Cài đặt tùy chỉnh

Tùy chỉnh
Mục lục
Đánh dấu

Sau Khi Làm Thế Thân Cho Bốn Đại Boss, Tôi Kiếm Trăm Tỷ Mỗi Năm

Chương 363: Bị tố cáo

Ngày cập nhật : 2025-09-30 12:11:59
Chỉ thấy Trạch Hằng dùng ngón tay gõ lên cái máy, rồi nói với nhân viên:
"Máy bị trục trặc rồi à? Con bé nhà tôi không bao giờ sai đâu, hai lần liền đều bị tính thiếu. Hay là để tôi kiểm tra giúp nhé."
Đối phương làm bộ nghiêm túc:
"Máy đếm điểm là do ông chủ thống nhất mua về, chắc chắn không sai đâu."
Trạch Hằng gật đầu, sau đó rút điện thoại ra, con gà vàng nhỏ lủng lẳng trên máy rung rung.
"Lừa khách thì chưa nói, nhưng tôi vừa nhìn thấy chỗ các người cũng có vấn đề về phòng cháy chữa cháy. Đơn giản thôi, tôi gọi từng số một: đường dây nóng của thị trưởng, rồi cả số báo cháy, báo hết. Hơn nữa báo cáo còn có thưởng, tôi cũng không lỗ."
Nghe đến "thưởng tố cáo", ánh mắt (lLưu Tuyết lóe lên, trong lòng đã có chút khái niệm.
Tố cáo là có tiền thưởng.
Nhìn thấy anh đã áp điện thoại lên tai, thản nhiên nói một câu "Alo", nhân viên lập tức giữ chặt cánh tay anh:
"Đợi, đợi đã! Tôi gọi ông chủ ngay."
Trạch Hằng nhếch môi cười, tắt màn hình đen ngòm, vốn dĩ anh chưa hề bấm số.
Chỉ là vì muốn giúp cô nhóc hàng xóm lấy được con gấu bông và một thanh kẹo cao su thôi, còn lại chẳng liên quan gì đến anh.
Nhân viên vừa gọi vừa thỉnh thoảng nhìn trộm anh. Cuối cùng dập máy, nói:
"Đúng là tính thiếu."
Hắn xoay người lấy con gấu bông màu hồng cỡ trung từ trên kệ xuống, lại đẩy hộp kẹo cao su ra trước mặt Khương Noãn Noãn.
"Ba mươi tờ, em còn có thể đổi được thêm một thanh kẹo."
Khương Noãn Noãn chọn vị bạc hà. Ngay sau đó, Trạch Hằng nhét con gấu vào tay cô, rồi chỉ sang mấy cậu thiếu niên còn đang ngồi xổm đếm điểm số:
"Chỗ đó cũng thế, đừng tính thiếu nữa."
"Được." Nhân viên cẩn thận hỏi:
"Ông chủ nói sẽ sửa hết, vậy... điện thoại kia sẽ không gọi nữa chứ?"
Trạch Hằng cười:
"Tiền của trẻ con dễ gạt thật, nhưng cũng đừng quá đáng."
Xem ra là anh không truy cứu thêm.
"Vâng, vâng, sau này sẽ cải thiện." Đối phương gật đầu liên tục.
Khương Noãn Noãn bóc kẹo, đưa cho anh một miếng.
Thanh kẹo dài ngậm vào miệng, anh liếm môi, khẽ đặt tay lên vai gầy gò của cô:
"Đi thôi, bạn nhỏ. Về nhà."
Khương Noãn Noãn ôm chặt con gấu hồng, tựa vào hông anh, nhẹ nhàng đáp:
"Vâng, về nhà thôi."
Vài cậu bé đứng gần đó nghe rõ toàn bộ cuộc nói chuyện, cuối cùng cũng hiểu.
Thì ra bởi vì bọn họ còn nhỏ, nên sảnh trò chơi mới chuyên dựa vào điểm này để lừa. Trước kia chẳng biết đã thiệt bao nhiêu lần.
Sau đó, khi Quý Yến Sâm đem điểm đi đổi lại gấu bông, nhân viên liền vui vẻ đổi cho hắn.
"May mà vừa rồi có đại ca kia ở đó."
Không biết ai khẽ nói.
Sắc mặt Nghiễm Sâm tối sầm. Lúc Lưu Tuyết vừa định đưa tay nhận gấu, hắn bỗng ném mạnh xuống đất:
"Ai cần anh ta giúp."
Mặc kệ vẻ mặt cứng đờ của Lưu Tuyết, hắn xoay người bỏ đi.
Đám bạn theo sau lục tục rời khỏi.
Lưu Tuyết ôm con gấu lên, ấm ức rơi nước mắt.
Một thiếu niên tóc đỏ đang chơi máy gần đó thấy vậy, bước lại đưa khăn giấy, an ủi:
"Đừng khóc nữa, khóc là anh đau lòng đó."
Cô ngẩng đầu nhìn khuôn mặt cũng coi như ưa nhìn, nhận giấy, trong lòng thoáng có chút an ủi.
...
Hai người đi bộ về nhà, lúc này Khương Noãn Noãn đã tiêu hóa xong bữa tối. Chiếc ô tô con duy nhất trong khu vẫn chưa về.
Khi đi ngang qua bãi đỗ, Trạch Hằng thoáng dừng bước, bật ra một tiếng cười khó hiểu:
"Nhóc con, đoán xem mẹ anh đi đâu rồi?"
Đồng hồ gần tám giờ. Với trí óc của người trưởng thành trong thân xác thiếu nữ, ý nghĩ đầu tiên của Khương Noãn Noãn là... mở phòng.
Cô mím môi, nói ra đáp án vừa khớp với vai diễn:
"Đi mua quần áo chứ gì. Thị trấn mình cũng có nhiều đồ đẹp."
Trạch Hằng cúi đầu nhìn chiếc váy mới tinh trên người cô:
"Con gái đều thích mua quần áo sao?"
Cô gật đầu:
"Mẹ em cũng thích lắm. Có khi còn đi làm tóc tới tận nửa đêm mới về cơ."
Anh trầm ngâm, rồi cười:
"Tin em một lần vậy."
Lên lầu, Khương Noãn Noãn lấy chìa khóa từ dưới gối mở cửa, quay đầu chào:
"Ngủ ngon."
Đèn hành lang vẫn sáng, Trạch Hằng lôi điện thoại ra xem tin nhắn vừa đến.
Vân Tiệp: [Mẹ đi mua đồ, sắp về rồi.]
Gửi xong, Vân Tiệp khép cúc áo, quay đầu nói với người đàn ông trần trụi bên cạnh:
"Anh còn định ở đây bao lâu?"
Tiêu Hồng Tuấn dựa vào đầu giường, dịu dàng:
"Dăm bữa nửa tháng?

[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=363]

Từ sau khi con trai em gặp chuyện, em cứ ở Lăng Cảng biệt tăm. Giờ khó khăn lắm mới ra ngoài, anh muốn bù cho em chút thời gian."
Vân Tiệp cau mày:
"Trạch Hằng rất thông minh, tôi sợ nó phát hiện chúng ta..."
"Cẩn thận thôi, bảo bối." Tiêu Hồng Tuấn ôm chặt lấy vai bà ta, dụi vào cổ đầy ám muội:
"Cứ như tối nay nói là đi mua đồ, mai lại bảo đi làm tóc, chẳng phải ổn sao? Dù gì con gái em còn muốn gọi video với em nữa. Em nỡ không gặp nó sao?"
Do dự một hồi, Vân Tiệp gật đầu:
"Được..."
Khoảng chín giờ, Khương Noãn Noãn đứng ở ban công, thấy chiếc ô tô màu đen chạy vào.
Mà ở phòng bên, không biết Trạch Hằng kiếm đâu ra loa, mở nhạc rock nặng đô, như trút ra hết sự cuồng nộ đè nén trong lòng.
Cô hơi nhíu mày, rất muốn nhắc anh giữ gìn trái tim yếu ớt, nhưng lại không tìm ra lý do hợp lý để can ngăn.
Tình cảnh bây giờ là: anh biết mình có bệnh, còn cô phải giả vờ không biết.
Cánh cửa kính khép lại, che đi tiếng thở dài khẽ khàng của cô.
...
Rạng sáng, bảo mẫu mới trở về, thấy Khương Noãn Noãn đã ngủ say trong chăn, mới thở phào.
Sáng hôm sau, bà mang giỏ trứng gà quê đầy ụ đưa sang cho phu nhân nhà đối diện.
Trứng còn dính phân gà, bẩn thỉu. Vân Tiệp ngoài mặt tỏ ra bình thản, về nhà lại mạnh tay đập xuống bàn, làm vỡ mấy quả.
Bà nghĩ một lúc, lại nhặt lên chuẩn bị ném vào thùng rác trong bếp.
Trạch Hằng vừa tắm xong bước ra, hỏi:
"Ở đâu ra đấy?"
Vân Tiệp: "Nhà đối diện cho. Thối hoắc, bẩn chết."
Anh bước nhanh, kịp giữ lại trước khi bà vứt đi, giọng lạnh hơn thường:
"Buông tay."
Bà ta buông, thấy anh đặt ngay ngắn lên bếp, chau mày:
"Con định ăn à? Nếu muốn thì để mẹ gọi người mang loại sạch sẽ tới."
Anh cười nhạt:
"Lòng tốt của người ta, không phải để vứt vào thùng rác."
"Còn nữa..." Anh liếc nhìn, hỏi:
"Vết đỏ trên cổ mẹ là gì? Côn trùng cắn?"
"...Phải, muỗi đấy, mùa hè mà."
Cuối cùng, khi bà vội vàng chạy vào phòng bôi thuốc ngứa, anh lựa mấy quả lành lặn, cẩn thận cất riêng trong ngăn tủ lạnh.
...
Vài ngày sau, Khương Noãn Noãn bị bắt đi học lớp vẽ.
Bảo mẫu lén kể chuyện cô bị cả khu xa lánh cho nhà họ Khương biết. Để tránh cảnh con bé phải chịu cảnh nghỉ hè cô đơn, cả nhà bàn nhau cho đi học thêm, kết bạn mới.
Dù cực kì phản đối, nhưng vì còn nhỏ, cô không có quyền lựa chọn, chỉ có thể đeo balo đến lớp.
Ngày nào cũng đi sớm về muộn, cơ hội gặp Trạch Hằng cũng ít hơn.
Một hôm tan học, cùng mấy bạn mới mua kẹo bông ở gần công viên, cô bất ngờ thấy sảnh trò chơi đã đóng cửa.
Lại gần xem, trên cửa dán giấy niêm phong: Không đạt chuẩn PCCC, buộc phải chỉnh sửa trong vòng một tháng.
Cô ngạc nhiên:
"Bị tố cáo rồi?"
Bạn bè đưa kẹo bông cho cô, giải thích:
"Đúng vậy, mấy hôm trước còn có phóng viên bí mật ghi hình, đưa lên tin tức địa phương rồi. Nghe nói họ còn lừa gạt trẻ vị thành niên chơi game, chẳng biết bao giờ mới mở lại."
Là do Trạch Hằng làm sao?
Ý nghĩ lóe lên, nhưng cô lập tức phủ nhận.
Anh vốn không phải người hay xen vào chuyện người khác... ít nhất sau này là vậy.
Thấy cô trầm ngâm, mấy bạn nghĩ chắc vì tiếc chỗ chơi, liền an ủi:
"Không sao đâu, ba tớ nói chỗ này của một ông chủ giàu có lắm, kiểu gì cũng mở lại thôi, đợi thêm thời gian là được."
Khương Noãn Noãn mím môi, mang tâm sự về nhà.
...
Về đến ngõ nhỏ trong khu, cô vừa ăn kẹo bông vừa bất giác nhìn về ngã rẽ.
Một hẻm cụt, chất vài thùng gỗ.
Lưu Tuyết mặc váy trắng mới tinh, đi giày da, dựa vào tường, ngẩng mặt nói chuyện nhỏ nhẹ với một thanh niên tóc đỏ đang hút thuốc.
Tên tóc đỏ rõ ràng là loại lêu lổng ngoài đường, dáng đứng lười nhác, tay thì không ngừng đặt lên người cô bé.
Thấy Lưu Tuyết khó xử đẩy ra, Khương Noãn Noãn gọi to:
"Lưu Tuyết, cậu đi không?"
Cả hai đều khựng lại.
Lưu Tuyết vừa dứt câu "Anh ấy ở ngay đây", lập tức im bặt, trong mắt dấy lên hoảng hốt.

Bình Luận

0 Thảo luận