Đôi chân tật nguyền của cháu gái là nỗi canh cánh trong lòng, ông nội Hoa Hoa mím môi, cuối cùng mới nói:
"Là đại ân nhân từ thành phố tới, muốn tài trợ cho cả làng ta những người bị tàn tật, bây giờ họ chỉ đang dò xem phong tục tập quán của làng mình thôi."
Thầy lang Chung Lâm về tới nhà, vừa mở miệng đã than một câu:
"Ôi trời ơi, người ta bỏ tiền làm chân giả cho cả làng ta, thì phải giàu tới mức nào chứ? Ít nhất cũng phải mấy chục vạn, thậm chí hàng triệu ấy chứ!"
"Lại còn là một người đàn ông trẻ tuổi, gương mặt đẹp trai, đúng là một đại gia!"
Ông ta đi đi lại lại trong nhà, Vương Tú Cầm kéo tay ông, bực bội:
"Ông lẩm bẩm cái gì đấy? Tối nay con rể sẽ đến nhà mình bàn chuyện đính hôn, còn không mau giúp tôi chuẩn bị."
Con gái Chung Nhã từ trong phòng bước ra, giận dữ quát:
"Vì năm con heo mà cha mẹ định gả con cho tên què đó à! Con nói cho cha mẹ biết, không đời nào! Dù có chết con cũng sẽ không lấy cái thằng què thối tha đó!"
Vương Tú Cầm đập bàn cái rầm:
"Trong làng thanh niên nào mà chẳng mất một cái chân vì mìn! Cái cậu đó nhà còn có trại nuôi heo, tuổi cũng xấp xỉ con, con người cũng tốt! Con đừng có mà không biết điều!"
Cái chân thì xấu xí, cơ bắp teo tóp dính lại với nhau, nhìn khó coi muốn chết!
Chung Nhã gào lên:
"Dù sao thì con chết cũng không lấy! Con còn muốn đi học nữa!"
Vương Tú Cầm tức giận:
"Học cái gì mà học! Con thi trượt, chỉ có thể học cái cao đẳng tốn tiền thôi! Mẹ tuyệt đối không cho con học đại học, con đi lấy chồng cho mẹ!"
"Đủ rồi, đừng cãi nhau nữa!" - Chung Lâm đặt hộp thuốc xuống, bước đến trước mặt con gái, nhìn kỹ gương mặt xinh đẹp của cô, rồi dịu giọng:
"Bây giờ có một cơ hội, nếu con biết nắm bắt, muốn cái gì cũng có, còn có thể thoát khỏi hộ khẩu nông thôn."
Vương Tú Cầm ngạc nhiên:
"Ông nói cái gì vậy?"
Chung Nhã cũng nghi ngờ nhìn cha mình.
Chung Lâm:
"Tối nay chúng ta mang thịt rau sang nhà ông cháu Hoa Hoa, nấu cơm cho hai vị đại gia đó. Nhã Nhã, con là hoa khôi của làng ta, nhan sắc cũng chẳng thua kém gì người thành phố. Con thử tiếp xúc với người đàn ông kia xem, nếu anh ta để mắt đến con, thì con không cần lấy con trai chủ trại heo, còn có thể được đi học đại học nữa. Còn nếu chỉ trông chờ vào nhà ta lo cho con học cao đẳng, thì chắc chắn không lo nổi đâu."
Ý ngầm chính là: không thì gả cho thằng què, không thì quyến rũ vị đại gia kia.
Chung Nhã trong đầu tưởng tượng mấy vị "nhà từ thiện" chắc đều là mấy ông bụng phệ, ngoài bốn mươi, năm mươi tuổi. Cô ngàn lần không muốn, nhưng bị mẹ Vương Tú Cầm ép buộc, cuối cùng cũng bị lôi sang nhà ông cháu Hoa Hoa.
Lúc này Khương Noãn Noãn đang ở trong bếp học nhóm lửa. Bữa tối nay phải để cô nấu.
Trong bếp ở nông thôn toàn là bếp củi, muốn dùng chảo nấu cơm thì phải nhóm củi trước.
Một mảnh dằm gỗ vô tình đâm vào tay, Khương Noãn Noãn cau mày, khẽ rên một tiếng.
Trạch Lâm lập tức nắm cổ tay cô:
"Đừng làm nữa, chúng ta ra ngoài ăn."
Khương Noãn Noãn:
"Trễ thế này còn đi đâu ăn chứ?"
Trạch Lâm nhìn ngón tay cô rớm máu, giọng thấp đi:
"Vậy thì gọi người đưa đồ ăn lên núi."
Anh rút tay lại:
"Tôi đi lấy băng cá nhân."
Đúng lúc này, Chung Nhã theo cha mẹ đến nhà Hoa Hoa, vừa hay gặp cảnh Trạch Lâm từ trên lầu bước xuống, đi qua phòng khách trống trải.
Căn phòng chỉ treo duy nhất một bóng đèn sợi đốt. Người đàn ông một tay đút túi, gương mặt không chút biểu cảm, mái tóc xoăn nhẹ màu vàng óng ánh nhưng lại chẳng hề giống mấy tên lưu manh trong làng nhuộm vàng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=269]
Đường nét tinh xảo ấy phối hợp với màu tóc nổi bật chẳng hề có cảm giác lạc quẻ.
Chung Nhã không nói được là vì khí chất cao quý khác biệt hẳn với môi trường xung quanh, hay vì sự lạnh lùng trên người anh càng khiến anh giống như ngôi sao bước ra từ màn ảnh, chói lóa đến mức khiến tim cô đập loạn.
Hoàn toàn khác với hình ảnh một ông bụng phệ tuổi trung niên mà cô tưởng tượng! Anh ta quá đẹp trai rồi!
Chung Lâm còn chưa bước vào, nhưng tiếng chào đã vang lên trước.
Trạch Lâm cầm băng cá nhân mà Hoa Hoa đưa, nghiêng đầu liếc nhìn bọn họ, rồi thản nhiên bước thẳng vào bếp, không buồn dừng lại.
Chỉ một cái liếc mắt hờ hững, ánh mắt xám tro độc đáo, ngũ quan trẻ trung sâu sắc, cũng đủ khiến Chung Nhã, một cô gái sống trong núi mười mấy năm, tim đập thình thịch.
Vương Tú Cầm vừa nhìn trang phục của anh là biết không đơn giản, vội huých khuỷu tay vào con gái:
"Mẹ đã cho con cơ hội rồi, phải biết nắm bắt."
Muốn được học tiếp, muốn rời khỏi nông thôn... nếu có thể ở bên người đàn ông thế này, Chung Nhã cảm thấy kết hôn cũng chẳng phải chuyện tồi tệ gì, thậm chí là điều cô khát khao.
Từ chỗ phản kháng ban đầu, giờ cô đã cam tâm tình nguyện.
Chung Nhã chủ động xách giỏ rau, dịu dàng nói với Hoa Hoa đang đứng ở cửa:
"Ba chị nói nhà em dạo này có khách, mà chị cũng rảnh, nên sang giúp hai ông cháu nấu bữa tối nhé."
Vốn dĩ ông cháu Hoa Hoa còn lo bữa tối không biết phải làm thế nào, nay có hàng xóm sang giúp, cũng thấy nhẹ nhõm.
Khương Noãn Noãn đang tự nhổ dằm gỗ ra khỏi tay, rồi rửa bằng nước lạnh đến tê buốt, ngón tay trỏ đỏ bừng.
Cô đưa tay ra trước mặt Trạch Lâm nhờ anh dán băng cá nhân. Anh nhìn, ánh mắt tối lại, bực bội nói:
"Lần sau không được đến đây nữa."
Người phụ nữ trước mặt anh vốn từ nhỏ sống trong nhung lụa, anh kéo cô đến nơi này, bây giờ lại hối hận.
Cô không nên phải chịu những việc vất vả thế này.
Khương Noãn Noãn khẽ cười:
"Cũng coi như là một trải nghiệm."
Đúng lúc này Chung Nhã xách giỏ rau bước vào. Hai người vừa dán xong băng cá nhân, cô liền thấy cảnh đó. Khương Noãn Noãn quay lại, nhìn cô gái nông thôn tóc thắt hai bím, hỏi:
"Cô là...?"
Chung Nhã không ngờ trong bếp lại có một người phụ nữ xinh đẹp đến vậy. Làn da trắng nõn, đôi mắt to tròn, gương mặt nhỏ nhắn chỉ bằng bàn tay.
Cô lén liếc Trạch Lâm, rồi có phần lắp bắp:
"Tôi đến giúp nấu bữa tối."
Khương Noãn Noãn nhướng mày:
"Vậy thì chúng ta khỏi cần ra ngoài ăn nữa rồi."
Chỉ cần không phải cô tự nấu, Trạch Lâm cũng chẳng bận tâm, thản nhiên nói:
"Vậy giao cho cô, cô ấy không biết nấu."
Giọng điệu thờ ơ, nhưng ở khoảng cách gần, âm thanh trầm thấp lại rất dễ nghe.
Chung Nhã đỏ bừng mặt:
"Không... không sao đâu."
Khương Noãn Noãn xắn tay áo, lộ ra đôi tay trắng ngần thon dài:
"Thế để tôi giúp một tay."
Vừa nhìn thấy bàn tay mịn màng đó, Chung Nhã theo bản năng so sánh với đôi tay nứt nẻ vì làm việc nặng của mình, rồi ngượng ngùng giấu tay ra sau lưng.
Trạch Lâm không muốn cô lại bị dằm gỗ đâm lần nữa. Chút máu vừa nãy đã khiến anh hối hận, giọng nói có hơi gắt:
"Có người làm rồi, em còn nấu nướng gì nữa."
Chung Nhã tưởng anh ghét bỏ Khương Noãn Noãn, vội nói:
"Không sao, tôi làm một mình được."
Vương Tú Cầm cũng thêm vào:
"Ở nhà đều là Nhã Nhã nấu cơm, tay nghề nó rất khá. Cô gái nhỏ kia ra ngoài đi, để nó làm cho."
Trong mắt Vương Tú Cầm, con gái mình càng đảm đang thì càng làm nổi bật sự "vô dụng" của người phụ nữ thành phố kia.
Có gương mặt đẹp thì đã sao? Con người vẫn phải biết sống thực tế, đàn ông ai chẳng thích người phụ nữ giỏi việc nhà. Con gái bà, Chung Nhã, chính là như vậy.
Khương Noãn Noãn cũng nhận ra cô bé này cứ luôn lén ngó Trạch Lâm, trong lòng đã hiểu rõ. Cô không muốn phá hỏng sự ngây ngô đó, bèn rời khỏi bếp.
Cô vừa đi, Trạch Lâm cũng đi theo.
Trong bếp đầy mùi dầu khói và củi lửa, anh đã nhẫn nhịn đến cực hạn rồi.
Chung Nhã xắn tay áo, cho thịt heo và rau mang đến vào chậu nước lạnh buốt. Hai bàn tay sắp đông cứng, nhưng cô vẫn kiên quyết phải thể hiện thật tốt.
Phụ nữ trong núi hiếm có cơ hội bước ra ngoài, còn cô thì nhất định phải nắm lấy thời cơ này.
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận