Phi Cẩm Triệu sững lại, gật khẽ:
"Ừ, ban ngày lại đến."
Khương Noãn Noãn nhìn đồng hồ, hỏi:
"Ngày mai anh còn đi làm à?"
Biết cô buồn ngủ, Phi Cẩm Triệu liền nói:
"Anh đưa em về."
Không cần phải nói, ngày mai anh chắc chắn vẫn sẽ đến công ty.
Khương Noãn Noãn kéo tay anh:
"Xa lắm, một đi một về thì trời sáng mất. Anh chắc chắn sẽ không kịp về nhà nghỉ ngơi, rồi lại đến công ty luôn."
Phi Cẩm Triệu lừa cô:
"Hôm nay cuối tuần, anh về nhà ngủ mà."
Lúc này, cửa phòng nghỉ bị Hà Huệ đẩy ra. Trên tay cô cầm xiên mực và lon coca, cười cười nói với anh:
"Phi tổng, ngày mai các nhà thiết kế sẽ đến vào buổi sáng, buổi trưa tôi vẫn đặt phòng ở chỗ cũ nhé?"
Trông thấy ông sếp lạnh lùng mặc vest cà vạt đang ôm một cô gái ngồi trên sofa, ánh mắt màu nâu nhạt thoáng quét qua, lạnh lẽo đến mức khiến người ta phát run. Hà Huệ cố gắng nặn ra nụ cười:
"Cảm ơn bà chủ đã mang đồ ăn khuya đến nha."
Cửa vừa khép lại, Khương Noãn Noãn liền nhướng mày:
"Đồ lừa đảo."
Phi Cẩm Triệu nắm chặt tay cô:
"Noãn Noãn, trước khi anh tiếp quản, công ty này luôn trong tình trạng lỗ vốn. Anh lấy danh nghĩa công ty đi vay ngân hàng, nhưng chẳng ngân hàng nào chịu cho vay. Anh phải tìm rất nhiều cách mới xoay sở được. Nội bộ công ty thì không tốt, anh phải bỏ tiền đưa mọi người đi chơi để điều chỉnh tinh thần, mới có thể làm việc được. Có rất nhiều việc anh buộc phải tự mình làm, em hiểu chứ?"
Nói là công ty, nhưng thật ra cũng chỉ là hai tầng văn phòng trong một tòa nhà, chẳng có quy mô hay quan hệ rộng lớn gì.
Cái "vụn vặt như hạt mè" này lại là cơ hội duy nhất để Phi Cẩm Triệu xoay mình.
"Em hiểu."
Khương Noãn Noãn gật đầu:
"Vậy thì ngủ cùng nhau đi."
Cô bước xuống khỏi đùi anh, đi khóa cửa phòng nghỉ, rồi lại ngồi xuống cạnh anh, kéo lấy chiếc áo vest sạch sẽ anh vừa thay ra.
"Em thấy sofa ở đây khá rộng, anh ngủ sofa nhé, Phi Cẩm Triệu? Mình ngủ cùng, trời sáng em mới về nhà, được không?"
Phi Cẩm Triệu cảm giác não mình hơi choáng, sững vài giây. Bị cô gái nhẹ nhàng kéo một cái, thân thể anh liền thuận theo ngả xuống sofa.
Khương Noãn Noãn tháo giày, co người nằm vào phía trong sofa, mở to đôi mắt cong cong mỉm cười nhìn anh:
"Nói gì đi chứ, không được sao?"
Anh nuốt khan, cởi áo vest, nằm xuống cạnh cô, rồi trải áo vest phủ lên cả hai người.
Sofa chỉ rộng đến vậy, hai người dính sát nhau. Lưng Khương Noãn Noãn áp vào thành sofa, giữa hai người không còn một khe hở, hơi thở quấn lấy nhau, nhiệt độ nóng bỏng đến mức khiến người ta run rẩy.
Anh nửa ôm lấy cô nằm nghiêng, giọng run run:
"Như này được không, có chật quá không?"
"Không chật."
Cô dụi đầu vào ngực anh, khẽ thở ra:
"Rất ấm áp."
Một lúc lâu sau, anh mới khẽ nói:
"Vậy thì ngủ như thế này đi."
Không chống nổi cơn buồn ngủ, Khương Noãn Noãn nhanh chóng chìm vào giấc mơ, hơi thở đều đặn. Phi Cẩm Triệu vừa thỏa mãn, vừa đau lòng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=288]
Anh cúi đầu, cẩn thận khẽ hôn vào mái tóc cô.
Một tia sáng mờ nhạt xuyên qua tầng mây u tối, rọi vào phòng nghỉ. Trong giấc mơ vài tiếng đồng hồ, khuôn mặt xinh đẹp của cô gái, mái tóc đen mượt qua kẽ tay, bờ môi cong cong nụ cười... cứ hiện lên trước mắt Phi Cẩm Triệu.
Thế giới vốn chìm trong màu mực u ám, lại có một người như sắc màu tràn vào, khơi dậy cảm xúc của anh, nắm giữ cuộc đời anh.
Gần sáng, ngoài trời đổ mưa, ánh sáng yếu ớt bị dập tắt, tiếng mưa rơi tí tách trên cửa kính vang vọng.
Khương Noãn Noãn cựa mình, chân không an phận chen vào giữa chân anh. Đôi mắt lờ mờ mở ra, theo bản năng tìm người trước mặt.
Phi Cẩm Triệu cũng mở mắt, đôi mắt mờ sương chạm vào mắt cô. Người từng xuất hiện vô số lần trong mơ, giờ đây thật sự ở cạnh bên, khiến anh thấy lòng tràn ngập an ủi, chẳng còn phân biệt nổi mơ hay thật.
Anh cúi đầu, thân thể khẽ nghiêng, áp sát cô hơn.
Khương Noãn Noãn mơ màng, lại lạc trong gương mặt tuấn tú kia, chủ động ngẩng đầu, đón lấy cái hôn anh muốn trao.
Môi vừa chạm, hương đào dịu nhẹ trên người cô lập tức thiêu đốt khát vọng anh vốn kìm nén. Ban đầu chỉ khẽ mút, rồi anh mở miệng ngậm lấy, dịu dàng hôn cô.
Cơ thể Khương Noãn Noãn bị anh ôm chặt, không thể động đậy, chỉ cảm nhận được sự thay đổi rõ rệt nơi thân thể anh, không khí trở nên nồng đậm khó tả.
Đôi mắt anh khép hờ, bàn tay giữ lấy eo cô, nụ hôn dần sâu hơn, tiếng nước vang lên, như muốn thăm dò cô hết lần này đến lần khác.
Cho đến khi chuông báo thức điện thoại reo lúc tám giờ sáng, tiếng chuông chói tai khiến động tác của anh đột ngột dừng lại. Một tay còn đặt trên dây kéo váy cô.
Môi rời nhau, Khương Noãn Noãn khẽ kêu một tiếng, đầu lưỡi tê rần, thở gấp nhìn anh.
Nhận ra bản thân vừa làm gì, Phi Cẩm Triệu vội dùng áo vest trùm kín đầu cô, không cho cô thấy dáng vẻ bối rối, rồi nhanh chóng trốn vào phòng tắm.
Thật ra làm vậy chỉ như che tai trộm chuông, hơi thở nóng rực vừa nãy ai mà không cảm nhận được.
Cô cuộn chặt áo vest, nằm thêm một lúc, nghe tiếng nước chảy không ngớt trong phòng tắm. Lười biếng gọi:
"Phi Cẩm Triệu, xong chưa đó?"
Trong đó vang lên giọng trầm khàn:
"Gì?"
Khương Noãn Noãn khoác áo vest bước đến:
"Em cũng muốn rửa mặt, sắp phải về nhà rồi."
Đáp lại cô chỉ có tiếng thở dồn dập nặng nề, bị tiếng nước che bớt nhưng càng lúc càng kịch liệt.
Biết rõ ngoài cửa là ai, người đàn ông dưới vòi hoa sen cơ bắp căng chặt, môi khẽ hé, tiếng rên bị anh cố nuốt xuống.
Cô gõ cửa:
"Anh ổn không?"
"Ừ."
Anh nhìn chằm chằm về phía cửa, cuối cùng nhịn không nổi, cánh tay run rẩy, giọng khàn nặng gọi tên cô:
"Khương Noãn Noãn..."
Nước trên tường cuốn theo dấu vết nhơ bẩn trôi xuống, bị dòng nước cuốn sạch.
Khương Noãn Noãn biết anh đang làm gì, vội lùi lại mấy bước. Khi anh bước ra, cổ áo sơ mi còn mở, ánh mắt màu nâu trà vương chút đỏ.
Cô theo bản năng liếc xuống bụng anh, quần tây nay đã bình ổn hơn trước.
Anh gắng giữ bình tĩnh, né ánh mắt cô, giọng khàn:
"Anh ra ngoài mua bữa sáng, em rửa mặt đi."
Không giải tỏa thì biết làm sao? Không thể cứ như vậy mà đối diện với cô.
Thấy tai anh đỏ bừng, Khương Noãn Noãn khẽ cười.
Lúc này, hệ thống 66 vang lên: [Từ tối qua cô canh cửa mang đồ ăn, đến việc ngủ chung sofa, tổng cộng tăng thêm 5 điểm. Hiện tại, hảo cảm là 80%, cô kiếm được 50 triệu.]
Nhưng chỉ ngủ được vài tiếng, dưới mắt Khương Noãn Noãn đã lộ quầng thâm, trên làn da trắng mịn càng rõ rệt.
Phi Cẩm Triệu mua về sữa đậu nành nóng và vài cái bánh bao thịt. Hai người ăn xong, anh chỉnh lại áo khoác, bình tĩnh nói:
"Sau này, nếu buổi tối muốn đến thì đi thẳng về nhà, anh sẽ về, ở đây không tiện."
Khương Noãn Noãn uống ngụm sữa đậu nành, má ửng hồng:
"Ừ, không tiện thật."
Ánh mắt anh lóe sáng, nhìn ra ngoài cửa sổ:
"Ở đây ngủ chật quá, còn ở nhà có giường, đủ chỗ cho hai người."
Người áp người, chỉ cần động nhẹ cũng khiến anh nóng đến mức chịu không nổi.
Anh ngừng một chút, rồi nói thêm:
"Phòng khách cũng có giường."
Khương Noãn Noãn nhịn cười:
"Thế em ngủ phòng chính có được không?"
Khóe môi anh cong nhẹ:
"Được."
Căn nhà kia vốn lạnh lẽo, anh đã chuyển không ít đồ từ ngõ Thập Lý vào. Nếu cô đến, sẽ thấy chiếc đèn ngủ hình chiếc ô, chăn ga họa tiết nấm dễ thương, trong tủ còn treo cả quần áo mùa hè trước đây cô để lại.
Anh đều đã chuẩn bị xong.
Dường như chỉ có như vậy mới giữ lại được chút hơi thở thuộc về cô. Vì thế, bất kể muộn đến đâu, anh cũng sẽ về nhà, nhìn hai chiếc cốc đánh răng đôi trên bồn rửa, nghĩ đến tương lai sẽ cùng cô sống bên nhau -- đó chính là động lực duy nhất để anh tiếp tục cố gắng.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận