Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 240: Hàng vạn lời nói dối

Ngày cập nhật : 2025-09-16 14:31:44
Một chiếc bàn vuông nhỏ, năm người ngồi, thế nào cũng phải có một người ngồi vào cạnh ngắn.
Khương Noãn Noãn ôm bát đũa ngồi xuống, để bốn người đàn ông kia đối diện nhau.
Bầu không khí lại đông cứng.
Thật sự rất ngại.
Cứu mạng.
Khương Noãn Noãn gắng gượng giữ nụ cười: "Em đi lấy ít rượu nhé."
Cố Thời Châu mang theo một chai whisky mạch nha. Cô mở nắp, trước tiên rót cho mình và anh ta mỗi người một ly, đi ngang qua Cố Đình Yến thì cô đổi thành nước trái cây: "Dạ dày anh không tốt, anh uống nước trái cây đi."
Người đàn ông tuấn dật trầm ổn hơi ngẩng cằm: "Hôm nay có thể uống nước trái cây."
Ngay lúc anh ta bộc lộ chút ưu thế, Khương Noãn Noãn lại rót cho Trạch Hằng một ly nước trái cây: "Anh cũng không khỏe, cũng uống nước trái cây nhé."
"Được." Trạch Hằng cong môi, chậm rãi đưa ly cho cô, rồi lại liếc sang Cố Đình Yến.
Cuối cùng đến lượt Trạch Lâm, Khương Noãn Noãn cũng đưa nước trái cây: "Cậu và anh trai cậu uống giống nhau đi, bớt uống rượu lại."
Cố Đình Yến vốn tưởng được ưu ái, giờ thì hàm dưới cứng lại, ánh mắt lại lạnh hẳn.
Cố Thời Châu như thấy chuyện thú vị, lắc ly rượu vang: "Vậy cạn ly đi? Chúc em khai trương hồng phát?"
"Được ạ."
Ly khẽ chạm nhau, Khương Noãn Noãn cười rạng rỡ cảm ơn.
Sau đó, bữa cơm trở nên bình thường hơn nhiều. Cố Thời Châu không còn cố ý châm ngòi câu chuyện, Trạch Lâm từ đầu đến cuối ít nói nhưng ăn rất nhiều. Lần đầu nếm thử những món ăn bình thường trong nhà Khương Noãn Noãn, anh ta lại thấy rất ngon.
Khương Noãn Noãn còn gắp thêm cơm cho anh ta hai lần, sau bữa còn lén đưa cho một viên kẹo nhỏ, nhân lúc đi ngang khẽ nhét vào lòng bàn tay anh ta.
Ngón tay mềm mại, bất ngờ chen vào kẽ tay, để lại viên kẹo trái cây còn hơi ấm.
Trạch Lâm ngẩn ra, ngẩng mắt nhìn cô gái trước mặt đang dùng đũa búi lại mái tóc, áo len ngắn kéo cao lên một chút, lộ ra vòng eo trắng nõn mảnh khảnh.
Tim anh chợt bị đập mạnh một cái.
Hệ thống 66: [Alipay đã nhận 20 triệu, độ hảo cảm của Trạch Lâm +32%.]
Nghe tiếng nhắc nhở, Khương Noãn Noãn liếc anh ta một cái, rồi cúi đầu, vài sợi tóc buông rơi quanh má, đũa cắm hờ trên búi tóc, mềm mại xinh đẹp.
Trạch Lâm vội thu ánh mắt, đứng dậy đi ra ban công. Cơn gió lạnh bên ngoài thổi qua, lửa nóng trong lòng lập tức nguội đi.
Anh bóc kẹo bỏ vào miệng, đầu lưỡi khẽ đẩy, nếm ra hương vị đào.
Giống hệt mùi hương trên người cô.
Nghĩ vậy, tim anh lại nóng lên.
Hệ thống 66: [Alipay đã nhận 10 triệu, độ hảo cảm của Trạch Lâm +33%.]
Ăn xong, Khương Noãn Noãn cầm rác định mang xuống vứt, Cố Thời Châu giành lấy một túi: "Đi thôi."
Cô nghĩ một chút, lấy mũ lưỡi trai đội lên đầu anh ta.
Anh ta cau mày nhìn tóc bị ép xuống: "Làm gì đấy."
"Mặt quá gây chú ý." Khương Noãn Noãn mở cửa: "Đi nào."
Trạch Lâm từ ban công đi xuống: "Để tôi."
Anh ta cầm lấy túi rác trong tay Khương Noãn Noãn, bước ra cửa, đi trước xuống lầu.
Giống như đang phòng ngừa Cố Thời Châu sẽ bắt nạt cô vậy. Cố Thời Châu khẽ "chậc" một tiếng, cũng đi theo.(Editor: Beo)
Khương Noãn Noãn nhướng mày, cảm giác điện thoại rung lên, lấy ra xem.
Là tin nhắn từ Phi Cẩm Triệu.
Anh ta thấy tin tức khai trương của studio, gửi lời chúc cô khai trương thuận lợi.
Cô trả lời: [Cảm ơn, anh về trường chưa? Em còn đang tăng ca.]
Phi Cẩm Triệu: [Ừ, đang bận chuẩn bị tài liệu tốt nghiệp.]
Khương Noãn Noãn mỉm cười: [Vậy lần sau anh lại giúp em tổ chức ăn mừng lại nhé.]
Phi Cẩm Triệu: [Ăn mừng lại cái gì?]
Khương Noãn Noãn: [Khai trương hồng phát chứ gì, một mình thì cô đơn lắm.]
Bên kia, trong ký túc xá, Phi Cẩm Triệu cong môi, chỉ trả lời một chữ "Ừ".
"Cốc cốc."
Dự Thái gõ bàn anh: "Cẩm Triệu, dưới lầu có phụ nữ muốn gặp cậu."
"Ai?" Anh ngẩng đầu.
Dự Thái nhún vai, khoa trương: "Không biết, chỉ biết ngồi trong chiếc Lincoln, trông rất có tiền. Cậu quen ở đâu vậy?"
Phi Cẩm Triệu nhíu mày, bước ra cửa sổ nhìn xuống.
Một người phụ nữ váy công sở, tóc dài, kẹp điếu thuốc, trang điểm tinh tế.
Dự Thái nói thêm: "Nghe bảo họ cũng họ Phi giống cậu, chẳng lẽ là người thân?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=240]

Cậu còn có họ hàng à?"
Phi Cẩm Triệu im lặng: "Tôi đi xem."
...
Bên này, bữa tối kết thúc, Khương Noãn Noãn tiễn mọi người xuống lầu. Trong thang máy chật kín người, cô bị dồn vào sát tường, lưng dán vào vách, lén dùng tay trái nắm tay Cố Đình Yến, tay phải lại bị Cố Thời Châu cầm lấy, ngón tay trêu chọc lòng bàn tay.
Cô cứng đờ, không dám cử động.
Chỉ cần hai người phía trước quay lại, cô sẽ bị phát hiện ngay.
"Đinh."
Thang máy dừng giữa chừng, một quý phu nhân bước vào.
Đang bận chat nhóm, vừa nhìn thấy người trong thang máy thì ngây ra, dụi mắt xác nhận không nhìn lầm, lập tức buột miệng thốt ra một tràng kính xưng: "Trạch Đại thiếu, Nhị thiếu, Cố tổng, Nhị gia Cố..."
Trạch Hằng gật nhẹ, hơi nhích sang: "Vào đi."
"Vào... vâng."
Quý phu nhân cứng ngắc bước vào.
"Đi tầng mấy?"
"Ờ... xuống hầm gửi xe."
Trời ạ, mấy người mà bình thường chồng bà ta muốn gặp phải đặt lịch trước cả tuần, nay lại chen chúc trong cái thang máy này? Hết thảy đều tụ về cái chung cư tầm thường Bích Thủy Loan này làm gì? Định tập thể mua nhà ở đây chắc?(Editor: Beo)
Một nhóm người xuống đến hầm, Khương Noãn Noãn ở sau cùng gật đầu chào quý phu nhân, rồi tiễn mấy người đàn ông ra xe.
Quý phu nhân trong thang máy lúc này mới hoàn hồn, vội vàng gõ chữ trong nhóm bạn.
Hoa Khai Phú Quý: [@Phi Hân, tôi vừa thấy vị hôn phu của cô với Trạch Đại thiếu, còn cả em trai họ, nửa đêm lại cùng một cô gái ở Bích Thủy Loan! Là sao thế? Sao trông thân mật vậy! Còn hay qua lại khu chúng tôi nữa!]
Cả nhóm lập tức nổ tung.
Phi Hân không xem điện thoại, chỉ nhìn chằm chằm Phi Cẩm Triệu ngồi bên cạnh, lạnh lùng nhưng giản dị.
Cô ta đưa tay ra: "Chính thức làm quen, tôi là chị cùng cha khác mẹ của cậu, Phi Hân."
Phi Cẩm Triệu lạnh mặt: "Ý gì?"
Thấy anh vô lễ, Phi Hân thu tay, lạnh nhạt: "Ý là, cậu là đứa con riêng mà ba tôi có với người phụ nữ khác từ nhiều năm trước."
Bàn tay Phi Cẩm Triệu siết chặt thành nắm đấm, vẻ mặt thoáng chốc vỡ vụn.
...
Cố Đình Yến không về khu Dương Quang Hoa Đình. Anh nhìn những chiếc xe lần lượt rời đi, rồi theo bước Khương Noãn Noãn trở lại tầng trên.
Vừa ra khỏi thang máy, cô còn chưa kịp nhập mật mã cửa, đã bị anh đè lên cửa, cúi đầu hôn mạnh.
"Cố Đình Yến... anh... ưm."
Nụ hôn dồn dập mang đầy mùi ghen.
"Em nói em thích ai?"
Nhớ lại cảnh cô cúi người dịu dàng đắp chăn cho Trạch Hằng, từng người từng người ôm tiễn họ, người đàn ông xưa nay trầm ổn lạnh nhạt cuối cùng không kìm được cảm xúc.
Anh thực sự căm ghét việc bên cạnh cô xuất hiện nhiều người đàn ông như thế, hơn nữa còn quá thân mật.
Rõ ràng cô là của anh.
Anh nghiến môi cắn lấy cánh môi mềm, bàn tay lạnh buốt từ ngoài vén vạt áo len, trượt lên theo vòng eo mảnh.
Khương Noãn Noãn run rẩy, hoảng hốt: "Có chuyện thì vào nhà nói!"
Vạt áo bị kéo lên, làn da trắng nõn dán chặt lên bộ vest xám. Cô co rút trong ngực anh, cảm giác sắp bị lột sạch ngay ngoài cửa.
"Xin anh, đây là cửa nhà..." Cô khóc nghẹn, mũi chân nhón lên, đôi chân dài run rẩy.
Cố Đình Yến cắn tai cô, trầm giọng: "Em thật không ngoan."
Tiếng "ding" vang lên, thang máy có người đi ra.
Khương Noãn Noãn hoảng loạn chui sâu hơn vào ngực anh, đè chặt bàn tay đang không ngừng tiến lên: "Vào nhà! Vào nhà đi! Anh muốn em nói gì cũng được!"
Chẳng lẽ cô lại bị nhìn thấy ngay ngoài hành lang?
Trước khi có người đến gần, cô đã bị bế thốc vào nhà.
Đèn nơi huyền quan lóe sáng rồi tắt, giọng nam trầm khàn tiếp tục chất vấn: "Nói cho anh nghe, bây giờ em thích ai?"
Khương Noãn Noãn bị đặt trên tủ giày, lòng bàn tay ấm áp của anh dán lên lưng trần trượt dần xuống, cô bật khóc cầu xin: "Đương nhiên là em thích anh nhất, sao anh vẫn không vui!"
Rõ ràng trước đó cô còn tưởng đã dỗ dành được anh rồi.
Thấy cô sắp khóc, cảm xúc mất kiểm soát của Cố Đình Yến rốt cuộc cũng ổn định lại. Anh ôm cô lên tủ, khẽ dỗ: "Ngoan, đừng khóc."

Bình Luận

0 Thảo luận