Buổi chiều, khi Phi Cẩm Triệu quay về, không thấy Khương Noãn Noãn đâu trong nhà, điện thoại cũng bỏ lại trên bàn để sạc, không mang theo.
Trong lòng anh thoáng hoảng hốt, lập tức chạy ra khỏi hàng rào, men theo con đường nhỏ trước cửa đi tìm.
Dưới cây cầu, ở con suối nhỏ không mấy ai chú ý, chú Trần đang câu cá, kéo lên được một con cá tạp.
Khương Noãn Noãn reo lên kinh ngạc: "Con cá này to ghê á!"
Trần Trí cười hiền hậu: "Tối con lại mang về thêm mấy con, cá này nấu ngon lắm."
"Ngon chứ, hôm qua Phi Cẩm Triệu nấu canh cá, thơm lắm." Khương Noãn Noãn gật đầu, "Con còn ăn thêm một bát cơm nữa."
Phi Cẩm Triệu chạy một mạch tới, nhìn thấy ngay cảnh hai người - một già một trẻ - ngồi hài hòa trên đám cỏ dại câu cá.
Anh bước tới, cúi người kéo cô đứng dậy.
Nơi này vốn là một con dốc nhỏ, Khương Noãn Noãn không đứng vững, kêu khẽ một tiếng rồi ngã nhào vào ngực anh, tay bám lấy cánh tay anh, hoảng hốt hỏi: "Anh tới đây làm gì vậy?"
"Ra ngoài mà không mang điện thoại?" Giọng anh có chút tức giận, khí thế đè nặng, ngay cả đôi mắt màu hạt dẻ cũng lộ rõ uy hiếp.
Trần Trí vội vàng lên tiếng: "Không sao đâu, cô ấy chỉ ra đây xem chú câu cá thôi."
Phi Cẩm Triệu nén xuống cảm xúc, giọng dịu hơn: "Da cô ấy mỏng, ở đây dễ bị côn trùng cắn, con đưa cô ấy về trước."
"Ừ được được, hai người về sớm đi, cá lát nữa chú đem qua."
Khương Noãn Noãn bị kéo lên đường, giậm giậm bùn trên giày, vội biện giải: "Không phải tôi không muốn mang, mà điện thoại còn đang sạc, tôi nghĩ chỉ đi loanh quanh trước nhà thôi."
Nhưng Phi Cẩm Triệu kéo cô đi, chẳng thèm chờ, sải bước lớn phía trước, trông như đang tức giận.
Cô gọi anh mấy lần anh đều không quay lại, thật khó hiểu.
Khương Noãn Noãn đi theo một đoạn, thấy không ổn, liền kêu "Ái da" một tiếng, ngồi thụp xuống: "Tôi trẹo chân rồi!"
Phi Cẩm Triệu dừng bước, lập tức xoay người lại.
Ánh mắt lạnh lẽo kia nhìn thẳng, dường như có thể xuyên thấu lòng người. Khương Noãn Noãn ngồi chồm hổm dưới đất, khí thế lập tức yếu đi: "Thật đó, anh tới cõng tôi đi, tôi không đi nổi nữa."
Biết rõ cô giả vờ, nhưng Phi Cẩm Triệu vẫn quay lại. Anh hiểu mình phản ứng hơi quá mức, không nên trách cô.
"Chân nào?"
"Chân trái."
Bàn chân trái cô toàn là bùn do giẫm phải chỗ ướt dưới cầu. Phi Cẩm Triệu lạnh mặt, xoay lưng lại, ngồi xuống trước mặt cô.
Cô lập tức nhảy lên, cánh tay anh chắc khỏe đỡ lấy chân cô, từng bước vững vàng đi về.
"Anh giận tôi chuyện gì vậy?" Khương Noãn Noãn ghé sát tai anh hỏi nhỏ, "Chỉ vì tôi không mang điện thoại thôi sao?"
Phi Cẩm Triệu khẽ cúi đầu, che đi tia u ám trong mắt: "Ở đây không phải nơi em quen thuộc như ở Lăng Cảng."
Cô nghe không hiểu.
Một ngôi làng chất phác, người dân chất phác, phong tục nồng hậu, bầu không khí xung quanh đều tốt đẹp.
Nhưng phản ứng của anh lại quá mức, như thể cô có thể biến mất bất cứ lúc nào ở nơi này.
"Nhưng tôi chỉ đi xem chú Trần câu cá thôi mà." Khương Noãn Noãn tựa cằm lên vai anh, vòng tay ôm cổ anh, giọng dịu dàng: "Vậy lần sau tôi không đi nữa, anh có vui hơn không?"
Phi Cẩm Triệu cõng cô vào sân, đặt cô ngồi lên tảng đá để giặt đồ, cúi người tháo giày vớ của cô ra: "Ngồi yên đừng động."
Anh không trả lời thẳng, mà đi mở vòi nước.
Dòng nước chảy từ ống nhựa xuống đất, anh cầm bàn chải nhỏ, tỉ mỉ chà sạch bùn trên giày cô.
Khương Noãn Noãn lắc lắc chân, bàn chân trần nghịch ngợm dẫm lên lưng anh: "Phi Cẩm Triệu, nếu anh có chuyện không vui, có thể nói với tôi mà."
"Không phải em trẹo chân sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=211]
Anh hỏi lạnh nhạt.
Cô hừ khẽ: "Anh biết rõ tôi chỉ giả vờ lừa anh thôi mà."
Phi Cẩm Triệu rửa sạch giày, tiện tay giặt luôn đôi vớ dính bùn, rồi nói: "Tối nay tôi sẽ nấu cơm cho em, em cứ ở nhà, đừng đi đâu cả."
Cô sững lại: "Anh tối nay có việc ra ngoài sao?"
Anh đi vào trong lấy đôi vớ sạch, ngồi xổm xuống, nâng bàn chân trắng nõn của cô lên, cẩn thận mang vào: "Tôi sẽ về muộn."
Khương Noãn Noãn chớp mắt: "Không dẫn tôi theo à?"
Phi Cẩm Triệu không muốn để cô nghe thấy những lời bàn tán về quá khứ của mình, cô càng không cần phải tận tai biết những chuyện đó.
Cảm xúc của anh rất bình tĩnh, giọng điệu không cho phép từ chối: "Không tiện."
Khương Noãn Noãn mang xong giày, nhảy xuống khỏi tảng đá, hờn dỗi đi thẳng vào nhà.
Đêm xuống.
Trần Trí mang mấy con cá câu được ban ngày tới đưa, còn trò chuyện đôi câu với Phi Cẩm Triệu.
Trong phòng, Khương Noãn Noãn nghe thấy anh sắp đi dự tiệc họp lớp cấp hai, nhớ tới những tin đồn nặc danh trên diễn đàn trường Đại học Lăng Hoa trước kia, liền nhíu mày.
Anh đi gặp những người đó làm gì chứ?
Khoảng năm giờ, Phi Cẩm Triệu nấu xong bữa tối rồi ra ngoài.
Địa điểm tụ tập là nhà hàng sang trọng nhất thị trấn.
Anh đến muộn, Trần Minh Viễn lo anh không đến, gọi điện thúc mấy lần.
Vừa đẩy cửa phòng bao bước vào, lập tức thấy một bàn tròn bày mấy chai rượu vang đỏ và hai chai Mao Đài, nam nữ ngồi kín, ánh mắt đồng loạt đổ dồn về phía anh, vừa kinh ngạc vừa xa lạ.
Trần Minh Viễn ôm chặt vai bạn gái, cười nói: "Đây là Phi Cẩm Triệu, tài tử của Đại học Lăng Hoa, hôm nay cuối cùng cũng chịu đến tụ tập với chúng ta rồi, mau mau tìm chỗ ngồi đi."
Phi Cẩm Triệu tùy ý kéo ghế bên cửa ngồi xuống, khẽ gật đầu coi như chào hỏi mọi người.
Vẻ lạnh lùng ít nói kia, khiến cả bàn người đều nhớ lại cậu thiếu niên trầm mặc năm xưa.
Bạn gái của Trần Minh Viễn trố mắt nhìn anh, kinh ngạc: "Đây thật sự là Phi Cẩm Triệu sao? Thay đổi nhiều quá."
Trần Minh Viễn khó chịu, lập tức xoay cằm cô lại: "Thay đổi thì có ích gì, làm đám tang còn phải nhờ ba anh chiết khấu."
Người phụ nữ kia lập tức thu lại ánh nhìn lộ liễu. Dù nhà Trần Minh Viễn mở tiệm tang lễ, nhưng cũng có nhà, có cửa hàng ở thị trấn, cuộc sống coi như khá giả. Cô ta chẳng dại gì mà si mê người khác để chọc giận bạn trai.
Trên bàn, mấy nữ bạn học độc thân xì xào bàn tán, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Phi Cẩm Triệu, gương mặt lạnh lùng tuấn tú khiến họ đỏ mặt, không ai không thầm thở dài vì sự thay đổi lớn của anh.
Đám đàn ông thì ngược lại, chẳng ưa gì loại chỉ dựa vào gương mặt mà khiến phụ nữ rung động. Có kẻ chủ động rót rượu đưa cho anh, lời nói ngầm châm chọc: "Khó khăn lắm mới đến, uống đi chứ, đừng có ngồi im như hồi trước, chán chết."
Một ly rượu trắng đầy, Phi Cẩm Triệu uống mấy ngụm. Lại nghe đối diện Trần Minh Viễn nói: "Đây là Mao Đài, đồ ngon đó. Bình này tôi bỏ năm nghìn mua đấy, Cẩm Triệu, bình thường chắc anh khó mà được uống."
Phi Cẩm Triệu im lặng, uống cạn cả ly.
Cảm giác cay nồng thiêu đốt từ miệng xuống tận dạ dày, nhưng anh không để lộ chút cảm xúc nào.
Từ nhỏ, Trần Minh Viễn đã lớn lên trong kiểu giáo dục so sánh, thứ anh nghe nhiều nhất chính là sự đối chiếu giữa cậu và Phi Cẩm Triệu. Ba con họ Trần cũng thường xuyên cãi nhau vì anh - cái gọi là "tấm gương".
Nay Trần Trí lại giúp anh nhiều trong việc mua đất xây mộ, anh cũng không muốn làm mất mặt người ta. Còn sự bất mãn mà Trần Minh Viễn tích tụ từ nhỏ, anh hiểu rõ hơn ai hết.
Trần Minh Viễn lại càng thích dáng vẻ hiện giờ của anh, ngoan ngoãn, biết điều. Một ly lại một ly rót đầy: "Nghe nói giờ sinh viên ra trường khó kiếm việc lắm, anh cũng sắp tốt nghiệp rồi nhỉ? Lăng Cảng không biết dễ tìm việc không. Nếu thật sự không được thì quay về, tôi giới thiệu cho."
"Không cần, tôi tự biết."
"Sao lại không được? Anh bây giờ còn đang ôm đống nợ, sau này mà không tìm được việc tốt thì sao? Định làm gì, nói cho tôi nghe, tôi giúp anh tính đường." Trần Minh Viễn nói to, vốn dĩ mấy nữ bạn học vừa có ý nghĩ ngưỡng mộ Phi Cẩm Triệu, giờ lập tức tắt lửa.
Ai dám yêu một gã đàn ông mang nợ chứ?
Phi Cẩm Triệu lại uống thêm hai ly, người bắt đầu nóng lên, anh cởi áo khoác, cổ áo sơ mi hé mở, lộ ra xương quai xanh, ngón tay thon dài kéo nhẹ cổ áo.(Editor: Beo)
"Anh nói xong chưa?"
Trần Minh Viễn khựng lại, đối diện là đôi mắt nâu sâu thẳm.
"Trong túi anh có đồng nào là tự kiếm ra không?"
Không khí trên bàn rượu lập tức lạnh đi. Trần Minh Viễn sa sầm mặt, bạn gái anh ta vội vàng xoa ngực anh trấn an: "Khó khăn lắm mới tụ tập, anh cũng bớt nói đi."
Điện thoại Phi Cẩm Triệu reo, anh nghe máy.
Trần Minh Viễn lại châm chọc: "Còn nghe nói anh ở Lăng Cảng có bạn gái rồi, cô tiểu thư thành phố đó có biết anh nghèo đến mức phải đi xin ăn mới lớn được không?"
Khương Noãn Noãn không ngờ vừa bắt máy, trong tiếng ồn ào liền nghe được một câu như vậy, cô ngẩn ra: "Phi Cẩm Triệu."
Bên kia vang lên tiếng ghế dịch ra, rất nhanh lại yên tĩnh.
Phi Cẩm Triệu đi ra ngoài, thấp giọng: "Sao vậy?"
"Anh sắp ăn xong chưa?"
"Vừa mới bắt đầu thôi."
"Tôi muốn ăn bánh ngọt nhỏ, anh lúc về mua cho tôi một cái nha."
Anh cúi mắt, khóe môi khẽ cong: "Được."
Trong điện thoại, cô không hỏi gì thêm, cúp máy.
Khương Noãn Noãn nhanh chóng thu dọn đồ, cầm điện thoại sang gõ cửa nhà Trần Trí.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận