Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 224: Bỏ thuốc

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:31:44
Người phụ nữ móc ra một viên thuốc bỏ vào ly rượu, lắc nhẹ, khóe mắt nhếch lên lạnh lùng cười:
"Chưa từng có con mồi nào mà chị đây để vuột mất. Cậu mang tới cho hắn đi, nói là quán khuyến mãi tặng khách, nhớ thái độ phải niềm nở một chút."
"Được ạ."
Trong lúc đó, Khương Noãn Noãn tranh thủ mượn điện thoại của người khác để gọi. Hỏi liên tiếp bốn năm cô gái, cuối cùng mới có một người tốt bụng cho mượn. Kết quả gọi ba lần liền, số của Trạch Hằng đều không có ai bắt máy.
Cô nghĩ chắc anh đang nghỉ ngơi hoặc ở bệnh viện, không tiện làm phiền nữa.
Khương Noãn Noãn khẽ thở dài, xem ra đêm nay chỉ có thể tự mình kéo cái tên say rượu kia về thôi.
Cô trả lại điện thoại, nói lời cảm ơn, rồi từ hành lang nhà vệ sinh đi ra. Nhưng khi trở lại chỗ ngồi, sắc mặt lập tức thay đổi.
Người đâu rồi!!!
Khương Noãn Noãn vội kéo lấy một nhân viên phục vụ đi ngang, gấp gáp hỏi:
"Người đàn ông ngồi ở bàn này vừa nãy đâu?"
Đối phương nói không thấy. Cô hỏi tiếp mấy người, cuối cùng thì nhân viên ở quầy bar vì thương gương mặt xinh đẹp của cô nên nói:
"Hắn lên phòng riêng tầng hai với một phụ nữ rồi. Cô là bạn gái hắn à? Tốt nhất nên đợi một lúc rồi hãy vào bắt gian, giờ chắc đang làm rồi."
Khương Noãn Noãn ngẩn người, tay đập mạnh xuống quầy bar:
"Phòng số mấy?"
Nhân viên không bị dọa, bởi bà chủ Hồng nhà mình ngày nào chẳng thích làm mấy trò này ở hộp đêm. Lại thêm phía sau có người chống lưng, đàn ông được chiêu đãi miễn phí thì phần lớn cũng chẳng để tâm.
Hắn cười giỡn:
"Chuyện nhỏ thôi, xong việc họ sẽ tự xuống. Cô gấp cái gì? Hay vào sàn nhảy tìm vui mới đi, hoặc thử... với tôi?"
Khương Noãn Noãn lạnh mặt:
"Người đàn ông đó bị chứng cuồng loạn điển hình, từng g.i.e.t người, mới ra tù. Bình thường tuyệt đối sẽ không đi với phụ nữ lạ. Nếu có phản ứng xấu, người phụ nữ đó tối nay chắc chắn mất mạng."
Nụ cười của nhân viên đông cứng lại, vội đặt chiếc ly đang lau xuống:
"Cô nói thật à?"
"Nếu không muốn lát nữa phải gọi cả đám cảnh sát tới khiêng xác, thì mau nói cho tôi biết." Giọng Khương Noãn Noãn trầm xuống, trên gương mặt xinh đẹp chẳng còn chút cười nào, rõ ràng không hề giống đang nói dối.
Đối phương cũng cảm thấy có gì đó bất thường, vội đáp:
"Phòng cuối hành lang tầng hai, đó là chỗ bà Hồng mỗi đêm đi săn. Đại khái chắc ở trong đó."
Khương Noãn Noãn lập tức xoay người chạy lên, giẫm lên tấm thảm mềm, thẳng tiến đến cuối hành lang.
Cửa không khóa, cô dễ dàng xoay tay nắm đẩy vào.
Bên trong, trên chiếc giường tròn, hai bóng người quấn lấy nhau. Nhưng khung cảnh chẳng chút mùi vị hoan ái nào, trái lại, còn khiến người ta kinh hãi.
Trạch Lâm đang quỳ giữa hai chân người phụ nữ, hai tay kẹp chặt cổ cô ta, cơ bắp căng cứng, dồn sức muốn bóp chết đối phương.
"Ặc..." Tiếng rên nghẹn ngào vì sắp ngạt thở phát ra, người phụ nữ tuyệt vọng nắm lấy cánh tay anh, mắt bắt đầu lật trắng. Trong khóe mắt chợt thấy có người ở cửa, cổ họng cô ta cố vắt ra một chữ: "Cứu..."
Khương Noãn Noãn từng chứng kiến lúc Trạch Lâm nổi điên muốn g.i.e.t người, nên không dám chậm trễ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=224]

Cô lao lên giường, cúi người hết sức đẩy vai anh:
"Trạch Lâm!! Mau buông tay! Anh định bóp chết cô ta sao!"
Người đàn ông chìm trong bạo ngược ngẩng mí mắt lên, đôi mắt xám vô hồn hơi híp lại, như thể nhận ra cô, khàn giọng nói:
"Tránh ra."
Vừa rồi anh nhìn thấy Phó Dĩnh. Anh đi theo cô ta vào phòng, nhưng khi cô ta đột ngột lao vào muốn dây dưa, thân thể anh phản kháng dữ dội, đẩy ra, liền trông thấy gương mặt giả dối ghê tởm ấy.
"Anh mà không buông, tôi sẽ đốt hết tranh và thư trong phòng anh, tin không?" Khương Noãn Noãn chụp lấy mặt anh, lòng bàn tay ấm áp áp lên làn da, khiến anh dù không tình nguyện cũng phải buông tay.
Anh bật ra tiếng rên khẽ đầy đau đớn, cả người rút lại, một tay ôm lấy cổ mình, thân thể run rẩy. Loại thuốc lạ đang phát tác trong người, khiến toàn thân như bị ném vào lửa dữ, thiêu đốt hừng hực.
Khương Noãn Noãn chưa kịp để ý đến anh, vội quay sang kiểm tra người phụ nữ suýt bị g.i.e.t. Hốc mắt bên trái đã bị đấm nặng, sống mũi lệch hẳn sang một bên, xương hàm cũng vẹo vọ không ra hình dạng.
Một gương mặt từng chỉnh sửa bằng d.a.o k.e.o, nay bị hủy hoàn toàn.
"Này." Khương Noãn Noãn vỗ nhẹ vào mặt cô ta, "Còn đi được không?"
Người phụ nữ đau đến mức chẳng thể ho khan, chỉ yếu ớt gật đầu. Chính cô ta cũng không ngờ, lăn lộn trong tình trường bao năm, muốn lên giường với đàn ông mà cuối cùng lại bị đánh đến hủy dung.
Khương Noãn Noãn đỡ cô ta xuống giường. Ngoài cửa, nhân viên quầy bar khi nãy đang đứng. Nhìn thấy bà chủ biến thành bộ dạng ma quỷ, hắn vội chạy tới đỡ lấy.
Khương Noãn Noãn tiện tay giao người cho hắn, còn dặn:
"Đi báo cảnh sát, gọi 120."
"Được được được." Hắn vừa ôm bà chủ vừa run rẩy bấm điện thoại. Nhưng số mới nhập được một nửa đã bị người phụ nữ lấy tay chặn lại, khó nhọc thốt ra vài từ:
"Báo cái đầu anh, đưa tôi... đi viện trước, đau chết mất rồi."
Cô ta vừa bỏ thuốc vào ly rượu của Trạch Lâm, nếu thật sự báo cảnh sát, thì chính cô ta cũng bị lôi vào.(Editor: Beo)
Nhân viên hiểu ra, đành lấy áo khoác che lên người bà chủ, rồi vội vã bế ra khỏi quán, hướng thẳng đến bệnh viện.
Cửa phòng khép lại, Khương Noãn Noãn xoay người, bất ngờ va phải Trạch Lâm đã đứng sát sau lưng từ lúc nào.
Khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt mông lung khiến cô sững lại.
"Anh không sao chứ?" Cô thử đưa tay đặt lên má anh, lập tức cảm nhận một mảng nóng rực.
Với Trạch Lâm lúc này, lòng bàn tay cô giống như dòng suối mát lành, khiến anh thoải mái vô cùng.
Anh nhịn không nổi, cúi đầu cọ sát mặt vào tay cô, giọng khàn nghẹn:
"Nóng quá."
Toàn thân anh như bốc cháy, run lên vì cơn nóng dữ dội.
Khương Noãn Noãn hiểu rõ anh đã bị bỏ thuốc. Anh vốn không thể nào tùy tiện đi với phụ nữ lạ vào phòng, việc này hoàn toàn bất thường.
Cô cố trấn tĩnh, nói:
"Để tôi xuống dưới tìm xem có gì giúp hạ nhiệt, rồi chờ xe cấp cứu đến."
Cô vừa xoay người định đi thì cổ tay đã bị nắm chặt, kéo ngược lại. Khương Noãn Noãn hoảng hốt kêu lên, cả người ngã chúi vào ngực anh, vòng tay rắn chắc siết chặt ngang eo, ôm gọn lấy cô.
"Nóng." Trạch Lâm cúi đầu, vùi mặt vào gáy cô, da thịt mát lạnh làm anh lưu luyến cọ sát không thôi.
Môi mỏng anh thỉnh thoảng chạm lướt qua, để lại những đợt tê dại khiến toàn thân cô cứng đờ, không dám nhúc nhích. Cô cố gắng giữ giọng bình tĩnh:
"Anh bị bỏ thuốc nên mới mất kiểm soát. Nghe tôi nói được không? Hay là tôi dẫn anh vào nhà vệ sinh xả nước lạnh, ngâm một lúc sẽ dễ chịu hơn."
Cô ra sức giãy thoát, nhưng đáp lại chỉ là vòng ôm càng chặt. Anh nhấc bổng cô lên, ép chặt vào tấm kính cửa sổ.
Khương Noãn Noãn lưng dính vào mặt kính, ngoài kia xe cộ qua lại, tiếng còi inh ỏi. Sau lưng, cơ thể nóng rực của anh áp sát, khiến cô không thể không cảnh giác.
Cô gắng gượng xoay người trong lòng anh, hốt hoảng cảnh báo:
"Trạch Lâm, anh nhìn kỹ xem tôi là ai! Tôi không phải Phó Dĩnh!"
Cô đinh ninh rằng việc anh chịu buông lỏng, chịu tiếp xúc, là vì nhận nhầm người.
Trạch Lâm cúi xuống, sống mũi cao thẳng chạm nhẹ mũi cô, lại hơi lùi ra, đôi mắt xám mờ mịt chăm chú nhìn gương mặt cô. Con ngươi sâu thẳm co rút từng chút, ánh nhìn căng thẳng như loài thú dữ đánh dấu lãnh địa, đầy tính xâm chiếm khiến Khương Noãn Noãn sởn da gà.
Cô cúi người muốn thoát khỏi vòng tay anh, nhưng ngay lập tức bị anh phát hiện. Đầu gối anh kẹp chặt chân cô, tay siết eo, lại ép mạnh cô vào cửa kính.
Gió đêm từ khe cửa lùa vào, thổi bay mấy sợi tóc, quệt qua khuôn mặt anh, mang theo mùi hương nhàn nhạt.
Khương Noãn Noãn thấy không thể thoát, chống tay lên ngực anh, tim đập dồn dập:
"Anh phải nhìn rõ tôi là ai. Đừng làm chuyện khiến bản thân hối hận."
Cô lặp lại hết lần này đến lần khác, mong anh tỉnh táo.
Ngoài cửa sổ, xe cộ dần thưa, ánh sáng dịu chiếu vào gương mặt anh. Trạch Lâm nghiêng đầu áp sát, đôi mắt đỏ ngầu, giọng khàn khàn gọi cô:
"Anh biết... Khương Noãn Noãn."

Bình Luận

0 Thảo luận