Nghĩ đến đây, cô chợt nhớ lần trước cùng Phi Cẩm Triệu phát tờ rơi, hình như cũng gặp cô gái này, tên là gì nhỉ?
Đây là lần đầu Khương Noãn Noãn vào căn-tin đại học Lăng Hoa, người đông quá, cô tò mò nhìn quanh muốn chọn chút gì ăn.
Một chiếc mũ đen đột nhiên bị đội lên đầu cô, gần nửa tầm nhìn bị che khuất.
Khương Noãn Noãn: "Ủa? Làm gì vậy?"
Cô đỡ lấy mũ, ngẩng đầu nhìn Phi Cẩm Triệu vừa rút tay về, mũ được lấy từ trong balo của cậu ra.
"Không sợ bị nhận ra à?" Cậu nói nhàn nhạt, "Đi cạnh tôi dễ gây rắc rối."
Khương Noãn Noãn "ồ" một tiếng, lại ngẩng cổ nhìn những bảng hiệu món ăn rối mắt phía trước.
Dù đi đến đâu, Phi Cẩm Triệu cũng thu hút vô số ánh nhìn.
Bên cạnh cậu cao lạnh học bá đỉnh cao lại xuất hiện một cô gái đội mũ đen thần bí - đúng là tin tức hot của năm.
Dự Thái cũng muốn chen đến bên Khương Noãn Noãn, nhưng trên người còn mùi mồ hôi do đạp xe, trong lòng lại thầm mắng Phi Cẩm Triệu một trận, cuối cùng vẫn ngoan ngoãn giữ khoảng cách, nhiệt tình nói:
"Chị Noãn Noãn, quán trà sữa của bọn em cũng ngon lắm, chị cứ ngồi xuống trước, em đi mua cho chị nha."
Khương Noãn Noãn gật đầu: "Được đó." Rồi chỉ vào quầy bán bún chua cay phía trước:
"Phi Cẩm Triệu, tôi muốn ăn cái đó."
Cậu liền đưa balo và laptop cho cô: "Cô đi tìm chỗ ngồi đi, tôi đi mua."
Khương Noãn Noãn hí hửng ôm đồ đi chiếm chỗ.
Ba người vừa tách ra, Nhan Di lập tức tìm được cơ hội, kéo bạn mình đi theo.
Khương Noãn Noãn chọn được bàn bốn người, đặt balo của Phi Cẩm Triệu vào phía trong.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại website Mỏ Truyện - https://motruyen.online/read/sau-khi-lam-the-than-cho-bon-ai-boss-toi-kiem-tram-ty-moi-nam&chuong=73]
Ngay sau đó, chân cô bị ai đó đá một cái.
"Này!" - giọng điệu không khách sáo vang lên trên đầu.
Khương Noãn Noãn nhíu mày ngẩng đầu: "Cô là ai?"
Nhan Di khoanh tay trước ngực, đứng từ trên cao nhìn xuống:
"Còn cô là ai? Sao cứ bám lấy Phi học trưởng?"
Khương Noãn Noãn đội mũ, ngẩng đầu cũng không lộ rõ mặt, giọng điệu càng không khách sáo:
"Liên quan quái gì đến cô?"
"Cô!" Nhan Di tức đến run, chống hai tay lên bàn, cúi người cảnh cáo:
"Tránh xa Phi học trưởng ra, nếu không thì đừng trách."
Khương Noãn Noãn nhớ tới mấy "chị đại" lưu manh trước cổng trường ngày xưa, cô chống cằm, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ chót của đối phương:
"Xin lỗi nhé, tôi cứ muốn dính lấy cậu ấy đó, người ta để tôi bám, thì sao nào?"
"Cô!" Nhan Di tức điên với vẻ mặt vô lại kia, "Cô nghĩ cô là ai? Phi học trưởng không yêu đương là vì cậu ấy đã có người trong lòng, chứ nhìn cô thì cậu ấy chẳng thèm để ý đâu."
Khương Noãn Noãn thản nhiên: "Ồ, tôi thích cậu ấy là được rồi."
Nhan Di giơ tay muốn hất mũ của cô ra, để xem có phải là cô gái đi cùng Phi Cẩm Triệu lần trước hay không. Ngón tay vừa chạm vào vành mũ, một bàn tay thò ra, chặn lại cổ tay cô.
Phi Cẩm Triệu mặt lạnh hất tay cô ra, đặt khay đồ ăn lên bàn:
"Cô đang làm gì?"
Bị nam thần chất vấn ở cự ly gần, Nhan Di lập tức ngẩn ra, lắp bắp:
"Không... không có gì, chỉ là chào hỏi đàn em thôi, tiện hỏi anh bao giờ đi phát tờ rơi tiếp, chúng ta lại cùng đi nhé..."
"Trước đó bận làm đề tài, chưa kịp nói với cô."giọng anh lạnh băng.
Mắt Nhan Di sáng rực: "Anh nói đi, anh nói đi."
"Từ nay về sau, đừng canh giờ tôi đi phát tờ rơi. Cô ném truyền đơn ra đường như vậy gây phiền phức cho người khác."
Giọng lạnh lẽo vang khắp căn-tin đông người, ai nấy đều nghe rõ.
"Em... em không có." Nhan Di mặt nóng bừng, bị mất mặt ngay tại chỗ, bạn cô cũng xấu hổ lùi ra sau.
Phi Cẩm Triệu tiếp tục không nể nang:
"Cô nghĩ phát tờ rơi là bóc lột lao động, nhưng với tôi đó là một khoản thu nhập tốt. Vậy nên làm ơn đừng quấy rầy tôi nữa, rất phiền."
Vừa nãy còn hùng hổ bắt nạt Khương Noãn Noãn, giây sau lại bị chính Phi Cẩm Triệu trước mặt mọi người đuổi thẳng thừng.
Nhan Di đỏ mắt, nghẹn ngào: "Nhưng... nhưng em thích anh! Em thích anh hai năm rồi!"
Phi Cẩm Triệu thản nhiên đút tay vào túi quần:
"Thì sao? Tôi nhất định phải đáp lại chắc? Cô là ai?"
Một thiếu niên bỗng nhiên nổi giận, lại thấy cực kỳ hả dạ.
Khương Noãn Noãn suýt nữa vỗ tay cổ vũ.
Nhan Di khóc òa chạy đi, suýt làm đổ ba cốc trà sữa trong tay Dự Thái.
"Có chuyện gì vậy?" Dự Thái đi tới, hỏi đầy khó hiểu.
Phi Cẩm Triệu không đáp, chỉ kéo vành mũ trên đầu Khương Noãn Noãn thấp xuống thêm, dịu giọng:
"Không có gì."
Cậu vòng qua cô, ngồi xuống chỗ trong cùng.
Dự Thái thấy hai người đã ngồi sát nhau, không còn chỗ, đành ngồi đối diện Khương Noãn Noãn, ấm ức đặt trà sữa xuống:
"Trân châu, ba phần ngọt."
Khương Noãn Noãn nhận lấy, nghiêng mặt nhìn sang Phi Cẩm Triệu. Vừa lúc cậu cũng ngẩng đầu, thấy cô ngập ngừng, liền chủ động hỏi:
"Sao vậy?"
Cô nghĩ một lát, rồi lắc đầu.
Đã lâu không ăn bún chua cay, Khương Noãn Noãn ăn ngon lành, hoàn toàn chẳng giống thiên kim tiểu thư gì cả.
Phi Cẩm Triệu nhìn đôi môi đỏ rực vì cay, má phồng phồng hút sợi bún, khóe môi cậu khẽ cong.
Quả thật, hôm nay đồ ăn ở căn tin rất ngon.
Ba bát bún cay chẳng tốn bao nhiêu tiền, nên Khương Noãn Noãn ăn cực kỳ thoải mái.
Ra khỏi căn tin, Dự Thái sợ trên người mình có mùi, không dám lại gần, ấm ức nói:
"Cuối tuần sau lớp bọn em có buổi tiệc nướng ngoài trời, có thể mời chị Noãn Noãn đi cùng không?"
Khương Noãn Noãn hỏi: "Cậu và Phi Cẩm Triệu cùng lớp à?"
"Đúng rồi, chị quên à?"
"Nhớ chứ, tôi sẽ đi."
Dự Thái vui mừng: "Chị ở đâu, em qua đón!"
"Được thôi, tôi ở khu chung cư Vân Khôn, lúc đó nhắn WeChat nha." Cô thoải mái đồng ý.
Phi Cẩm Triệu liếc nhìn cô một cái.
Cậu nghĩ, chắc cô là vì mình mà đồng ý. Nhưng hôm đó, cậu lại có việc làm thêm.
Khuôn viên trường rộng, họ cùng nhau đi dạo quanh hồ Thiên Nga, qua mấy rừng cây và dãy giảng đường.
Đi ngang tiệm kem, Phi Cẩm Triệu bỗng dừng lại, mua ba cây kem ốc quế.
Khương Noãn Noãn nhận được cây màu hồng, ngạc nhiên hỏi:
"Sao tự dưng lại mời tôi ăn kem vậy?"
Cậu nhàn nhạt: "Không muốn à?"
Nói rồi, định rút lại.
"Tôi muốn! Tôi muốn!" Cô vội vàng cắn ngay một miếng, lạnh buốt răng khiến cô nhăn mặt.
Biểu cảm đó làm Phi Cẩm Triệu bật cười khẽ.
Thật khó tin cô gái này đã bước vào xã hội, có lúc ngây thơ như đứa trẻ.
Hệ thống 66: [Alipay nhận 1 triệu, độ hảo cảm của Phi Cẩm Triệu +19%.]
Khương Noãn Noãn nhìn thấy cậu cười, tim khẽ run, vội móc điện thoại ra:
"Chúng ta chụp ảnh đi."
Không đợi cậu phản ứng, cô đã "tách" một phát, lưu lại nụ cười hiếm hoi kia.
Tiếc là Dự Thái chen mặt vào, phá hỏng bức ảnh đẹp trai mùa hè ấy.
Nụ cười của Phi Cẩm Triệu nhanh chóng biến mất, quay người đẩy cậu ta ra:
"Đủ rồi, đi thôi, tôi đưa cô ra ngoài trường."
Bình Luận
Vui lòng đăng nhập để bình luận.
0 Thảo luận