"Không phải, cậu thật sự không quay đầu nhìn thử à? Mặt đẹp dã man luôn đó." Dự Thái lấy điện thoại ra, nhét cả xấp tờ rơi còn lại vào tay bạn, "Tôi đi xin số liên lạc, cậu giúp tôi phát."
Phi Cẩm Triệu: "Tiền tính cho tôi phân nửa."
"Đúng là keo kiệt, thôi được."
Dự Thái giơ tay vẫy vẫy, rồi chạy ngược lại một mạch.
"Ê, hình như là Khương Noãn Noãn đúng không?"
"Chắc vậy."
"Sao lại xuất hiện gần trường mình nhỉ? Cô ấy không phải nghệ sĩ à?"
"Chắc không phải đâu, không thì sao dám công khai xuất hiện ngoài đường? Nghe nói đang làm việc ở tập đoàn Cố thị, chẳng hiểu sao lại hot nhờ gameshow."
"Phải nói thật, ngoài đời đẹp hơn cả Lộc Linh."
"..."
Nghe những lời bàn tán xung quanh, Phi Cẩm Triệu khựng lại một chút, rồi chậm rãi quay đầu.
Người phụ nữ tóc dài xõa vai, mặc váy dài màu be hở một bên vai, làn da trắng nõn phơi dưới ánh nắng, nở nụ cười dịu dàng, cả người như đang phát sáng.
Kể từ lần gặp ở siêu thị, đã lâu lắm anh không thấy cô, cũng không có bất kỳ liên lạc nào.
Cũng chẳng cần liên lạc.
Anh cụp mắt xuống, hàng mi dài để lại bóng mờ dưới mí, hồi lâu cảm xúc lại trở về bình thường, tiếp tục phát tờ rơi.
Khương Noãn Noãn chụp xong vài tấm ảnh với mấy sinh viên, tiện tay mua vài ly trà sữa đưa cho họ.
Thái độ dịu dàng, thân thiện khiến thiện cảm của đám sinh viên tăng vọt.
Dự Thái nhận trà sữa mà mắt sáng rực.
Biết cô từng là "thiên kim giả sa sút bị bạn trai phản bội" thì đã sao? Với nhan sắc và khí chất này, anh ta cực kỳ tình nguyện "nhặt" về.
"Có vẻ mua dư mấy ly." Khương Noãn Noãn nhìn mấy cốc dư ra, cười nói: "Có ai muốn uống thêm không?"
Dự Thái lập tức giơ tay, "Tôi mang cho anh em tôi, cậu ta còn đang phát tờ rơi."
Trong đám đông có người nhận ra đó là bạn cùng phòng của Phi Cẩm Triệu, liền nói: "Phi Học trưởng lại đi phát tờ rơi tăng ca à?"
Dự Thái nhận ly trà sữa từ cô, cười hớn hở: "Ừ, cuối tuần hiếm hoi không tranh thủ làm thêm thì phí."
Nghe vậy, Khương Noãn Noãn bước ra khỏi quán, đảo mắt tìm kiếm, liền thấy thiếu niên mặc áo gi lê đỏ bị mấy cô gái vây quanh xin tờ rơi.
Dù khoác cái áo lao động chói mắt, khí chất trong trẻo, lạnh nhạt kia vẫn không thể che lấp.
Cảm giác được ánh mắt dõi theo, Phi Cẩm Triệu quay đầu nhìn về phía cô, rồi lại giả vờ không quen biết, cúi xuống tiếp tục công việc.
Lại giở trò này à.
Khương Noãn Noãn nhướng mày, quay sang hỏi Dự Thái: "Cậu là bạn cùng phòng của Phi Cẩm Triệu à?"
"Đúng rồi."
"Tôi cũng quen cậu ấy, hay là tôi mời hai người đi ăn cơm nhé."
Dự Thái hơi ngạc nhiên, sau đó cười tít mắt: "Ok luôn, vậy cùng đi tìm cậu ấy."
Khương Noãn Noãn vẫy tay chào đám nữ sinh, rồi cùng Dự Thái đi về phía Phi Cẩm Triệu.
"Phi Học trưởng, hơn 12 giờ rồi, ăn cơm căn tin đi?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=46]
Để em quẹt thẻ mời anh."
"Em mời anh ăn thịt chiên giòn nhé!"
Một cô gái buộc tóc đuôi ngựa, môi son đỏ chót cứ ríu rít bám lấy, nhao nhao mời mọc.
Phi Cẩm Triệu vẫn chuyên tâm phát tờ rơi, kìm nén sự khó chịu để từ chối lần nữa: "Không cần."
"Phi Cẩm Triệu." Giọng Khương Noãn Noãn vang lên sau lưng, còn vỗ vai anh một cái.
Anh quay đầu lại, ánh mắt chạm ngay nụ cười rực rỡ kia, hơi sững người.
"Khương Noãn Noãn." Anh khẽ gật đầu chào.
Dự Thái nhanh tay nhét trà sữa vào tay bạn, rồi bá cổ kéo lại gần, cười híp mắt: "Nữ thần mua cho cậu trà sữa, còn rủ đi ăn cơm."
"Được lắm, cậu quen người ta từ khi nào vậy?" Anh ghé sát tai cậu, lẩm bẩm với đầy ghen tị.
Nhìn gương mặt ấy, Phi Cẩm Triệu nuốt lại câu "không thân lắm", chỉ khẽ đáp: "Mới quen thôi."
"Đi ăn chung nhé?" Khương Noãn Noãn mỉm cười.
Cô gái vừa bị ngó lơ lập tức sa sầm mặt.
"Tôi bận, hai người đi đi."
Nghe anh nói còn bận, cô ta liền đổi sắc mặt, tươi cười: "Anh ấy lần nào cũng vậy, toàn làm xong mới đi ăn một mình, ai khuyên cũng không nghe."
Dự Thái siết chặt cánh tay, ghì cổ Phi Cẩm Triệu, nhỏ giọng: "Nể mặt tôi đi, cậu không hứng thì để tôi còn được ăn cùng nữ thần."
Khương Noãn Noãn khẽ mím môi, đặt tay lên xấp tờ rơi, cười nhẹ: "Cậu quên đã hứa với tôi sẽ ăn cùng một bữa à?"
Bị nhắc như thế, Phi Cẩm Triệu mới nhớ ra.
Đúng là lần gặp ở siêu thị, cô có nói vậy.
Anh nhìn đồng hồ, rồi gật đầu: "Một tiếng thôi, chiều tôi còn phải phát xong."
"Đi nào, cậu muốn ăn gì? Thịt chiên giòn nhé?" Khương Noãn Noãn đi song song với anh.
Phi Cẩm Triệu cởi áo gi lê đỏ, khoác lên tay, nghiêng mắt nhìn cô: "Ăn gì cũng được."
Ba người cùng nhau đi xa, bỏ lại phía sau cô gái đang tức tối, móng tay cào rách tờ rơi.
Người quản lý phát tờ rơi thấy cảnh đó, liền quát: "Ê, em kia làm gì vậy?"
Cô ta buông tờ rơi, lật mặt lại: "Có làm gì đâu."
Thái độ khó chịu khiến quản lý gắt gỏng: "Tôi nói mấy cô gái này, lần nào cũng tranh nhau đăng ký ca có Phi Cẩm Triệu, làm thì chẳng ra sao. Lần sau khỏi cần đến nữa!"
"Vốn dĩ cũng chỉ là lao động rẻ mạt, tôi còn chẳng thèm làm!" Cô ta ném phịch xấp tờ rơi xuống đất, quay người bỏ đi.
Quản lý tức sôi máu: "Cô học lớp nào đấy!!"
Tốt bụng cho các em việc làm thêm, còn gặp phải loại này, đúng là tức c.h.e.c.
Khương Noãn Noãn không rành khu vực này, nên ăn gì đều nghe theo Phi Cẩm Triệu. Cuối cùng, anh chọn một tiệm bán bánh bao.
Giữa trưa nắng, vậy mà anh lại muốn ăn tiểu long bao kèm đậu hũ nóng - kiểu bữa ăn 10 tệ là xong.
Mấy hàng quán quanh khu đại học đều đơn sơ, quạt điện dính dầu mỡ treo lủng lẳng, bên dưới còn buộc dải tua rua xua muỗi.
"Ăn không?" Anh đứng trước cửa tiệm, gương mặt tuấn tú lạnh nhạt.
Có phải nghĩ cô sẽ chùn bước? Hồi còn đi làm, cô từng ngồi ăn ngay vỉa hè còn chẳng ngại.
"Ăn chứ, cậu muốn ăn thì cứ ăn. Tiết kiệm giỏi quá nha." Khương Noãn Noãn bước thẳng vào, chiếc váy sạch sẽ tinh tươm dính vào ghế gỗ cũ kỹ, nhìn có hơi không hợp.
Dự Thái nhỏ giọng than thở với Phi Cẩm Triệu: "Không phải chứ, hẹn ăn với chị ấy mà cậu lại chọn chỗ này, tiên nữ cũng không thể uống sương ăn gió, nhưng ít nhất đừng cho chị ấy ăn đồ rẻ thế chứ."
"Ngũ cốc thô tốt cho sức khỏe." Phi Cẩm Triệu nhàn nhạt đáp, cúi mắt thoáng thấy đôi chân trắng nõn dưới gầm bàn - mịn màng như tơ lụa thượng hạng, thật chẳng hợp với nền đất dính dầu mỡ.
Ngón tay đặt trên đùi khẽ co lại.
Hơi hối hận sao?
Không. Đây mới chính là cuộc sống thường ngày, một bữa cơm bình thường của anh.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận