn trở thành chấp niệm của họ. Điều này khiến thế giới càng sụp đổ, ngay cả người làm nhiệm vụ cũng không cứu vãn nổi.]
Khương Noãn Noãn nhanh chóng hiểu ra vấn đề, hoặc nói đúng hơn, những suy đoán trước kia của cô đã sai.
Việc nữ chính nhất định phải cùng nam chính bên nhau trọn đời, chính là điểm mấu chốt phủ định suy đoán "cô là nữ chính" của bản thân.
Nói dễ hiểu hơn, lúc bắt đầu tiếp nhận nhiệm vụ, trong hai năm đầu cô thực sự chỉ là một nhân vật phụ làm nền. Đến hạn, nữ chính thật sự (người làm nhiệm vụ) mới xuất hiện để chính thức khởi động cốt truyện.
Nữ chính ở đây không phải chỉ nhân vật trong sách, mà là người thực hiện nhiệm vụ chỉnh sửa tuyến thế giới.
Bởi vì tất cả kịch bản mà 66 đưa cho cô đều bị chỉnh sửa, ngay cả hệ thống thông báo độ hảo cảm cũng có vấn đề. Điều này khiến cả cô và 66 cùng rơi vào một nhận thức sai lầm.
Dù là Phó Thi Lưu, Phó Dĩnh, hay Vinh Chiêu, tất cả đều chỉ là nhân vật phụ -- nhưng họ từng nghĩ họ là nữ chính. Chính vì vậy, sau này Khương Noãn Noãn mới phát hiện sự thật rằng mình đã nhận được "quyền nữ chính".
Thực ra cô chưa bao giờ cướp hào quang nữ chính của Phó Dĩnh và những người kia. Bản thân cô cũng không phải nữ chính, mà chỉ đi trước thời hạn, hoàn thành phần kịch bản vốn dĩ cần ba nữ chính cùng nhau trải qua.
Thì ra sự thật là thế này.
66 từng nói, trong một thế giới HE bình thường, nam nữ chính phải sống hạnh phúc trọn đời mới tính là kết thúc trọn vẹn.
Mà "kết thúc", cô nghĩ, cũng đồng nghĩa với việc thế giới đó ổn định lại.
Nhưng bây giờ làm sao để trọn vẹn đây?
Nữ chính (Khương Noãn Noãn) đã biến mất, hơn nữa nam chính còn phát hiện chân tướng thế giới, khiến sự việc càng thêm rối loạn.
"Tôi nhớ là Cố Đình Yến và Cố Thời Châu vốn dĩ đã là kịch bản song nam chính, tại sao bây giờ lại cử thêm một người?"
66: [Hắn thay đổi, trở nên mất kiểm soát, nên chúng tôi mới quyết định tăng thành bốn người cho đoàn nam chính. Nhưng cũng chẳng có tác dụng.]
Khương Noãn Noãn vuốt ve xúc tu hồng mềm mại của nó: "Vậy cậu muốn tôi làm gì? Xuyên trở lại? Dù có về, thì cũng không thể xé tôi thành bốn mảnh mà chia cho bọn họ được đâu."
Cô hạ giọng: "Với lại, tôi đã xác nhận với cậu rồi. Tôi đã khỏe mạnh, khế ước cũng giải trừ. Cậu không thể vô cớ ép tôi làm việc nữa."
66 nói: [Tôi đã bàn với 999 và 000. Họ đồng ý lấy một nửa phần thưởng từ các ký chủ của họ ra để cho cô. Chúng ta ký khế ước lại, xin cô quay về tìm cách xóa bỏ chấp niệm của bọn họ với cô và khiến họ từ bỏ việc khám phá hiện thực.]
Khương Noãn Noãn cười khẽ, không hề có chút thương xót nào cho đồng nghiệp cũ: "Không làm. Cậu cũng biết 100 tỷ trong tài khoản ngân hàng, chỉ riêng lãi hàng tháng cộng thêm chút đầu tư, đã đủ để tôi nằm hưởng phúc rồi. Tôi không thiếu tiền, cũng chẳng thiếu thứ gì cả. Con bài này chưa đủ."
66 bắt đầu lo lắng: [Nhưng cô phải biết, với cô mà nói, thế giới của nam chính vốn dĩ chỉ là một cuốn sách. Nếu bọn họ cố gắng phá vỡ ràng buộc này, chẳng khác nào tự thiêu chính mình. Họ sẽ chết! Toàn bộ thế giới đó sẽ biến mất!]
"Tại sao tôi phải thương hại cho một cuốn sách?" Khương Noãn Noãn vẫn lạnh nhạt: "Trừ phi cậu đưa ra thứ gì khiến tôi thật sự động lòng."
66 cuối cùng cũng hiểu ra, nhìn vào ánh mắt đầy tính toán của cô: [Thứ chúng tôi có thể cho ký chủ nhiều nhất chỉ là tiền bạc và thân thể. Cô không muốn những thứ này, vậy cô muốn gì?]
Khương Noãn Noãn đáp: "Thay đổi số phận của một nhân vật phụ."
66 lắp bắp: [Cô... cô đang nói đến Trạch Hằng?]
Không hiểu sao, nó lại nghĩ ngay đến người đàn ông đó.
Khương Noãn Noãn nhếch môi: "Trước đây lão phu nhân họ Trạch trách tôi, nói cả đời này anh ấy đã lãng phí trên người tôi, thật không đáng. Cậu còn nhớ tôi đã trả lời thế nào không?"
66 nhớ rất rõ, giọng nghẹn ngào: [Cô nói... nếu có cơ hội... nhất định sẽ bù đắp.]
Khương Noãn Noãn cười: "Tôi muốn anh ấy sống lại, xóa sạch tất cả ký ức liên quan đến tôi, để anh ấy yên ổn trở về làm nhân vật chính trong thế giới của anh ấy. Yên bình mà kết hôn, lập gia đình, sống hạnh phúc."
66: [Tôi còn tưởng cô sẽ đưa ra yêu cầu được ở bên anh ấy. Tất nhiên, cái cô vừa nói... cũng quá đáng rồi, vượt ngoài quyền hạn của tôi."]
"Ban đầu tôi nghĩ mình là người không có lương tâm, chỉ yêu tiền. Khi bước vào nhiệm vụ, tôi coi tất cả mọi người chỉ là nhân vật giấy nhợt nhạt."
Khương Noãn Noãn nhìn ra ngoài cửa sổ, ánh mắt thất thần: "Nhưng lòng người vốn phức tạp. Trong quá trình sống cùng họ, tôi chậm rãi nhận ra bản thân cũng đã thật sự trao đi không ít tình cảm."
Tim ai chẳng làm bằng thịt, làm sao có thể hoàn toàn vô tình?
"Cả đời này, tôi không nghĩ mình có thể trở thành một người yêu chung thủy, xứng đáng. Bởi vì tôi thích... tất cả. Mà tình cảm này không thể gom hết lại dồn cho chỉ một người đàn ông."
66: "..."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận