"Ngừng tay, ngừng tay! Trạch Lâm!"
Khương Noãn Noãn nhào tới ôm chặt lấy cánh tay đang vung nắm đấm của Trạch Lâm, cả người đè vào lòng anh, siết chặt lấy vòng eo gầy rắn chắc, không để anh lao lên đánh bọn trẻ con nữa.
Lông mày đàn ông tràn đầy sát khí, gương mặt thiên sứ trong nháy mắt hóa thành ác quỷ hung ác, đôi mắt xám xịt bắn ra tia sáng dữ dằn: "Buông ra! Tôi phải đánh c.h.e.c nó!"
"Đánh trẻ con rồi! Có ai không! Mau tới đây!" Một người phụ nữ ôm đứa bé đang khóc nức nở, gào khóc thảm thiết. Khương Noãn Noãn liếc sang, vẫn còn nhìn thấy vết ấn đỏ rõ rệt trên mặt cậu bé đó.
"Trạch Lâm, bình tĩnh lại." Khương Noãn Noãn ngẩng đầu, cằm khẽ chạm vào ngực anh, giọng nghiêm khắc: "Đừng quên anh vất vả lắm mới được ra ngoài một lần, đừng làm hỏng chuyện."
Anh cúi mắt, hàng mi đen dày run nhẹ, đầu lưỡi chạm vào vòm miệng, sốt ruột tặc lưỡi một cái, rồi nắm đấm từ từ hạ xuống.
Trái tim căng thẳng của Khương Noãn Noãn lập tức thả lỏng quá nửa, vòng tay ôm cũng đổi thành ôm lấy cánh tay anh.
Ngoài phòng game, mấy vệ sĩ vẫn luôn âm thầm đi theo bọn họ cũng chạy tới, lập tức chắn hai người vào giữa, có người nhanh chóng gọi điện cho Trạch Hằng báo cáo tình hình.
"Các người điên rồi à! Tôi phải báo cảnh sát! Báo cảnh sát!" Người phụ nữ ôm con đứng dậy, run rẩy vừa gọi chồng vừa gọi cảnh sát.
Lúc này Khương Noãn Noãn mới phát hiện, phía sau hai mẹ con đó còn có một cậu bé ngồi bệt dưới đất. Khi ánh mắt cô chạm tới hai cây gậy gỗ thô sơ thay cho đôi chân, đồng tử cô co rút, lập tức hiểu tại sao Trạch Lâm đột nhiên nổi điên.
Cô quay đầu, chắc chắn hỏi: "Anh thấy đứa bé không có chân bị bắt nạt, nên mới ra tay giúp phải không?"
Trạch Lâm nhìn cô, thấy trên mặt cô chẳng có ý trách móc gì, mới hừ một tiếng trong mũi.
Khương Noãn Noãn thả lỏng anh ra, thử dò xét: "Bây giờ tôi đi đỡ thằng bé đó dậy, anh nghe lời, đừng xông lên đánh người nữa."
Thấy anh không phản ứng, coi như đồng ý, cô vòng qua vệ sĩ, tránh hai mẹ con đang khóc lóc, cúi xuống bế cậu bé im lặng kia lên.
Cậu bé dường như không ngờ sẽ có người bế mình, rụt rè kéo nhẹ ống tay áo của Khương Noãn Noãn, giọng trẻ con run run: "Chị ơi, em tự đi được."
"Chị bế em."
Khương Noãn Noãn ôm cậu bé đặt lên ghế nghỉ công cộng bên cạnh.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=153]
Thằng bé mặc quần áo cũ kỹ nhưng sạch sẽ, khuôn mặt trắng trẻo non nớt, đôi mắt đỏ hoe, trông rất hiểu chuyện.
Cô cúi đầu, nhìn đôi "chân" chống bằng gậy gỗ, hỏi: "Sao lại ngã?"
Trạch Lâm cầm hai chiếc nạng nhỏ đi tới, đặt cạnh ghế. Cậu bé ngẩng đầu, mềm giọng nói: "Cảm ơn anh trai."
Anh không được tự nhiên, gật nhẹ đầu, lại nghe giọng trẻ con run rẩy: "Em xếp hàng chơi máy bắn bi, bọn họ muốn chen ngang, đẩy em ngã."
Trạch Lâm lạnh giọng: "Ăn hiếp một đứa bé không có chân, đáng bị đánh."
Khương Noãn Noãn lấy hai viên kẹo mút từ quầy, nhét một viên vào tay đứa trẻ: "Chị mời em ăn."
Viên còn lại, cô xé ra rồi trực tiếp nhét vào miệng Trạch Lâm. Anh ngẩn ra một chút, đầu lưỡi nếm được vị ngọt vải nhân tạo, lẩm bẩm: "Cô làm gì vậy."
Khương Noãn Noãn cười hỏi: "Ngọt không?"
Trong miệng toàn là vị ngọt gắt của đường hóa học, Trạch Lâm cắn que kẹo, gật đầu sau một lúc: "Cũng được."
Khương Noãn Noãn véo nhẹ má anh: "Ăn kẹo thì tâm trạng sẽ tốt."
Anh theo phản xạ né tránh bàn tay cô, ánh mắt lệch đi không nhìn cô.
Hệ thống 66: [Alipay nhận 1 triệu, hảo cảm Trạch Lâm +6%.]
Đúng lúc này, người nhà hai bên cũng kéo tới.
Người đàn ông còn dính vết sơn vội vã chạy vào, ôm lấy con: "Đồng Đồng, con không sao chứ?"
Đứa bé vừa thấy ba liền òa khóc. Bên kia cũng vậy, người chồng vừa tới, cả nhà vừa lớn vừa bé đều khóc ầm lên, lập tức đổ lỗi hết về phía Trạch Lâm.
"Tên khốn nạn kia, vô duyên vô cớ dùng bóng rổ ném vào mặt con tôi, anh nhìn đi, trầy hết cả da rồi!"
Quả nhiên trên mặt thằng bé mập mạp có một mảng da bị tróc. Người đàn ông bụng bia mặc sơ mi, kẹp cặp công văn, tức giận xông về phía Trạch Lâm: "Mày còn biết xấu hổ không hả! Tới phòng game bắt nạt trẻ con!"
Nếu không bị vệ sĩ cản, chắc đã lao tới đánh.
Pass chương sau: hợp đồng tình nhân của Noãn Noãn với Cố Đình Yến là mấy năm. Gợi ý: có 6 chữ, viết liền kh dấu, kh in hoa
Nghe vậy, Trạch Lâm nghiến răng, một hơi cắn nát viên kẹo trong miệng, chiếc que kẹo còn bị anh nghiến ken két. Khương Noãn Noãn nắm chặt tay anh: "Bình tĩnh, bình tĩnh."
Cả ngày hôm nay, cô không biết đã phải giữ tay anh bao nhiêu lần. Trạch Lâm muốn hất ra, nhưng viên kẹo ngọt trong miệng khiến cơn giận dịu bớt, ngón tay khẽ động, cuối cùng không phát tác.
Người đàn ông làm nghề sơn -- bố của đứa trẻ chống nạng -- bế con đi lên, tranh luận: "Chính con các người chen hàng, còn bắt nạt nó! Người ta chỉ giúp đỡ thôi!"
Có lẽ thấy bên Trạch Lâm có vệ sĩ, không dễ gây chuyện, người đàn ông bụng bia liền quay sang chửi bới đối phương: "Thằng thợ sơn rách, mày tin lời thằng con què của mày à!"
Người phụ nữ kia cũng ôm đứa bé béo, la lối: "Phải bồi thường viện phí! Các người còn phải trả cả phí tổn thất tinh thần!"
Ba cậu bé tàn tật vốn nghèo, vẻ mặt lúng túng: "Các người không thể ỷ mình có tiền mà bắt nạt người! Chỉ vì con tôi chân không lành lặn thì các người muốn làm gì thì làm sao!"
Thằng bé mập mặt trầy quát to: "Nó là thằng què thối tha! Mẹ ơi, người nó còn hôi hám nữa!"
Sắc mặt Trạch Lâm lập tức chìm xuống đáy, khí tức bạo ngược lại bùng lên.
Khương Noãn Noãn bất ngờ buông tay anh, vòng qua vệ sĩ, bước đến trước mặt thằng bé mập kia.
Thằng bé chưa từng thấy cô gái xinh đẹp như vậy, sững người một chút. Khương Noãn Noãn mỉm cười, rồi bất ngờ giáng cho cậu ta một cái tát, đúng ngay chỗ da tróc.
"Mẹ nhóc không dạy nhóc, thì để chị đây dạy."
Cả phòng game lặng đi một giây, rồi vang lên hai tiếng hét chói tai.
"Mày dám đánh con tao!"
"Chát!"
Khương Noãn Noãn tiện tay vả luôn một bạt tai lên mặt người phụ nữ kia, sau đó nhanh như chớp chạy về phía sau vệ sĩ, lại nắm chặt tay Trạch Lâm.
So với để anh phát điên lao lên, chi bằng cô ra tay còn nhẹ hơn.
Trạch Lâm nhả cái que kẹo, mặt căng lại: "Cô đánh họ làm gì?"
"Miệng tiện thôi mà." Khương Noãn Noãn ngẩng mặt, lông mi dài run run, đôi mắt sáng lấp lánh: "Thế nào? Hết giận chưa?"
"Chưa." Trạch Lâm quay đầu.
Hệ thống 66: [Alipay nhận 5 triệu, hảo cảm Trạch Lâm +7%.]
Anh khẽ hất cằm, ra hiệu cô nhìn vào bảng tên trước ngực người đàn ông bụng bia: "Thấy chưa."
Khương Noãn Noãn nheo mắt, đọc sáu chữ to: Tổng giám đốc, Công ty vận tải Hằng Phong.
"Đừng nói với tôi đây là công ty nhà anh nhé."
Trạch Lâm cho cô một ánh mắt kiểu "Cô đoán đúng rồi."
Khương Noãn Noãn liếm môi, lập tức hiểu vì sao anh vẫn chưa hả giận.
Lúc này, hai xe cảnh sát lao tới trước phòng game. Mấy viên cảnh sát vừa nhìn thấy Khương Noãn Noãn liền đau đầu không thôi.
Cô nàng này tính làm thẻ hội viên thường trú ở chỗ họ luôn chắc?
Hai người bị đưa về đồn, phía sau hai nhà kia cũng kéo theo -- một nhà lặng im, một nhà la hét ầm ĩ.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận